Thần y đích nữ - Chương 8: Đấu tranh nội bộ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
82


Thần y đích nữ


Chương 8: Đấu tranh nội bộ



Nghĩ như vậy, nàng xoay nửa người sang chỗ khác nhìn về phía Thẩm thị, “Thẩm di nương, A Hành là giúp phụ thân nhớ lại những điểm tốt đẹp của ngài, để phụ thân lúc nào cũng nhớ đại ân năm đó của Thẩm gia.” Ngươi xem ta rất trượng nghĩa.

“Đủ rồi!” Phượng Cẩn Nguyên thực sự nghe không vô, gia tộc của hắn cũng không giống với những nhà quyền quý đã cắm rễ lâu năm ở kinh thành. Năm đó, hắn là dựa vào bản lĩnh của chính mình tại kì thi mà giành được vị trí đứng đầu, những năm này một đường thuận lợi ở trên triều định, mới tạo dựng được gia nghiệp như ngày hôm nay.

Phượng Vũ Hành nói không sai, trước kì thi đó Phượng gia gặp vấn đề về tiền bạc, căn bản cung cấp không dậy nổi cho hắn mười năm gian khổ học tập, là nhờ con gái duy nhất nhất của thương hộ Thẩm gia cùng thôn đề nghị cung ứng tiền bạc cho hắn tham gia kì thi, Thẩm thị lại lưu trong thôn chiếu cố lão thái thái suốt nhiều năm. Nhưng hắn, khi đỗ Trạng Nguyên về sau liền cưới đích nữ của viện sự- (người đứng đầu) Thái y viện cũng chính là Diêu Thị.

Việc này là do Phượng gia thua thiệt Trầm gia, nhưng về sau hắn không phải đã cho Thẩm thị lên làm chủ mẫu, chẳng lẽ còn bắt hắn phải treo phần ân nghĩa ngày bên miệng cả một đời hay sao?

“Chuyện qua rồi chớ nhắc lại!”

Lời kia vừa thốt ra, Thẩm thị không làm ngơ được — “Lão gia, ngươi nói như vậy có ý gì? Chẳng lẽ Trầm gia ta lúc trước đối Phượng gia nỗ lực hết thảy đều là giả?”

“Ta không phải ý đó.”

“Vậy ngươi là có ý gì?” Thẩm thị không buông tha, lập tức đem lửa giận chuyển dời qua.

Phượng Vũ Hành lôi kéo mẫu thân cùng đệ đệ chuẩn bị xem náo nhiệt, nhưng hết lần này tới lần khác có người cũng không ngu ngốc.

Phượng Trầm Ngư gặp tình huống không đúng, con ngươi hơi đảo, một bên che miệng lấy Thẩm thị, một bên hướng về phía Phượng Vũ Hành nói: “A Hành muội muội, sao muội lại gọi mẫu thân một tiếng di nương chứ? Làm sao lại gọi như thế? Mẫu thân đều bị muội làm cho tức giận đến hồ đồ rồi.” Nàng vừa nói vừa ngầm véo Thẩm thị một cái, “Mẫu thân, A Hành muội muội vừa hồi phủ, không hiểu quy củ, còn cần ngài về sau nhiều dạy một chút.”

Diêu Thị sớm đã bị Phượng Vũ Hành mở miệng gọi một tiếng ‘Thẩm di nương’ làm cho sợ mất mật , bây giờ Phượng Trầm Ngư tận lực nhấc lên, Diêu Thị liền tỏ vẻ muốn quỳ xuống bồi tội.

Phượng Vũ Hành đưa tay đỡ Diêu Thị đứng dậy, nhất quyết không cho nàng quỳ xuống.

Diêu Thị gấp đến độ tay đều run rẩy, nhỏ giọng khuyên Phượng Vũ Hành: “A Hành, chúng ta vừa hồi phủ, con đừng nên làm vậy.”

Trên mặt Phượng Vũ Hành lộ ra một nụ cười lạnh như băng, hướng về phía Thẩm thị khom người một cái, “Là A Hành gọi sai, xin lỗi Trầm di… A, mẫu thân. Chủ yếu là trước kia gọi di nương đã quen, nhất thời chưa sữa miệng được.”

Thẩm thị tức giận muốn phát tác, liền nghe đến một tiếng “cộp” do quyền trượng trong tay lão thái thái hung hăng gõ mạnh trên mặt một cái — “Mỗi người các ngươi càng ngày càng không ra thể thống! Chủ mẫu không ra dáng chủ mẫu, thứ nữ cũng không có thứ nữ bộ dáng, Phượng gia ta quy củ đều dùng để bày biện cho đẹp mắt sao?”

Thẩm thị che lấy cánh tay bị thương tay, trên mặt mang theo nước mắt kêu rên: “Lão thái thái, ngài phải làm chủ cho con dâu a!”

“Làm chủ?” Lão thái thái trừng mắt nhìn Thẩm thị một chút, cái con dâu này cho đến tận bây giờ bà cũng không ưa nổi, nếu không phải vì Diêu gia phạm tội, Phượng phủ phải lập tức tỏ thái độ, bà tuyệt đối sẽ không nâng Thẩm thị lên làm chủ mẫu.”Ngươi đến nói một chút, ngươi muốn ta làm chủ như thế nào?”

Con ngươi Thẩm thị hơi đảo, liếc nhìn Phượng Vũ Hành, “Năm đó có người nói con nha đầu này là sát tinh, chúng ta đem nó đưa đi mấy năm trong phủ đều sống vô cùng yên ổn, nhưng nó vừa về đến xuất hiện tai ương đổ máu, cái dạng sát tinh này sao có thể để nó lưu trong phủ!”

“Phu nhân!” Diêu Thị vội vàng lên tiếng, “A Hành thế nào lại là sát tinh, đều là do đám đạo sĩ nói hươu nói vượn !”

“Vậy hôm nay chuyện này phải giải thích thế nào?” Thẩm thị vươn cánh tay cho mọi người nhìn.” Mệnh cách của con nha đầu này là chuyện mọi người đều biết, theo ta thấy, hẳn là đưa nàng ngôi miếu ở ngoài thành đi.”

Thấy bà đem chuyện ba sát tinh ba năm trước đây ra nói, lão thái thái trong lòng cũng bắt đầu sợ hãi, trong lúc nhất thời, tất cả mọi người trong nội đường bắt đầu trầm mặc.

Đang giữa lúc giằng co, quản gia vội vã chạy vào, dán tại bên tai Phượng Cẩn Nguyên nhỏ giọng thì thầm. Chỉ thấy tấm mặt băng sơn kia của Phượng Cẩn Nguyên đã bày ra nhiều biểu tình kì quái.

Không bao lâu, quản gia lui ra, chỉ thấy Phượng Cẩn Nguyên vung tay lên phân phó hạ nhân: “Đưa Diêu di nương cùng Nhị tiểu thư, Nhị thiếu gia về Liễu Viên dàn xếp, tất cả chi phí ăn mặc, nô bộc, hạ nhân đều dựa theo địa vị nương mà sắp xếp.”

“Cái gì?” Thẩm thị trong nháy mắt liền tức giận, chạy vội hai bước đến trước mặt Phượng Cẩn Nguyên: “Lão gia, ngươi nói cái gì?”

Phượng Cẩn Nguyên hất cổ tay đang bị bà bắt lấy, lại một lần nữa lến tiếng:”Ta nói để Diêu Thị mang theo A Hành cùng Tử Duệ đến Liễu Viên nghĩ ngơi.”

“Không được!” Thẩm thị cơ hồ thét lên, “Các nàng lưu trong phủ, vậy ta và Trầm Ngư làm sao bây giờ?”

Phượng Trầm Ngư một tay bịt Thẩm thị miệng, nàng biết Thẩm thị có ý tứ là Phượng Vũ Hành lưu tại nơi này, cái vụ hôn nhân này liền không tới phiên nàng, có thể nghĩ là nghĩ như vậy, lời lại không thể nói như vậy.

“Mẫu thân, mặc kệ ai ở trong phủ, Trầm Ngư đều là Phượng phủ đích nữ, điểm này sẽ không thay đổi.” Cân nhắc phía dưới, hay là cầm đích nữ tới nói cho sự tình êm tai chút.

Phượng Cẩn Nguyên đương nhiên biết rõ ý tứ củaThẩm thị, nhưng cũng vì Phượng Trầm Ngư gặp nguy mà không loạn rất vui mừng. Nữ nhi này không có phí công bồi dưỡng, mặc kệ làm cái gì đều khiến người khác vừa lòng.

“Đúng vậy.” Hắn gật gật đầu, “Trầm Ngư là đích nữ của Phượng phủ ta , điểm này, sẽ không bao giờ biến.” Lời nói này vừa ra, ánh mắt của hắn nhìn về phía Phượng Vũ Hành .

Phượng Vũ Hành quay lại đối mặt với hắn, ánh mắt của nàng không rực rỡ như Trầm Ngư là một loại linh động thâm thúy, nhìn một cái, sâu không thấy đáy.

Phượng Cẩn Nguyên đem ánh mắt thu hồi, hắn không biết tại sao nữ nhi này lại trở nên khó đoán như vậy, vừa mới hồi phủ, chỉ dùng mấy câu liền khiến cho Thẩm thị bộc lộ tính tình, mà chính nàng lại tỏ vẻ bang quan như không có gì!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN