Thần y đích nữ
Chương 95 - Mẹ Nó, Ngươi Mới Bị Mất Tích
Một đêm này, Phượng phủ trừ Trầm thị và Phượng Tử Hạo bị thương, điều động tất cả, chỉ vì tìm kiếm tung tích của Phượng Vũ Hành và Phượng Tử Duệ, lão thái thái lại sai người nâng nhuyễn ỷ đi theo.
Kể ra thì, hai người tỷ đệ Phượng Vũ Hành bị người bắt cóc là do Phượng Trầm Ngư phát hiện ra trước, nàng chỉ nói mình đi ngủ đến nửa đêm bỗng cảm thấy lồng ngực khó chịu buồn bực, rất bất đắc dĩ, chỉ có thể đứng dậy dẫn theo nha hoàn tìm Phượng Vũ Hành giúp đỡ. Nhưng đến chỗ Phượng Vũ Hành mới phát hiện, bên trong chỉ có Vong Xuyên trông nhà, không có người khác.
Thậm chí Phượng Trầm Ngư còn chưa hỏi tình hình một câu, cứ cao cổ họng lớn tiếng la lên: Không tốt! Có người bắt cóc nhị muội muội!
Một tiếng gào này, làm toàn thể Phượng phủ bừng tỉnh.
Phượng Cẩn Nguyên dẫn theo tất cả người Phượng gia ra sau núi tìm kiếm, chỉ vì Phượng Trầm Ngư nói, phía trước đều có tăng nhân của chùa, kẻ bắt cóc không có khả năng đi từ phía trước.
Nhưng ra sau núi cũng tìm hơn nửa buổi tối, vậy mà nửa bóng dáng người đều không phát hiện.
Mọi người Phượng phủ đi xuống rừng, thắp đuốc làm nửa sườn núi sáng như ban ngày, sắc mặt Phượng Trầm Ngư tái nhợt, một bàn tay gắt gao che ngực, trên mặt hiện một mảng lo lắng, thậm chí trong mắt còn chứa nước mắt.
Làm sao bây giờ? Không tìm thấy nhị muội muội thì phải làm sao bây giờ? Trong lời nói tràn đầy thân thiếu, nghe như thật sự đau lòng muội muội tỷ tỷ.
Phượng Tử Duệ đã uống thuốc Phượng Vũ Hành cho, tinh thần cũng tốt hơn nhiều, lúc này cũng đứng một chỗ cùng An thị, An thị nắm chặt tay Tưởng Dung, sợ vạn nhất cũng làm mất con gái của nàng.
Tưởng Dung vẫn nhìn Phượng Trầm Ngư, hơn nửa ngày mới nói nhỏ bên tai An thị: Sao chúng ta lại không tìm ở chỗ ở? Một đường này cứ đi theo đại tỷ tỷ.
An thị ngẩn ra, lại cẩn thận nhớ lại một chút, còn đúng như Tưởng Dung nói, dọc đường đi, biểu hiện của Trầm Ngư cực kỳ lo lắng, mọi người đều đi theo bước chân nàng tìm kiếm, phạm vi cũng không rộng.
Nàng muốn nhắc nhở Phượng Cẩn Nguyên sẽ đến chỗ ở tìm, lại nghe thấy Hàn thị ẩn ý nói: Nửa đêm bị người bắt cóc, cho dù tìm thấy hay không, chỉ sợ danh dự của nhị tiểu thư…
An thị nhíu mày, nàng biết, vì thương Phấn Đại, tám phần là Hàn thị này hận Phượng Vũ Hành.
Kỳ thật không cần Hàn thị nhắc nhở, đạo lý này ai cũng hiểu. Một cô nương trong nhà nửa đêm bị bắt cóc, cho tới giờ còn không tìm được, ý này là gì? Cho dù Phượng Vũ Hành bình an vô sự trở về, nói ra thì ai tin?
Lão thái thái lại thở dài một tiếng, ngửa mặt lên trời nói: Đây là Phượng gia ta tạo nghiệt gì vậy!
Phượng Cẩn Nguyên nhanh chóng khuyên nàng: Mẫu thân đừng vội, không phải còn đang tìm sao. Nhưng nói là nói vậy, hắn vẫn không rõ ràng như cũ. Phái ra bốn gã ám vệ đi thăm dò, không ai tra được tin tức gì.
Trầm Ngư che mặt nhẹ khóc, nhưng ánh mắt không ngừng tìm kiếm bốn phía. Chỉ tiếc, ánh lửa cháy sáng trong bóng đêm mờ mịt, làm sao có nửa bóng dáng của Phượng Vũ Hành.
Kỳ thật bọn họ không biết, lúc này chỗ mọi người Phượng phủ đang đứng, đúng là chỗ mà lúc trước ba người Phượng Vũ Hành đánh nhau với đám hắc y nhân. Chẳng qua trong nháy mắt, tất cả vội vàng đến, lại vội vàng đi, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh, lại ẩn trong bóng đêm nên không dễ dàng phát hiện ra dấu vết khác, làm sao có thể tìm thấy nửa điểm khác thường.
An thị thấy Phượng Cẩn Nguyên không có chủ ý, không khỏi bối rối, Lão gia. Nàng đi lên phía trước, Chúng ta tản ra đi tìm, vừa rồi chỉ lo sau núi, nhiều chỗ còn chưa đi tìm mà!
Phượng Trầm Ngư mang theo tiếng khóc nói: An di nương, đây là con đường có khả năng nhất, trước núi của tăng nhân gác đêm, kẻ bắt cóc nhất định phải chạy ra sau núi.
An thị không muốn tranh chấp với Phượng Trầm Ngư, chỉ nhắc nhở Phượng Cẩn Nguyên và lão thái thái: Nhị tiểu thư đi theo một nhà chúng ta đến đây, bây giờ không thấy người, Ngự vương phủ mà truy cứu thì ai nhận trách nhiệm này được?
Vì con trai, con gái đồng thời mất tích mà Diêu thị gần như suy sụp, lúc này cũng mở miệng, không nhu nhược như trước nữa, mà khi mở miệng, âm thanh lộ ra vô số sắc bén: Nếu Phượng gia không thể toàn lực tìm A Hành và Tử Duệ về, ta đây sẽ đi xin Văn Tuyên vương phủ hỗ trợ. Vong Xuyên, Tôn ma ma! Chúng ta trở về!
Diêu thị làm bộ muốn đi, lão thái thái nóng nảy, Dùng hết toàn lực! Sao có thể không dùng hết sức! Đó là cháu trai và cháu gái của ta, tối nay quật ba thước đất cũng phải tìm ra người cho ta!
Lão thái thái đã biểu hiện thái đọ, Phượng Cẩn Nguyên lại phải ra lệnh: Sưu Sơn! Không chừa lại bất cứ ngõ ngách nào!
Mọi người Phượng gia đang định tản ra, thì thấy từ hướng chùa Phổ Độ có vài vị tăng nhân xách đèn lồng đi tới, mãi đi đến trước mặt Phượng Cẩn Nguyên, lúc này mới dừng bước khó hiểu hỏi: A di đà Phật, xin hỏi thí chủ, đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao đêm khuya không ngủ mà lại điều động gia quyến đến tận đây?
Phượng Cẩn Nguyên vốn không muốn kinh động đến tăng nhân trong chùa, dù sao không phải là chuyện đàng hoàng, cho dù tối nay không tìm thấy Phượng Vũ Hành đã mất tích, hắn cũng muốn phong tỏa tin tức để từ từ tìm kiếm. Đúng là không được, dứt khoát xưng tật bỏ mình, tóm lại không thể truyền ra tin tiểu thư Phượng gia bị bắt cóc như vậy. Nếu không, chẳng những danh dự Phượng gia bị tổn hại, thì hắn cũng không có cách giao phó cho Ngự vương phủ bên kia!
Nhưng có người cố tình không nghĩ như vậy, Hàn thị thấy ánh mắt Phượng Trầm Ngư ra hiệu, đi lên từng bước trước mặt Phượng Cẩn Nguyên mở miệng, báo với tăng nhân kia nói: Không dối gạt đại sư, là tối nay, nhị tiểu thư của chúng ta chị người bắt cóc, chúng ta đang không tìm được.
Phượng Cẩn Nguyên hung hăng trừng mắt nhìn Hàn thị, Hàn thị sợ tới mức rọt cổ lại. Phượng Trầm Ngư lại nói tiếp: Phụ thân đừng trách Hàn di nương, trước mặt đại sư sao có thể nói dối, đó là đã phạm vào điều kiêng kị.
Kim Trân nhìn mọi người, trong lòng không ngừng tình toán. Nàng tính Phượng Vũ Hành rốt cuộc có gặp chuyện không may hay không, nếu thực sự đã xảy ra chuyện, địa vị có thể bị ảnh hưởng hay không. Rốt cuộc sau này mình nên đứng bên nào? Đúng là một vấn đề.
Nhưng càng nghĩ, lại cảm thấy cho dù Phượng Vũ Hành như thế nào, chỉ bằng quan hệ giữa Diêu thị và Văn Tuyên vương phi hôm nay, nàng cảm thấy vừa mặt hơn so với Trầm thị. Ít nhất trước mắt người bên Phượng Vũ Hành sẽ không thất thế, nếu có thể nhanh chóng tìm nàng về, có lẽ tình huống có thể nghịch chuyển.
Vì thế, Trầm Ngư vừa nói hết, nàng cũng nói theo một câu, cũng hỏi Trầm Ngư: Rốt cuộc tại sao đại tiểu thư lại chắc chắn nhị tiểu thư bị bắt cóc? Vừa hỏi vừa nghi hoặc nhìn Vong Xuyên, lại nói: Không phải ngươi là nha đầu ở bên người nhị tiểu thư sao? Ngươi hẳn là biết nhị tiểu thư và nhị thiếu gia rốt cuộc đã đi đâu.
Vong Xuyên lạnh lùng nhìn mọi người xung quanh, khuôn mặt nổi lên tia lạnh lùng khó có thể cười nổi, sau đó thi lễ với Phượng Cẩn Nguyên và lão thái thái, nói: Vấn đề này Kim Trân di nương hỏi rất hay, nô tỳ cũng thấy kỳ lạ, vì sao đại tiểu thư một mực chắc chắn nhị tiểu thư và nhị thiếu gia của chúng ta bị tặc nhân bắt cóc? Lời này nói ra làm tất cả mọi người sửng sốt, bao gồm cả Diêu thị.
Chỉ thấy nàng cầm cánh tay của Vong Xuyên, gấp gáp hỏi: Vong Xuyên, ngươi nói A Hành và Tử Duệ không bị mất tích?
Lời này là vị tăng nhân kia thay nàng trả lời: A di đà phật, hóa ra chư vị thí chủ tập tập ở đây tìm người. Nhưng lão nạp không hiểu, rõ ràng có hai vị tiểu Phượng thí chủ vẫn đều ở trong Phật đường tụng kinh, vì sao các ngươi lại tìm kiếm sau núi?
Một câu của tăng nhân, đổi lấy là một tiếng chất vấn sắc nhọn của Phượng Trầm Ngư: Ngươi nói gì?
Tăng nhân kia lặp lại một lần nữa, Phượng Trầm Ngư theo bản năng nỉ non: Không thể.
Kim Trân đứng gần nàng hơn chút, mở miệng hỏi: Vì sao đại tiểu thư lại nói là không thể? Giờ phút này nàng thấy mình cực kỳ may mắn khi đứng trong hàng ngũ, nhị tiểu thư đúng là có bản lĩnh phi thường.
Trầm Ngư. Phượng Cẩn Nguyên cũng giận tái mặt, hắn cảm thấy đêm nay con gái của hắn luôn nghe lời từ nhỏ, đến giờ đã lớn lại thấy không thích hợp.
Phượng Trầm Ngư tỉnh táo một chúi, nhanh chóng nói: Ta lo lắng cho nhị muội muội. Nói xong, lại không cam lòng hỏi tăng nhân kia: Ngươi nói là vị tiểu Phượng thí chủ, là nhị muội muội và nhị đệ đệ?
Tăng nhân đáp: Là một vị cô nương khoảng mười tuổi, và một tiểu nam hài năm, sáu tuổi.
Diêu thị thở dài ra một hơi: Đúng rồi! Chắc chắn là A Hành và Tử Duệ. Nàng nhất thời sốt ruột, không cố kỵ gọi nhị tiểu thư và nhị thiếu gia, rõ ràng là gọi tên của hai đứa con.
Hàn thị nghe xong, trong lòng không thoải mái, nhắc nhở nói: Diêu tỷ tỷ đừng làm hỏng quy củ.
Lão thái thái khoát tay chặn lại, phiền muộn trong lòng nháy mắt đã biến mất: Thôi! A Hành và Tử Duệ chuyển nguy thành an, đây là chuyện tốt, quy củ trước hết để sang một bên.
Vong Xuyên thức thời sửa lại lão thái thái: Sao lại là chuyển nguy thành an, nhị tiểu thư và nhị thiếu gia vốn tụng kinh trong Phật đường, làm sao mà có nguy hiểm được. Là do nửa đêm đại tiểu thư đi vào phòng nhị tiểu thư, thấy trong phòng không có người, đã cao giọng hô to nhị tiểu thư bị bắt cóc, nô tỳ đúng là trăm tư không thể lý giải nổi.
Phượng Trầm Ngư bị nàng nói, á khẩu không trả lời được, thấy Phượng Cẩn Nguyên trừng mắt với nàng, lúc này mới vội vã biện giải cho mình: Tình thế của con nhất thời cấp bách, ai có thể nghĩ nhị muội muội tụng kinh ban đêm?
Vong Xuyên lại nói: Nhị tiểu thư nói, gần đây trong phủ xảy ra nhiều chuyện, nàng từ tây bắc về kinh không lâu, nên vì gia đình cố gắng một phần, lúc này mới dẫn nhị thiếu gia tụng kinh cầu phúc suốt đêm. VỪa nói vừa nhìn mọi người, Đến chùa Phổ Độ, không phải vì cầu phúc cho Phượng gia sao?
Nói một hồi, làm mọi người mặt đỏ tai hồng.
Phượng Cẩn Nguyên thấy người đã có tung tích, nhanh chóng hạ lệnh tất cả đi về.
Mọi người được tăng nhân kia dắt đến Phật đường trong chùa Phổ Độ, quả nhiên nhìn thấy Phượng Vũ Hành và Phượng Tử Duệ quỳ gối trên đệm hương bồ, hay tay tạo thành chữ thập thành tâm cầu phúc. Bên cạnh các nàng, còn có một tiểu hòa thượng đang gõ mõ tụng kinh.
Không bao lâu sau, kinh văn đọc mất một đoạn, nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, Phượng Vũ Hành kéo Tử Duệ xoay người lại, nhìn thấy thất cả mọi người trong Phượng phủ đều đứng ở cửa Phật đường nhìn đến chỗ nàng, trên mặt không khỏi nổi lên cười lạnh.
Nghĩ nàng bị bắt cóc sao?
Có người cười trộm sao?
Rất xin lỗi, để các ngươi thất vọng rồi.
Nàng dắt Tử Duệ đi ra ngoài cửa, ra vẻ kinh ngạc hỏi Phượng Cẩn Nguyên: Cha, sao các ngươi lại ở trong này? Cũng đến tụng kinh sao?
Phượng Cẩn Nguyên khó có thể tin nhìn nữ nhi này, nói thật, hắn vẫn hoài nghi lời nói của Vong Xuyên, cho dù các tăng nhân kia đều là chứng cứ, nhưng hắn vẫn hoài nghi. Khi thấy Phượng Vũ Hành, lại đúng là không nhìn ra sơ hở gì.
A Hành vẫn cầu phúc ở Phật đường? Hắn hỏi con gái trước mặt.
Phượng Vũ Hành gật đầu: Đúng vậy. Từ lúc bắt đầu tối thì luôn ở trong này, các vị đại sư có thể làm chứng. Vì sao cha lại hỏi như vậy?
Phượng Cẩn Nguyên lắc đầu, Không sao là tốt rồi.
Phượng Vũ Hành hỏi lại: Cha nghĩ A Hành sẽ có chuyện gì?
Phượng Cẩn Nguyên ngẩn người, không đáp.
Khuya rồi, ngươi đi nghỉ sớm đi. Phượng Cẩn Nguyên không muốn nói chuyện với nàng, xoay người rời đi.
Đến khi về phòng của mình mới có ám vệ hiện thân, đứng trước mặt hắn cung kính nói: Chủ tử, sau núi phát hiện ra hai mươi thi thể, toàn bộ đều là sát thủ của Diêm Vương điện.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!