Thần Y Cuồng Thê: Quốc Sư Đại Nhân, Phu Nhân Lại Chạy - Chương 26: Phong Như Sương ngây thơ (hai)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
169


Thần Y Cuồng Thê: Quốc Sư Đại Nhân, Phu Nhân Lại Chạy


Chương 26: Phong Như Sương ngây thơ (hai)


Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Beta: MAC

Phong Như Khuynh đã xoay người đi về phía lồng thú.

Trông thấy nàng đi đến, tất cả mọi người xung quanh đều tránh ra một lối đi, bọn họ sợ ngộ nhỡ không cẩn thận cản đường công chúa ác ôn này, sẽ bị nàng hung hăng chỉnh một trận.

Bên trong lồng thú, những Linh Thú kia thấy có người đến gần, cũng nhịn không được ngẩng đầu nhe răng trợn mắt, khuôn mặt lộ vẻ hung dữ.

Dù bọn nó đã bị nhốt ở trong lồng từ lâu, cũng đã bị người thuần hóa qua, nhưng nhìn thấy người xa lạ đến gần, Linh Thú có thể vẫn sẽ hung bạo như trước.

Phong Như Khuynh không nói gì, chỉ thi triển Ngự Thú Quyết, trong nháy mắt khí tức toàn thân nàng biến thành nhu hòa, như là có một bàn tay ấm áp khẽ vỗ về lông bên tai đám Linh Thú kia.

Linh Thú trước đó còn nhe răng sau khi phát hiện ra khí tức của Phong Như Khuynh, không tự chủ được dịu đi, nhu thuận nằm nhoài ở mép lồng, mong chờ nhìn nàng.

Trên thực tế, chuyện này cũng nhờ việc bọn Linh thú kia đã bị thuần hóa qua, Phong Như Khuynh chỉ cần hơi vận dụng Ngự Thú Quyết một cái, là tính tình của bọn nó có thể dịu dàng ngoan ngoãn, nếu như là Linh Thú ở dã ngoại, lấy thực lực bây giờ của nàng vẫn không thể ngự thú.

“Hai Linh Thỏ này, với cả chuột tám răng kia có bao nhiêu lấy bấy nhiêu cho ta, mặt khác, Viên Hầu bốn tay cũng lấy đến cho ta một con.”

Hai Linh Thỏ kia vừa nhìn đã thấy ngây ngô đáng yêu, nàng thật sự mới liếc qua đã rất ưa thích, mặc dù sức chiến đấu của chuột tám răng yếu, nhưng nếu thật sự bồi dưỡng, sức mạnh của đàn chuột tám răng cũng không thể coi thường, nhất là hàm răng sắc bén của bọn nó là vũ khí mạnh nhất.

Về phần Viên Hầu bốn tay, thông minh cảnh giác, có thể dùng để giữ nhà, để phòng có người trộm cướp.

Phong Như Sương nhìn Phong Như Khuynh chọn lựa những Linh Thú kia, chẳng thèm ngó đến cười lạnh một tiếng.

Những thực lực của đám Linh Thú này cũng quá thấp, còn không đáng giá mấy đồng tiền, nhưng mà, nếu lấy thực lực của Phong Như Khuynh, nếu mua Linh Thú hung mãnh, sớm muộn gì nàng cũng sẽ trở thành đồ ăn cho Linh Thú.

“Tỷ tỷ, tỷ đã chọn Linh Thú xong chưa?” Phong Như Sương cười mỉm đi về phía Phong Như Khuynh, nàng ta mặt mày cong cong, đơn thuần đáng yêu: “Nếu đã chọn xong rồi, muội sẽ tính tiền thay tỷ tỷ, tỷ cũng không cần trả lại muội, cái này coi như là muội hiếu kính tỷ tỷ.”

Phong Như Khuynh không để ý đến Phong Như Khuynh, nàng quay đầu nhìn về phía chưởng quỹ theo sau lưng: “Chưởng quỹ, Linh Thú trân quý nhất bên trong Thú Các của các ngươi là gì? Không bằng lấy ra để cho chúng ta mở mang kiến thức một chút xem sao?”

Chưởng quỹ giật mình, giọng nói của ông ta run rẩy: “Công chúa, người cũng đừng làm khó chúng ta, bảo thú trấn điếm* trong Thú Các chúng ta còn chưa được thuần hóa, tiểu nhân không dám lấy ra, lỡ may làm công chúa bị thương, Thú Các này của ta cũng không cần tiếp tục mở nữa.”

*Trấn điếm chi bảo: (镇店之宝), thành ngữ, chỉ vật phẩm nổi tiếng nhất trong một cửa hàng. Ở đây là Linh Thú quý nhất trong tiệm.

Phong Như Khuynh sờ cằm: “Không sao, ngươi lấy ra cho ta xem một chút là được, nếu ta thật sự ưa thích, có vấn đề gì ta cũng sẽ không đổ lỗi cho các ngươi, muội muội này của ta không có gì khác, chính là tiền tương đối nhiều, sẽ không để cho các ngươi thua thiệt.”

Sắc mặt của Phong Như Sương trắng bệch, nàng ta vội vàng kéo ống tay áo của Phong Như Khuynh: “Tỷ tỷ, Linh Thú chưa thuần hóa quá nguy hiểm, chúng ta nhìn lại một chút là được rồi?”

Bảo thú trấn điếm của Thú Các thì cần bao nhiêu bạc? Cho dù nàng ta là công chúa hoàng thất, nhưng cấp bậc không bằng Phong Như Khuynh, bạc hàng tháng có thể cầm được cũng không nhiều.

Nếu như không phải mẫu phi có vô số người nịnh bợ, nàng ta cũng không thể nào lấy được nhiều bạc như vậy.

“Như Sương!” Sắc mặt của Phong Như Khuynh trầm xuống: “Những năm này, muội và Dung quý phi tiêu của ta bao nhiêu bạc? Mẫu hậu để lại Thiết Huyết Lệnh cho ta, ta chỉ đồng ý cho các ngươi mượn chơi mấy ngày, kết quả là qua nhiều năm như vậy, cũng không thấy các ngươi trả lại cho ta, bây giờ ta tiêu của muội một chút bạc mà muội đã đau lòng?”

Phong Như Sương sững sờ nhìn Phong Như Khuynh: “Tỷ tỷ, không phải tỷ đưa Thiết Huyết Lệnh kia cho mẫu phi của muội sao?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN