Thần y đích nữ
Chương 100 - Đi Thôi! Chúng Ta Đi Đòi Tiền!
Âm thanh bất chợt làm linh hồn nhỏ bé của Hàn thị bị dọa không ít, Phượng Phấn Đại cũng sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.
Hai người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đang đứng ở trước cửa phòng là nhất đẳng nha hoàn của Đồng Sinh hiên, Thanh Ngọc.
Xem ra nô tỳ tới không đúng lúc, Hàn di nương và tứ tiểu thư cứ trò chuyện trước, nô tỳ chờ ở ngoài sân. Thanh Ngọc lạnh mặt vờ lui ra bên ngoài.
Chờ đã! Hàn thị nhanh chóng gọi người lại, Ra là Thanh Ngọc cô nương! Ôi ngươi xem sao ngươi lại nói vậy, ngươi tới đây nhất định là có việc, nào có chuyện để ngươi chờ. Ngừng lại một chút, rồi lại nói: Cánh tay của tứ tiểu thư bị thương, nên tính tình có hơi nóng nảy, Thanh Ngọc cô nương nghe thấy cái gì thì đừng để trong lòng!
Thanh Ngọc cười miễn cưỡng, Nhị tiểu thư để nô tỳ đến mời Hàn di nương đến Đồng Sinh hiên một chuyến, còn phải đi mời An di nương nữa.
Ôi! Hàn thị sửng sốt, Nhị tiểu thư có thể có chuyện gì?
Thanh Ngọc nhìn Phượng Phấn Đại một cái, nói: Trước mặt nhị tiểu thư, lão thái thái và lão gia đều từng đáp ứng, chờ ba gian cửa tiện của Diêu di nương kiểm tra sổ sách rõ ràng, nếu có lợi nhuận sẽ chia đều cho lão thái thái, lão gia, còn cả tam tiểu thư và tứ tiểu thư. Nay sổ sách đã kiểm tra rõ ràng, tiểu thư muốn mời hai vị di nương đi qua.
Vừa nghe thấy được chia tiền, Phượng Phấn Đại lộ vẻ trẻ con, gấp rút thúc giục Hàn thị: Ngươi nhanh đi đi.
Hàn thị quay đầu trừng mắt nhìn nàng, lại nói cùng Thanh Ngọc: Cô nương đi trước một bước, ta đi theo sau.
Thanh Ngọc gật đầu, Vậy nô tỳ đi trước một bước. Dứt lời, xoay người rời đi.
Hàn thị thấy Thanh Ngọc đã đi xa, lúc này mới bước vài bước đến bên người Phượng Phấn Đại, tức giận đến nỗi giậm chân: Miệng không thể cản! Thanh Ngọc kia là nhất đẳng nha hoàn bên người Phượng Vũ Hành, mới đến chưa bao lâu mà không thấy vẻ kiêu ngạo càng ngày càng tăng sao. Lời nói vừa rồi mà bị nàng nói cho Phượng Vũ Hành biết, thì tự con chịu.
Hừ. Phấn Đại cũng biết lời nói kia nghe không tốt, khẽ hừ một tiếng không thèm nhắc lại. Nhưng vẫn muốn nhớ đến, lại không nhịn được dặn Hàn thị: Lát nữa nếu Phượng Vũ Hành chia bạc, ngươi nhớ nên lấy nhiều thêm chút. Bên An di nương còn có cửa tiệm của mình, tương lai Tưởng Dung không lo của hồi môn. Còn ta không có cái gì hết! Vừa nói vừa liếc oan Hàn thị một cái, Một chút bản lĩnh đúng là không có.
Hàn thị bị con gái trách mắng, trong lòng ủy khuất cực độ, lại biết đúng là mình không có bản lĩnh, không có khả năng lo của hồi môn cho Phấn Đại.
Phượng gia chính là gia đình bạo ngược. Phấn Đại nâng cánh tay đau từng trận, buồn rười rượi nói, Một khi gặp nhân vật lợi hại thì không biểu lộ tính khí.
Hàn thị tức giận: Đó là hoàng tử! Con thấy Phượng gia có thể có nổi nóng sao?
Vừa nói đến cửu hoàng tử, Phấn Đại lại nổi tính trẻ con: Dựa vào đâu mà việc hôn nhân là của nàng? Đều là thứ nứ, dựa vào đâu lại cho nàng cuộc hôn nhân như vậy? Ta nhớ rõ trước đó, hôn sự là cho chính nữ.
Vậy thì sao? Hàn thị đi vội vã, lại không thể không khuyên Phấn Đại: Cho dù Phượng Vũ Hành không lấy chồng, thì cũng chưa tới lượt ngươi. Nếu người ta muốn lấy chính nữ, thì cũng là Phượng Trầm Ngư!
Chính nữ trong nhà không phải là thay phiên nhau ngồi hay sao? Phấn Đại không phục lẩm bẩm: Nếu là thay phiên nhau ngồi, thì sớm muốn gì có một ngày có thể chuyển đến ta! Ta không sợ chờ đợi. Lại nhìn Hàn thị, cả giận: Trước kia ngươi chỉ biết lấy lòng Trầm thị, cuối cùng thì có gì tốt? Còn không bằng nhỏ giọt từ kẽ tay Phượng Vũ Hành đâu! Được rồi được rồi, nhanh đi đi, nhớ rõ lấy nhiều bạc một chút mới là chuyện chính.
Hàn thị bị Phấn Đại đuổi ra ngoài, tính cách õng ẹo của Phấn Đại đã làm nàng có một tia dự cảm bi quan. Kiêu ngạo ương nganh, giống với Trầm thị. Trầm thị tuy có nhà mẹ đẻ tốt, vẫn rơi vào kết cục này, vậy Phấn Đại có cái gì? Một thứ nữ, Phượng gia có thể là chỗ dựa của nàng sao?
Hàn thị suy nghĩ phức tạp, tâm tình lại không yên đi đến Đồng Sinh hiên, đồng thời còn lo lắng chuyện phối hợp với Trầm Ngư buổi tối hôm đó có thể bị Phượng Vũ Hành truy cứu hay không.
Rốt cuộc khi đi đến Đồng Sinh hiên, nha đầu canh giữ ở cửa Đồng Sinh hiên thi lễ với nàng, dẫn nàng đi vào trong.
Đây là lần đầu tiên Hàn thị đến chỗ này, không khỏi âm thầm cảm: Quá khí thế.
Tuy rằng đã biết đây căn bản là một tòa phủ đệ, nhưng tận mắt đến thì lại là một loại tâm tình khác. Chẳng trách Phấn Đại không cam lòng, đều là thứ nữ, sao lại khác nhau lớn như thế, ai có thể cam tâm chứ?
Khi nàng vào viện Phượng Vũ Hành, An thị đã sớm đến rồi, đang nói chuyện trời đất với Phượng Vũ Hành. Nói một câu cười một câu, thoạt nhìn náo nhiệt ấm áp.
Hàn thị muốn gia nhập vào, nhưng mới mở miệng, chiêu mỉm cười còn chưa xuất ra, chỉ thấy Phượng Vũ Hành vốn đang thân thiện lại lạnh xuống, sau đó nhìn về phía nàng nói: Hàn di nương đến rồi!
Hàn thị vừa mở miệng lại thu hồi, xấu hổ gật đầu, rồi thi lễ: Bái kiến nhị tiểu thư.
Ừ. Phượng Vũ Hành cũng chưa nói Không cần khách khí , đương nhiên nhận cái thi lễ này của nàng, sau đó lại nói: Hôm nay gọi hai vị di nương đến đây, chỉ yếu là ta muốn nói sổ sách bên này đã kiểm tra xong, mấy năm nay số tiền đại phu nhân nuốt ước chừng hai mươi vạn lượng bạc. Lúc trước ta nói tiền này là muốn hiếu kính tổ mẫu và phụ thân, ngoài ra còn muốn chia thêm một ít cho hai vị muội muội. Nếu mọi người đều có phần, vậy xin mời hai vị di nương cùng ta đi gặp tổ mẫu, mời tổ mẫu làm chủ đem những thứ thuộc về chúng ta đến đây.
Hàn thị vừa thấy nàng đi thẳng vào chủ đề, nhanh chóng gật đầu: Được! Được!
Phượng Vũ Hành lại nhắc nhở hai người: Nay đại phu nhân ở lại trong chùa, sổ sách này mà làm không tốt sẽ thành khoản không đầu, mong hai vị di nương nghĩ biện pháp.
Nàng nói là hai vị di nương, nhưng ánh mắt vẫn nhìn Hàn thị, ánh nhìn làm Hàn thị sợ hãi trong lòng.
Nhất định rồi, nhất định. Nhanh chóng đi đến bên người An thị, An tỷ tỷ chúng ta cùng giúp nhị tiểu thư đem bạc về.
Phượng Vũ Hành sửa đúng cho nàng, Là giúp các ngài tự đem bạc về. Tiếp đó không chờ Hàn thị lại trả lời, liền nhấc chân đi lên phía trước, Đi thôi, tối nay tổ mẫu lại dùng bữa tối.
Vì thế, một hàng ba người, đi đến Thư Nhã viên.
Lúc các nàng đến đó, lão thái thái đang dựa lưng vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, một tiểu nha hoàn đang bóp chân cho nàng.
Thấy ba người cùng đến, tiểu nha hoàn rõ ràng là chần chờ một chút. Lão thái thái thấy bàn tay đang bóp chân đàng ngừng một lát, không khỏi nhăn mày: Để tâm một chút. Chân vừa động, đoán rằng tiểu nha đầu kia đã ngồi trên đất.
Trong lòng Phượng Vũ Hành hừ lạnh, đi nhanh hai bước, mở miệng nói: Chân tổ mẫu không thoải mái sao?
Lão thái thái vừa nghe thấy âm thanh của Phượng Vũ Hành, nhanh chóng mở mắt, khoát tay để tiểu nha đầu kia lui xuống, sau đó khuôn mặt bắt đầu tươi cười hỏi nàng: Sao A Hành lại tới? Nhìn lại phía sau nàng, An thị và Hàn thị cũng đi theo, Sao các ngươi lại cùng đến đây?
An thị và Hàn thị tiến lên vấn an lão thái thái, chỉ thấy Phượng Vũ Hành cũng đi lên phía trước, tay véo hai cái lên đùi lão thái thái, Ừm, không có bệnh gì nhiều, nếu tổ mẫu cảm thấy không thoải mái, A Hành quay về lấy ít thuốc tới.
Ừ! Tốt, tốt. Lão thái thái thích nghe Phượng Vũ Hành nói đưa thuốc tới cho nàng, trong mắt nàng, thuốc trong tay Phượng Vũ Hành là thuốc do kỳ nhân cho, chẳng những hiệu quả tốt, dùng cũng tiện lợi. Cháu gái ngoan, mau ngồi xuống. Các ngươi cũng đừng đứng nữa, ngồi đi. Thái độ nói chuyện của nàng với An thị, Hàn thị rõ ràng lạnh nhạt hơn, đang không ngừng suy nghĩ rốt cuộc ba người này cũng đi với nhau là có ý gì.
Phượng Vũ Hành không để nàng đoán nhiều, chủ động nói rõ ý đồ đến đây: Cháu gái cùng An di nương, Hàn di nương đến đây, là muốn mời tổ mẫu làm chủ cho chúng ta.
Làm chủ? Lão thái thái sửng sốt, Làm chủ chuyện gì?
An thị chủ động trả lời: Lão thái thái, là như vậy, bên nhị tiểu thư đã kiểm tra sổ sách rõ ràng. Từ mấy năm nay, đại phu nhân tham ô những cửa tiệm này tổng cộng hai mươi vạn lượng bạc.
Hàn thị cũng phụ họa theo: Đúng vậy! Lão thái thái, là hai mươi vạn lượng bạc đó! Đây không phải là số tiền nhỏ, lúc ta nghe nói đã suýt dọa chết! Lá gan của đại phủ nhân cũng thật lớn!
Phượng Vũ Hành cũng nói theo: Không biết có phải là mẫu thân đã giao tiền cho công trung hay không? Lại nhìn những bài trí trong phòng lão thái thái, tự lắc đầu, Không phải. Nếu công trung có hơn hai mươi vạn lượng bạc, sao tổ mẫu còn dùng đồ tiết kiệm như vậy?
Nàng cố ý nói như vậy, thật ra trong phòng lão thái thái cũng không tiết kiệm, mấy năm nay, Trầm thị và Trầm Ngư vì nịnh bợ nàng, không thể không tặng đồ đến bên này. Nhưng đưa nhiều, tổng cộng cũng không hơn Kim Ngọc viện của Trầm thị.
Vì thế Hàn thị lại mở miệng, Cũng không phải! Lão thái thái, ngài không thể không chú ý bên Kim Ngọc viện, Kim Ngọc viện của nàng ta đúng là một tòa núi những đồ quý giá chồng lên nhau! Cả sảnh đường đều là vàng ngọc cả!
Khi lão thái thái nghe thấy An thị nói ra hai mươi vạn lượng này, cũng đã choáng váng. Nàng nghĩ Trầm thị tham ô, lại không nghĩ rằng ác phụ kia tham ô nhiều như vậy. Hơn nữa Phượng Vũ Hành và Hàn thị so sánh phòng của nàng và Kim Ngọc viện của Trầm thị đối lập, thật sự càng làm nàng tức giận hơn.
Ác phụ! Lão thái thái tức giận đến cắn răng, Nàng giao cái gì cho công trung? Hằng năm đều kêu khổ nói công trung không có tiền, ta nhớ rõ lần trước không phải Phấn Đại nói vải may váy đều là loại bình thường sao? Nếu thật sự là nộp lên hai mươi vạn, sao có thể tiền may váy bằng gấm Tứ Xuyên đều không có?
Đúng vậy. Bắt đầu nhắc tới chuyện này thì Hàn thị ủy khuất, Lão thái thái ngài nên làm chủ thay cho bọn tiểu bối! Mấy năm nay đại phu nhân ở trên không thiếu lần bắt nạt đám tiểu thư thiếu gia. Lần trước bát thuốc của nhị thiếu gia…
Được rồi. Lão thái thái nghĩ đến bát thuốc đó thì lại tức giận, nghĩ đến vì bát thuốc kia mà phải thu nạp Kim Trân, thì càng tức giận, Như Ý viện bên kia cũng là người của nàng, không biết còn có thể gây ra sóng gió gì hay không.
Phượng Vũ Hành cười khuyên lão thái thái, Chuyện này nói sau, ít nhất trước mắt coi như Kim Trân di nương yên tĩnh. Còn nữa, trước kia nàng làm việc trong viện mẫu thân không thiếu chuyện bị đánh phạt, chắc là sẽ không một lòng với mẫu thân đâu.
Hừ. Lão thái thái hừ lớn một tiếng, Dù sao nàng cũng không dám. Nhìn lại Phượng Vũ Hành, chủ động hỏi: Chuyện đó, A Hành cháu có tính toán gì không?
Phượng Vũ Hành gật đầu, A Hành tính sáng sớm mai sẽ nói qua với các trưởng bối trong phủ, bạc này A Hành không cần, toàn bộ sẽ hiếu kính tổ mẫu và phụ thân, đồng thời lại chia ra một phần cho tam muội và tứ muội muội. Chỉ là nay…
An thị nói tiếp: Nay đại phu nhân ở lại trong miếu, bạc này nên đòi ai đây?
Hàn thị cũng ủy khuất nói: Chẳng lẽ cứ quên đi như vậy? Lão thái thái, đó là hai mươi vạn lượng bạc đó! Còn cả hiếu kính ngài một phần nữa.
Lão thái thái nghĩ, quay đầu gọi Triệu ma ma: Ngươi đi gọi Trầm Ngư tới.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!