Thần y đích nữ - Chương 50: 48: Dược tráng dương
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
19


Thần y đích nữ


Chương 50: 48: Dược tráng dương



Phượng Vũ Hành nghĩ tới Thẩm thị sẽ nghĩ mọi cách đối phó người ở Liễu Viên bên này, cũng nghĩ tới đối phương có thể hội dựa vào chuyện Tử Duệ sinh bệnh này động chút tay chân. Nhưng nàng vạn vạn không ngờ, nữ nhân kia càng ác độc đến nông nỗi như thế này.

Nhớ nàng kiếp trước hành y gần nửa đời, Trung Tây y hai lần thánh thủ, cộng thêm tổ tiên di truyền, bản lĩnh cách không ngửi vị phân biệt dược từ lúc tám tuổi đã luyện được. Một chén thuốc cách xa năm bước bưng qua, nàng liền có thể ngửi ra dược liệu gì, gọi tên gì, huống chi chén dược này nàng cẩn thận ngửi, sẽ không đoán sai .

Đây là một bát dược bổ dương!

Cho hài tử sáu tuổi uống một chén dược bổ dương mạnh cho nam tử trưởng thành uống !

Thẩm thị a Thẩm thị! Phượng Vũ Hành trong lòng ai thán, trời tạo nghiệp chướng, còn có thể tha thứ; tự làm bậy, không thể sống .

” Đừng bưng dược vào. ” Nàng dặn Vong Xuyên, lại gọi Thanh Linh đang bận rộn trong viện, ngoắc ngoắc tay: ” Đến . ”

Tiểu nha đầu chạy nhanh tới .

Từ lúc Thanh Linh vào Liễu Viên sau khi được ban tên, liền đi theo Hoàng Tuyền cùng chiếu cố Phượng Tử Duệ. Trước mắt Phượng Tử Duệ sinh bệnh, tiểu nha đầu rất tự trách .

” Ngươi đi cầm cái chén không, đổ chén nước ấm, lấy thêm cái muỗng. ” Phượng Vũ Hành phân phó, Thanh Linh một đường chạy đi làm .

Lúc trở về, Phượng Vũ Hoành đã từ ống tay móc ra một bọc giấy nhỏ, đổ thuốc bột trong gói giấy vào đựng trong chén nước, dùng cái muôi khuấy đảo: ” Bưng cho thiếu gia uống đi . ”

Đêm qua Tử Duệ nằm ngủ say, Phượng Vũ Hành liền tranh thủ vào hiệu thuốc, đem tát cả các loại thuốc pha cần cho Tử Duệ uống liền mở ra đóng gói, lại dùng giấy gói kỹ, chia ra ba bao nhỏ thả trong cổ tay áo, tùy thời lấy ra cũng sẽ không lộ ra quá đột ngột.

Vong Xuyên có thể nhận ra chén dược mang theo ngọt ngào là cùng đêm qua kia là giống nhau, buột miệng hỏi câu: ” Đã tiểu thư tự có dược, vì sao còn phải để đại phu trong phủ đi kê đơn thuốc khác? ” Nhìn lại thử bưng trong tay, ” Trong dược hạ độc? ” Nàng hỏi câu này trong ánh mắt theo thói quen hiện lên một tia ác liệt.

Phượng Vũ Hoành cười gằn: ” Hạ độc? Hạ độc còn có thể giải đây, đây có thể còn lợi hại hơn độc dược. ”

Đang nói chuyện, chỉ thấy cửa viện có cái tiểu nha đầu xa lạ đang nơm nớp lo sợ nhìn xung quanh trong Liễu viên. Vong Xuyên nhìn thấy, thấp giọng cùng Phượng Vũ Hành nói: ” Tiểu thư, cửa có người . ”

Nàng cũng nhìn tới tiểu nha đầu kia, mặt hiện lên lo lắng, mang theo chút khiếp đảm, cũng không giống trộm. Nàng tiến lên phía trước vài bước, vẫy tay với tiểu nha đầu kia: ” Tới . ”

Tiểu nha đầu rụt rè tiến lên, còn thật cẩn thận ngó đằng sau, chỉ lo như có người đi theo.

Phượng Vũ Hành thấy nàng trong tay bưng một chén mì, mặt trên đặt hai mảnh lá rau xanh, thơm ngát bốc hơi nóng, hiển nhiên là mới ra lò.

” Ngươi là cái nha đầu trong viện nào? ” Nàng hết sức chậm lại giọng nói, nguyên bản bởi vì chén dược bổ dương kia mà hiện ra lệ khí cũng thu liễm.

Tiểu nha đầu lúc này mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu trả lời: ” Nô tỳ là người trong sân Hàn di nương, Hàn di nương nói Nhị thiếu gia bị bệnh, dạ dày không thoải mái, hẳn là ăn chút mì phở không dầu, đã gọi nhà bếp nhỏ nấu bát mỳ, sai nô tỳ đưa tới . ”

Tiểu nha đầu vừa nói một bên đẩy khay đựng mì hướng bên cạnh Phượng Vũ Hành, mặc dù bên người Thanh Ngọc đã tới hầu hạ, nàng cũng chỉ cố ý muốn Phượng Vũ Hành tự mình tiếp nhận khay .

Phượng Vũ Hành cũng không cự tuyệt, vươn tay tới, cố ý để sát tay tiểu nha đầu tiếp nhận khay. Đúng như dự đoán, ngay thời điểm hai ngón tay đụng nhau, một tờ giấy nhỏ bị nhét vào lòng bàn tay nàng .

” Nô tỳ cáo lui. ” Nhiệm vụ hoàn thành, tiểu nha đầu hấp tấp vội vã liền chạy.

Thanh Ngọc còn buồn bực: ” Nha đầu trong phủ này sao không hiểu quy củ thế này, nào có đạo lý để chủ tử nhận gì đó. ” Sau đó vội vàng tiếp nhận khay từ trong tay Phượng Vũ Hành, nghĩ một lát, cẩn thận hỏi một câu: ” Tiểu thư, tô mì này có thể ăn không ? ”

Tuy hôm qua mới vừa vào phủ, nhưng nghĩ đến Tôn ma ma cùng với Vong Xuyên Hoàng Tuyền với ba cái nha đầu bên cạnh Thẩm thị gây ra không biết bao nhiêu chuyện, ba vị nha đầu chữ Thanh đã rất nhanh có thể phân được ra ai là người mình, ai là người cần đối địch .

Phượng Vũ Hành từ lúc bát mỳ kia mang tới cũng không ngửi thấy vấn đề gì, thấy Thanh Ngọc hỏi, nàng đã gật đầu: ” Ăn được, mì phở tốt cho tiêu hóa, đút cho thiếu gia nhiều chút. ”

” Nô tỳ phải đi ngay. ” Thanh Ngọc cúi người xin cáo lui .

Phượng Vũ Hành mở tờ giấy trong tay, chỉ thấy chữ viết nguệch ngoạc viết hai hàng chữ: ” Đại phu là bà con xa của Kim Trân, dược chắc chắn có vấn đề, đừng uống. ”

Phượng Vũ Hành híp híp mắt, Kim Trân sao? Tốt lắm.

Chỉ là nàng không hiểu, tại sao Hàn thị muốn cho người truyền một tờ giấy như thế đến cho mình, lúc trước nàng cùng Thẩm thị đồng thời đến Liễu Viên, rõ ràng là đứng cùng một nơi.

” Tôn ma ma .” Nàng cao giọng gọi Tôn ma ma mới từ bên trong phòng Tử Duệ đi ra đến bên cạnh: ” Ngươi đi Kim Ngọc viện tìm Kim Trân, liền nói dược của Tử Duệ đã được đưa tới, Đại phu nhân đã quan tâm như vậy, thế nào cũng phải để Kim Trân cô nương nhìn uống thì tốt hơn. ”

Tôn ma ma gật đầu, vừa liếc nhìn Vong Xuyên bưng chén thuốc, cũng không nói gì, trực tiếp ra sân.

Phượng Vũ Hành gọi Vong Xuyên cùng nàng trở về nhà, hai người rỉ tai một phen, chỉ thấy Phượng Vũ Hành hướng trong tay Vong Xuyên nhét một thứ .

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN