Thần Y Ngốc Phi
Thần Y Ngốc Phi - Chương 116: Bộ mặt thật của Liễu phi
Hiên Viên Diệp và Đông Phương Sóc nhanh chóng chạy đến Hoàng cung. Khi đến Hoàng cung, bọn họ không vào từ cửa chính mà bay qua tường lặng lẽ lẻn vào.
Khi đến Nhu Tâm Cung, nhìn từ xa bọn họ đã thấy có rất nhiều thị vệ canh giữ bên ngoài, có vẻ đám người này không muốn cho người ngoài tiến vào.
Đông Phương Sóc nhìn thấy cảnh này thì lông mày cũng nhíu lại. Hắn thấp giọng nói, “Những thị vệ này vừa cùng Đạt Hề Nhiên tiến cung, chỉ sợ bọn chúng cũng là người của Thái tử.“
Ánh mắt Hiên Viên Diệp đột nhiên trầm xuống, hắn cũng đoán trước được khả năng bọn người này là người của Thái tử. Nếu Thái tử muốn hại phụ vương thì tất nhiên sẽ nghĩ cách ngăn cản người khác vào quấy rầy.
“Ta đi đánh lạc hướng bọn chúng, ngươi hãy tìm cách vào trong đó!” Đông Phương Sóc lại nói tiếp. Không đợi Hiên Viên Diệp trả lời, hắn liền đứng lên nhanh chóng chạy về một hướng, lúc chạy còn cố ý tạo ra tiếng động lớn.
Đám thị vệ cả kinh nhưng cũng không dám manh động. Bọn chúng đều sợ kinh động đến Hoàng thượng, nếu có điều gì bất thường thì chỉ sợ sẽ khiến cho Hoàng thượng hoài nghi. Cho nên mấy tên thị vệ chỉ có thể nhanh chóng đuổi theo Đông Phương Sóc. Ngoài cửa Nhu Tâm Cung giờ chỉ còn lại hai thị vệ.
Lúc này Hiên Viên Diệp mới đứng lên. Hắn nhanh chóng vọt đến trước cửa Nhu Tâm Cung, thừa dịp hai tên thị vệ chưa kịp phản ứng, hắn liền điểm lên huyệt đạo của bọn chúng rồi xông thẳng vào bên trong.
Lúc này Quốc sư đang làm phép, Hoàng thượng ngồi ở chính giữa. Quốc sư cầm cái gì đó trong tay phe phẩy trước mặt Hoàng thượng, miệng không ngừng lẩm bẩm. Cũng may giờ phút này Hoàng thượng vẫn còn tỉnh táo và an toàn.
“Phụ vương!” Hiên Viên Diệp đi đến bên cạnh rồi thấp giọng gọi, “Phụ vương không thể mạo hiểm thế được!” Trong giọng nói trầm thấp của hắn lúc này đã mang theo vài phần buồn bực, phụ vương càng ngày càng hồ đồ, phụ vương rõ ràng biết Đạt Hề Nhiên và Hiên Viên Triệt là cùng một phe nhưng sao vẫn còn tin bọn họ?
Quốc sư nhìn thấy người vừa xông vào là Hiên Viên Diệp thì trong lòng thầm kinh sợ, trong lúc nhất thời, cánh tay đang phe phẩy của gã cũng không khỏi dừng lại. Gã kinh ngạc nhìn Hiên Viên Diệp, không hiểu vì sao Hiên Viên Diệp lại biết chuyện mà đến đây, chuyện này rõ ràng không làm kinh động đến bất cứ kẻ nào cơ mà?
Hai mắt Liễu phi cũng trầm xuống, trên mặt nhanh chóng tràn qua vài tia khẩn trương, Hiên Viên Diệp đã xuất hiện thì chỉ sợ mọi chuyện sẽ không còn được thuận lợi.
Nhanh chóng che dấu vẻ căng thẳng mà thay vào đó là ánh mắt âm trầm, nàng ta vội vàng đi đến trước mặt Hiên Viên Diệp rồi lo lắng nói, “Thất điện hạ, cuối cùng điện hạ đã tới rồi, ta cũng đang lo lắng cho Hoàng thượng, cũng đã khuyên người nhưng Hoàng thượng lại một lòng muốn cứu Nhu phi trở về, điện hạ tới thật đúng lúc, ngài khuyên nhủ Hoàng thượng đi…” Liễu phi đứng trước mặt Hiên Viên Diệp tỏ ra vô cùng khẩn trương, hai mắt cụp xuống, trong giọng nói cũng mang đầy vẻ lo lắng.
Hiên Viên Diệp lạnh lùng liếc nàng ta một cái, nữ nhân này quả thật rất biết ngụy trang, nhiều năm như vậy mà nàng ta gần như giấu diếm được tất cả mọi người. Ngụy trang thành một người không tranh giành đấu đá, thực ra nàng ta mới là người âm hiểm nhất, có dã tâm lớn nhất. Chuyện này nhất định là nàng ta giở trò, nếu không phụ vương cũng sẽ không thể nào bí mật triệu quốc sư của vương triều Đạt Hề vào cung được.
Hoàng thượng đang ngồi ở chính giữa, đôi mắt hơi liếc sang. Khi nhìn thấy Hiên Viên Diệp, hắn thở phào nhẹ nhõm rồi thấp giọng nói, “Diệp nhi, con đã đến rồi, trẫm đã viết xong thánh chỉ và để ở trong thư phòng, trẫm đã triệu Hầu gia và Tể tướng tiến cung. Sau khi Hầu gia cùng Tể tướng tiến cung, con hãy lấy cho bọn họ xem và làm theo thánh chỉ.” Hoàng thượng tưởng thị vệ hắn phái đi đã gọi được Hiên Viên Diệp vào cung.
“Phụ vương, người cho rằng Hầu gia và Tể tướng đại nhân có thể tiến cung vào lúc này sao?” Hai mắt Hiên Viên Diệp nhíu lại, hắn lạnh lùng quét qua Quốc sư rồi nhìn về phía sau, trong mắt càng thêm vài phần giận dữ. Nghe những lời vừa rồi của Hoàng thượng thì hóa ra Hoàng thượng cũng cho người đi triệu hắn và Hầu gia tiến cung, nhưng Hoàng thượng không thấy bọn họ tiến cung thì cũng không cảm thấy hoài nghi gì, lại còn muốn cho tên quốc sư kia làm phép, rốt cuộc cái gì đã khiến cho Hoàng thượng bị ma quỷ ám ảnh như thế.
Hoàng thượng hơi giật mình, hai mắt chợt lóe lên. Hắn nhìn về phía Hiên Viên Diệp, trên mặt hiện lên vài phần kinh ngạc, “Sao vậy? Không phải thị vệ báo cho con tiến cung sao?“
“Nhi thần không nhìn thấy thị vệ của phụ vương!” Sắc mặt Hiên Viên Diệp lại trầm xuống, lần này trong giọng nói đã tăng thêm vài phần lãnh ý. “Cho tới bây giờ phụ vương vẫn còn khăng khăng muốn làm phép sao?” Hiên Viên Diệp dừng lại một chút rồi lại trầm giọng nói, hắn chỉ hy vọng Hoàng thượng có thể hiểu được âm mưu trong đó.
“Diệp nhi, phụ vương cũng biết chuyện này có chút không ổn, nhưng mẫu phi của con vì phụ vương mà chết, chỉ cần có một tia hy vọng thì phụ vương cũng phải thử, cho dù biết rõ trong đó có nguy hiểm.” Ánh mắt Hoàng thượng nhìn Hiên Viên Diệp tràn đầy đau đớn, trong giọng nói trầm thấp kia cũng mang đầy đau xót. Hắn âm thầm thở ra một hơi rồi nói tiếp, “Lúc trước trẫm còn có chút bận tâm, nhưng hiện tại con đã tới rồi, trẫm cũng cảm thấy yên lòng.” Hoàng thượng căn bản không thay đổi chủ ý mà vẫn khăng khăng cố chấp như cũ.
“Nếu phụ vương thật sự yêu mẫu phi thì trước kia phải đối xử tốt với bà ấy, chứ không phải bây giờ mới thấy hối hận rồi lại làm ra cái chuyện vớ vẩn này.” Hiên Viên Diệp khẽ nhăn mày lại, vẻ mặt càng lúc càng tỏ ra tức giận, hắn trầm giọng nói. Hiện tại hắn chỉ muốn kéo dài thời gian, dù sao lúc này mà hắn nói mẫu phi chưa chết thì chỉ sợ phụ vương cũng sẽ chẳng tin, ngược lại còn tưởng hắn cố ý lừa dối.
Thân mình Hoàng thượng đột nhiên cứng đờ, trên mặt cũng hiện lên vẻ đau đớn mãnh liệt. Hắm thì thầm, “Đúng, là phụ vương có lỗi với nàng, đều là lỗi của phụ vương, cho nên con hãy cho phụ vương một cơ hội chuộc tội đi!“
“Hoàng thượng, thời gian không còn nhiều đâu ạ.” Quốc sư tuy rằng sợ Hiên Viên Diệp nhưng nghĩ đến kế hoạch của bọn họ thì cũng không thể không cứng rắn ngẩng đầu lên giục giã Hoàng thượng. Trong lúc nói, gã còn cố ý đem Càn Khôn Chuyển đặt trước mặt Hoàng thượng, ánh sáng trên Càn Khôn Chuyển đã càng lúc càng mờ.
Hai mắt Hiên Viên Diệp nheo lại, ánh mắt lạnh như băng thẳng tắp bắn về phía Quốc sư như muốn dùng ánh mắt lạnh băng này kết liễu gã ngay lập tức.
Quốc sư run run thân mình, gã âm thầm thở ra một hơi rồi lại thấp giọng nói tiếp, “Bẩm Thất điện hạ, lúc tối Càn Khôn Chuyển đột nhiên mở ra, chắc là bị sự si tình của Hoàng thượng làm cho cảm động nên cũng muốn Hoàng thượng đi tìm Nhu phi trở về. Điều này cũng chứng minh Hoàng thượng chính là người có duyên với nó, cho nên Hoàng thượng nhất định có thể cứu Nhu phi nương nương trở về đấy ạ.“
“Ngươi bớt nói nhảm đi!” Hiên Viên Diệp khẽ nhếch khóe môi kéo ra một tia cười lạnh tới cực điểm, trong giọng nói cũng mang theo vài phần sát ý, nếu gã không phải là quốc sư của vương triều Đạt Hề thì lúc này chỉ sợ hắn đã dùng một kiếm đâm chết gã rồi, gã làm gì còn ở chỗ này mà hồ ngôn loạn ngữ nữa.
“Sao Thất điện hạ lại nói như vậy. Càn Khôn Chuyển này là thần vật, nó có thể làm cho thời gian quay lại, nếu không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra thì khẳng định có thể giúp Hoàng thượng tìm Nhu phi nương nương trở về …” Quốc sư hơi sửng sốt một chút rồi lại vội vàng giải thích.
“Chỉ sợ lần này Quốc sư làm phép nhất định sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.” Khóe môi Hiên Viên Diệp lại kéo ra một tia cười lạnh, đôi mắt lạnh như băng lại hướng về phía Quốc sư như thể muốn ngụ ý “Bổn vương không nói sai đâu.”
“Chuyện này…” Quốc sư ngây người, trên mặt có vẻ hoảng hốt nhưng gã lại lập tức đáp lời, “Chuyện này phải xem ý trời…“
“Quốc sư quả thật rất giỏi viện cớ, cứ lấy cái cớ như vậy thì cho dù có phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn ngài cũng có thể đem tất cả trách nhiệm đổ vào ý trời. Lợi hại, thật sự rất lợi hại!” Sau khi đánh lạc hướng được đám thị vệ kia, Đông Phương Sóc vừa quay trở lại thì nghe được những lời vừa rồi của Quốc sư, hắn lên giọng chế giễu.
Quốc sư bị Đông Phương Sóc chặn cho không phản bác được điều gì, trên mặt gã lúc này đã ẩn chứa vài phần buồn bực.
“Xem ra lần này bị bản cung nói trúng rồi.” Đông Phương Sóc thấy gã không phản bác được thì lại lạnh lùng cười nói, “Hoàng thượng, chuyện này thật sự quá nguy hiểm, ngài hãy nghe lời khuyên của điện hạ, không nên mạo hiểm!“
Liễu phi thấy cục diện đang giằng co thì trong lòng cũng không khỏi sốt ruột. Nàng ta từ từ đi đến pháp đàn rồi tỏ vẻ lo lắng nhìn Hoàng thượng, “Nhu phi trên trời có linh thiêng nhất định sẽ rất cảm động trước tâm ý của Hoàng thượng, Nhu phi cũng sẽ không trách Hoàng thượng đâu ạ.” Trong giọng nói trầm thấp của nàng ta tràn ngập sự đau xót, ánh mắt nhìn Hoàng thượng cũng chất chứa vẻ đau lòng.
Hiên Viên Diệp nghe thấy những lời này của nàng ta thì hai tròng mắt cũng trầm xuống, lúc này mà nữ nhân kia lại nói những lời như thế thì chỉ e sẽ càng khiến phụ vương thêm hổ thẹn, càng thêm khư khư cố chấp.
Quả nhiên, sau khi nghe được những lời của nàng ta, trên mặt Hoàng thượng càng lộ vẻ trầm trọng. Hai mắt chuyển hướng nhìn về phía Càn Khôn Chuyển đang mất dần anh sáng, hắn quay sang Quốc sư vội vàng nói, “Quốc sư mau làm phép đi!” Cho dù thế nào hắn cũng phải đi thử xem.
“Vâng ạ!” Quốc sư nghe được lời nói của Hoàng thượng thì lúc này mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, gã nhanh chóng đáp lời rồi cầm lấy cây gậy gì đó tiếp tục phe phẩy.
“Chờ một chút!” Hiên Viên Diệp nhắm mắt lại, hắn âm thầm thở dài rồi mở mắt ra, đáy mắt hắn đã lạnh như băng.
“Diệp nhi, chuyện này trẫm đã quyết rồi, bất luận kẻ nào cũng không thể ngăn cản.” Sắc mặt Hoàng thượng cũng trầm xuống, hắn nhìn Hiên Viên Diệp chậm rãi kiên định nói từng chữ.
“Phụ vương, mẫu phi vẫn chưa chết.” Hai mắt Hiên Viên Diệp thẳng tắp nhìn Hoàng thượng, từng chữ từng chữ được thốt ra. Đến lúc này hắn cũng không thể tiếp tục giấu diếm mọi chuyện. Chỉ hy vọng Phất nhi có thể nhanh chóng mang mẫu phi trở về.
“Con… Con vừa nói cái gì?” Hoàng thượng hoàn toàn kinh trệ, trong lúc nhất thời không kìm lòng được, hắn nhảy dựng lên rồi nhanh chóng đi đến trước mặt Hiên Viên Diệp. Hắn vội vàng hỏi,”Con nói cái gì? Con vừa mới nói cái gì?“
“Con nói mẫu phi chưa chết. Vụ hỏa hoạn hôm đó là do con tạo ra, trước đó con đã đưa mẫu phi ra khỏi Hoàng cung rồi, còn mấy thi thể kia thật ra là do con mang từ bên ngoài vào.” Khóe môi Hiên Viên Diệp mấp máy chậm rãi nói từng chữ, chuyện này đều là do Mạnh Phất Ảnh làm nhưng lúc này hắn lại nhận hết về mình.
“Những lời con nói… là thật sao?” Hoàng thượng run rẩy cầm tay Hiên Viên Diệp, hắn chăm chú nhìn vào mắt Hiên Viên Diệp rồi khó tin hỏi lại.
“Đúng thế!” Hiên Viên Diệp khép hờ hai mắt lại rồi thấp giọng trả lời, dù sao lúc trước hắn đã lừa gạt phụ vương về chuyện này.
“Nhu nhi không chết, Nhu nhi thật sự không chết sao?” Nghe được lời nói của Hiên Viên Diệp, trên mặt Hoàng thượng càng lộ rõ vẻ kích động, hắn không kìm được vui sướng, trong giọng nói cũng tràn đầy vẻ vui mừng và không có ý gì là muốn trách tội Hiên Viên Diệp.
Liễu phi hoàn toàn kinh sợ, trong mắt hiện rõ sự kinh ngạc, nàng ta thế nào cũng không ngờ được Nhu phi hóa ra lại không chết, hơn nữa còn bị Hiên Viên Diệp mang ra khỏi cung. Chuyện này… chuyện này thật sự không thể tin được. Nếu Nhu phi chưa chết thì Hoàng thượng chắc chắn sẽ không đi vào Càn Khôn Chuyển kia, kế hoạch của bọn họ chẳng lẽ…
Tuy vậy nàng ta cũng có chút nghi ngờ lời nói của Hiên Viên Diệp lúc này chưa hẳn là sự thật, nếu là thật thì tại sao Nhu phi không xuất hiện tại đây, như vậy nàng ta cũng có thể lợi dụng điểm này. Nghĩ đến đây, trong mắt Liễu phi xẹt qua một tia cười lạnh nhưng nàng ta lại nhanh chóng che dấu đi. Nhìn về phía Hiên Viên Diệp, nàng ta tỏ vẻ mừng rỡ nói, “Những lời Thất điện hạ nói là thật sao? Nhu phi thật sự chưa chết sao? Như vậy Hoàng thượng sẽ không cần phải mạo hiểm nữa…” Nàng ta im lặng một lát, đôi mắt cố ý đảo ra tứ phía rồi lại tỏ vẻ nghi ngờ hỏi tiếp, “…Nhưng vì sao không thấy Nhu phi đâu. Thất điện hạ, nếu Nhu phi thật sự còn sống thì ngài hãy để Nhu phi ra đây gặp Hoàng thượng đi, không nên làm cho Hoàng thượng phải thương tâm như vậy nữa.“
“Đúng vậy, Diệp nhi, mẫu phi của con tại sao không đến, nàng đang ở đâu?” Hoàng thượng nghe thấy Liễu phi nói thế thì vẻ mặt hưng phấn cũng hơi cứng đờ lại, hắn trầm giọng hỏi Hiên Viên Diệp.
Hiên Viên Diệp lạnh lùng liếc Liễu phi một cái, nữ nhân này đúng là người giảo hoạt. Hắn lại nhìn vẻ hoài nghi trên mặt Hoàng thượng rồi thấp giọng khuyên nhủ, “Phụ vương, mẫu phi sẽ nhanh chóng tiến cung.“
“Sao Thất điện hạ không tiến cung cùng Nhu phi để Hoàng thượng hoàn toàn yên tâm?” Liễu phi lại nhẹ giọng hỏi, trên mặt vẫn tỏ ra lo lắng không thôi.
“Đúng vậy, Diệp nhi, vì sao con không mang theo mẫu phi cùng tiến cung?” Hoàng thượng cũng hơi chau mày lại, vẻ mặt càng lúc càng hoài nghi.
“Hoàng thượng, nếu Thất điện hạ nói Nhu phi còn sống thì chắc chắn là như vậy, thần thiếp tin Nhu phi nhất định sẽ nhanh chóng tiến cung, Hoàng thượng chờ một lát ạ.” Lúc này Liễu phi lại giả vờ khuyên nhủ Hoàng thượng. Nàng ta hướng về phía Quốc sư nói với vẻ giận dữ, “Được rồi, hiện tại Nhu phi còn sống, Hoàng thượng cũng sẽ không dùng cách mạo hiểm như vậy nữa, kính xin Quốc sư thu pháp đàn lại đi ạ!“
“Hoàng thượng, Càn Khôn Chuyển này đã đóng lại thì về sau chỉ sợ sẽ không còn cơ hội nữa đâu ạ. Nếu Nhu phi nương nương thật sự còn sống thì dĩ nhiên là không cần đến nó, nhưng nếu …” Quốc sư sửng sốt một chút mới trầm giọng nói.
“Ngài nói như vậy là có ý gì, Thất điện hạ đã nói Nhu phi còn sống thì nhất định Nhu phi vẫn còn sống, chẳng lẽ Thất điện hạ lại lừa dối Hoàng thượng sao?” Sắc mặt Liễu phi đột nhiên trầm xuống, nàng ta tức giận ngắt lời Quốc sư, trong giọng nói cũng tràn đầy phẫn nộ.
“Thần không có ý đó, nhưng không phải vừa rồi Thất điện hạ nói ngài ấy đã cố ý phóng hỏa lãnh cung và tạo ra cái chết giả của Nhu phi nương nương sao? Chẳng lẽ đây không tính là lừa gạt?” Tên quốc sư kia lại nói tiếp mà không để ý gì đến sự tức giận của Liễu Phi.
Sắc mặt Hoàng thượng cũng trở nên âm trầm, sự hoài nghi trong ánh mắt càng lúc càng rõ ràng. Hắn lại nhìn về phía Hiên Viên Diệp, khóe môi nhếch lên chậm rãi nói từng chữ, “Diệp nhi, không phải vì muốn ngăn cản phụ vương nên con mới cố ý nói như vậy chứ?“
“Không phải, thưa phụ vương!” Hiên Viên Diệp khẽ mở miệng, câu trả lời lời kiên định của hắn khiến không ai có cơ hội hoài nghi.
“Một khi đã như vậy thì Quốc sư hãy thu pháp đàn lại đi!” Liễu phi nghe thấy câu trả lời của Hiên Viên Diệp thì hai tròng mắt chợt lóe lên, nàng ta lại nói với Quốc sư. Sau đó hướng về phía Hoàng thượng, nàng ta tỏ vẻ đau lòng nói tiếp, “Như vậy là tốt rồi, Hoàng thượng không cần phải mạo hiểm nữa.“
“Vâng.” Quốc sư thấp giọng đáp lời, sau đó liền muốn muốn đi hủy vài thứ gã đã bày ra.
“Chờ một chút!” Vào lúc này, Hoàng thượng lại đột nhiên thấp giọng hô, đôi mắt vẫn nhìn Hiên Viên Diệp, hắn lại hỏi tiếp, “Diệp nhi, con nói thật cho ta biết, có phải vì con muốn ngăn cản phụ vương nên mới cố ý nói như vậy, thực ra mẫu phi của con đã mất rồi đúng không?“
Hoàng thượng hơi dừng một chút, cũng không đợi Hiên Viên Diệp mở miệng, hắn lại vội vàng nói tiếp, “Phụ vương biết con lo lắng cho phụ vương nhưng sau khi mất đi mẫu phi của con ,phụ vương mới phát hiện nếu không có nàng thì phụ vương có sống cũng không có ý nghĩa gì. Hiện tại rốt cục cũng có một cơ hội có thể cứu nàng trở về, phụ vương sao có thể bỏ qua. Hơn nữa, nàng cũng là mẫu phi của con, chẳng lẽ con không hy vọng mẫu phi của mình sống lại hay sao?“
“Phụ vương thà tin tưởng người ngoài cũng không tin tưởng nhi thần sao?” Trong mắt Hiên Viên Diệp cũng ẩn chứa một tia đau xót, hắn vẫn luôn vô cùng kính yêu vị phụ vương này, luôn cho rằng phụ vương là một minh quân, nhưng hiện tại, ngay cả chuyện đơn giản thế này phụ vương của hắn cũng không phân rõ được trắng đen sao?
“Hoàng thượng, Hoàng thượng phải tin tưởng Thất điện hạ, Thất điện hạ tuyệt đối sẽ không lừa dối Hoàng thượng đâu ạ.” Liễu phi lại phụ họa theo lời nói của Hiên Viên Diệp.
“Mặc kệ là thật hay giả, trẫm tự mình đi xem sẽ biết, nếu tiếp tục trì hoãn, Càn Khôn Chuyển một khi đóng lại thì sẽ không có cơ hội nữa.” Trên mặt Hoàng thượng hiện lên vẻ kiên định, hắn đi luôn về phía chính giữa pháp đàn.
“Được, con không ngăn trở phụ vương nữa, phụ vương cứ đi đi!” Hiên Viên Diệp nhếch môi buồn bực nói, “Đây rõ ràng là một âm mưu, phụ vương đi rồi tuyệt đối sẽ không về được, đợi đến khi mẫu phi quay trở về thì phụ vương cũng đừng mong sẽ gặp lại mẫu phi nữa.“
Hoàng thượng cứng đờ cả người vì câu nói của Hiên Viên Diệp. Nếu Nhu nhi thật sự còn sống mà lần này hắn lại không về được thì không phải hắn và Nhu nhi sẽ phải chia cách mãi mãi sao.
Hiên Viên Diệp nhìn thấy Hoàng thượng dừng bước thì lại nói tiếp, “Phụ vương phái người đi thỉnh Hầu gia, thỉnh Tể tướng nhưng vì sao đến bây giờ họ còn chưa tiến cung? Người nói người đã viết thánh chỉ nhưng không có người khác chứng minh thì thánh chỉ kia cũng chỉ là hư vô, huống chi, thánh chỉ kia con cũng chưa chắc có thể nhìn thấy, con vẫn cho rằng phụ vương là một minh quân vì dân vì nước, thật không ngờ phụ vương lại không có trách nhiệm như thế.“
Bình thường Hiên Viên Diệp vốn là người tiếc chữ như vàng, chẳng khi nào ở trước mặt người khác lại nói nhiều như vậy, hiện tại hắn lại lên tiếng tranh luận thế này khiến Liễu phi cũng không khỏi ngây ngẩn cả người.
Hoàng thượng chợt cảm thấy hổ thẹn, thật ra những điều này trong lòng hắn đều hiểu, chỉ là không muốn nghĩ thêm nữa, chỉ muốn lừa mình dối người.
“Đúng vậy, Hoàng thượng ngàn vạn lần không nên mắc bẫy của bọn họ, thần cũng có thể chứng minh Nhu phi thật sự còn sống.” Đông Phương Sóc cũng ở một bên giúp đỡ khuyên nhủ, tuy rằng hắn không nhìn thấy Nhu phi nhưng hắn tin tưởng Hiên Viên Diệp.
Hoàng thượng nghe được lời nói của Đông Phương Sóc thì trong mắt lại thắp thêm hy vọng. Hắn từ từ xoay người quay trở về, “Nếu Diệp nhi nói Nhu phi không có việc gì thì pháp đàn kia không cần làm tiếp nữa.“
Hai mắt Quốc sư trầm xuống, trong lòng càng thêm sốt ruột, nhưng dù có sốt ruột thì gã cũng không thể bắt buộc Hoàng thượng được.
Trong đáy mắt Liễu phi cũng hiện lên vẻ sốt ruột, bàn tay giấu dưới ống tay áo không ngừng nắm chặt, trong lòng càng thêm phẫn hận, kế hoạch của bọn họ đã sắp thành công lại bị Hiên Viên Diệp phá hủy, thật đáng giận!
Trông Hoàng thượng có vẻ đã quyết định xong và không còn do dự gì nữa rồi, mà mê hồn tán lúc trước nàng ta đã rắc lên người Hoàng thượng giờ đã tan gần hết và không còn hiệu quả nữa. Nàng ta vốn sợ Hoàng thượng sẽ do dự nên mới rắc mê hồn tán lên người Hoàng thượng. Mê hồn tán này sau khi phát tác cũng không có phản ứng quá lớn, người ngoài nhìn vào sẽ không phát hiện được điều gì khác thường, còn người trúng độc thì sẽ trở nên dễ dàng xúc động và mất đi sự bình tĩnh thường ngày. Người đó sẽ chỉ làm theo những gì trong lòng đang mong muốn và sẽ đưa ra quyết định một cách chóng vánh. Ban đầu nàng ta cũng sợ bị người khác phát hiện ra điều gì khác thường nên chỉ hạ một chút mê hồn tán mà thôi.
“Chúc mừng Hoàng thượng!” Liễu phi thấy Hoàng thượng quay lại thì mỉm cười nghênh đón. Nàng ta dịu dàng nói tiếp, “Rốt cuộc Hoàng thượng cũng không cần mạo hiểm nữa, thật khiến thần thiếp lo lắng gần chết. Cuối cùng thì Hoàng thượng cũng có thể gặp lại Nhu phi rồi, thần thiếp thật sự thấy vui thay cho Hoàng thượng.“
Hoàng thượng không để ý gì tới nàng ta mà đi thẳng đến trước mặt Hiên Viên Diệp. Hắn vội vàng nắm lấy tay Hiên Viên Diệp rồi gấp gáp hỏi, “Mẫu phi con hiện giờ đang ở đâu?“
“Phụ vương yên tâm, Phất nhi đã đi đón mẫu phi rồi, họ sẽ nhanh chóng tiến cung thôi ạ.” Hiên Viên Diệp cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, trong giọng nói không còn vẻ gấp gáp nữa. May mắn là phụ vương đã nghe lời khuyên của hắn.
“Cuối cùng thì Hoàng thượng cũng có thể đoàn viên với Nhu phi rồi, thật tốt quá!” Liễu phi vui vẻ nói rồi quay sang nhìn Quốc sư trầm giọng nói, “Giờ Hoàng thượng đã không cần những thứ này nữa, các ngươi còn không mau đem bỏ hết đi!“
“Vâng! vâng!” Quốc sư cũng hiểu kế hoạch này không thể thực hiện tiếp được nữa, gã liên tục đáp lời rồi cho người nhanh chóng thu dọn những thứ đó đi.
“Diệp nhi, sao con biết được chuyện mà tiến cung?” Lúc này Hoàng thượng đã khôi phục được sự bình tĩnh, hai mắt trầm xuống, hắn chậm rãi hỏi Hiên Viên Diệp.
“Hồi Hoàng thượng, là do Đông Phương Sóc liều lĩnh. Đông Phương Sóc vốn lo lắng cho công chúa và sợ có việc ngoài ý muốn nên lặng lẽ tiến cung xem công chúa thế nào. Thật không ngờ lúc rời cung thì vừa khéo đụng phải quốc sư của vương triều Đạt Hề đang tiến cung, cho nên mới đi báo cho Thất điện hạ biết.” Không đợi Hiên Viên Diệp mở miệng, Đông Phương Sóc đứng bên cạnh vội thấp giọng giải thích.
Ánh mắt Hoàng thượng lại trầm xuống, khóe môi cũng kéo ra một tia lạnh như băng, hắn lạnh lùng nói từng chữ, “Nói như thế thì thị vệ do trẫm phái đi đã không báo tin được rồi.” Giọng nói càng thêm lạnh lẽo, Hoàng thượng quay sang thị vệ bên cạnh lạnh lùng ra lệnh, “Ngươi đi gọi Lý thống soái đến đây cho trẫm!” Lạnh lùng liếc mắt về phía Quốc sư, Hoàng thượng lại nói, “Quốc sư cũng đừng vội đi, để ta điều tra sự tình xong rồi nói sau.“
“Chuyện này…” Quốc sư cứng đờ cả người, gã nhất thời cũng không dám làm trái ý Hoàng thượng.
Hai mắt Liễu phi hơi nhíu lại, sâu trong đáy mắt càng toát ra vài phần ngoan tuyệt. Nếu Hoàng thượng tra ra được thì chỉ sợ thân phận của nàng ta cũng sẽ bại lộ, trong lòng Liễu phi lại không khỏi lo lắng. “Hoàng thượng, hay là Lý thống soái đi chậm nên Hầu gia và Tể tướng vẫn chưa đến kịp?” Liễu phi nói xen vào, nhưng lần này giọng nói của nàng ta lại hơi ột chút, không biết bởi vì sợ hay bởi vì chuyện gì.
Khóe môi Hiên Viên Diệp lại kéo ra một tia cười lạnh, nữ nhân này cho tới bây giờ vẫn còn muốn ngụy trang, được, hắn muốn xem nàng ta có thể giả vờ cho đến khi nào, không bao lâu nữa, cái đuôi của nàng ta cũng sẽ phải hiện ra thôi. Đương nhiên hắn hiểu những lời này của nàng ta là cố ý nói cho người khác nghe. Hắn cũng không muốn vạch trần nàng ta, có một số việc phải từ từ giải quyết mới được.
Một lát sau thì thị vệ được Hoàng thượng phân phó đi tìm Lý thống soái đã trở về. Người này nhanh chóng đi đến trước mặt Hoàng thượng rồi thấp giọng nói, “Hoàng thượng, thuộc hạ đã tìm thấy thi thể của Lý thống soái ở bên ngoài Hoàng cung, xem ra Lý thống soái xuất cung không bao lâu thì bị người khác giết hại rồi ạ.“
“Cái gì?” Hoàng thượng không khỏi kinh hãi, sắc mặt cũng càng thêm âm trầm, “Thật to gan, thậm chí ngay cả người của trẫm cũng dám giết!“
Hiên Viên Diệp cũng nao nao trong lòng. Khi hắn và Đông Phương Sóc tiến cung thì bên ngoài Hoàng cung không thấy có điều gì khác thường. Nếu Lý thống soái chết ở ngoài cung thì không lý nào hắn và Đông Phương Sóc lại không phát hiện được, chỉ sợ Lý thống soái này vừa mới bị người ta giết hại và cố ý đặt ngoài Hoàng cung mà thôi. Hai mắt Hiên Viên Diệp càng thêm lãnh ý, xem ra vừa có người chuyển lời của bọn họ tới chỗ Thái tử rồi, bên cạnh y quả thật có không ít những người tài ba.
“Hoàng thượng, đã xảy ra chuyện gì thế ạ?” Liễu phi không khỏi run rẩy thân mình. Nàng ta hơi nép về phía Hoàng thượng rồi cất tiếng nói sợ hãi, “Chuyện Lý thống soái xuất cung không có mấy người biết, lúc ấy ở đây cũng chỉ có vài người, làm sao có thể xảy ra chuyện như vậy được?” Liễu phi càng nói càng tỏ ra sợ hãi, thân mình cũng càng thêm run sợ, nhưng lời nói của nàng ta cũng đã nhắc nhở Hoàng thượng một chuyện.
“Quốc sư, trẫm cũng muốn nghe ý kiến của ngươi?” Hoàng thượng lại nhìn về phía Quốc sư, ánh mắt lạnh băng lúc này đã mang theo vài phần ngoan tuyệt, từng chữ từng chữ trong lời nói của hắn đã tăng thêm vài phần sát ý. Lúc ấy, trừ hắn và Liễu phi ra thì chỉ còn Quốc sư và Đạt Hề Nhiên, Liễu phi cố ý ngụy trang thành bộ dáng vô tội nên Hoàng thượng cũng không hoài nghi nàng ta.
“Hoàng thượng, thần thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì, thần chỉ phụ trách làm phép cho Hoàng thượng, những việc khác thần đều không biết ạ.” Quốc sư cả kinh nhưng vẫn vội vàng nói, có điều trong lúc đang nói lại hung hăng trợn mắt liếc Liễu phi một cái, ý của nữ nhân kia không phải nói chuyện này là do gã làm hay sao?
“Người đâu, đem Quốc sư giam vào ngục, chờ chuyện này điều tra xong ta sẽ xử trí.” Tuy gã là quốc sư của vương triều Đạt Hề nhưng hiện tại đã xảy ra chuyện như vậy thì đương nhiên không thể cứ thả gã về là được.
“Hoàng thượng, Hoàng thượng không thể làm như vậy được, thần là quốc sư của vương triều Đạt Hề, Thái tử của thần…” Quốc sư thật không ngờ Hoàng thượng lại thật sự đưa gã vào ngục, gã không khỏi kích động kêu lên.
“Ngươi đi báo cho Thái tử của vương triều Đạt Hề biết trẫm đã giam Quốc sư. Sau khi điều tra xong, nếu vương triều Đạt Hề không có liên quan gì thì đương nhiên trẫm sẽ thả Quốc sư ra. Trẫm làm như vậy cũng vì muốn rửa sạch nỗi oan cho Quốc sư.” Không đợi Quốc sư nói xong, Hoàng thượng liền lạnh giọng ra lệnh cho thị vệ bên cạnh.
Sau khi nghe Hoàng thượng nói vậy, Quốc sư đành lập tức im lặng. Nếu Hoàng thượng đã nói như thế thì gã có nói gì cũng vô ích.
“Hoàng thượng, thật không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, thật may mắn khi Hoàng thượng không để cho hắn làm phép, nếu làm phép thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa?” Liễu phi sợ hãi nói, trong lời nói của nàng ta tràn ngập sự lo lắng.
“Chuyện này nhất định có liên quan đến Hiên Viên Triệt!” Hoàng thượng không để ý tới lời nói của Liễu phi mà quay sang nhìn Hiên Viên Diệp rồi lạnh giọng nói, “Con hãy đi điều tra rõ chuyện này, nhất định phải tìm ra chứng cứ. Trẫm tuyệt đối sẽ không bỏ qua chuyện này đâu.” Đột nhiên nhớ tới quyết định vừa rồi của chính mình, Hoàng thượng bỗng cảm thấy bản thân đã quá kích động, rõ ràng biết có điều gì đó không ổn nhưng lại không thể khống chế mình đưa ra quyết định như vậy, lúc này nghĩ lại, Hoàng thượng không nhịn được có chút sợ hãi.
Liễu phi hơi cứng người lại một chút. Khi nghe Hoàng thượng nói vậy, nàng ta khẽ chau mày lại, vẻ mặt cũng ẩn chứa vài phần lo lắng.
“Phụ vương, con nghĩ không bao lâu nữa Đạt Hề Nhiên và Hiên Viên Triệt sẽ tiến cung thôi.” Hai mắt Hiên Viên Diệp khẽ lướt qua Liễu phi, hắn chậm rãi nói từng tiếng.
“Ừm.” Hoàng thượng gật đầu, trong mắt cũng ẩn chứa một tia cười lạnh, “Được, trẫm sẽ ở đây đợi bọn họ đến.“
Chỉ có Liễu phi là trên mặt đã hiện ra vẻ ngưng trọng, nhìn bộ dáng của Hiên Viên Diệp thì dường như mọi chuyện đã sớm sắp xếp xong xuôi hết rồi.
Quả thực không bao lâu sau thì một thị vệ vội vàng chạy tới thông báo, “Hoàng thượng, có Thái tử và thái tử của vương triều Đạt Hề cầu kiến ạ.“
“Cho vào!” Hoàng thượng nhíu mày lạnh giọng nói, lúc này đèn đuốc đã được đốt lên, cả khu vườn đều sáng trưng, Hoàng thượng ngồi ở giữa sân.
“Nhi thần tham kiến phụ vương!” Hiên Viên Triệt tiến vào, nhìn thấy trận pháp được bày biện trong sân thì cũng không cảm thấy quá bất ngờ, y lập tức tiến về phía trước hành lễ.
Đạt Hề Nhiên cũng đi về phía trước hành lễ, “Tham kiến Hoàng thượng!“
Hai mắt Hoàng thượng đảo qua hai người rồi trầm xuống, trên mặt ẩn chứa vài phần cười lạnh, chuyện này nhất định là do Hiên Viên Triệt và Đạt Hề Nhiên bày ra.
“Phụ vương, thái tử Đạt Hề đột nhiên đi tìm nhi thần và nói là phụ vương đang giam giữ quốc sư của bọn họ, không biết việc này có thật không ạ?” Thái tử vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, y dùng vẻ mặt hồn nhiên vô tội hỏi Hoàng thượng.
“Lúc tối có người sát hại thị vệ bên cạnh trẫm nên trẫm muốn điều tra rõ ràng chuyện này.” Hoàng thượng nhìn Hiên Viên Triệt, trong lòng âm thầm cười lạnh, nó giả vờ rất khéo.
“Hoàng thượng, Quốc sư là do Hoàng thượng triệu vào cung để làm phép cho Hoàng thượng, làm sao có thể hại người của Hoàng thượng được. Hơn nữa Quốc sư cũng không biết võ công nên không thể giết chết thị vệ bên người Hoàng thượng được, chuyện này chỉ sợ là có người cố ý hãm hại.” Đạt Hề Nhiên nghe Hoàng thượng nói vậy thì nhanh chóng đáp lời.
“Đúng vậy, phụ vương, lần này vương triều Đạt Hề đến đây để cầu thân, bọn họ sao có thể làm ra những chuyện như vậy, việc này chỉ sợ có ẩn tình gì đó.” Hiên Viên Triệt cũng phụ họa.
Trên mặt Hoàng thượng càng thêm lạnh băng, biết rõ việc này là âm mưu của Hiên Viên Triệt nhưng không có chứng cứ nên hắn cũng không thể xử lý Hiên Viên Triệt được. “Chuyện này trẫm nhất định sẽ điều tra rõ ràng, sẽ không oan uổng cho bất kỳ kẻ nào, đương nhiên trẫm cũng tuyệt đối không buông tha cho bất kỳ kẻ nào có mưu đồ bất chính.” Hai mắt Hoàng thượng lạnh lùng nhìn về phía Hiên Viên Triệt và Đạt Hề Nhiên, trong giọng nói trầm thấp mang theo sự uy nghiêm khiến cho người nghe kinh hãi.
“Bẩm báo Hoàng thượng, bẩm báo Thất điện hạ, Thất vương phi cầu kiến ạ.” Lúc này, một thị vệ lại đi đến cung kính nói.
Hiên Viên Diệp nghe thấy Mạnh Phất Ảnh đã trở về thì không khỏi thở phào
nhẹ nhõm.
“Mau, mau truyền vào!” Hoàng thượng đã nhanh chóng đứng lên lập tức nói luôn. Hai tròng mắt lóe sáng, hắn lại hỏi, “Người đi cùng Thất vương phi là ai, có phải là Nhu phi không?“
“Bẩm Hoàng thượng, thuộc hạ không nhìn thấy Nhu phi nương nương ạ.” Thị vệ kia không khỏi sửng sốt, sau khi phản ứng kịp mới vội vàng trả lời, trên mặt người này không khỏi kinh ngạc, Nhu phi nương nương không phải đã chết rồi sao? Lời này của Hoàng thượng thật khiến cho người ta sợ hãi.
“… Không có Nhu phi?” Hoàng thượng sửng sốt, lông mày gắt gao nhăn lại. Hai mắt không nhịn được nhìn về phía Hiên Viên Diệp, hắn nghi ngờ hỏi, “Diệp nhi, không phải con đã nói Phất nhi sẽ đưa mẫu phi con trở về sao?“
Trong lòng Hiên Viên Diệp cũng hơi trầm xuống, không rõ vì sao Phất nhi không đưa mẫu phi trở về? Nhưng hiện tại cũng chỉ có thể gọi Phất nhi vào rồi hỏi mới biết được, hắn thấp giọng đáp lời, “Phụ vương, để cho Phất nhi tiến vào trước rồi hãy nói.“
“Mau, mau truyền Thất vương phi!” Hoàng thượng mau chóng hoàn hồn rồi lập tức nói.
Thị vệ kia cung kính đáp lời rồi nhanh chóng lui ra ngoài.
Liễu phi khẽ nheo mắt lại, trong ánh mắt âm lãnh lại hiện ra vài phần đố kỵ và ngoan tuyệt, bàn tay giấu dưới ống tay áo càng thêm siết chặt.
Hai mắt Thái tử cũng hướng lên từ từ nhìn về phía cửa viện, trong ánh mắt âm lãnh bỗng hiện ra sự mềm mỏng khác thường và vài phần mong đợi.
Thị vệ rời khỏi không được bao lâu thì Mạnh Phất Ảnh đi vào. Khi thấy Hiên Viên Diệp và Hoàng thượng ngồi cùng nhau nàng mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẻ mặt lại vẫn mang theo vài phần trầm trọng. Nàng không hề ngờ rằng khi tới chỗ Nhu phi lại không thấy Nhu phi đâu mà chỉ thấy một lá thư Nhu phi để lại.
Lúc này Thái tử và Đạt Hề Nhiên đều có mặt ở đây, Mạnh Phất Ảnh biết không thể đem chuyện Nhu phi rời đi nói cho Hoàng thượng, bằng không cho dù Hoàng thượng có tin nàng thì những người này cũng sẽ châm ngòi ly gián, bọn nàng nhất định sẽ gặp phải phiền toái. Nàng tiến về phía Hoàng thượng, trong lòng âm thầm suy nghĩ phải giải thích với Hoàng thượng thế nào.
“Phất nhi, Nhu phi đâu?” Hoàng thượng cũng không kịp đợi Mạnh Phất Ảnh đi đến bên cạnh hành lễ, hắn vội vàng hỏi luôn.
Mạnh Phất Ảnh hơi giật mình nhưng trên mặt vẫn giữ được vẻ bình tĩnh không để lộ ra bất kỳ điều gì khác thường. Nàng hít sâu một hơi rồi đến phía trước Hoàng thượng chậm rãi nói, “Bẩm Hoàng thượng, trên đường trở về Phất nhi bị tập kích, Phất nhi sợ mang theo mẫu phi tiến cung thì mẫu phi sẽ gặp nguy hiểm nên Phất nhi để người đưa mẫu phi tới chỗ an toàn trước rồi mới đến bẩm báo với Hoàng thượng.“
Chuyện bị tập kích trên đường là sự thật, nếu không phải tốc độ của Phi Ưng quá nhanh thì chỉ e ngay cả nàng cũng không về được.
Hiên Viên Diệp nghe được lời này của nàng thì hai mắt trợn lên, đáy mắt cũng rõ ràng hiện lên sự sợ hãi. Hắn không để ý đến cái gì nữa mà nhanh chóng đứng lên rồi lôi nàng lại gần kiểm tra tỉ mỉ, vừa xem xét vừa sốt ruột hỏi, “Nàng không sao chứ?“
“Thiếp không sao.” Mạnh Phất Ảnh mỉm cười trấn an hắn, nhưng khi nghĩ đến nguy hiểm vừa trải qua, trong lòng nàng vẫn còn có chút sợ hãi.
Sắc mặt Hoàng thượng cũng càng thêm khó coi, thậm chí có chút xanh mét lại. Hắn lạnh lùng nói, “Được lắm, lá gan thật to, quý phi của trẫm và Thất vương phi cũng dám hại…” Khi nói chuyện, hai mắt Hoàng thượng lại nhìn về phía Thái tử, giọng nói lạnh băng mang theo vài phần phẫn hận.
Trên mặt Thái tử vẫn hiện lên vẻ lạnh lẽo và không có gì khác thường. Đôi mắt đang ở trên người Mạnh Phất Ảnh cũng thu hồi lại, trông y có vẻ như có vài phần không đành lòng.
“Hoàng thượng, nếu Phất nhi đã tìm được Nhu phi thì không bằng hãy phái thị vệ hộ giá Nhu phi hồi cung đi ạ.” Ánh mắt Liễu phi chợt lóe lên, khóe môi cũng ẩn quá vài tia cười lạnh.
Lời nói của Mạnh Phất Ảnh có thể lừa được Hoàng thượng nhưng không gạt được nàng ta, cho dù có bị tập kích trên đường nhưng nàng có thể tiến cung thì Nhu phi cũng có thể tiến cung. Nhưng nàng lại không đưa Nhu phi vào cùng, lời giải thích duy nhất cho việc này chính là chuyện Nhu phi còn sống chỉ là giả. Nàng căn bản không thể mang Nhu phi trở về, còn Hiên Viên Diệp thì muốn ngăn cản Hoàng thượng nên mới lấy cớ như thế.
“Đúng rồi, người đâu, nhanh đi đón Nhu phi tiến cung!” Nghe thấy lời nói của Liễu phi, trong lòng lại sẵn đang lo lắng cho Nhu phi, Hoàng thượng liền lập tức hạ lệnh. Hắn dừng lại một lát rồi vội vàng sửa lại, “Không được, trẫm muốn đích thân đi đón Nhu phi!“
Hai mắt Mạnh Phất Ảnh quét qua Liễu phi, nữ nhân này quả thật không đơn giản, chỉ sợ bà ta đã đoán được nàng không thể đưa Nhu phi trở về nên mới cố ý nói như vậy. Nếu lúc này nàng không giao Nhu phi ra thì nữ nhân này nhất định sẽ ở bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa, hơn nữa còn có Thái tử, tình cảnh của nàng sẽ rất bị động…
Nàng khẽ nhướng mắt lên. Khi nhìn vào y phục trên người Hoàng thượng, nàng đột nhiên cả kinh, đôi mắt cũng sáng lên. Nếu nàng không nhìn lầm thì y phục trên người Hoàng thượng có lưu một loại chất độc. Chất độc này tuy trông không được rõ và người bình thường chỉ sợ sẽ không chú ý nhưng nếu chú ý tới thì cũng chỉ cho rằng là không cẩn thận đụng vào nước.
Hai mắt Mạnh Phất Ảnh lại từ từ hướng về phía Liễu phi, đáy mắt ẩn chứa thâm ý khác thường. Nàng cười lạnh, độc trên người Hoàng thượng nhất định là do nữ nhân này hạ.
Được, hôm nay nàng sẽ vạch trần bộ mặt thật của bà ta.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!