Thần y đích nữ - Chương 181 - Phượng Cẩn Nguyên, Sớm Muộn Cũng Có Một Ngày Ngươi Đến Cầu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
5


Thần y đích nữ


Chương 181 - Phượng Cẩn Nguyên, Sớm Muộn Cũng Có Một Ngày Ngươi Đến Cầu



Lão thái thái trợn mắt giận dữ nhìn nha đầu này, nhìn Kim Trân hỏi: Người kia là ai?

Kim Trân giật mình, vừa rồi chỉ lo gọi bắt người, quên hẳn việc nàng đối với sự việc xảy ra duy trì lập trường không liên quan gì cả. Nhưng nàng đủ thông minh, lập tức đã tìm được lý do: Nha đầu này ở ngoài cửa lén lén lút lút nhìn, nếu như không giữ lại, nhất thời đi khắp nơi nói lung tung, Phượng gia chẳng phải là bị nàng hại chết?

Lão thái thái gật đầu: Ngươi làm đúng.

Phượng Cẩn Nguyên không có tâm tư cùng một nha đầu nhiều chuyện so đo, vung tay lên: Đã không có ý tốt thì không cần tỉnh lại nữa. Nói rồi, liếc mắt ra hiệu với ám vệ, ám vệ ấy thân hình hơi động, nháy mắt liền lẻn đến trước nha đầu kia. Cũng không ai thấy động tác của hắn thế nào, liền trở lại phía Phượng Trầm Ngư, còn tiểu nha đầu kia thì đầu đã bị cắt xuống.

Tưởng Dung bị doạ đến run rẩy, đêm nay thấy quá nhiều máu, nàng cũng chỉ là tiểu nha đầu mười tuổi, bị dọa như thế đến chân cũng mềm nhũn.

An thị cũng không nhìn được nữa, kéo Tưởng Dung nói với lão thái thái: Tam tiểu thư còn nhỏ, không chịu nổi cảnh tượng như vậy, thiếp xin mang tam tiểu thư trở về trước.“

Lão thái thái khoát tay: Đi đi! Các ngươi đều đi a!

An thị nhìn Diêu thị an ủi, mang theo Tưởng Dung rời đi.

Vong Xuyên đỡ Diêu thị, thấp giọng nói: Phu nhân, đừng hi vọng ở Phượng tướng nữa, điện hạ hẳn cũng sắp đến rồi.

Diêu thị tâm cũng coi như hạ xuống một chút, nhưng vẫn tức giận không có chỗ phát tiết. Nàng nhìn Phượng Cẩn Nguyên, lạnh lùng hỏi hắn: Đại thiếu gia và đại tiểu thư dùng độc dược mưu hại A Hoành, việc này, ngươi nói phải xử như thế nào?

Phượng Cẩn Nguyên trong lòng buồn bực, không khỏi rống to: Ngươi còn muốn như thế nào nữa? Hai người bọn hắn một người chết, một thì tàn, độc phụ Diêu thị ngươi rốt cuộc là muốn như thế nào?

Đúng, ta là độc phụ. Diêu thị chăm chú nhìn Phượng Cẩn Nguyên: Ta chỉ biết nhị tiểu thư bị đại tiểu thư hãm hại thành ra như thế, mới như thế mà ngươi đã nói ta là độc phụ? Nàng tiến lên vài bước, trán nàng gần như đụng tới chóp mũi Phượng Cẩn Nguyên: Ngươi nhớ kỹ, sớm muộn cũng có một ngày, ngươi sẽ đến cầu xin ta! Nàng nói xong, quay người lại: Chúng ta đi! Vong Xuyên cùng Hoàng Tuyền lập tức đi theo sau, trước khi đi còn không quên liếc Phượng Cẩn Nguyên một cái.

Phượng Cẩn Nguyên tức giận rống to: Đừng có mơ! Bổn tướng cả đời này cũng sẽ không cầu xin ngươi một câu!

Hàn thị chợt che miệng cười khanh khách, vừa cười vừa đi ra ngoài, qua cánh cửa ném lại một câu: Diêu gia là thần y!

Nói vậy cứ như một cây đinh ghim vào đầu Phượng Cẩn Nguyên. Sao hắn lại quên, Diêu gia là thần y, hắn muốn Trầm Ngư bất tử, chẳng phải đối với nàng ôm ấp một tia hi vọng cuối cùng sao? Tia hi vọng này có thể thành hay không, ngoại trừ việc hắn đi giao du tốt bên ngoài, còn phải dựa vào một vị đại phu tốt.

Mà trên đời này đại phu tốt nhất là ai?

Là ông ngoại của Phượng Vũ Hoành cũng là phụ thân của Diêu thị — Diêu Hiển.

Mi mắt Phượng Cẩn Nguyên giật giật, ánh mắt hướng về phía Diêu thị vừa rời đi, cho đến lúc này hắn mới hiểu rõ, Diêu thị nói câu: Sớm muộn cũng có một ngày ngươi sẽ đến cầu xin ta là có ý gì.

Trong phòng, đám hạ nhân đi theo từ kinh thành đang thu thập tàn cục, tuy trong lòng bồn chồn, nhưng lời chủ tử lại không thể không nghe.

Thi thể Ỷ Nguyệt cùng thi thể tên tiểu nha đầu kia đang xử lý tốt, đến khi bọn hắn muốn nhấc thi thể Phượng Tử Hạo đi thì lúc này, lão thái thái bất chợt kêu to lên: Đừng mang đi!

Phượng Cẩn Nguyên bị dọa giật mình, nhanh chóng tiến lên khuyên nàng: Mẫu thân, để hạ nhân đem thi thể hắn vào hòm đi.

Hòm nào? Lão thái thái trừng Phượng Cẩn Nguyên: Không cần quan tài, ngươi muốn chôn cất Tử Hạo nơi nào? Cẩn Nguyên, con trai của ngươi làm chuyện sai lầm, nên đánh cũng đánh nên giết cũng đã giết, ngươi không đau lòng sao? Nàng nhìn đứa cháu này, chỉ cảm thấy không biết bắt đầu từ khi nào, con trai của nàng tâm địa lại trở nên như thế. Trong lòng ngươi thật không có một chút hổ thẹn sao? Nếu như ngươi từ nhỏ đến lớn có thể giáo dục tốt cho hắn, Tử Hạo sao lại đến mức biến thành thế này?

Phượng Trầm Ngư đang quỳ trên đất, bất chợt kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lão thái thái, gương mặt trắng bệch, hốc mắt hãm sâu, đôi mắt vô hồn, tựa như quỷ.

Lão thái thái sửng sốt một chút, có chút không dám nhìn ánh mắt của Phượng Trầm Ngư. Đang lúc này, Phượng Trầm Ngư mở miệng hỏi nàng một câu: Người là đang vì Phượng Tử Hạo kêu oan?

Phượng Cẩn Nguyên chau mày, quát mắng nàng: Đừng nói nữa!

Phượng Trầm Ngư không nhịn được, thẳng thắn quỳ trên mặt đất bò vài bước đến trước mặt lão thái thái, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống: “Tại sao phải thay hắn kêu oan? Hắn chết oan sao? Người có biết hắn đã làm những gì hay không? Từ nhỏ là các người nói cho ta biết ta là mệnh phượng hoàng, tương lai sẽ phải làm hoàng hậu! Ta không thể có thích người mình thích, nhất định phải xem trong nhà cuối cùng lựa chọn nâng đỡ ai. Nói cho cùng ta chính là quân cờ trong tay các người, các người đặt đâu thì ta phải ngồi đấy. Nhưng bay giờ, ta rơi vào tay Phượng Tử Hạo, hắn không chỉ hủy đi ta, mà còn hủy đi hy vọng của Phượng gia bao nhiêu năm nay! Lão thái thái, người vì kẻ như vậy kêu oan?“

Ngươi… Lão thái thái nhìn Trầm Ngư, lửa giận bốc lên, bất chợt đưa tay ra nắm lấy cổ Phượng Trầm Ngư, liên tực bóp đến khi thấy nàng ho khan cũng không buông tay. Phượng Cẩn Nguyên ra hiệu cho Triệu ma ma lôi kéo lão thái thái lại, lão thái thái là do tức giận quá độ, chứ đâu dễ buông ra như thế, nghe Phượng Trầm Ngư vừa ho khan lão thái thái vừa nói: Phượng Tử Hạo là cháu của ta, tương lai đó mới là người vì Phượng gia nối dõi tông đường kéo dài hương khói! Ngươi chẳng qua là một con nhóc, dù cho có là mệnh phượng thì sao, nếu như không có sự giúp đỡ trong nhà, ngươi cũng chẳng là gì cả!! Hại Nhị muội muội ngươi, bây giờ lại hại tới ca ca ngươi! Phượng Trầm Ngư, ngươi cùng Thẩm thị vừa chết kia là cùng một dạng người làm người ta ghê tởm!

Rốt cục lão thái thái nói đến mệt mỏi, dùng sức đem Phượng Trầm Ngư đẩy ra sau, cả thân mình cũng ngồi trên đất.

Triệu ma ma dùng sức đỡ lão thái thái, chính mình cũng mệt đến đầy mồ hôi. May mà lão thái thái xem như còn tỉnh táo, còn nhớ ra là phải nhắc nhở Phượng Cẩn Nguyên: Ngươi đã ra quyết định, ta cũng không còn lời nào để nói, chỉ là phải tìm cách làm tất cả mọi người ở đây ngậm miệng, ngươi tự nghĩ ra biện pháp vẹn toàn đi. Mặt khác, quan tài của Tử Hạo nhất địng phải tuyển chọn kĩ lưỡng, dù không được chôn trong phần mộ tổ tiên nhưng vẫn có thể gần với phần mộ của phụ thân ngươi một chút, dù sao khi còn sống người hắn yêu thương nhất vẫn là Tử Hạo.”

Phượng Cẩn Nguyên trịnh trọng gật đầu, dặn Triệu ma ma: Mau mau đỡ lão thái thái về đi.

Triệu ma ma đáp ứng, nhanh chóng đỡ lão thái thái đi.

Trong phòng chỉ còn lại Kim Trân bồi ở bên cạnh hắn, Phượng Cẩn Nguyên nhìn nàng thở dài nói: Cũng may đêm nay thân thể ngươi không tốt mới phát hiện ra chuyện này, bằng không còn không biết xảy ra loại chuyện gì.“

Thần sắc Kim Trân cũng bi ai, trong lòng liên tục cầu nguyện, Phượng Vũ Hoành ngần vạn lần tuyệt đối không được trúng loại thuốc này a!

Ngươi cũng nên đi về đi. Hắn vỗ vỗ bả vai Kim Trân: Đầu còn có đau không?

Kim Trân lắc đầu: Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, thiếp thân sao có thể để loại bệnh nhỏ như vậy làm lão gia phân tâm, lão gia cứu yên tâm, thiếp thân không sao.“

Phượng Cẩn Nguyên không khỏi cảm thán: Thì chỉ có ngươi là hiểu chuyện nhất. Đi thôi, nghỉ ngơi thôi.

Rốt cục, Kim Trân cũng rời đi, Phượng Cẩn Nguyên sự chỉ huy người bên dưới: Đem thi thể Đại thiếu gia sắp đặt ở phòng bên, trời vừa sáng đi mua quan tài ngay. Nhớ kỹ, chuyện tối nay nếu ai dám lộ ra ngoài một chữ, đừng trách bổn tướng giết cả nhà các ngươi.

Bọn hạ nhân dù sao cũng là làm việc nhiều năm trong Phượng phủ, sao không hiểu được quy củ ấy. Tuy chuyện tối nay thật là thiên cổ kỳ văn(*), nhưng hậu môn thâm trạch(**), có chuyện lạ gì mà không xay ra, đám người kia sớm khôi phục trở lại sau chấn động vừa rồi, từng người từng người cung kính đáp: Lão gia, bọn nô tài không nhìn thấy bất cứ chuyện gì.

(*)Thiên cổ kỳ văn: chuyện hiếm gặp

(**)Hậu môn thâm trạch: dạng như đời người khó lường ak.

Nhìn Phượng Cẩn Nguyên rất hài lòng.

Chờ một chút trong phòng đã dọn dẹp xong, lúc này Phượng Cẩn Nguyên mới nhìn về phía Phượng Trầm Ngư một lần nữa.

Nàng vẫn còn ngồi trên mặt đất, vẫn là tư thế khi bị lão thái thái đẩy ngã, không nhúc nhích, đôi mắt đã sớm không còn thần thái như trước, thoạt nhìn cả người như người thực vật.

Phượng Cẩn Nguyên khép hờ mắt, hắn hi vọng chuyện tối nay là một giấc mộng, như vậy hắn thì sẽ không mất đi một đứa con trai, cũng sẽ không uổng một đứa con gái.

Tiếc thay, làm đôi nam nữ này tự làm tự chịu.

“Những năm qua, vi phu dạy ngươi không ít.“ Hắn mở miệng như nói chuyện xưa: “Từ tứ thư ngũ kinh đến cầm kì thi họa, dù ngươi không tinh thông mọi thứ những cũng chẳng người thường nào có thể so sánh. Nhưng vì sao khi có chuyện xảy ra, ngươi lại không thể tự mình xử lý?” Hắn thật sự không thể lý giải: “Trầm Ngư ơi là Trầm Ngư, đầu óc ngươi chỉ có như vậy thôi sao? Lúc đó, mẹ ngươi thường khen ngươi rất thông minh, chẳng lẽ thông minh quá lại tự hại mình?

Phượng Trầm Ngư ngẩng đầu, hai mắt trống rỗng nhìn về phía Phượng Cẩn Nguyên, khàn giọng mở miệng: Ta chỉ muốn giết Phượng Vũ Hoành.

Hồ đồ! Phượng Cẩn Nguyên đột nhiên vẩy tay áo, chỉ vào Trầm Ngư nói: Ngươi là đồ sứ, ngươi dùng thân thể chính mình liều đi theo nàng ta một cái hũ sành cũ? Ngươi là thật sự ngu ngốc hay giả vờ ngu ngốc? Phượng Cẩn Nguyên sắp bị Trầm Ngư làm cho tức chết: Vi phụ bồi dưỡng ngươi bao năm nay, là vì cái gì trong lòng ngươi tự rõ, thế nào mà Phượng Vũ Hoành vừa hồi phủ lại có thể hại ngươi thành cái dạng này? Ngươi không để ý nàng không được sao? Nàng có viện của nàng, cách xa ngươi tám trượng, các ngươi hoàn toàn có thể bình an vô sự, ngươi tội tình gì phải đối đầu với nàng?“

Phượng Trầm Ngư cũng không hiểu, ban đầu là nàng nhìn Phượn Vũ Hoành không vừa mắt, nhưng có thời gian ngắn như Phượng Cẩn Nguyên nói vậy, nàng không đụng đến Phượng Vũ Hoành, thế nhưng nha đầu ấy dường như sẽ chủ động tìm đến tận cửa sinh sự.

Phụ thân… rốt cục Phượng Trầm Ngư lại nước mắt chảy, nàng đã hiểu, phụ thân đã tha chết cho nàng, như thế đối với nàng là còn ôm ấp tia hy vọng, bây giờ truy cứu ai đúng ai sai đã không còn ý nghĩa, trước mắt, phụ thân là người nắm giữ sống chết cùng vận mạng của nàng. Nàng ôm chặt lấy chân Phượng Cẩn Nguyên khổ sở cầu xin: Nữ nhi sai rồi, nữ nhi thật biết sai rồi, cầu phụ thân mau cứu nữ nhi, nữ nhi không nghĩ cứ như vậy bị Phượng gia từ bỏ a!

Phượng Cẩn Nguyên nhìn nữ nhi này ký thác hy vọng lớn nhất, trong lòng không khỏi bối rối.

Trong lòng hắn biết rõ, việc đêm nay nhất định có người âm thầm động tay động chân, Phượng Trầm Ngư hạ dược Phượng Vũ Hoành chẳng biết vì sao ngược lại hại ngược bản thân nàng, mà Phượng Tử Hạo vì sao nửa đêm canh ba lại bất chợt đi tới phòng Phượng Trầm Ngư? Trong này nhất định có vấn đề. Mà vấn đề này, chín phần mười là do từ hai nha đầu Vong Xuyên cùng Hoàng Tuyền.

Nhưng mặc dù như thế thì có thể như thế nào nữa? Là do Trầm Ngư hại người trước, nhân gian có câu “Gậy ông đặp lưng ông”. Còn phải nói thêm, cho dù đối phương không để ý, thì hắn có thể đem hai nha đầu kia xử trí như thế nào đây? Nhân gian lại có câu, chuyện rõ rõ ràng ràng, không phục thì đánh, nhưng ám vệ của ngươi có thể đánh thắng chúng sao?

Phượng Cẩn Nguyên chỉ cảm thấy đau đầu, chân động đậy, Trầm Ngư kéo ra: Mấy ngày này, ngươi không cần ra khỏi phòng, ta sẽ an bài chúng ta mau chóng trở lại kinh thành. Ngươi an ổn đợi ta, mặc dù hồi kinh cũng không được tùy ý ra khỏi phủ. Chuyện bên ngoài vi phu sẽ nghĩ cách sắp xếp, hôn sự của người cùng tam hoàng tử cũng phải mau chóng định cho nhanh, có một số chuyện… phải làm nhanh mới được.”

Thế nhưng… Phượng Trầm Ngư nghe còn phải đính hôn với tam hoàng tử, không khỏi sợ lên: Bây giờ nữ nhi…

Phượng Cẩn Nguyên đương nhiên biết rõ nàng là có ý gì, không còn tấm thân xử nữ, tương lai gả đi chẳng phải xảy ra chuyện sao?

Những thứ này không cần ngươi nhắc. Hắn lấy lại bình tĩnh, lại nói: Vi phụ tự có sắp xếp.

Sáng sớm hôm sau, tại núi Tê phượng, có một đội kỵ binh hộ tống một chiếc xe ngựa lặng lẽ lẻn vào bên trong Phượng Đồng huyện.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN