Thần y đích nữ - Chương 83 - 80: Huyền Thiên Minh, Ngươi Thật Tinh Mắt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
8


Thần y đích nữ


Chương 83 - 80: Huyền Thiên Minh, Ngươi Thật Tinh Mắt



Một roi này của Huyền Thiên Minh đánh vào nội tâm của tất cả mọi người trong Phượng phủ, mắt nhìn thấy trong nháy mắt trên người Phượng Tử Hạo hiện lên một vệt vết máu, không ai dám nói thêm câu nào.

Phượng Cẩn Nguyên biết rõ, Ngự vương vị thần này hắn không trêu chọc nổi, càng không nói rõ ràng đạo lý. Nếu như nhi tử ăn một roi này thật có thể nhớ lâu một chút, cũng không tính là đánh không công.

Phượng Tử Hạo chỉ là hỗn trướng [1], cũng chẳng phải quá ngốc, một cây roi này của Huyền Thiên Minh cũng đánh tỉnh hắn. Không khỏi thầm mắng chính mình ngu ngốc, nhiều lời nói câu nói đó làm gì?

[1] hỗn trướng: chỉ những kẻ chướng tai gai mắt

Vì thế nhanh chóng quỳ rạp trên mặt đất, trong miệng nỉ non: Điện hạ tha mạng, điện hạ tha mạng.

Huyền Thiên Minh cũng không chấp hắn, chỉ phất phất tay, có gã thái giám bên người xách hộp cơm chạy tới hướng Phượng Vũ Hoành bên kia.

Đến gần, chợt phát hiện Phượng Vũ Hoành cùng Phượng Trầm Ngư đứng song song, thái giám này cũng không biết vị nào là vương phi tương lai, không khỏi sững sờ tại chỗ.

Huyền Thiên Minh thấy hắn do dự, trên mặt hiện vẻ không vui.

Thế nào, người nào là vương phi tương lai cũng không phân biệt được? Nói rồi vươn tay ra, giọng điệu lười biếng nhưng lộ ra âm hiểm lúc trước, bất chợt đổi thành thanh âm sủng nịch vô cùng nói với Phượng Vũ Hoành: Hoành Hoành, tới.

Phượng Vũ Hoành mỉm cười đi về phía hắn, cảm thấy người này mang theo mặt nạ vàng, tuy che khuất gương mặt tuấn tú họa quốc ương dân kia, nhưng dưới ánh sáng mặt trời, ánh sáng trên mặt nạ phản xạ như cũ tỏa ra khiến người khác không cách nào nhìn thẳng nhưng lại không nhịn được bị hấp dẫn.

Thái giám kia sửng sốt một hồi, vội vàng đi theo.

Chờ Phượng Vũ Hoành đi tới bên cạnh hắn, Huyền Thiên Minh mới để người hạ kiệu niện xuống, sau đó rất tự nhiên nắm chặt tay của Phượng Vũ Hoành, nói với thái giám: Nhớ kỹ người nào mới đúng là vương phi của bổn vương, về phần người bên cạnh kia… Hắn đưa mắt nhìn Phượng Trầm Ngư.

Phượng Trầm Ngư có một tật xấu, nàng biết mình sinh ra rất đẹp, gần như bất kỳ người nam nhân nào cũng không có sức kháng cự khi trước mặt nàng, bằng không lúc trước Phượng Tử Hạo cũng không làm ra loại chuyện này. Việc này khiến nàng nuôi thành một loại tự tin biến thái, không chỉ tự tin, nàng còn rất tình nguyện để ánh mắt của nam nhân nhìn về phía nàng, lại dùng sóng mắt và thần sắc khiến mình thêm vài phần mềm mại.

Cho nên, lúc Huyền Thiên Minh nhìn nàng, nàng liền biểu lộ ra loại tư thái này một cách tự nhiên.

Chỉ là nàng quên, người nhìn nàng, là Huyền Thiên Minh.

Cũng là nữ nhi của Phượng gia. Huyền Thiên Minh vẫn nỉ non, sau đó hỏi Phượng Cẩn Nguyên: Nhìn khoảng tuổi này hẳn là trưởng nữ của ngươi? Nhìn so với Hoành Hoành của hắn.

Phượng Cẩn Nguyên đàng hoàng đáp: Hồi điện hạ, chính là trưởng nữ của vi thần. Rồi sau đó đẩy Trầm Ngư nói Còn không mau hành lễ với Ngự Vương điện hạ!

Trầm Ngư chầm chậm mà bái, dùng hết thiên kiều bá mị lên tiếng: Dân nữ Trầm Ngư, ra mắt Ngự Vương điện hạ.

Huyền Thiên Minh n? Một tiếng, hỏi lại một câu: Ngươi nói ngươi tên gì?

Trầm Ngư đáp: Dân nữ Phượng Trầm Ngư.

A. Hắn gật đầu, bỗng nhiên tỉnh ngộ, Đặt tên này thật đúng là phù hợp.

Lòng tự tin của Phượng Trầm Ngư lại căng phồng lên.

Tuy nói Cửu hoàng tử bây giờ trọng thương thành thế này, nhưng hắn đã từng huy hoàng được sủng ái của Hoàng Thượng nhưng vẫn còn đang như vậy, dù cho không thể kết duyên tần tấn [2], thoáng cái nịnh bợ thêm cũng không xấu. Như vậy Cửu hoàng tử có thể để ý nàng, ngày sau nàng muốn thu thập Phượng Vũ Hoành, còn không phải là chuyện dễ như trở bàn tay.

[2] Tần Tấn: thời đại Tần Tấn hai nước quan hệ qua lại với nhau bằng việc kết hôn cưới hỏi. Có thể hiểu là sự liên hiệp giữa các quốc gia

Nghĩ tới đây, trên mặt Trầm Ngư cười càng thêm kiều mị, còn lớn mật ngước mắt lên, đứng đối diện với Huyền Thiên Minh.

Tiếc thay, nàng quên, đây là Huyền Thiên Minh, Cửu hoàng tử Huyền Thiên Minh xưa nay đều không hành xử theo lẽ thường.

Mộng đẹp của Trầm Ngư còn chưa có làm xong, chợt nghe được người kia nói: Bộ dạng khó nhìn như vậy, ngư cũng doạ chìm.

Phốc!

Phượng Vũ Hoành nhịn không được, trực tiếp bật cười. Nhanh chóng quay lưng lại mặt hướng Huyền Thiên Minh, ho khan đến nửa ngày mới tỉnh lại.

Huyền Thiên Minh hoàn toàn không cho rằng chính mình nói buồn cười cỡ nào, một bên vừa giúp Phượng Vũ Hoành vỗ lưng, còn không ngừng nói: Ngươi cẩn thận chút, thở không khí có thể sặc chính mình, đần như vậy chứ! Trong lời nói nơi nào có nửa điểm trách cứ, tất cả đều là nuông chiều. Nữ hài tử còn phải là trưởng thành như Hoành Hoành của chúng ta mới gọi là dễ nhìn, các ngươi nói phải không?

Một đám hạ nhân theo hầu mà đến cùng kêu lên đáp: Điện hạ nói phải.

Mọi người Phượng phủ đều kinh ngạc, Phượng Vũ Hoành lặng lẽ giơ ngón tay cái với Huyền Thiên Minh: Thật tinh mắt.

Phượng Trầm Ngư tức giận đến hai mắt ngấn lệ, hai bàn tay trong tay áo nắm thật chặt thành quyền.

Vô cùng nhục nhã! Đây thật là vô cùng nhục nhã!

Lớn như vậy vẫn chưa có người nào dám nói nàng khó coi, nếu như dáng dấp nàng cũng có thể doạ cá chìm như lời nói, chắc chắn nữ tử khác cũng đừng sống.

Những người khác của Phượng phủ hơn nửa cũng cùng suy nghĩ với Trầm Ngư, mặc kệ Thẩm thị làm sao, tối thiểu nhất biểu hiện bên ngoài của Trầm Ngư vẫn đủ tốt, đối với bọn người di nương cũng sẽ không bao giờ không lễ phép, đối với thứ muội cũng xem như quan tâm. Huống chi xác thực người nàng sinh ra đã cực kỳ đẹp a, Cửu hoàng tử này chẳng phải trợn mắt nói dối sao?

Phượng Tưởng Dung nhưng âm thầm gật đầu, chỉ nói vị điện hạ này cùng Nhị tỷ tỷ thật đúng là xứng đôi, bản lĩnh trợn mắt nói dối này mỗi người đều vô song, chọc tức người lại càng là duyên trời định a! Tưởng Dung cảm thấy bản thân phải cố nỗ lực, từ nhỏ nàng chỉ thích Nhị tỷ tỷ đã giỏi như thế, chính mình không theo sau kéo chân. Nếu không Nhị tỷ tỷ chạy xa quá, nàng cũng không theo kịp mất.

Mà Phấn Đại ở bên người nàng nhưng hoàn toàn nhìn chằm chằm Huyền Thiên Minh trong lòng không cách nào tự kiềm chế, một đôi mắt nhìn thẳng vào gương mặt mang theo mặt nạ vàng kia, biết rõ ràng dung mạo phía dưới đã bị hủy, có thể nàng chính là cảm thấy nhìn thật đẹp, đeo mặt nạ cũng đẹp mắt.

Đặc biệt Huyền Thiên Minh lôi kéo tay Phượng Vũ Hoành, vỗ lưng Phượng Vũ Hoành… Nếu như người được che chở kia đổi thành Phượng Phấn Đại nàng thì tốt biết bao.

Lúc đang đắm chìm với ảo tưởng vô hạn, cánh tay Phấn Đại đột nhiên bị người nhéo một cái.

Nàng cả kinh, quay đầu lại xem, mới phát hiện Hàn thị đang hung hăng nhìn nàng chằm chằm, trong ánh mắt đều là ý tứ cảnh cáo.

Hàn thị chính mình hiểu rất rõ người con gái này, chỉ bằng một ánh mắt của Phấn Đại thì nàng có thể nhìn ra tâm tư nha đầu này.

Nhưng mà chuyện gì cũng có thể nuông chiều nàng, chỉ có chuyện này không được.

Cửu hoàng tử kia ai cũng có thể trêu chọc nổi sao? Có phải Phượng Vũ Hoành được là Phấn Đại có thể đến gần được?

Mặc dù không còn là dòng chính nữ, nhưng nàng vẫn là Ngự vương phi, Phấn Đại chỉ là một thứ nữ tương lai dù thế nào cũng không chiếm được một cái vị trí chính phi vương gia.

Huống chi từ khi Phượng Vũ Hoành trở lại, toà Phượng phủ này sẽ không có một ngày an tĩnh. Chuyện này tiếp theo chuyện nọ, Phượng Vũ Hoành rõ ràng muốn đòi cho Diêu thị một cái công đạo của chuyện năm đó, rõ ràng chính là trở lại trả thù Thẩm thị. Vũng nước đục này nàng nhưng không hi vọng Phấn Đại dẫm vào, chỉ sợ đến lúc đó chết như thế nào cũng không biết a.

Tiếc thay, Phượng Phấn Đại xưa nay cũng không chịu nghe lời nói của Hàn thị. Rõ ràng nhận thấy được ánh mắt cảnh cáo, nhưng vẫn là không muốn dời tròng mắt mình ra khỏi Huyền Thiên Minh.

Hàn thị trong lòng phát lạnh, Phấn Đại là đứa nhỏ chí khí cực cao, nàng từ nhỏ đều không thỏa mãn chỉ làm một thứ nữ Phượng phủ, phàm là Phượng Vũ Hoành cùng Phượng Trầm Ngư có nàng đều muốn giành. Dù cho tranh không được, ít nhất cũng phải gây sự một hồi cho hả giận.

Sợ là nàng lại có tâm tư muốn cướp Cửu hoàng tử cùng Phượng Vũ Hoành, nếu thật sự như vậy, thì đại sự không ổn.

Trong lúc nhất thời, mọi người Phượng phủ bị Huyền Thiên Minh khiến cho nghẹn nói không nên lời, Phượng Cẩn Nguyên vì giải quyết cục diện lúng túng, do dự mở miệng nói: Mời Điện hạ vào trong nhà ngồi.

Huyền Thiên Minh lắc đầu, Bên ngoài mát mẻ.

Mát mẻ sao? Rõ ràng mặt trời chói chang mọc lên đỉnh đầu.

Phượng Vũ Hoành lau mồ hôi trước trán, lại trừng mắt Huyền Thiên Minh.

Cũng đang trong ánh mắt này tiếp thu được một tin tức, hắn dường như đang nói với nàng: Đừng nóng vội, còn có trò hay để xem.

Quả nhiên, chợt nghe Huyền Thiên Minh lại nói: Hôm nay đến phủ, chủ yếu có hai việc. Việc thứ nhất cũng là việc chủ yếu nhất, chính là đưa đồ ăn cho Hoành Hoành nhà chúng ta. Việc thứ hai đây, bổn vương chính là muốn hỏi một chút, cửa hàng đồ cổ gọi là Kỳ Bảo trai trong kinh thành, thế nhưng là sản nghiệp của Phượng gia?

Nàng nghe cái này được nhắc đến, Phượng Vũ Hoành cau mày lại, nhỏ giọng nói: Ngươi hỏi cái này làm gì? Tiệm là của ta.

Hắn vỗ vỗ tay của nàng, cho ánh mắt bình tĩnh đừng nóng.

Từ trước đến nay Phượng Cẩn Nguyên không nhớ rõ nhà mình có ít hay nhiều tiệm, càng không biết tên gọi là gì, đành phải quay đầu nhìn lão thái thái.

Lão thái thái vội vàng nói: Hồi điện hạ, Kỳ Bảo Trai là tiệm dưới danh nghĩa của Diêu di nương trong phủ, bây giờ A Hoành đang quản.

Huyền Thiên Minh gật đầu, n, bây giờ. Quá khứ thì sao? Hắn vừa hỏi vừa nghịch roi trong tay, trong lòng lão thái thái co rút, chỉ lo vị thần này một cái không thoải mái liền một roi đánh trên người bà.

Đi qua … Lão thái thái không biết Cửu hoàng tử hỏi như vậy rốt cuộc là ý gì, lẽ ra Kỳ Bảo Trai cùng hắn không liên quan a? Suy nghĩ đắn đo không hiểu, thẳng thắn ăn ngay nói thật: Lúc trước khi A Hoành không hồi kinh, là được chủ mẫu trong phủ giúp đỡ chưởng quản.

Phượng Vũ Hoành suy nghĩ trong chốc lát, bổ sung một câu: Hay là ngày ấy tại Nhã Tiên lâu gặp phải điện hạ, tiệm khế đất vừa được mẫu thân giao cho A Hoành. Kỳ Bảo trai còn chưa kịp đến xem a?

Vậy thì đúng rồi. Huyền Thiên Minh ngồi thẳng dậy, nói với Phượng Cẩn Nguyên: Phượng đại nhân, một ngày kia bổn vương khải hoàn hồi triều, từng sai người đến Kỳ Bảo trai chọn một đồ vật đưa đến trong cung tặng cho mẫu phi vui, ai biết lại mua trúng hàng giả.

Phượng Cẩn Nguyên ngẩn ra, vội truy hỏi: Lời này của Điện hạ nghĩa là sao?

n? Bổn vương biểu đạt đến mức này mà vẫn không đủ rõ ràng sao?

Phượng Cẩn Nguyên đã đổ mồ hôi lạnh.

Dẫn người tới. Thanh âm Huyền Thiên Minh bất chợt trầm xuống, băng lãnh tàn nhẫn gọi một câu.

Tiếp theo, lại có hai tên thị vệ từ ngoài phủ áp giải một người tới.

Người nọ bị tạm giữ đến trước mặt Huyền Thiên Minh, ầm một tiếng quỳ xuống đất, chợt nghe người nọ cao giọng hô: Điện hạ tha mạng a! Ta là bị người sai khiến, là Phượng phủ Đại phu nhân đổi đồ trong tiệm thành hàng giả để ta bán ra ngoài nha! Điện hạ tha mạng! Tha mạng a!

Phượng Vũ Hoành nhíu nhíu mày, đồ trong cửa hàng đồ cổ cũng bị thay đổi? Vậy đáng giá hơn dược liệu nhiều.

Đây là chưởng quỹ của Kỳ Bảo trai, bức Đường Chinh Hương «Bức tranh núi xanh» của bổn vương chính là lấy từ tay hắn. Chính các ngươi hỏi thử, hắn đưa cho bổn vương cái thứ gì?

Nói tới chưởng quỹ này, lão thái thái đến lúc đó nhận thấy được. Vì thế không đợi Phượng Cẩn Nguyên mở miệng, đã cướp hỏi: Nói! Ngươi đến cùng làm những gì?

Chuyện đến nước này, chưởng quỹ kia nào còn dám giấu diếm, quỳ rạp dưới đất ôm đầu rõ ràng mười mươi nhận tội hết: Những năm này Đại phu nhân liên tục hoán đổi đi tất cả vật đáng tiền trong cửa hàng, bức «Bức tranh núi xanh» kia vốn là tác phẩm của thư họa tiền triều, tiên sinh Đường Chinh Hương truyền lại đời sau, thế nhưng khoảng nửa năm trước, Đại phu nhân không biết từ chỗ nào có được một bức vẽ giả vô cùng giống «Bức tranh núi xanh» đưa tới, bức thật ấy đã bị phu nhân lấy đi rồi! Tiểu nhân thật không biết người đến mua «Bức tranh núi xanh» là điện hạ phái tới, nếu không đánh chết tiểu nhân cũng không dám bán nha!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN