Thần Y Ngốc Phi
Thần Y Ngốc Phi - Chương 125: Sự bá đạo của nàng – Nam nhân của nàng cũng chỉ có thể là của nàng
“Thế à?” Đôi mắt Thanh Trúc vẫn tỉ mỉ quan sát đóa hoa nên trả lời có vẻ lơ đãng, không biết nàng ấy có nghe rõ lời Lan Mai nói không.
“Lời ta vừa mới nói rốt cuộc ngươi có nghe không đấy. Nhớ phải đem trồng nó bên cạnh bụi hồng nhé, như vậy thì ngươi sẽ càng trẻ ra và càng xinh đẹp hơn, ngươi cũng đã trưởng thành rồi, có thể tìm phu quân được rồi đó.” Lan Mai thấy dáng vẻ của nàng ấy thì có chút nóng ruột, nàng ta lại lo lắng dặn dò.
“Rồi, ta biết rồi.” Lần này ánh mắt Thanh Trúc mới dịch chuyển về phía nàng ta rồi gật đầu đồng ý, nhưng trên mặt nàng ấy vẫn có vẻ nghi ngờ, “Trên đời này nào có loại hoa như vậy, nhất định là người đó lừa gạt ngươi rồi.“
“Tin hay không là tùy ngươi, dù sao ta cũng cảm giác được nó hữu dụng cho nên mới vội đem sang cho ngươi.” Lan Mai khẽ giật mình, nàng ta cong đôi môi đỏ mọng lên rồi thấp giọng nói, vừa nói vừa tiến sát đến gần Thanh Trúc, “Xem đi, ngươi xem mặt ta này, có phải căng bóng hơn nhiều và hồng nhuận hơn nhiều hay không?“
Lúc này Thanh Trúc mới chú ý tới khuôn mặt nàng ta, quả nhiên phát hiện da dẻ nàng ta có vẻ căng bóng hơn và nhẵn mịn hơn trước. Trước kia Lan Mai vốn ở trong Hoàng cung, tuy rằng được Thái hậu coi trọng nhưng mỗi ngày luôn phải lo lắng đề phòng nên tâm tình không cách nào thả lỏng. Mà bây giờ thì Bạch Dật Thần luôn dụ dỗ nàng ta, hơn nữa còn có kích tình dễ chịu nên sắc mặt khẳng định so trước kia khá hơn rất nhiều.
“Ta không lừa ngươi đâu.” Lan Mai thấy sắc mặt nàng ấy có vẻ kinh ngạc thì tiếp tục nhẹ giọng cười nói, trong giọng nói cũng có thêm mấy phần đắc ý. Nàng ta cố ý giảm thấp âm lượng, “Chỉ cần ngươi nghe ta và làm theo lời ta nói thì ngươi cũng sẽ được giống ta vậy.“
“Được rồi, ta sẽ cầm về thử một chút.” Trong mắt Thanh Trúc cũng có thêm mấy phần mong chờ cùng hy vọng, trong đầu chẳng biết tại sao lại đột nhiên hiện lên bóng dáng Tốc Phong. Nàng ngẩn người ra rồi không khỏi lắc lắc đầu, kì quái, sao nàng lại nhớ tới hắn chứ.
Lần này Lan Mai mới âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Hai người hàn huyên một hồi thì Lan Mai nói phải đi về, Thanh Trúc cũng muốn đi chăm sóc Mạnh Phất Ảnh nên đứng lên theo, hai người cùng nhau rời đi. Thanh Trúc đương nhiên là đi về hướng Nghệ vương phủ, còn hướng Lan Mai đi thì hoàn toàn ngược lại.
Thanh Trúc đi được một khoảng khá xa thì đột nhiên dừng bước, hai mắt hơi quét qua nhìn bốn phía rồi sau đó nhanh chóng xoay người hướng về phía Lan Mai đi mà đuổi theo. Hôm nay nàng ấy luôn có cảm giác hình như Lan Mai có điều gì là lạ, lần trước Lan Mai đột nhiên biến mất nên bọn họ lâu rồi không gặp mặt, hôm nay đột nhiên nàng ta lại hẹn nàng ra ngoài, chẳng lẽ chỉ vì một cây hoa? Cho dù hoa này thật sự có thần kỳ thì cũng có chút không hợp lý, hơn nữa nàng cũng rất muốn biết sau khi Lan Mai rời khỏi thì đi đến chỗ nào và làm gì? Cũng không phải nàng ấy muốn hoài nghi Lan Mai mà là mọi chuyện khi gộp chung lại với nhau thì quá mức kì quái, dù sao nàng ấy vẫn cần điều tra xong rồi mới nói.
Thanh Trúc vội vàng gia tăng tốc độ. Đi một lát nàng ấy liền thấy Lan Mai đang ở phía trước, lúc này đang ở trên đường cái nên tốc độ của Lan Mai cũng không nhanh mà giống như những người bình thường khác. Thanh Trúc không dám tới quá gần, dù sao thì võ công của Lan Mai cũng cao hơn nàng một chút, ngộ nhỡ để Lan Mai phát hiện ra thì sẽ không tốt, vì thế Thanh Trúc chỉ dám đi ở phía xa xa.
Lan Mai đi ở phía trước thật ra một chút cũng không nhanh, nàng ta thỉnh thoảng nhìn ngó hàng hóa ven đường rồi dừng lại mua một hai thứ, tốc độ vẫn như cũ, vẫn không nhanh không chậm tiến thẳng về phía trước.
Thanh Trúc khẽ nhíu mày, trông Lan Mai có vẻ rất nhàn nhã.
Ước chừng sau nửa canh giờ, Lan Mai dường như cũng đã thấm mệt nên lúc này bước nhanh hơn một chút về phía trước. Thanh Trúc ở phía sau đương nhiên cũng gia tăng tốc độ.
Rời khỏi khu chợ huyên náo, không còn người qua đường để ẩn nấp, Thanh Trúc càng thêm cẩn thận, khoảng cách cũng được kéo giãn ra. Từ xa nàng nhìn thấy Lan Mai vòng vào một ngõ nhỏ cực kỳ bình thường rồi dừng lại trước một ngôi nhà vắng vẻ và có chút cũ nát, nàng ta nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
Thanh Trúc ngây người. Chờ Lan Mai đi vào và đóng cửa lại, nàng ấy mới tiến lên phía trước. Khi nhìn xuyên thấu qua góc tường vào trong, nàng thấy bên trong cũng cực kì đơn sơ nhưng ở sân lại trồng rất nhiều hoa, đặc biệt là rất nhiều hoa hồng. Mà chính giữa những cây hoa hồng nàng cũng nhìn thấy cái cây giống với cái cây nàng đang cầm trên tay. Lan Mai vừa mới nói người ta đã tặng nàng ta hai cây, xem ra chuyện này là thật, nhưng khoảng cách hơi xa nên chung quy nàng cũng nhìn không được rõ ràng.
Sau khi vào sân, Lan Mai vừa cười khẽ vừa tưới nước cho những cây hoa.
Thanh Trúc âm thầm thở ra một hơi, xem ra sau khi rời đi Lan Mai đã tự thuê nơi này để ở, trông nàng ta bây giờ thật tự do tự tại vào có vẻ hạnh phúc hơn so với lúc trước. Thanh Trúc nhìn gương mặt tươi cười của Lan Mai thì trong lòng cũng cảm thấy vui sướng. Nàng mừng thay cho Lan Mai, tuy rằng cuộc sống có chút nghèo khổ nhưng dù sao cũng không bị người khác sai sử.
Thanh Trúc lặng lẽ lui xuống rồi mới nhẹ nhàng rời đi, xem ra nàng đã cả nghĩ rồi. Lúc này nàng mới cầm cây hoa kia nhanh chóng hướng về phía Nghệ vương phủ. Về gần tới phủ, nhìn thấy y quán ở gần đó, Thanh Trúc khẽ chớp chớp hai mắt rồi nhìn lại cây hoa trong lòng mình. Cây hoa này thật sự rất đặc biệt, trước kia nàng chưa từng nhìn thấy loại hoa này bao giờ, không biết rốt cuộc đây là hoa gì. Hiện tại chủ tử đang mang thai bé cưng cho nên nàng ấy phải cẩn thận một chút mới được, trước hết để đại phu nhìn xem hoa này có cái gì nguy hiểm hay không đã. Nghĩ đến đây, nàng liền ôm cây hoa nhanh chóng bước vào y quán.
“Cô nương đến rồi à!” Đại phu nhìn thấy Thanh Trúc đến thì khẽ mỉm cười. Mọi khi Thanh Trúc vẫn hay đến đây nên đại phu nhận ngay ra nàng ấy.
“Chào đại phu!” Thanh Trúc cũng nhiệt tình chào hỏi đại phu rồi đưa cây hoa trong lòng đến trước mặt ông ta, “Đại phu, ông có biết hoa này là hoa gì không?“
Đại phu nhìn thấy cây hoa thì hơi sửng sốt một chút. Nhìn hồi lâu ông ta mới khẽ lắc đầu, “Tôi chưa từng thấy qua loại hoa này. Cô nương có được hoa này từ đâu thế?“
“Là của một người bạn tặng cho tôi.” Thanh Trúc nghe đại phu cũng nói chưa từng thấy qua thì nhăn mày lại. Nàng ấy lo lắng hỏi, “Đại phu có thể nhìn ra hoa này có tác dụng gì đối với cơ thể con người không?” Chung quy Thanh Trúc vẫn không tin tưởng lắm vào những điều tốt đẹp mà Lan Mai nói về cây hoa này. Nếu hoa này có tác dụng như vậy thì đại phu chắc chắn có thể nhìn ra được.
Đại phu lại tỉ mỉ ngắm nhìn cây hoa, tỉ mỉ nếm thử hương vị, vẻ mặt có thêm vài phần kinh ngạc, sau đó ông ta mới nói với vẻ khó tin, “Hương vị của loài hoa này rất đặc biệt, có một loại cảm giác như tĩnh tâm ngưng thần, đối với người mang thai rất có lợi.“
“Thật ư?” Thanh Trúc nghe đại phu nói vậy thì không khỏi vui sướng hô lên, “Nếu thật là như vậy thì tôi sẽ cầm về đặt ở trong phòng Vương phi. Hiện giờ Vương phi đang mang thai nên đôi khi không tránh khỏi vội vàng xúc động.”
“Đúng vậy, đặt cây hoa này ở trong phòng Vương phi là cực kỳ thích hợp. Đối với Vương phi và thai nhi đều có lợi.” Đại phu lập tức gật đầu. Ông ta hơi dừng lại một chút rồi lại nói tiếp, “Thế nào? Giờ rốt cuộc các người đã tin Vương phi có thai rồi hả. Lần trước vị công tử kia còn không tin là thật, lúc ấy ta thấy hắn gấp gáp như thế nên thiếu chút nữa còn tưởng hắn là phụ thân của đứa nhỏ.” Đại phu lắc lắc đầu nhìn Thanh Trúc.
Hả…
Thanh Trúc ngạc nhiên, trên mặt hiện ra một chút khác thường. Nàng ấy rầu rĩ nói, “Hắn cùng với Vương phi? Thật là chịu thua với mắt nhìn người của ông.” Khi nói chuyện, trong giọng nói của nàng ấy có vẻ như cũng có vài phần buồn bực khác thường.
Đại phu đã năm mươi mấy tuổi, đã thấy nhiều chuyện trên đời, hiện giờ nhìn thấy bộ dáng của Thanh Trúc thì mơ hồ hiểu ra chút gì đó, ông ta không khỏi nói tiếp, “Cô nương nói vậy là không đúng rồi. Vị công tử đó là một nhân tài xông xáo, anh tuấn phóng khoáng, chu đáo và quan tâm đến người khác, khó mà gặp được nam nhân tốt như vậy lắm?“
Thanh Trúc sững người, hai mắt theo bản năng trợn lên khi nhìn về phía đại phu, nàng ấy kinh ngạc hỏi, “Đại phu, ông với tôi đang nói về cùng một người sao? Ông đang thực sự nói về cái người lạnh như khối băng đó hả?” Nói Tốc Phong là người có tài và xông xáo thì nàng cũng có thể chấp nhận được, vốn Tốc Phong cũng là một nam nhân anh tuấn, nhưng nếu nói hắn chu đáo và quan tâm đến người khác thì quả thực nàng không nhìn ra.
“Ha ha…” Đại phu bật cười thành tiếng, “Ta và cô nương hẳn là cùng nói về một người, chẳng qua cô nương chưa từng lưu tâm nên không phát hiện ra ưu điểm của hắn thôi. Nếu cô nương quan tâm đến hắn một chút thì tự nhiên sẽ phát hiện ra…“
“Tôi… Tôi… Tôi quan tâm đến hắn làm gì?” Mặt Thanh Trúc bất giác đỏ ửng lên, lời nói cũng hơi nhỏ và có thêm vài phần ngượng ngùng.
“Ha ha ha…” Đại phu trông thấy dáng vẻ của nàng ấy thì không khỏi cười lớn tiếng hơn. Nha đầu này rõ ràng trong lòng đã thích vị công tử kia mà còn thà chết không chịu thừa nhận. Ông ta nhịn không được lại nói tiếp, “Giờ cô nương không quan tâm mà có người quan tâm hắn trước thì chỉ sợ đến lúc đó cô nương hối hận cũng không còn kịp.” Bình thường Thanh Trúc hay đến chỗ này bốc thuốc và đối với mọi người luôn cực kỳ thân thiết cho nên đại phu cũng rất quý nàng và thật lòng muốn tốt cho nàng, bằng không thì ông ta nhất định sẽ không nói ra những lời này.
Gương mặt Thanh Trúc càng thêm đỏ ửng. Nàng ấy cúi thấp đầu xuống rồi buồn bực nói, “Đại phu cũng đã lớn tuổi rồi mà vẫn còn nói lung tung.” Nàng ấy nói xong thì vội vàng ôm lấy cây hoa rời khỏi y quán, nhưng trong mắt lúc này đã có thêm vài phần ánh sáng khác thường và vẻ mặt dường như có chút hoảng hốt.
Vào tới vương phủ, nàng ấy vẫn tiếp tục cắm cúi đi thẳng, thậm chí không hề chú ý đến một ai trên suốt dọc đường đi.
“Ồ, cô đang nghĩ gì mà không thèm nhìn đường thế?” Tốc Phong đứng ở đằng xa thấy dáng vẻ của nàng ấy có chút hốt hoảng liền bước tới định xem nàng bị làm sao. Có điều khi hắn đã đến trước mặt mà nàng ấy vẫn không hề phát hiện ra, nàng ấy vẫn thẳng tắp hướng vào lồng ngực hắn.
Vốn định để mặc nàng ấy va vào người hắn nhưng lại sợ nàng ấy tức giận, sợ nàng ấy bối rối nên khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn chưa đầy một thước thì hắn liền lên tiếng nhắc nhở nàng.
Thanh Trúc nghe thấy tiếng nói của hắn thì nhanh chóng hoàn hồn. Nàng ấy ngước mắt lên, khi nhìn thấy hắn, trên mặt không khỏi lại đỏ ửng lên, mà nhìn thấy mình đã đứng ngay trước mặt hắn, gần như sắp áp vào lòng hắn thì màu đỏ từ mặt đã lan xuống cả cổ.
“Cô làm sao vậy? Có gì lo lắng phải không?” Tốc Phong nhíu mày nghi ngờ hỏi, trong dáng vẻ nàng ấy thật kỳ quái. Ánh mắt liếc nhìn thấy bó hoa nàng ôm trong tay, hắn không khỏi sửng sốt, “Cô đang cầm hoa gì vậy?”
Thanh Trúc vốn đang cảm thấy lúng túng nhưng khi nghe thấy hắn nhắc tới hoa này thì sự chú ý cũng bị chuyển hướng. Nàng ấy thấp giọng trả lời, “Đây là loại hoa rất kỳ lạ, nghe nói có thể khiến cho người ta trẻ ra và xinh đẹp hơn, hơn nữa …“
“Ha ha…” Tốc Phong nhịn không được khẽ cười thành tiếng, “Chuyện này cô cũng tin sao, nữ tử các cô thật đúng là có những suy nghĩ kỳ lạ. Nếu một gốc hoa có thể khiến người ta trẻ ra và đẹp ra thì trên đời này sẽ không có người già, không có người xấu xí. Sao vậy, cô thấy mình xấu sao? Kỳ thực ta thấy…“
“Ngươi…!” Thanh Trúc mở to mắt tức giận nhìn hắn, cho dù hắn không tin cũng không thể giễu cợt nàng ấy như vậy, nam nhân này thật rất đáng giận. Cái gì mà chu đáo quan tâm? Đại phu chắc đang bị choáng váng nên mới nói như vậy.
“Ta xấu hay không xấu mắc mớ gì đến ngươi.” Thanh Trúc nhanh chóng ngắt lời nói của hắn, nàng ấy hung hăng trợn mắt lườm hắn một cái rồi nhanh chóng xoay người rời đi, khi nhìn tới cây hoa mình ôm trong tay, trong lòng càng thêm buồn bực. Có điều nàng cũng thật là…, sao lại đi tin những chuyện đó mà nói ra như vậy, vô duyên vô cớ bị hắn giễu cợt. Càng nghĩ càng bực bội, nàng ấy liền tiện tay ném cây hoa vào một bụi hoa gần đó rồi nhanh chóng quên mất việc phải đặt nó ở trong phòng của Mạnh Phất Ảnh. Sau khi bị Tốc Phong giễu cợt, nàng ấy chỉ hận không thể nhanh chóng vứt bỏ cây hoa này đi.
Vừa rồi nàng ấy đã bất tri bất giác đi tới sân viện của Mạnh Phất Ảnh. Trong viện chỉ có hai hàng hoa nhài, nghe nói trước kia lúc Nhu phi nương nương đến Nghệ vương phủ, bà thấy trong viện của Điện hạ quá mức ngột ngạt nên tự mình trồng hai hàng hoa nhài ở hai bên đường. Vừa rồi Thanh Trúc tiện tay quăng cây hoa kia đi nhưng lại ném trúng vào bụi hoa nhài.
“Cô đừng nóng giận, ta không cố ý!” Tốc Phong thấy Thanh Trúc tức giận như thế thì không khỏi vội vàng kêu lên. Có điều Thanh Trúc lại như thể chẳng nghe thấy gì, nàng ấy vẫn vội vàng bước về phía trước, để lại một mình Tốc Phong âm thầm ảo não. Vì sao mỗi lần hắn muốn trêu chọc để nàng ấy vui lên thì kết quả lại làm nàng ấy thêm tức giận?
Lúc này Mạnh Phất Ảnh đã vào Hoàng cung vẫn chưa về, Hiên Viên Tinh cũng cùng vào theo để thỉnh an Thái hậu.
“Tinh nha đầu, nghe nói ngày mai con sẽ rời khỏi kinh thành?” Trong Vĩnh Thọ Cung, Thái hậu nhìn về phía Hiên Viên Tinh, trong mắt hiện rõ sự luyến tiếc.
“Hoàng nãi nãi, mấy hôm trước đáng lẽ muội ấy đã phải đi rồi, để uội ấy ở lại chỗ này thêm vài ngày hẳn đã xem như không tệ. Nếu còn để muội ấy ở lại nữa thì không biết trong Vương phủ còn ầm ĩ thành thế nào nữa đâu ạ.” Mạnh Phất Ảnh nhìn thấy vẻ luyến tiếc của Thái hậu liền cười nói nửa đùa nửa thật.
“Cái gì? Tẩu đang hận không thể mau chóng đuổi muội đi phải không?” Hiên Viên Tinh nghe thấy lời của nàng liền tức giận trừng mắt.
“Ha ha ha…” Thái hậu không khỏi bật cười thành tiếng, “Đúng thế, nha đầu này quả thực rất ồn ào. Trước kia ở trong cung thì còn tàm tạm, hiện tại thế nào lại giống con khỉ chuyển thế như vậy?“
Hiện tại quả thực Hiên Viên Tinh đang được chơi đùa rất vui vẻ. Ở trong Hoàng cung dù sao cũng có nhiều thứ phải cố kỵ, nàng ấy cũng không dám quá phóng túng. Nhưng hiện giờ đã ra khỏi Hoàng cung và đang ở Nghệ vương phủ, mọi chuyện Mạnh Phất Ảnh đều chiều theo ý nàng ấy, Đông Phương Sóc lại cực kỳ cưng chiều nàng, quả thực nàng ấy đã lập tức phá phách tung giời.
“Hoàng nãi nãi cũng theo Thất tẩu trêu ghẹo Tinh nhi!” Hiên Viên Tinh cong môi phụng phịu, ở trước mặt Thái hậu nàng ấy cũng không dám lộn xộn, chỉ dám tỏ ra bất mãn một chút.
“Ha ha ha, không phải Hoàng nãi nãi trêu ghẹo con mà Hoàng nãi nãi đang lo lắng cho con đó. Khi tới nước Bắc Nguyên, con phải bớt phóng túng một chút, không thể để cho người Bắc Nguyên chê cười mình được, càng không thể để Hoàng thượng và Hoàng hậu bất mãn đó.” Thái hậu nói đến đây thì trên mặt đã có thêm vài phần lo lắng.
“Hoàng nãi nãi yên tâm, Tinh nhi tự biết giữ chừng mực mà.” Ánh mắt Hiên Viên Tinh chợt lóe lên, nàng ấy đương nhiên hiểu được tâm ý của Thái hậu nhưng trong lời nói cũng có vài phần lo lắng. “Có điều không biết Hoàng hậu nước Bắc Nguyên là người thế nào? Mà phi tử của Hoàng thượng không biết có…?” Nàng ở trong Hoàng cung nên biết rõ nơi này rất hiểm ác, trước kia thì Hoàng cung đó vốn là nhà nàng, dù sao cũng có Phụ vương và Thái hậu che chở nên không có chuyện gì xảy ra, nhưng giờ đi tới nước người khác, cuộc sống sau này không biết sẽ thế nào.
“Yên tâm đi, Hoàng hậu bên đó là một người rất hòa ái và vô cùng lương thiện. Bà ấy nhất định sẽ rất thích muội, cũng nhất định sẽ thật lòng đối với muội, muội sẽ không phải chịu ấm ức gì đâu.” Mạnh Phất Ảnh thấy sự lo lắng trên mặt nàng ấy thì không khỏi mỉm cười nói.
“Thất tẩu, sao tẩu biết? Chẳng lẽ tẩu đã gặp Hoàng hậu nước Bắc Nguyên?” Hiên Viên Tinh cả kinh, nàng ấy nhanh chóng nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh rồi hỏi với vẻ kinh ngạc.
“Đúng vậy, Phất nhi, sao con biết?” Thái hậu cũng tỏ vẻ khó hiểu.
“Lúc trước Phất nhi đào hôn đã đi qua nước Bắc Nguyên và từng gặp Hoàng hậu. Lúc ấy cơ thể Hoàng hậu không được khoẻ nên con đã giúp bà ấy trị bệnh. Con đã tiếp xúc với bà ấy một thời gian nên mới biết ạ.” Mạnh Phất Ảnh chậm rãi nói.
“Chuyện này có thật sao?” Hai mắt Hiên Viên Tinh càng trợn lên, trên mặt càng thêm vài phần kinh ngạc, “Thất tẩu, tẩu thật sự quá lợi hại!“
“Thì ra là thế, nghe Ảnh nha đầu nói vậy thì Hoàng nãi nãi cũng yên lòng, Ảnh nha đầu nhìn người chắc là sẽ không sai. Cho nên Tinh nha đầu, con có thể yên tâm rồi, chỉ cần cẩn thận một chút để không phạm sai lầm là được.” Thái hậu thở dài nhẹ nhõm một hơi, bà khẽ gật đầu nói với Hiên Viên Tinh.
“Hoàng nãi nãi, cho dù Hoàng hậu rất tốt nhưng những phi tử khác của Hoàng thượng chỉ sợ không phải ai cũng tốt như vậy.” Hiên Viên Tinh vẫn có chút lo lắng, Hoàng hậu chắc sẽ chiếu cố đến nàng ấy, dù sao bà cũng là mẹ đẻ của Đông Phương Sóc nên cũng không thể nào làm hại nàng ấy. Nàng sợ là sợ những phi tử khác, đặc biệt mỗi lần nhớ đến những chuyện Liễu phi đã gây ra, trong lòng nàng ấy lại nhịn không được càng thêm sợ hãi.
“Việc này thì muội có thể yên tâm.” Khóe môi Mạnh Phất Ảnh hơi cong lên, nàng nói tiếp, “Trong Hoàng cung của nước Bắc Nguyên chỉ có một nữ nhân duy nhất là Hoàng hậu. Vua Bắc Nguyên rất si tình nên không cho nữ nhân khác tiến cung.“
“Thật sao?” Lần này Hiên Viên Tinh hoàn toàn bị làm cho kinh sợ, đôi mắt cũng mở to hết cỡ, nàng ấy khó tin kêu lên, “Thiên hạ thật sự có nam nhân si tình như vậy ư?” Nếu đó là một nam nhân bình thường thì điều này có thể xảy ra, nhưng đây lại là vua của một nước nha, thế mà cả đời này cũng chỉ có một nữ nhân là Hoàng hậu?
“Trước đây Hoàng nãi nãi cũng từng nghe nói sơ qua về chuyện này nhưng không nghĩ là thật. Thật không ngờ đó lại là sự thật. Vị vua này quả thực là một nam tử si tình hiếm có.” Gương mặt Thái hậu hiện rõ sự kinh ngạc, bà thở dài một tiếng rồi thấp giọng nói, trong giọng nói cũng mang theo vài phần hâm mộ và vài phần hy vọng, là một nữ nhân thì ai không hy vọng nam nhân của mình chỉ yêu một mình mình thôi.
“Đúng vậy, sự si tình này vô cùng hiếm có. Cho nên, Tinh nhi, muội có thể yên tâm được rồi, muội đến nước Bắc Nguyên lần này sẽ không có ai hại muội, huống chi còn có Đông Phương Sóc ở đó, hắn sẽ không để cho bất cứ ai làm tổn thương đến muội. Hơn nữa, tính si tình cũng có thể di truyền đó, Hoàng thượng là người si tình như vậy thì Đông Phương Sóc đối với muội chắc chắn cũng sẽ si tình.” Mạnh Phất Ảnh lại chậm rãi nói. Nàng nhìn ra tình cảm Đông Phương Sóc dành cho Hiên Viên tinh, nàng biết Đông Phương Sóc thật tâm yêu Tinh nhi, cho nên Tinh nhi nhất định sẽ hạnh phúc .
“Nếu đúng vậy thì thật tốt quá. Kỳ thực muội cũng không dám mong cả đời này chàng chỉ có một mình nữ nhân là muội. Chỉ cần chàng không quên muội là đủ.” Dù sao Hiên Viên Tinh cũng là một nữ tử cổ đại, tư tưởng cổ đại đã ảnh hưởng thâm căn cố đế lên suy nghĩ của nàng ấy, nàng ấy cho rằng đó là một hy vọng xa vời.
“Muội nói gì vậy! Hắn là nam nhân của muội thì cũng chỉ có thể là của muội, tuyệt đối không thể để cho những nữ nhân khác xuất hiện bên cạnh hắn.” Mạnh Phất Ảnh nghe thấy nàng ấy nói thế thì hai mắt đột nhiên trợn lên, nàng buồn bực nói với Tinh nhi. Quan điểm của nàng chính là như thế. Ở thời cổ đại này, những người khác thì nàng không quản được nhưng trong tình yêu của Hiên Viên Tinh thì nàng không hy vọng có người thứ ba xen vào, cho dù thế nào thì chuyện đó cũng sẽ gây thương tổn cho Hiên Viên Tinh, hiện tại nàng sẽ không thể để Hiên Viên Tinh có ý tưởng như vậy được.
“Ảnh nha đầu, không được nói lung tung!” Thái hậu nghe thấy lời nói của nàng thì vội vàng kêu lên, “Từ xưa tới nay, nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, huống chi Đông Phương Sóc lại có thân phận đặc biệt, sau này rất có khả năng sẽ là vua của nước Bắc Nguyên.“
“Thái hậu, Phất nhi không đồng ý với lời nói của người. Chuyện của người khác con có thể mặc kệ nhưng phu quân của con thì nhất định không thể có nữ nhân khác, mặc kệ thân phận của chàng là gì.” Mạnh Phất Ảnh bất mãn phản bác lại lời nói của Thái hậu.
“Hic… ” Hiên Viên Tinh âm thầm nuốt nước miếng một cái, “Thất tẩu, việc này cũng không tránh khỏi có chút ngang ngược. Nếu thật sự làm vậy có thể sẽ khiến phu quân chán ghét và có thể sẽ…“
“Nếu hắn thật lòng yêu muội thì tuyệt đối sẽ không chán ghét muội, muội càng bá đạo với hắn thì hắn sẽ càng vui mừng. Còn nếu hắn không phải thật lòng yêu muội, muội đối với hắn lại ngoan ngoãn phục tùng, hắn sẽ càng chán ngán muội.” Mạnh Phất Ảnh nghiêm túc nói với Hiên Viên Tinh. Nàng nhất định phải làm cho Hiên Viên Tình hiểu rõ đạo lý này.
“Nếu Thất ca có nữ nhân khác thì sao?” Hiên Viên Tinh âm thầm thở ra một hơi, nàng ấy cẩn thận hỏi lại rồi lập tức giải thích luôn, “Đương nhiên muội chỉ giả thiết vậy thôi.“
Mạnh Phất Ảnh hơi giật mình, trong đôi mắt cũng ẩn chứa một tia khác thường. Nàng khẽ mấp máy môi thấp giọng nói, “Nếu thật là như vậy…“
“Chuyện đó không thể xảy ra.” Đúng lúc đó thì Hiên Viên Diệp bước vào. Hắn lập tức ngắt lời Mạnh Phất Ảnh, hắn không nghe cũng biết đáp án của nàng, cho nên hắn mới không để cho nàng nói ra.
“Thất ca!” Hiên Viên Tinh nhìn thấy Hiên Viên Diệp đi vào thì hơi sửng sốt, vẻ mặt cũng tỏ ra căng thẳng, không ngờ lại để cho Thất ca nghe được lời nàng ấy nói.
“Tinh nhi, Phất nhi nói rất đúng, hắn là nam nhân của muội thì sẽ là của muội, sẽ không có quan hệ với bất kỳ nữ nhân nào khác.” Lời này của Hiên Viên Diệp càng thêm cường đại, hắn nói thẳng rằng sẽ không có quan hệ với bất kỳ nữ nhân nào khác! Ha ha, đúng là như thế, nếu là nam nhân của nàng thì đương nhiên sẽ không quan hệ với những nữ nhân khác. Ánh mắt Mạnh Phất Ảnh nhìn thẳng về phía hắn đã có thêm vài phần tán thưởng và hài lòng cười khẽ, không hổ là nam nhân của nàng.
“Thất ca, muội hiểu rồi.” Hiên Viên Tinh gật đầu đáp lời, đúng vậy, nếu Thất ca có thể chỉ yêu một mình Thất tẩu thì vì sao nàng không thể yêu cầu Đông Phương Sóc chỉ yêu một mình nàng. Được, cứ quyết định như vậy đi, về sau tuyệt đối không thể để cho Đông Phương Sóc bị những nữ nhân khác dụ dỗ.
“Các ngươi đó…!” Thái hậu khẽ lắc đầu thở dài rồi nhẹ giọng nói, “Haiz, bọn trẻ bây giờ thật là…” Có điều lúc này bà chẳng nhắc gì đến quy củ phép tắc nữa, chỉ cần con cháu được hạnh phúc thì bà cần gì phải bận tâm đến những thứ đó.
Ngày hôm sau, đoàn đón dâu của Đông Phương Sóc đón dâu đã chuẩn bị ra khỏi thành. Mạnh Phất Ảnh và Hiên Viên Diệp đi tiễn Hiên Viên Tinh, tuy rất luyến tiếc nhưng thiên hạ này không có bữa tiệc nào mà không tàn.
“Thất tẩu, hôm nay muội đi rồi, không biết lúc nào mới có thể gặp lại tẩu.” Hiên Viên Tinh nắm chặt tay Mạnh Phất Ảnh không nỡ buông ra, lúc này nàng ấy chỉ hận không thể trực tiếp đem Mạnh Phất Ảnh kéo vào trong xe ngựa.
“Yên tâm đi, sẽ có cơ hội gặp mặt. Khi có thời gian Thất tẩu sẽ tới nước Bắc Nguyên thăm muội.” Mạnh Phất Ảnh khẽ mỉm cười, nha đầu này dường như có chút căng thẳng.
“Thật sao? Thất tẩu nói phải giữ lời đó, nhất định phải đến nước Bắc Nguyên thăm muội đó.” Hiên Viên Tinh nghe thấy nàng nói thế liền vui sướng nói luôn như thể sợ nàng đổi ý.
“Được được, ta nhất định sẽ tới.” Mạnh Phất Ảnh bất đắc dĩ mỉm cười.
“Các nàng nói xong chưa, bằng không để nàng cũng cùng đi nước Bắc Nguyên luôn thể. Nước Bắc Nguyên chúng ta sẽ nuôi…” Đông Phương Sóc nhìn thấy hai người nói lời tạm biệt gần nửa canh giờ vẫn chưa đi đến trước xe ngựa, tuy hắn hiểu được sự lưu luyến của Hiên Viên Tinh nhưng sắc trời thật sự không còn sớm nữa, nếu cứ tiếp tục kéo dài thế này thì chỉ sợ hôm nay sẽ chẳng đi được.
Hiên Viên Diệp nghe thấy lời nói của Đông Phương Sóc thì sắc mặt cũng hơi trầm xuống. Hắn tiện tay giật một mảnh lá cây lia về phía Đông Phương Sóc.
“Hiên Viên Diệp, ngươi thật độc ác. Ta còn chưa thành tân mà ngươi đã muốn hại chết ta hả. Chẳng lẽ ngươi muốn biến muội muội của mình thành…” Đông Phương Sóc vừa nhanh chóng tránh đi vừa quàng quạc kêu lên, đột nhiên ý thức được lời nói của mình có chút quá đáng, Hiên Viên Tinh còn đang ở đây, hắn liền nuốt ngược những lời định nói vào trong.
Hiên Viên Tinh ngẩn người. Nàng ấy buông lỏng tay Mạnh Phất Ảnh ra rồi thấp giọng nói, “Thất tẩu, muội đi đây!” Nói xong nàng ấy liền xoay người bước lên xe ngựa, thế nhưng vẻ mặt lại có chút khác thường.
Bởi vì đường sá xa xôi nên Đông Phương Sóc đã chuẩn bị xe ngựa cực kỳ hoa lệ và thoải mái, như vậy thì dọc trên đường đi Hiên Viên Tinh cũng sẽ không quá mệt mỏi.
Đông Phương Sóc thấy Hiên Viên Tinh rốt cục cũng đã lên xe liền trừng mắt liếc nhìn Hiên Viên Diệp một cái rồi cũng nhảy lên ngựa. Đoàn đón dâu lúc này mới bắt đầu hướng về phía ngoại thành.
Ra khỏi thành, đi được một đoạn khá xa, Đông Phương Sóc liền xuống ngựa rồi chui vào trong xe ngựa. Xe ngựa này vốn rất lớn nên có thể chứa được mấy người, hơn nữa đường đi quá mức xa xôi, hắn cũng không có ý định cưỡi ngựa mãi.
Hiên Viên Tinh thấy hắn chui vào thì chỉ sửng sốt một chút nhưng cũng không nói gì thêm. Đông Phương Sóc cười ha ha ngồi ở bên cạnh nàng.
Hiên Viên Tinh âm thầm thở ra một hơi nhưng thật ra cũng không muốn đuổi hắn ra ngoài. Nàng ấy dịch chuyển ánh mắt thoáng nhìn hắn rồi trở nên đăm chiêu. Được một lát nàng mới mở miệng nói, “Đông Phương Sóc, ta có chuyện muốn nói với chàng!” Giọng nói của nàng không lớn nhưng lại hơi có vẻ căng thẳng, mà thái độ lại có vẻ kiên định khác thường. Thất tẩu nhiều lần nói với nàng trong chuyện này nàng không được phép thỏa hiệp dù chỉ một chút, nàng nhất định phải kiên quyết, bằng không sau này người bị thương tổn nhất định sẽ là nàng. Thất tẩu còn nói với nàng việc yêu cầu nam nhân của mình trung thành đối với mình, thủy chung như một đối với mình là một chuyện rất bình thường và không có gì quá đáng, nữ nhân không thể quá yếu đuối.
“Chuyện gì?” Đầu lông mày Đông Phương Sóc hơi nhíu lại, hắn nghi hoặc nhìn về phía nàng, lúc này vừa mới ra khỏi thành, nàng rốt cuộc có chuyện gì muốn nói với hắn, hơn nữa trông dáng vẻ nàng lại rất nghiêm túc thế kia.
Hiên Viên Tinh lại âm thầm hít sâu một hơi, nàng cố gắng áp chế sự căng thẳng trong lòng, ánh mắt nhìn về phía mắt hắn càng thêm kiên định, đôi môi đỏ mọng hé mở thốt ra từng chữ, “Đông Phương Sóc, nếu chàng lấy ta thì sẽ không thể có thêm nữ nhân nào khác!“
Rốt cuộc nàng đã nói với hắn. Trong đôi mắt của nàng đang thẳng tắp nhìn về phía hắn lại tăng thêm vẻ căng thẳng, không biết hắn sẽ trả lời nàng thế nào. Nếu hắn nói nàng vọng tưởng, nói nàng rất bá đạo thì nàng phải làm sao đây? Có thật như Thất tẩu đã nói, nàng sẽ phải thanh thản rời đi?
Đông Phương Sóc nghe nàng ấy nói xong thì hoàn toàn kinh sợ, vẻ mặt hỉ hả cũng trở nên đông cứng, đôi mắt hắn thẳng tắp nhìn nàng nhưng khóe môi lại hơi cong lên, hắn vẫn chưa nói lời nào.
Không nghe được câu trả lời của hắn, trong lòng Hiên Viên Tinh có chút thất vọng. Thấy hắn đang ngu ngơ nhìn mình, Hiên Viên Tinh càng thêm ảo não. Nàng nói tiếp, “Đông Phương Sóc, chàng là nam nhân của ta thì sẽ chỉ có thể là của một mình ta, nếu chàng có nữ nhân khác, ta đây sẽ…” Lúc trước Thất tẩu cũng nói với Thất ca như vậy, Thất ca chẳng những không tức giận mà dường như còn rất vui vẻ, bộ dạng thật cao hứng. Thất tẩu nói bởi vì Thất ca thật tâm yêu tẩu ấy. Hiện giờ nàng cũng muốn nhìn xem tình yêu Đông Phương Sóc dàng cho nàng là thật được mấy phần?
“Nàng sẽ làm sao?” Sắc mặt Đông Phương Sóc khẽ trầm xuống, hai mắt hắn trừng lên, trong giọng nói đã có thêm sự tức giận.
Hiên Viên Tinh giật mình, phản ứng của hắn và Thất ca dường như khác xa nhau, chẳng lẽ hắn căn bản không phải thật sự yêu nàng sao? Nghĩ đến đây, trong lòng không khỏi đau đớn mãnh liệt, nàng khép hờ hai mắt rồi thấp giọng nói, “Ta sẽ bỏ đi một mình!“
“Mơ tưởng!” Đông Phương Sóc đột nhiên gầm nhẹ. Hắn nhanh chóng ôm nàng vào lòng rồi trịnh trọng nói: “Ta sẽ không để cho nàng có cơ hội như vậy.” Nói thật, vừa rồi hắn thật sự đã bị câu nói của nàng làm cho giật mình, trăm triệu lần không ngờ nàng sẽ nói ra lời như vậy, nhưng kinh ngạc qua đi thì trong lòng hắn lại tràn đầy sự vui sướng rõ ràng. Nàng yêu cầu hắn như vậy đã đủ chứng minh trong lòng nàng để ý đến hắn, yêu hắn, bởi vì nàng yêu hắn nên mới không đồng ý cho nữ nhân khác tới gần hắn. Thật không ngờ nữ nhân của hắn lại có ý muốn chiếm giữ hắn, cũng như hắn đối với nàng! Có điều khi nghe nàng nói sẽ bỏ đi, trong lòng hắn đột nhiên nhói lên một cái, hắn không khỏi tức giận gầm lên.
“Ý của chàng là đến khi đó cũng không cho ta rời khỏi sao?” Hiên Viên Tinh nghe thấy tiếng gầm của hắn thì khẽ giật mình kinh hãi, cõi lòng bỗng nhiên chùng xuống, nàng hỏi lại với vẻ thương tâm.
“Đúng, nàng đã gả cho ta thì đời này kiếp này sẽ là nữ nhân của ta, ta há có thể cho nàng rời khỏi hay sao?” Đông Phương Sóc căng thẳng ôm lấy tay nàng rồi bật ra một câu hết sức ngang ngược, nhưng lần này trong lời nói đã dịu dàng hơn rất nhiều và trên mặt cũng hiện lên ý cười. Nhưng Hiên Viên Tinh đang bị hắn ôm trong ngực nên không nhìn thấy.
“Nhưng nếu chàng có nữ nhân khác, chẳng lẽ chàng muốn để ta trơ mắt nhìn chàng thân mật với nữ nhân khác, ta…” Mắt Hiên Viên Tinh từ từ buông xuống, trên mặt cũng có thêm vài phần đau xót. Lúc này, chỉ cần nghĩ đến khả năng đó là nàng đã không nhịn được đau lòng, nàng đột nhiên hiểu ra, Thất tẩu nói rất đúng, nếu như đến lúc đó Đông Phương Sóc thật sự có nữ nhân khác thì nàng thật sự sẽ rất đau lòng.
“Nàng ngốc, ai nói ta sẽ có nữ nhân khác.” Đông Phương Sóc thở dài một hơi. Hắn nâng mặt nàng lên, nhẹ nhàng cọ qua mũi nàng rồi nói với vẻ bất lực.
Hiên Viên Tinh khẽ chớp hai mắt. Sau khi lấy lại được phản ứng, khóe môi nàng không khỏi kéo ra một tia cười khẽ, “Ý chàng là cả đời này sẽ không có nữ nhân khác?“
“Một mình nàng ta đã phải dùng ba năm trời mới cưới về được, cũng đủ phiền toái rồi, ta không còn tinh lực để đi tìm nữ nhân khác …” Trên mặt Đông Phương Sóc lại tràn ra vẻ lưu manh như mọi khi, hắn vừa cười khẽ vừa nói với vẻ nửa đùa nửa thật.
“Ý chàng muốn nói ta thật phiền toái sao?” Hiên Viên Tinh sửng sốt một chút rồi ảo não nói, nhưng trong lòng nàng lúc này đã có cảm giác vô cùng ngọt ngào.
“Đúng là nàng có điểm phiền toái.” Đông Phương Sóc cố ý suy tư một lát rồi mới thành thật trả lời.
“Đông Phương Sóc, chàng…!” Hiên Viên Tinh chán nản, nam nhân này giờ lại nói nàng gây phiền toái cho hắn.
Đông Phương Sóc thấy nàng giận thật liền ôm nàng vào lòng, hắn kề sát môi bên tai nàng rồi chậm rãi nói từng chữ, “Có điều, cho dù có nhiều phiền toái thì nàng vẫn là nữ nhân duy nhất trong đời Đông Phương Sóc này.” Khi nói chuyện, môi hắn đã nhanh chóng áp lên môi nàng, ngăn chặn cái miệng nhỏ nhắn có rất nhiều vấn đề của nàng lại, hắn không ngại dùng hành động để chứng tỏ cho nàng thấy.
“… Ơ…” Hiên Viên Tinh bị bất ngờ liền kêu lên một tiếng, nhưng tiếng nói đột nhiên bị hắn chặn ở trong miệng. Nghĩ tới lời nói của hắn, khóe môi nàng không kìm được nở nụ cười khe khẽ, hai mắt cũng từ từ nhắm lại chìm đắm trong sự ôn nhu của hắn.
Xe ngựa tiếp tục tiến lên phía trước. Không khí bên trong xe ngựa cũng càng lúc càng nồng cháy, những nụ hôn càng thêm triền miên, càng thêm sâu lắng, càng thêm thăng hoa.
—–
Hiên Viên Diệp đưa Mạnh Phất Ảnh trở về Vương phủ.
“Đi, ta đưa nàng về nghỉ ngơi một chút.” Hiên Viên Diệp ôm lấy Mạnh Phất Ảnh từ từ đi về hướng phòng.
Đi vào trong sân, hai mắt Mạnh Phất Ảnh thoáng nhìn ra xung quanh. Nàng không khỏi thấp giọng ngạc nhiên hỏi, “Ồ, đây là hoa gì thế? Sao trước đây thiếp chưa từng nhìn thấy nó nhỉ?“
Hiên Viên Diệp nhìn theo ánh mắt của nàng. Khi thấy cây hoa kia, hắn cũng cứng đờ cả người, “Đúng vậy, cây hoa này sao lại có ở đây nhỉ?“
Ngày hôm qua, bởi vì tức giận Tốc Phong nên Thanh Trúc đã tiện tay ném nó sang một bên, Khi đó cũng có thể do Tốc Phong cười nàng ấy nên nàng ấy mới ném nó vào bên trong. Loại hoa này tuy rất đặc biệt nhưng cũng rất nhỏ, nếu không chú ý thì người khác sẽ không thể nhìn thấy được. Hiện giờ cả cây hoa gần như đã bị cành lá che hết.
“Bẩm Điện hạ, Vương phi, cây hoa đó là do Thanh Trúc mang về từ hôm qua.” Tốc Phong đang đứng ở phía sau liền lên tiếng đáp lời.
“A, thì ra là Thanh Trúc mang về.” Mạnh Phất Ảnh nghe Tốc Phong nói là Thanh Trúc mang về nên cũng không suy nghĩ nhiều, nhưng nhìn thấy hoa đó có vẻ đặc biệt, nàng liền từ từ ngồi xổm xuống cầm nó lên rồi nói khẽ, “Hoa này thật sự rất độc đáo, không biết Thanh Trúc lấy ở đâu?“
“Ha ha… ” Tốc Phong không khỏi cười thành tiếng, “Chỉ sợ là bị người bán hoa trên đường cái bán cho, ngày hôm qua nàng ấy còn nói hoa này có thể làm cho người ta trẻ ra và ngày càng xinh đẹp hơn.” Trên mặt Tốc Phong cũng tràn qua tia cười khẽ nhàn nhạt và có một loại ôn nhu khác thường, đặc biệt khi nói đến tên Thanh Trúc, trong giọng nói của hắn cũng có vài phần khác thường.
Mạnh Phất Ảnh thoáng nhìn về phía Tốc Phong. Khi nhìn thấy biểu hiện trên mặt hắn, nàng hơi sửng sốt một chút nhưng trong mắt lập tức hiện ra tia cười khẽ. Bình thường Tốc Phong vẫn luôn lạnh như băng, ngoại trừ những chuyện được Hiên Viên Diệp phân phó, hắn căn bản không bao giờ để ý đến những chuyện khác, lại càng không để ý đến những người khác. Hiện giờ hình như hắn đối với Thanh Trúc có chút khác thường thì phải? Cũng là một chuyện tốt, xem ra nàng phải tìm cơ hội dò hỏi ý tứ của Thanh Trúc xem thế nào, nếu nha đầu Thanh Trúc kia cũng có ý với hắn thì nàng sẽ nghĩ cách tác hợp cho hai người.
Mải nghĩ đến chuyện này, Mạnh Phất Ảnh cũng không quá mức chú ý tìm hiểu về cây hoa lạ. Nàng khom người xuống một lần nữa để thả cây hoa vào đám hoa nhài.
Hiên Viên Tinh đi rồi, thế lực của Hiên Viên Triệt cũng hoàn toàn bị tan rã, Hiên Viên Triệt cũng không thấy xuất hiện nữa. Kế tiếp, Hiên Viên Diệp và Mạnh Phất Ảnh đã có những ngày tương đối nhàn nhã. Mạnh Phất Ảnh bắt đầu chuyên tâm xử lý chuyện buôn bán. Các cửa hàng nàng nhờ Phi Ưng chuẩn bị cũng đã được sửa sang xong, việc thuê mướn người làm cũng đã hoàn thành, bọn họ có thể mang sản phẩm mà nhà máy của nàng mới sản xuất ra bày bán được rồi. Có điều những việc này cũng không thể làm gấp, dù sao những cửa hàng cũng ở quá xa, muốn đem những thứ đó chuyển qua cũng không phải là việc dễ dàng.
Hiện tại, Hiên Viên Diệp dường như cũng không quản chuyện trong triều, đã đem những chuyện trong tay từ từ chuyển qua cho Nhị Vương gia. Tuy Hiên Viên Diệp không nói gì nhưng Mạnh Phất Ảnh vẫn phát hiện được, trong lòng nàng không khỏi âm thầm vui sướng, xem ra Hiên Viên Diệp thật sự muốn buông tha vương vị, hắn thật sự muốn cùng nàng có một cuộc sống tự do tự tại. Vậy về sau bọn họ có thể cùng nhau quản lý chuyện buôn bán, vì thế mà Mạnh Phất Ảnh cũng không vội vàng gì.
Bảy ngày sau…
“Rốt cuộc là thế nào? Không phải nói bảy ngày sau nhất định sẽ có hiệu quả sao, hiện tại sao một chút tin tức cũng không có?” Ở trong thư phòng, Bạch Dật Thần quay sang nói chuyện với Ẩn công tử song ánh mắt nhìn về phía Lan Mai lại chứa đựng sự tức giận rõ ràng.
“Nếu nàng ta thật sự đặt nó trong đám hoa hồng thì nhất định sẽ có hiệu quả, chỉ sợ hoa đó không được đặt trong bụi hồng. Hôm qua trên đường đi ta có thấy Thất vương phi. Trông khí sắc và tinh thần của Vương phi rất tốt. Ta ngờ rằng hoa đó không được đặt trong bụi hoa hồng mà chỉ e đã được đặt trong bụi hoa nhài.” Ẩn công tử chậm rãi nói.
“Sao? Sao lại có chuyện này?” Sắc mặt Bạch Dật Thần càng thêm âm trầm, ánh mắt nhìn về phía Lan Mai cũng có thêm vài phần tức giận, “Lan Mai, nàng chưa nói rõ ràng với Thanh Trúc sao?“
“Đương nhiên Lan Mai đã nói rõ rồi. Loại chuyện này sao ta dám có nửa điểm qua loa, nhưng ta không chắc chắn được Thanh Trúc rốt cuộc đã đặt ở chỗ nào. Theo lý thuyết thì Thanh Trúc sẽ phải làm theo lời ta mới đúng.” Lan Mai sợ hãi giải thích.
“Phải hay không phải cũng không ai biết được. Hiện giờ Nghệ vương phủ được bảo vệ rất nghiêm ngặt, không người nào có thể trà trộn vào được.” Bạch Dật Thần cắn răng nghiến lợi gầm nhẹ, hai mắt chớp lên, y nói tiếp, “Nếu không nàng lại đi hỏi Thanh Trúc đi!“
“Không được, lần trước Thanh Trúc đã hoài nghi ta rồi. Nếu không phải ta phát hiện đã bị nàng theo dõi và chúng ta sớm đã có chuẩn bị trước thì mọi chuyện đã bị bại lộ. Giờ mà còn cố ý đi hỏi việc này thì nàng ấy nhất định sẽ càng hoài nghi hơn.” Lan Mai khẽ lắc đầu, nàng ta cũng không muốn đi lừa Thanh Trúc nữa.
“Vậy bây giờ phải làm sao? Chẳng lẽ không có cách nào sao?” Bạch Dật Thần thở hổn hển, y tức giận quát to.
“Ta đã nghĩ ra một người có thể giúp chúng ta chuyện này.” Đôi mắt của Ẩn công tử lại lóe lên một cái, gã hạ giọng nói với Bạch Dật Thần.
“Ai?” Bạch Dật Thần giật mình, hai mắt nhanh chóng nhìn về phía gã, y vội vàng hỏi.
“Hiên Viên Triệt.” Khóe môi Ẩn công tử bỗng cong lên, gã chậm rãi nói từng chữ, “Trước đó vài ngày Hiên Viên Triệt còn đem người của y phái đến Nghệ vương phủ, hơn nữa nghe nói y có một tòa cung điện dưới đất, cho nên ta đoán Hiên Viên Triệt tuyệt đối có lối đi bí mật thông tới Nghệ vương phủ.“
“Nhưng không ai biết Hiên Viên Triệt trốn ở đâu?” Bạch Dật Thần hơi nhíu mày, vẻ mặt vẫn có vài phần âm trầm như cũ.
“Mấy ngày trước người của ta đã phát hiện ra Hiên Viên Triệt và âm thầm theo dõi y, vì thế cũng không khó tìm được y.” Ẩn công tử lại nói ra những lời mà người chết cũng phải kinh sợ.
Trong lòng Lan Mai âm thầm kinh hãi, Ẩn công tử này rốt cuộc là loại người nào, nghe nói đám người của Thất điện hạ và Hoàng thượng vẫn luôn tìm kiếm Thái tử nhưng không có một chút tin tức nào, thế mà Ẩn công tử này lại biết được. Nếu gã chỉ là thương nhân thì làm sao có thể có năng lực như vậy, hơn nữa nếu như gã chỉ là thương nhân thì tuyệt đối sẽ không đi chú ý đến loại chuyện này, chỉ sợ lúc đó gã tránh còn không kịp chứ làm sao có thể đi theo dõi Hiên Viên Triệt?
Ẩn công tử này tuyệt đối có vấn đề.
“Thật sao?” Trên mặt Bạch Dật Thần dần dần lộ ra sự vui sướng, y vui vẻ hô lên nhưng cũng không tỏ ra có gì bất ngờ như thể đó là chuyện rất bình thường.
“Đúng, chỉ cần chúng ta tìm được lối đi bí mật kia thì muốn đem hoa đặt ở đâu là có thể đặt ở đó.” Ẩn công tử nhếch môi cười lạnh.
“Được, cách này rất hay!” Bạch Dật Thần khẽ gật đầu, khóe môi cũng hơi lộ ra vẻ đắc ý, “Hiện tại Hiên Viên Triệt tựa như một con chuột hết đường, nếu chúng ta đồng ý giúp y, y nhất định sẽ…“
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!