Thần y đích nữ
CHƯƠNG 5: ĐẠI KHAI SÁT GIỚI
Phượng Vũ Hoành không hỏi thêm nữa, tiếp tục nhắm mắt. Từ mặt ngoài phân tích, chuyện này xem ra là Phượng gia sợ Cửu hoàng tử sau khi trở về nhớ tới vị hôn thê là nàng đây, lúc này mới vội vã muốn đưa nàng hồi phủ.
Nàng chau mày suy nghĩ, chỉ sợ bên trong sự tình không có đơn giản như vậy.
Từ Tây Bắc đến Kinh thành cực xa, vung roi thúc ngựa đi đường ngày đêm ít nhất cũng phải hai mươi ngày. Phượng Vũ Hành dù chưa quen thuộc địa hình Đại Thuận nhưng vẫn phân biệt được phương hướng. Ngựa xe chạy gần năm ngày nàng liền cảm thấy có điểm không thích hợp, đường đi tới kinh thành là theo hướng bắc nhưng vì sao đột nhiên liền đi vòng hướng nam?
Diêu thị cùng Phượng Tử Duệ đang nghỉ ngơi, Tôn ma ma sợ nàng nóng chậm rãi cầm quạt phe phẩy.
Phượng Vũ Hành đối với Tôn ma ma rất yên tâm, nhưng người phu xe này lại làm cho nàng cảm giác không an tâm. Đặc biệt là từ lúc ở Tây Bình thôn rút roi đánh Từ thị, càng nói rõ người này không phải hạng lương thiện.
“Ma ma lưu trong xe, ta ra ngoài hít thở không khí”. Cùng Tôn ma ma nói chuyện, Phượng Vũ Hành liền vén màn ra ngoài, tới chỗ xa phu liền ngồi xuống.
Xa phu không nghĩ tới nàng sẽ ra ngoài, có chút sửng sốt, sau đó không tự nhiên nở nụ cười chào hỏi: “Nhị tiểu thư”
Đây là thứ tự của Phượng phủ, vì trên nàng còn có một vị tỷ tỷ, Phượng Trầm Ngư, chính là con của người dẫm lên đầu Diêu Thị nhảy lên thay thế vị trí đương gia chủ mẫu do Thẩm thị sinh ra. Bây giờ, mới là Phượng phủ đích nữ chân chính.
“A bá một đường đánh xe lâu như vậy, thật sự quá cực khổ” Nàng đưa người dựa vào lưng thùng xe bên trên, hai tay khoanh vào nhau, thấp thoáng thấy bớt phượng hoàng mấy lần.
“Nhị tiểu thư sao lại nói vậy, đây đều là bổn phận của lão nô” Xa phu giật giật dây cương, không chú ý đến ngữ điệu kì quái của Phượng Vũ Hành, xe ngựa chạy ngày càng nhanh.
Phượng Vũ Hành mấp máy môi, “Quả nhiên hạ nhân của Phượng phủ đều là trung bộc.”
“Đó là tất nhiên.” Xa phu cười nói hai tiếng, đối với nàng cũng không nhiều để ý tới. Nha đầu mới mười hai tuổi này cũng không thể khiến người ta lo ngại cái gì.
Nhưng mà có rất nhiều chuyện sẽ không phát sinh theo lẽ thường, ví như Phượng Vũ Hành bị xa phu coi nhẹ.
“Đáng tiếc.” Nàng yếu ớt nói: “Đáng tiếc trung bộc lại không biết đường, chúng ta đi tiếp như vậy có lẽ đời này cũng không đến được kinh thành.”
“Hả?” Xa phu lúc này mới sinh nghi, quay đầu nhìn Phượng Vũ Hành, gương mặt nguyên bản thật thà dần trở nên vặn vẹo, trong mắt cũng bắn ra một đạo tinh quang. “Nhị tiểu thư chỉ giáo cho?”
Phượng Vũ Hành cũng nhìn về phía đối phương, bốn mắt nhìn nhau, khí thế của nữ hài tử mười hai tuổi này hoàn toàn không thua gì khí thế của một tráng hán gần bốn mươi.
“Ta nói, con đường này căn bản cũng không phải là đường đi tới kinh thành.”
Tay xa phu kéo roi chặt hơn, “Vậy nhị tiểu thư cho rằng chúng ra đang đi nơi nào?”
“Ta làm sao biết.” Nàng nhích lại gần, “ Giết người diệt khẩu loại sự tình này nếu như muốn làm, liền phải bảo đảm gọn gàng, còn phải động thủ ngay trước khi bị nhìn ra sơ hở. Đường đường Phượng phủ tất nhiên là không thiếu cao thủ, có trách là do hắn quá xem nhẹ ba người mẹ con chúng ta.” Nàng một bên nói một bên tự giễu cười, “Nói đến cũng thật mỉa mai, ngay cả chết, cái người ta gọi là phụ thân kia cũng không chịu ban cho ta một đối thủ khá hơn một chút.”
“Ngươi…” Xa phu trên mặt bộc lộ một vẻ hung ác, mặc dù ngoài ý muốn bị người nhìn thấu, nhưng hắn vẫn cho rằng một tiểu cô nương mười hai tuổi sẽ không thể làm gì được. Bất quá nếu sử dụng công phu mồm mép mà đem ép hắn, cùng lắm thì đem cả người lẫn xe biến mất, cũng không có gì ghê ghớm.
Hắn là thị vệ được nuôi trong Phượng gia, nhận chỉ thị của tả tướng Phượng Cẩn Nguyên đem ba mẹ con Diêu thị tuyệt không thể hồi kinh.
Về phần hôn ước cùng Cửu hoàng tử, đó là đính ước của hoàng gia với đích nữ. Bây giờ đích nữ là đại tiểu thư Phượng Trầm Ngư, hôn sự này đã sớm không còn quan hệ tới Diêu thị.
Xa phu cười lạnh một tiếng, cũng không giấu giếm nữa, hắn chỉ hiếu kỳ tại sao một tiểu cô nương lại có nhạy cảm sắc bén như vậy. “Ngươi làm sao phát hiện?” Hắn mở miệng muốn hỏi, trên tay đã cầm chủy thủ, chỉ đợi Phượng Vũ Hành trả lời xong vấn đề liền xuất thủ.
Phượng Vũ Hành cũng cười lạnh theo, tiếng cười kia nghe âm trầm.
“Tại thời điểm ngươi ra tay đánh Từ thị, ta sao có thể không hoài nghi ngươi.”
“Chỉ như vậy?”
“Không chỉ vậy.” Nàng chỉ chỉ tay của hắn, “Ngón tay cái có vết chai sạn dày, rõ rang là cầm binh khí lâu năm, nếu là đánh xe hẳn là ở ngón trỏ.”
Lời vừa nói xong, không chờ phu xe hành động, Phượng Vũ Hành đã ra tay trước.
Nàng đã từ sớm trong không gian lấy ra một khẩu súng gây mê, cách ống tay áo liền bắn ra ngoài.
Hoàn toàn không có quá trình, phu xe kia ngửa mặt té xuống. Phượng Vũ Hành thừa dịp đoạt lấy thanh chủy thủ, không thèm nhìn liền hướng tới trên cổ đối phương. Máu tươi bắn đến ống tay áo nàng cùng rèm che, dọa đến người ở bên trong kêu lên sợ hãi.
Phượng Vũ Hành kéo dây cương, một cước đem thi thể đạp xuống, hét lên một tiếng: “Giá!” Đầu xe thay đổi, chạy theo hướng bắc.
Đoạn đường này, bốn người các nàng là đang chạy trối chết tới kinh thành.
Phượng Vũ Hành hiện nay mười phần mong đợi nhìn thấy Phượng phủ, nàng muốn nhìn xem, có người phụ thân tâm địa độc ác như vậy đến tột cùng là có sắc mặt gì.
…
Hai mươi ngày sau đó, kinh thành đã ở trước mắt.
Phượng Vũ Hành cuối cùng nới lỏng miệng!?
Dưới chân thiên tử, tương dối an toàn.
Xe ngựa dừng lại trước cửa thành, Diêu thị xốc rèm nhìn ra bên ngoài, thầm than một tiếng.
Phượng Vũ Hành phủi bụi trên người nàng an ủi nói: “Nương, đừng sợ, chốc nữa trở lại trong phủ, chúng ta nhất định phải đem chuyện phu xe kia cùng phụ thân nói rõ rang, để phụ thân cho chúng ta làm chủ mới tốt.”
Phượng Tử Duệ cũng nắm chặt nắm tay nhỏ: “Phụ thân nhất định sẽ nghiêm trị người xấu.”
Tôn ma ma gật đầu, “Trong phủ có hạ nhân như vậy, lão gia nhất định sẽ tra rõ”
Diêu thị lại khoát tay, “Không thể vừa về đến liền tìm phụ thân ngươi gây phiền toái, chúng ta có thể bình an hồi phủ đã là chuyện may mắn, chuyện phu xe… Liền nói hắn ngã nửa đường, cái khác, không cần nhắc lại.”
“Nếu thật sự là xa phu gây chuyện coi như là may mắn, chỉ sợ không muốn chứa chấp chúng ta chính là chủ nhân của hắn.” Phượng Vũ Hạnh nói một câu, khiến Diêu thị cùng Tôn ma ma đồng thời nhíu chặt mi tâm.
Kỳ thật trong lòng mọi người đều có suy nghĩ qua, nhưng ai cũng không nghĩ tới Phượng Vũ Hạnh cứ như vậy nói ra. Tôn ma ma là hạ nhân, lòng tràn đầy vui vẻ nghĩ đến chủ tử nhà mình từ đây có thể sống một cuộc sống tốt, Diêu thị mặc dù đối với Phượng phủ đã không còn quá nhiều hy vọng, nhưng cũng mong sau này có thể sống an ổn. Chuyện của phu xe đối với trong lòng mấy người các nàng mà nói là một cái gai, nói là không muốn sợ phiền phức, kỳ thực là đang lừa mình dối người.
“Nương ngươi nhớ kỹ, có lúc, nhẫn nhất thời cũng không thể gió êm song lặng, lui một bước chưa chắc trời cao biển rộng.” Phượng Vũ Hành mong muốn tính tình Diêu Thị có thể thay đổi, nhưng cũng biết hiện tại không thể gấp!?
Hiện tại… Nàng giương mắt hướng con đường bên cạnh đó không xa, chỉ thấy đám người bên trong dần dần ồn ào, theo các nàng hướng sang hai bên, có một đội đội nhỏ chậm rãi đi tới hướng cổng thành.
Dân chúng hiển nhiên có chuẩn bị, xe ngựa của Phượng Vũ Hành rất nhanh bị đám người đẩy chen trong đó, rất nhiều người nương theo tiếng kèn trống mừng thắng trận chen nhau từ trong thành hướng ngoài thành mà đi, gặp được đội ngũ liền tự động phân sang hai bên đường. ( Thật sự đoạn này ta không hiểu T.T ghi linh tinh á)
Người mang theo hoa Lam Tử, người mang theo trứng gà lương thực, người mang theo bát rượu, còn có người ôm hài tử hai mắt rưng rưng.
Còn có nhiều người quỳ xuống hướng về phĩa đội ngũ dập đầu.
Phượng Vũ Hành hướng tầm mắt về phía đoàn người đang mở đường đi tới, một cỗ xe hoa lệ được bảo vệ ở giữa, xe lấy màu xanh đen làm màn che!?
Bốn tướng sĩ đứng bốn phía, thân mang trọng giáp, tay cầm trường kiếm, sắc mặt nghiêm trọng.
Bách tính hướng xe dập đầu, nàng còn nghe mọi người nói: “Cửu hoàng tử đánh thắng trận, sớm hơn so với kỳ hạn của Hoàng thượng đưa ra hai năm, chính là Chiến thần của Đại Thuận chúng ta a.”
“Cửu hoàng tử thiên tuế thiên thiên tuế!”
Tất cả mọi người quỳ xuống, bất chợt, Phượng Vũ Hành ngẩng đầu nhìn chiếc xe ngự.!?
Nhưng cũng không có nhiều người để ý nàng, Cửu hoàng tử khải hoàn trở về, mọi người đều vui mừng hò reo ca tụng, nhiều người mang rượu chúc mừng trước các tướng sĩ.
Nhưng lại không có người nào tiếp nhận.
Bách tính cũng đã tạo thành thói quen, chỉ nói là quân quy nghiêm ngặt. Phượng Vũ Hành lại phát hiện, đội ngũ trùng trùng điệp điệp, nhưng lại không thể thấy sự vui mừng, ngay cả quân tiên phong đi phía trước đều có vẻ mặt lo lắng.
Chuyện Cửu hoàng tử đánh thắng trận là sự thật, lúc đi dọc đường nàng đã xác nhận chuyện này nhiều lần. Các dịch trạm đều thông báo đại hỉ sự này, tin mừng bay khắp đường.
Không vui mừng, hẳn có nguyên nhân.
Nàng nhìn theo hướng xe, ánh mắt lien tục tìm tòi nghiên cứu. Khi chiếc xe đi qua, chợt có một cơn gió thổi qua kéo rèm cửa sổ xe.
Bên trong rèm có một người mang mặt nạ hoàng kim, che từ mũi tới trên trán, toàn bộ bị che bởi mặt nạ. Duy chỉ chỗ mi tâm có một lỗ nhỏ, ẩn ẩn một màu tím.
Phượng Vũ Hành vô thức đứng lên, chăm chú nhìn mành rèm bị gió thổi lên rồi khép lại, lại thổi lên, lại khép lại. Tay nàng đặt lên ngực, hô hấp khó khăn.
Ba người Diêu thị từ trong xe đi ra, nhìn phản ứng của nàng trước cảnh tượng hoành tráng chỉ coi là bình thường, cũng không hỏi nhiều.
Nhưng Phượng Vũ Hành tâm hồi tưởng lại khi nhìn thấy một màu tím kia, trong lòng bỗng cuồn cuộn nổi sóng.
Là hắn!
Nàng có thể chắc chắn, nhìn người mang mặt nạ hoàng kim ngồi bên trong, chính là tên nam nhân ở trong núi nàng gặp lúc vừa đến thế giới này. Nàng bất kể như thế nào đều không thể quên được giữa khuôn mặt tuấn tú kia tâm nổi lên tử liên*yêu dị, lại như thế nào cũng không nghĩ thông, vì sao người kia luôn đeo mặt nạ. ( Vốn dịch là đóa sen tím, song cảm thấy để từ hán việt hay hơn).
“Người kia là Cửu hoàng tử?” Phượng Vũ Hành hỏi Diêu thị.
“A Hành nói người ngồi trong xe?” Diêu thị cũng quan sát, “Nếu là nghênh đó Cửu hoàng tử hồi kinh, vậy khẳng định là đúng.”
Tôn ma ma theo bách tính quỳ xuống, hướng xe kia dập đầu.
Phượng Vũ Hành trong lòng dâng lên suy nghĩ, đứng trên xe ngựa nhìn qua, luôn cảm thấy người ngồi sau tấm rèm kia giống như cũng đang nhìn nàng, nhưng lại không thấy ánh mắt dừng lại.
Có lẽ là không nhớ rõ đi. Nàng cười tự giễu để thân thể ngồi xuống. Đã là Cửu hoàng tử, đó chính là người thuộc hàng tôn quý nhất của Vương triều ở thời đại này, làm sao có thể nhớ rõ một người ở núi hoang!?
Chỉ là… Vì sao đội ngũ của hắn rõ ràng là đánh thắng trận, nhưng lại không thấy vẻ vui mừng?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!