Thần y đích nữ
Chương 80 - 77: Phản Bội Nói Đến Là Đến
Edit: haivan98
Thẩm thị bị doạ ngã lùi lại mấy bước, há miệng run rẩy nói: Ta nào có giấu bạc? Một toà Phượng phủ lớn thế này, nơi nào không cần chi tiêu, bạc còn không phải đều điều đến trong phủ này. Lại nói… lại nói ta nói năm,sáu vạn cũng chính là một cái phỏng chừng, thuận miệng vừa nói như vậy. Đúng ! Nàng có chủ ý, Ta là bị tiện nha đầu kia tức giận! Tức giận lời gì đều nói được! Lão gia ngươi cũng biết ta tính tình này, vừa sốt ruột nên nói gì cũng nói ra, quả thực bộc tuệch a!
Phượng Cẩn Nguyên nghĩ cũng phải, Thẩm thị chính là cái loại không đầu óc, bị bức ép đến mức nóng nảy cũng có lúc nói lung tung, không khỏi tin vài phần.
Phượng Vũ Hoành cũng không gấp, chỉ yếu ớt mà nói: Không sao, hôm nay ra ngoài phủ vừa vặn gặp phải Ngự Vương điện hạ, điện hạ gặp ta quản tiệm thật mệt mỏi, đã nói ngày mai phái một người tới giúp ta tra sổ. Chờ sổ sách đều tra xong, là có thể trả thanh bạch cho mẫu thân rồi.
Nhị muội muội! Phượng Trầm Ngư cảm thấy bản thân lại không làm chút gì, địa vị mẫu thân nàng muốn không gánh nổi a! Thẩm thị rơi đài, nàng còn tính là dòng chính nữ gì? Vì thế vội vàng nói: Dù cho mẫu thân sai hay không, tỷ tỷ ở đây đều cho ngươi chịu tội. Về phần những bạc kia … Nàng quay đầu nhìn về phía Phượng Cẩn Nguyên, Nếu như phụ thân thương cảm nữ nhi, đồng ý lúc nữ nhi khi xuất giá cấp thêm chút đồ cưới, nữ nhi kia có thể hay không trước tiên chi ra nhưng đồ cưới này, dùng để tiếp tế Nhị muội muội?
Phượng Cẩn Nguyên cảm khái không thôi, hắn này cô con gái lớn thật sự rất hiểu chuyện.
Trầm Ngư. Hắn vỗ nhẹ vai Trầm Ngư, Vi phụ nói cái gì cũng không thể ủy khuất ngươi… đồ cưới của ngươi trong tương lai sẽ là mặt mũi Phượng gia, ai cũng không thể lấy. Nói chuyện, nhìn về phía Phượng Vũ Hoành.
Phượng Vũ Hoành nhíu mày: Phụ thân nhìn ta làm gì? A Hoành chưa có nói muốn đồ cưới đại tỷ tỷ. Nói chung ngày mai Ngự vương phủ sẽ phái người đến giúp nữ nhi tra sổ sách, nữ nhi trước hết tỏ thái độ, nếu như tra ra đúng là thiếu bạc, tiền trợ cấp vào trong nhà ấy nữ nhi sẽ tự bù vào. Nếu như tra được là có lợi nhuận, những bạc kia nữ nhi cũng một đồng không cần, đều tính là những năm này nữ nhi không tại trước mặt phụ thân và tổ mẫu tẫn hiếu bồi thường. Lại nhìn Tưởng Dung cùng Phấn Đại, lại bổ túc một câu: Ừm, A Hoành cũng hy vọng có thể dùng những số tiền kia ít nhiều gì cho hai vị muội muội thêm chút đồ cưới.
Phấn Đại nghe nói như vậy, ngay lập tức liền vui vẻ, giọng du dương đáp một câu: Cảm ơn Nhị tỷ tỷ!
Tưởng Dung cũng đứng dậy làm lễ, khẽ nói: Tưởng Dung tạ tạ Nhị tỷ tỷ.
Hàn thị che miệng cười khanh khách một trận, quay đầu nói với lão thái thái: Đại phu nhân đều nói tiệm một năm có thể kiếm năm,sáu vạn, dù cho trong lời này có phần quá mức, nghĩ đến cũng không đến mức là phải bồi thêm tiền. Thiếp thân thật là muốn thay tứ tiểu thư tạ Tạ nhị tiểu thư, tạ tạ lão thái thái quan tâm.
Phượng Vũ Hoành biết mình căn bản đòi không về doanh thu mấy năm trước đây, dứt khoát liền cưa đôi lợi ích. Tài tụ người tán, tài tán nhân tụ, đạo lý này nàng vẫn hiểu. Lần này không chỉ Tưởng Dung cùng Phấn Đại có, nàng cũng nói là hiếu kính cho phụ thân và tổ mẫu, Phượng Cẩn Nguyên không thể kéo mặt xuống đòi tiền, nhưng lão thái thái nhất định không thể không chiếm cái tiện nghi này.
Quả nhiên —— Vậy ngày mai liền thỉnh người ngự vương phủ hảo hảo điều tra thêm, nếu quả thật có lợi nhuận, Thẩm thị, ta giới hạn ngươi kỳ hạn mười ngày cùng bù đắp tất cả ngân lượng!
Lão thái thái một câu nói, tuyên bố biện pháp giải quyết cuối cùng vụ này. Thẩm thị vô lực kháng cự, Phượng Trầm Ngư cũng không biết còn có thể lại gắng sức thế nào, hai mẹ con chỉ cảm thấy bị Phượng Vũ Hoành chơi đùa trên tinh thần đều mệt mỏi.
Mẹ con hai người liếc mắt nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương nhìn đến một cái tin tức: Trừ đi Phượng Vũ Hoành.
Đêm đó, đèn sắc thanh đạm, trong Đồng Sinh Hiên, Phượng Vũ Hoành đưa một phần dược thủy cho Hoàng Tuyền: Đến Kim Ngọc viện đưa đi cho Mãn Hỉ, nhớ kỹ, phải lén đưa, không thể bị bất kỳ kẻ nào nhìn đến.
Hoàng Tuyền lập tức lĩnh hội tinh thần: Vậy Mãn Hỉ là người chúng ta?
Phượng Vũ Hoành gật đầu: Đúng. Sau đó vật này cách mỗi năm ngày phải đưa một lần, ngươi nhớ phải nhắc nhở ta chút.
Hoàng Tuyền đáp lại: Nô tỳ nhớ, phải đi ngay.
Hoàng Tuyền vội vã rời khỏi, đi chưa tới cửa chính, cũng không biết từ nơi nào thất quải bát quải liền lượn quanh không thấy được bóng nàng nữa.
Lúc trở về, mang về tin tức từ chỗ Mãn Hỉ: Tiểu thư, Mãn Hỉ nói Thẩm thị đã âm thầm phái người đưa thư cho nhà mẹ đẻ, chỉ là cũng không biết trong thư rốt cuộc nói những gì. Nhưng nàng nói người nhà mẹ đẻ Thẩm thị bây giờ đang ở trong kinh, chỉ sợ tối đa một canh giờ liền có thể đưa đến.
Phượng Vũ Hoành đối với chuyện Mãn Hỉ có thể truyền đến tin tức như thế biểu thị rất hài lòng.
Hoàng Tuyền lại hỏi một câu: Cần cướp lại hay không?
Nàng lắc đầu, Không cần, vừa vặn ta cũng muốn gặp gỡ người của Thẩm gia, nhìn toàn gia hoàng thương [1] đến cùng có những bản lĩnh gì.
[1] hoàng thương: chỉ thương nhân giàu có, cao quý
Tốt. Hoàng Tuyền không nói thêm gì nữa, sau khi hầu hạ Phượng Vũ Hoành rửa mặt liền lui ra ngoài.
Phượng Vũ Hoành như cũ không quen lưu nha đầu gác đêm, dù cho sau chuyện Phượng Tử Hạo, Diêu thị cũng khuyên nàng nữa, nàng vẫn cảm thấy có người ngồi bên giường vốn ngủ không được.
Huống chi, nếu quả thật có người mỗi ngày nhớ kỹ trong đêm đến giết chết nàng, cùng lắm nàng đêm này vào trong phòng nghỉ hiệu thuốc đi ngủ thì tốt rồi.
Nghĩ đến nhà thuốc của nàng, rất tự nhiên nghĩ đến ngay chân Huyền Thiên Minh.
Tuy nói tốt hơn bên ngoài truyền ra rất nhiều, nói thật, Phượng Vũ Hoành cũng chỉ nắm chắc được 15 % tại loại niên đại này dụng cụ y khoa khan hiếm có thể trị hết hai chân bị vỡ nát gãy xương nghiêm trọng.
Nàng xoa bớt, lắc mình vào không gian, thẳng đến lầu hai.
Lầu hai của hiệu thuốc chủ yếu là vật dụng phụ trợ chữa bệnh, có dụng cụ chữa bệnh đơn giản, chủ yếu nhất, trong phòng nghỉ ngơi có một cái hòm dụng cụ phẫu thuật nàng phòng sẵn, bên trong không chỉ đao giải phẫu đầy đủ mọi thứ, một số vật dụng phẫu thuật thường dùng cũng có.
Phượng Vũ Hoành tìm kiếm trong rương, chẳng mấy chốc liền lấy ra mấy viên đinh thép dùng cố định xương cốt, còn có mấy viên thịt đinh (Cao su lưu hoá) [2], nàng lại ra bên ngoài tìm trong quầy tư nhân lấy ra một cái chân thạch cao.
Tuy nhiên đối với một hồi phẫu thuật chính quy mà nói, những thứ này quá ít quá ít, nhưng hết cách rồi, tại tình huống thời điểm nguy cấp, hợp lại thì chẳng phải trang bị, mà là kỹ thuật.
Nàng tin tưởng mình là tuyển thủ loại kỹ thuật, nhớ năm đó trên chiến trường tại Trung Đông vì lúc cướp ra huynh đệ phải làm xử lý khẩn cấp, điều kiện gian khổ nhiều hơn hiện tại, nàng còn không phải đem huynh đệ ruột chảy đầy đất vẫn đoạt được mệnh trở lại.
Phượng Vũ Hoành ở dược phòng tầng hai lựa chọn lượm lấy, đầy đủ giằng co gần hai canh giờ, mới xem như là vì Huyền Thiên Minh nối xương có thể dùng đến đều chuẩn bị đủ cả, thậm chí bao gồm nước muối sinh lí, tiêm vào dùng đường glu-cô còn có một bộ truyền nước cùng kim tiêm.
Nàng thật là may mắn chính mình khi đó đối gian dược phòng này có đủ để bụng, các loại dược phẩm không thiếu gì cả; cũng thật là may mắn tự có đủ tham tài, lại thỉnh thoảng đem đồ tốt trong bộ đội dằn vặt một số đến bên này bán. Nhớ tới trước khi xuyên qua mới vừa mang ra một nhóm còn chưa kịp đánh tới phê dược phẩm tên và số, chưa kịp bán đây, chính mình thì đi theo máy bay cùng đoàng một tiếng tạc không rồi.
Nhìn mình gian dược phòng này, Phượng Vũ Hoành cảm thấy được bên trong này mỗi một thứ cũng không nên hoang phí, tại loại này niên đại không loại thuốc pha chế sẵn, khắp thiên hạ đều uống canh thuốc đắng, nếu nàng là chậm rãi thả những thuốc này ra ngoài, kia bạc vẫn còn không rào rào cất vào túi a!
Đến thời điểm liền có thể dùng tiền biến thân thành bạch phú mỹ nghênh thú Cao Giàu Đẹp Trai đi tới đỉnh cao nhân sinh?
Trong nháy mắt, dường như nhìn đến Huyền Thiên Minh vốn đang ngồi trên xe lăn lại đứng lên được! Ừm, rốt cục người nọ lần thứ nhất tại nàng Phượng Vũ Hoành đứng trước mặt vùng lên … Chỉ là chưa kịp đắc ý, chợt nghe được ngoại giới dường như có tiếng động rất nhỏ truyền đến.
Phượng Vũ Hoành mặt mày rùng mình, nhảy thoát ra ngoài, tinh thần cấp tốc thu về, tính toán vị trí chỗ mình, hạ dưới phòng lầu, lại dời sang trái hai bước, lúc này mới xoa bớt trở lại hiện thực.
Nàng lúc xuất hiện, vừa vặn treo trên xà ngang trong phòng, chỉ thấy cửa có bóng dáng đang thật cẩn thận xuyên qua ngoại sảnh đi vào bên trong.
Phượng Vũ Hoành dùng hai chân ôm lấy cột gỗ trên xà nhà, cả người đổi chiều xuống, như đang ngắm cảnh thong dong tự tại mà nhìn bóng dáng kia tiến dến giường mình ngủ.
Nàng lách người mấy lần, dứt khoát khua bàn đu dây, vừa vặn đu đến độ cao nhất định lúc có thể phóng qua bình phong trước giường nhìn đến nhất cử nhất động của người bên trong.
Chỉ thấy người nọ đi tới bên giường, cúi người xuống, tiện tay ném thứ gì đó vào dưới đáy giường. Sau đó cũng không quay đầu lại, vội vội vàng vàng liền quay người chạy tới cửa, rón rén mở cửa ra, chen ra ngoài.
Phượng Vũ Hoành từ chỗ tối dùng lực rung động, người đột nhiên bay lên, còn trên không trung nhào lộn, sau đó vững vàng rơi xuống đất.
Nàng hoạt động một chút gân cốt, đối với thân thể này lần đầu tiến hành thử nghiệm động tác có độ khó cao biểu thị vẫn tính thoả mãn.
Có lẽ vừa rồi vào đây cái kia …
Phượng Vũ Hoành mi tâm nhíu chặt, vẫn suy nghĩ một hồi, rồi lại thả lỏng.
Tôn ma ma, trong dự liệu của nàng.
Ba người các nàng được đưa đến Tây Bắc ba năm, Phượng phủ bên trong trước đây nhiều hạ nhân như vậy đều bị đuổi ra ngoài, chỉ có Tôn ma ma lưu lại, thế nhưng bây giờ còn có thể trở lại tiếp tục hầu hạ Diêu thị, với bản thân liền nói không thể hiểu nôi.
Chỉ là vì tránh khỏi đánh rắn động cỏ, phía trước xảy ra nhiều chuyện như vậy Tôn ma ma này là viên cờ mà đối phương đều chịu đựng không nhúc nhích, Phượng Vũ Hoành trái cân nhắc phải cân nhắc, kia cố chủ sau lưng cũng không giống là Thẩm thị.
Nói đến, nàng đối với Tôn ma ma hoài nghi kỳ thực cũng không sâu, hơn nửa cũng chỉ suy đoán cùng suy lý. Từ tình cảm cá nhân mà nói, Tôn ma ma phải chăng bội phản cũng không có bao nhiêu quan hệ, nhưng nếu như Diêu thị biết sự thật này, chỉ sợ sẽ rất thương tâm.
Chẳng qua Phượng Vũ Hoành cũng không tính cố ý ẩn giấu, toà Phượng phủ vô tình nàng thỉnh giáo càng nhiều thì càng thất vọng. Sớm muộn cũng có một ngày chờ nàng làm xong có chuyện, hoặc là bất chợt đối sở thích cũng sẽ không tiếp tục cảm thấy hứng thú, nàng tất nhiên sẽ rời khỏi. Đến lúc đó, Diêu thị cùng Tử Duệ nhất định là phải đi theo nàng.
Nàng thế nào cũng phải từng chút để Diêu thị cảm giác được thất vọng, mới không lo đến thời điểm biệt ly dứt bỏ không ra.
Đi mau hai bước đến bên giường, Phượng Vũ Hoành ngồi xổm người xuống, đem thò nửa người xuống dưới giường, cuối cùng là lấy vật kia ra.
Người bước đi thong thả đến bên cửa sổ, dựa vào mặt trăng mơ hồ ngoài cửa sổ xuyên thấu qua đến xem, chỉ thấy một cái bố oa oa nho nhỏ trên cắm đầy mịn kim may quần áo. lật qua oa nhi này, liền thấy dính ở phía trên còn có một tờ giấy rõ ràng viết Phượng Tử Hạo Ba chữ lớn, phía dưới còn có ngày sinh nhật.
Phượng Vũ Hoành bật cười, bài cũ diễn trò.
Nhưng chưa từng nghĩ đến, diễn trò tuy già bộ, đối phương nhưng vì nàng chuẩn bị một cái thuốc dẫn thuyết phục rất mạnh …
Ngày kế hướng Thư Nhã viên đi thỉnh an, bởi vì Diêu thị cùng Tử Duệ cũng đi, Tôn ma ma tự nhiên là phải đi theo hầu.
Phượng Vũ Hoành có lưu ý lời nói của nàng, nhưng thấy đối phương chỉ tỏ ra cực kỳ tự nhiên, nếu chẳng phải nàng đêm qua tận mắt nhìn thấy, căn bản nhìn không ra bất cứ vấn đề gì.
Một đoàn người đi tới Thư Nhã viên, vừa vòng qua tường thành ao nhỏ trong viện, Tử Duệ đã bị một tiểu nha đầu vội vàng chạy tới va vào một chút.
Tôn ma ma mở miệng trước: Làm gì hấp ta hấp tấp?
Nha đầu kia vừa thấy là Phượng Vũ Hoành, lập tức liền A… Một tiếng, sau đó vội vã nói Chuyện này thật đúng có quan hệ với nhị tiểu thư, nhị tiểu thư mau cùng ta đi gặp lão thái thái!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!