Thần Y Ngốc Phi
Thần Y Ngốc Phi - Chương 76: Khí phúc hắc của hắn khiến Dật Thần tức hộc máu
Trong lúc nhất thời , Mạnh Phất Ảnh cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nàng quả thật đã bị y làm cho ngây ngẩn cả người, cảm thấy như có một đạo thiên lôi đánh thẳng vào người nàng, làm cho nàng như bị thiêu trong lửa nóng.
Đôi mắt nàng nhìn thẳng vẻ mặt xán lạn như đường quan rộng mở, cùng nụ cười dụ hoặc, hơi thở liên tục dồn dập của y trước mặt, nàng …thật sự không thể nói ra được lời nào.
Nàng quả thật không rõ, y sao có thể nói ra một câu với giọng điệu ‘Thâm tình’ như thế, hơn nữa dường như y còn đang đợi sự cảm kích của nàng.
“Sao rồi?” Nhìn thấy bộ dáng hơi ngu ngơ của nàng, nụ cười trên khóe môi của Bạch Dật Thần càng thêm rõ ràng, sâu trong con ngươi cũng mang theo ý cười, cùng vài phần đắc ý. Đúng vậy, y đang nghĩ thầm trong lòng rằng nàng sao có thể quên được y, lúc này nhìn thấy y, nghe thấy những lời y nói với nàng, nàng tuyệt đối sẽ không đối xử với y như trước kia nữa.
“Hoàn hồn lại nào!” Tay Bạch Dật Thần hơi lay động nhẹ trước mặt nàng, khóe môi hơi câu lên khiến y trông càng thêm tự đắc, kiêu ngạo.
“Vị công tử này, xin hỏi ngươi biết bản cung sao?” Mạnh Phất Ảnh cuối cùng cũng như từ nơi vừa mới bị sét đánh trúng kia phục hồi lại tinh thần, âm thầm cười lạnh, nhìn về phía con ngươi Bạch Dật Thần đang nghênh ngang đắc ý, hơi hơi chớp chớp mắt, nghi ngờ hỏi.
Tốc Phong vốn đang định bước về phía trước, sau khi nghe được lời nói của nàng thì không khỏi dừng bước, khóe môi run rẩy, thuốc kia Vương phi còn chưa uống đâu, thế mà đã bị ‘mất trí nhớ’ rồi.
Tốc Phong là người thông minh, đương nhiên hiểu được ý tứ của Mạnh Phất Ảnh, là muốn mượn cơ hội này thử Bạch Dật Thần một chút, kỳ thực, nếu liên kết mọi chuyện lại,thì Bạch Dật Thần quả thật chính là hiềm nghi lớn nhất.
Cũng chỉ có Bạch Dật Thần mới muốn cho Vương phi mất đi những ký ức gần đây để khôi phục lại bộ dáng si mê y như trước kia nhất.
Nụ cười trên mặt Bạch Dật Thần trong nháy mắt trở nên cứng đờ, hai mắt hắn đột nhiên trợn lên, sự đắc ý trong con ngươi cũng nhanh chóng không còn sót lại chút gì, khó có thể tin nhìn chằm chằm nàng như muốn nhìn xuyên thấu hết thảy. Một lát sau, y cực lực áp chế sự bất mãn trong lòng, lại nói khẽ ”Phất nhi, đừng đùa giỡn nữa.”
“Đùa giỡn? Đùa giỡn cái gì cơ? Công tử, xin hỏi ngươi rốt cuộc là ai vậy? Còn nữa, thỉnh kêu ta là Vương phi, không nên hô thẳng tên của ta.” Con ngươi Mạnh Phất Ảnh lại chớp chớp, vẻ mặt thành thật nói,hoàn toàn không hề quan tâm đến vẻ mặt khó coi của Bạch Dật Thần.
Bạch Dật Thần thân mình bỗng cứng đờ, con ngươi cũng hơi hơi lóe lóe trừng về phía nàng , có chút nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ nói, “Phất nhi?”
“Ta nói rồi, kêu ta vương phi.” Mạnh Phất Ảnh hơi hơi nhíu mày, cực kỳ bất mãn ngắt lời nói của y.
“Phất nhi! đừng tưởng gạt được ta, nàng không lừa được ta đâu.” Bạch Dật Thần âm thầm chán nản, lại hít một hơi thật sâu, dường như là đang cực lực đè nén tâm tình của mình. Tuy nhiên khi nhìn thẳng vào nàng, trong con ngươi của y nhanh chóng hiện lên cái gì đó.
Khi nói chuyện, tay y cũng theo bản năng đưa ra như muốn tóm lấy Mạnh Phất Ảnh, dường như y muốn trực tiếp bắt lấy nàng đưa đi.
“Bạch công tử, thực xin lỗi, vương phi gần đây dường như đột nhiên mất đi một ít trí nhớ, nên thật sự không nhận ra Bạch công tử.” Tốc Phong hai tròng mắt hơi trầm xuống, nhanh chóng tiến lại gần ngăn ở trước mặt Bạch Dật Thần, sau đó từng chữ từng chữ từ từ nói ra.
Mạnh Phất Ảnh trong lòng âm thầm buồn cười, ai nói Tốc Phong biểu hiện gần đây là tạm được chứ, ha ha, phải nói Tốc Phong với phản ứng này thật sự là mau lẹ, phối hợp cũng vừa đúng lúc.
Đôi mắt nàng xuyên thấu qua người Tốc Phong, âm thầm quan sát vẻ mặt của Bạch Dật Thần.
Nghe thấy lời nói của Tốc Phong, thân mình Bạch Dật Thần rõ ràng hơi cứng lại một chút, theo bản năng nhíu lông mày lại.
“Nàng sao có thể quên ta được, không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng” Bạch Dật Thần giờ phút này cảm xúc hiển nhiên là có chút kích động, gấp gáp đẩy Tốc Phong ra, vội vàng hô lên.
Trong thanh âm của y, rõ ràng mang theo sự không cam lòng, cũng mang theo vài phần ngoan tuyệt.
Mạnh Phất Ảnh hơi giật mình, khẽ cười lạnh trong lòng, đây là cái thâm tình của người vừa mới thổ lộ sao, lúc này lại chẳng khác gì bộ dáng hận không thể ăn luôn nàng vào bụng, nàng thật sự hoài nghi, rốt cuộc mục đích của Bạch Dật Thần là cái gì?
Mà thái độ của y giờ phút này, cũng làm cho nàng càng thêm khẳng định suy đoán lúc trước trong lòng mình.
Dù sao, người có thể có được loại thuốc cực kì hiếm thấy này cũng không nhiều, lại có thể đưa người trà trộn vào Nghệ Vương phủ, thiết kế một loạt kế hoạch kia, tuyệt đối không phải người bình thường có thể làm được.
“Phất Nhi, nàng chưa từng quên ta, đúng không? Nàng vừa rồi chỉ là đang dối gạt ta thôi. Ta biết trong lòng nàng là trách ta …” Con ngươi của Bạch Dật Thần hơi hơi híp lại, có phần ngoan tuyệt nhưng vội vàng che dấu đi, sau đó cất giọng nói thâm tình nhỏ nhẹ.
“Ta cũng không nói là đã quên ngươi mà?” Mạnh Phất Ảnh chớp chớp mắt, biểu tình vô cùng nghiêm trang nói, giọng nói cũng cực kì vô tội, bình thản. Thế nhưng sâu trong con ngươi lại ẩn chứa sự thiếu kiên nhẫn, nàng đột nhiên cảm thấy rất rất chán ghét Bạch Dật Thần.
Bạch Dật Thần hơi sửng sốt một chút, khóe môi lại tràn ra một tia cười khẽ, “Ta biết Phất Nhi sẽ không thể nào quên được ta, ta biết Phất Nhi vẫn yêu ta…”
Tốc Phong cũng không khỏi sửng sốt, trong lúc nhất thời có chút hơi thất thần, không rõ nàng có ý gì, không phải là …
“Bởi vì ta căn bản không hề quen biết ngươi, ta làm sao còn có thể quên được ngươi?” Mạnh Phất Ảnh hơi chau mày lại một chút, ra vẻ suy tư một lát, sau đó mới làm trưng ra biểu tình vô tội, trả lời.
Tốc Phong khóe môi thoáng run rẩy, chỉ muốn bật cười thành tiếng, Vương phi quả thật là quá cường đại, lời này quả thực đủ ngoan tuyệt ~.
Giống như khi nhìn thấy một hạ nhân rơi xuống vách núi đen thăm thẳm, đang liều mạng bò lên trên, nàng đột nhiên thả một sợi dây thừng, đem người ta kéo lên một chút, sau đó lại đột nhiên buông lỏng dây thừng, và kết cục kia dĩ nhiên là…
Bạch Dật Thần còn chưa kịp nở nụ cười vì mừng hụt, trong nháy mắt cả người như bị đóng băng lại, cứng đờ, sâu trong con ngươi, cũng ẩn ẩn tràn qua vài phần tức giận, nhìn nàng chằm chằm, lửa giận trong con ngươi cũng không chút nào che dấu bắn về phía nàng, có vẻ như hận không thể trực tiếp đem nàng đốt cháy.
“Chúng ta đi thôi.” Mạnh Phất Ảnh không nghĩ lại để ý tới hắn, nhìn sang phía Đông Nhi cùng Tốc Phong ở bên cạnh, nhẹ giọng nói.Trong con ngươi của nàng hiện thêm vài phần lãnh ý khi thấy Bạch Dật Thần có biểu tình không cam lòng. Điều này càng khiến nàng thêm hoài nghi, chuyện đó cùng y có liên quan.
“Phất nhi.” Thấy nàng hơi xoay người lại, Bạch Dật Thần híp mắt lại, sau đó nhanh chóng vươn tay bắt lấy cánh tay của nàng.
Mạnh Phất Ảnh thân mình cứng đờ, cụp mắt xuống bắn ra hàn ý mạnh mẽ, nhưng lại nhanh chóng che giấu đi, sau đó như vô ý hỏi, “Vị công tử này, còn có việc gì sao?”
Nàng thật muốn nhìn xem, y còn muốn nói điều gì?
“Phất Nhi! Hãy nghe ta nói, ta biết nàng trách ta…” Bạch Dật Thần, trên mặt mang theo một chút ảo não rồi đột nhiên đến gần bên tai nàng thấp giọng nói, “Nhưng ta cam đoan về sau sẽ hảo hảo đối đãi tốt với nàng, ta sẽ cho nàng hết thảy những gì nàng mong muốn, Hiên Viên Diệp có thể cho nàng ta cũng có thể cho nàng giống vậy, thậm chí so với hắn còn nhiều hơn.”
Thanh âm của y rất thấp, ngay cả Tốc Phong chỉ sợ cũng không nghe thấy, dù sao võ công Bạch Dật Thần cũng là hàng cao thủ.
Thanh âm kia của y tuy cực thấp nhưng cũng mang theo một loại cuồng vọng không chút nào che dấu, đặc biệt là câu cuối cùng kia, ‘Thậm chí so với Hiên Viên Diệp còn nhiều hơn’? Câu nói này khiến cho Mạnh Phất Ảnh âm thầm kinh hãi, nàng dám khẳng định Bạch Dật Thần nếu nói sẽ cho nàng hết thảy, tuyệt đối không đơn thuần chỉ là tình yêu, mà thậm chí còn hơn như vậy, chỉ sợ…
Nghĩ đến đây, thân thể nàng càng cứng đờ, đột nhiên ý thức được Bạch Dật Thần đã sớm có âm mưu không tốt, hơn nữa chỉ sợ đã sớm có chuẩn bị .Nàng nghĩ như vậy vì giờ phút này y thậm chí không thèm kiêng dè Tốc Phong, cũng không sợ bị Hiên Viên Diệp biết.
Cũng có thể y đã biết chuyện ngày hôm qua đã bị bại lộ, y biết không có khả năng lừa gạt Hiên Viên Diệp nữa, nên cũng không chút cố kỵ theo nàng đến nơi này, nói cho nàng nghe những điều này ?
“Ta biết, nàng căn bản không muốn gả cho hắn, bằng không sẽ không đào hôn như vậy, ta biết, hắn ép nàng trở về, tin tưởng ta, ta nhất định sẽ cứu nàng ra, ta sẽ cho nàng hết thảy những điều nàng mong muốn.” Bạch Dật Thần không nghe thấy Mạnh Phất Ảnh trả lời nên nghĩ rằng nàng bị y làm cho cảm động nên tiếp tục ở bên tai nàng thấp giọng nói.
Mạnh Phất Ảnh trong lúc nhất thời hoàn toàn không biết nói gì, cũng chưa từng gặp qua người tự kỷ như thế này, y dựa vào cái gì mà nghĩ rằng nàng còn yêu y, nàng nhớ rõ trước kia bản thân biểu đạt đã quá đủ rõ ràng rồi mà.
Là y nghe không hiểu? Hay vẫn tự ình là đúng, quá mức kiêu ngạo không cách nào nhận ra lời cự tuyệt của nàng?
Trong lúc nhất thời vì quá kinh ngạc nên quên mất việc đẩy y ra, mà Tốc Phong dù sao cũng là thủ hạ không có mệnh lệnh của nàng, đương nhiên cũng không dám tiến lại, huống chi nhìn Mạnh Phất Ảnh lúc này dường như không có ý đẩy Bạch Dật Thần ra.
Hai tròng mắt hơi trầm xuống, tay cũng nắm chặt lại, có vẻ như đang do dự có nên hay đẩy Bạch Dật Thần ra không.
“Các ngươi đang làm cái gì?” Chính là vào lúc này, một tiếng nói băng lãnh, lạnh đến tận xương cốt đột nhiên truyền đến, mang theo sự tức giận như từ trong băng đá ngàn năm kết lại.
Tốc Phong vội vàng nhìn lên, khi nhìn thấy vẻ mặt âm lãnh của điện hạ thì cả người đột nhiên cứng đờ, xong rồi, xong rồi, làm sao có thể để cho Điện hạ nhìn thấy một màn như thế này !đáng chết, thật là đáng chết mà.
Vốn còn đang ngơ ngác chưa lấy lại tinh thần, Đông Nhi chợt nghe thấy thanh âm của Hiên Viên Diệp, nàng không ngẩng đầu lên nhưng thân mình vẫn không khỏi khẽ run.
Bạch Dật Thần thân mình cũng hơi cứng lại một chút, nhưng khóe môi cũng khẽ kéo ra một tia cười lạnh, y như cố ý hướng cơ thể về gần phía Mạnh Phất Ảnh, bàn tay cũng muốn bắt lấy nàng, kỳ thực y cũng không ngại làm cho Hiên Viên Diệp nhìn thấy màn này.
Nếu cuối cùng nàng lựa chọn y, y cũng không chút do dự nào mà sẽ trực tiếp dẫn nàng đi, chỉ cần nàng đáp ứng thì Hiên Viên Diệp cũng không có biện pháp.
“Phất Nhi không cần sợ, có ta ở đây.” Con ngươi hơi sáng lên, y lại thấp giọng nói nhưng thanh âm lần này là cố ý làm cho Hiên Viên Diệp nghe được.
Trong lòng Mạnh Phất Ảnh càng thêm cười lạnh, a, đây là nam nhân vừa mới hướng nàng thổ lộ sao, cũng là người hận không thể đem nàng lập tức đẩy vào biển lửa sao, nàng giờ phút này có thể xác định hành động của Bạch Dật Thần không phải vì yêu nàng mà chính là vì không cam lòng.
Thứ gì không chiếm được vĩnh viễn là thứ tốt nhất.
Nàng hơi chuyển động, lập tức có thể tránh khỏi tay y, hai mắt khẽ nâng lên, chạm phải tia nhìn lạnh như băng của Hiên Viên Diệp, hắn đang cố gắng đè nén nhưng vẫn không thể đè nén được sự tức giận của mình, thân thể của hắn vẫn gắt gao đứng thẳng đôi tay lại càng hung hăng nắm chặt.
Nàng biết, hắn tức giận, là giận thật sự.
Hắn yêu nàng như vậy, nhìn tình huống này, nghe những lời nói cố ý kia của Bạch Dật Thần không tức giận mới là lạ.
“Diệp, chàng đã đến rồi.” Mạnh Phất Ảnh nhìn hắn nở nụ cười, khuôn mặt mừng rỡ hô lên, trong thanh âm không chút nào che giấu sự ngọt ngào cùng hạnh phúc.
Hiên Viên Diệp thân mình hơi hơi cứng lại một chút, hai mắt mở to hơi ngạc nhiên, khi nghe được lời nói kia của nàng, trong lòng tựa hồ có cái gì đó nhẹ nhàng lướt qua, nhồn nhột lại ấm áp. Trong lúc nhất thời, tất cả sự âm trầm cùng tức giận trên mặt hết thảy đều tiêu thất, mà khóe môi tự giác tràn ra một tia cười khẽ.
Cánh tay duỗi ra ôm nàng vào trong lòng, rốt cuộc vừa rồi hắn tức giận cái gì chứ, chẳng lẽ còn hoài nghi nữ nhân của mình sao? Hóa ra hắn vẫn chưa đủ bình tĩnh.
Khóe môi Mạnh Phất Ảnh cười càng thêm sáng ngời. Hắn chỉ vì một tiếng gọi của nàng, chỉ vì một câu nói mềm nhẹ, ấm áp kia mà mọi tức giận liền nháy mắt tiêu thất.
Ở trong lòng hắn, nàng quan trọng đến cỡ nào đây
~Mạnh Phất Ảnh thân mình gắt gao dựa vào trong lòng hắn, hơi ngửa mặt lên nhìn hắn, môi đỏ mọng hơi vểnh lên, hơi bất mãn cùng ủy khuất nói, “Vừa rồi có người muốn quấn quít lấy Phất Nhi, ta lại không biết y là ai, y tựa như một người điên vậy.”
Bạch Dật Thần sau khi nghe thấy lời nói của nàng lại nhìn Hiên Viên Diệp đang ôm nàng vào lòng, sự tức giận trọng lòng vốn đã dâng lên, lúc này lại nghe thấy lời nàng than vãn với Hiên Viên Diệp, lửa giận thiếu chút nữa khống chế không nổi.Y hung hăng nhìn nàng chằm chằm, hận không thể đem nàng xé rách.
Y vốn cho rằng khi nàng nghe xong những lời y vừa mới nói nhất định sẽ rất cảm động, sau đó sẽ không do dự lựa chọn cùng y rời đi, nhất định sẽ quấn quýt lấy y……Nhưng thật không ngờ, nàng thế nhưng lại cư xử với Hiên Viên Diệp ôn nhu tình cảm như vậy, còn đối với y… Nàng..nàng thế nhưng lại nói y là đồ điên!
Hiên Viên Diệp hơi sửng sốt, nhưng lập tức hiểu ý của nàng, hai mắt hơi nheo lại nhìn Bạch Dật Thần, khóe môi hé mở,chậm rãi nói, “Bạch công tử có ý gì? Nữ nhân của bổn vương là người ngươi có thể chọc sao?”
Thanh âm lạnh lùng rõ ràng mang theo sự uy hiếp,cánh tay ôm lấy Mạnh Phất Ảnh càng thêm chặt.
Bạch Dật Thần giật mình, mắt lúc này mới chậm rãi từ trên người Mạnh Phất Ảnh chuyển sang Hiên Viên Diệp, sắc mặt khẽ biến, trở nên thâm trầm nhưng cũng không nói gì thêm.
“Diệp, chúng ta đi thô,i không cần để ý cái người điên này đâu, nhìn người điên như vậy một chút tâm tình cũng không có.” Mạnh Phất Ảnh lại ghé vào trong lòng Hiên Viên Diệp cọ cọ, nhẹ giọng nói, trong giọng nói rõ ràng mang theo giọng điệu mềm nhẹ, còn có vài phần làm nũng.
Mà giờ khắc này Bạch Dật Thần ở trong miệng nàng được cho là đồ điên, một người điên làm cho người ta chán ghét.
Sắc mặt Bạch Dật Thần càng ngày càng đen lại, ánh mắt lại nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh, chỉ tiếc nàng căn bản cũng không thèm liếc y lấy một cái, chỉ thâm tình nhìn Hiên Viên Diệp, như chú chim nhỏ nép vào trong lòng hắn.
“Được.” Hiên Viên Diệp hơi gật đầu đáp, nhìn nàng mỉm cười ôn nhu nhưng trong mắt hơi lóe lên một tia bất mãn nói, “Hôm nay thế nào lại một mình chạy đến đây?”
“Hửm? Rõ ràng còn có 2 người bọn họ đi theo, như thế nào là một người được?” Hai mắt Mạnh Phất Ảnh hơi chớp chớp, chỉ về phía Tốc Phong cùng Đông Nhi, cực kì nghiêm túc nói.
“Ừ” Hiên Viên Diệp chỉ có thể cúi đầu lên tiếng, tay cũng hơi nắm nhẹ mũi nàng, ôn nhu nói, “Ừ, may mà nàng còn để ý tới họ.”
Ngọt ngào, ân ái như vậy, ôn nhu như vậy, khiến ánh mắt Bạch Dật Thần như bốc lửa, nếu có thể y thật sự muốn một đao chém chết Hiên Viên Diệp ngay lập tức, chỉ tiếc y hiện tại không có năng lực đó.
“Diệp, chàng đã hỏi Thái y vì sao ta có một số việc không nhớ rõ chưa?” Mạnh Phất Ảnh nhìn Hiên Viên Diệp, thấp giọng hỏi, trong thanh âm mang theo một chút ảo não.Khi nàng nói ra lời này, ánh mắt cũng hơi liếc Bạch Dật Thần một cái, nhìn thân thể của y rõ ràng hơi cứng một chút, trong đôi mắt dường như cũng nhanh chóng hiện lên cái gì đó.
“Ừ, đã hỏi qua rồi.” Hiên Viên Diệp là người thông minh cỡ nào, há có thể không hiểu ý của nàng, cực kì phối hợp nói, “Hồ thái y nói có thể là do nàng uống phải loại thuốc gì đó, nên quên mất người vốn dĩ Phất Nhi không muốn nhớ đến hoặc là người nàng chán ghét, còn người Phất Nhi yêu sâu đậm sẽ không quên được.”
Không thể không nói Hiên Viên Diệp nói dối thật sự là một cao thủ.
Trong lòng Mạnh Phất Ảnh âm thầm buồn cười, nhìn gương mặt hắn, môi đỏ mọng hé mở từng chữ từng chữ chậm rãi nói, “Ừ, Phất Nhi chỉ cần nhớ được Diệp là đủ, bởi vì người Phất Nhi yêu nhất…là chàng“.
Nàng nghĩ, hiện tại Bạch Dật Thần hẳn là đủ minh bạch, người nàng yêu là Hiên Viên Diệp chứ không phải y.
Hơn nữa, nàng cũng muốn cho y biết, muốn cho nàng ăn thuốc mất đi trí nhớ kia, như vậy người nàng quên cũng sẽ không thể là Hiên Viên Diệp, mà tuyệt đối sẽ là một người khác, bởi vì nàng tin tưởng, một người mà bản thân mình yêu sâu sắc, không chỉ là khắc ở trong đầu mà còn khắc sâu vào trong tim, như vậy nếu trong đầu không còn trí nhớ thì cảm giác trong lòng cũng sẽ tuyệt đối không thể nào thay đổi.
Thế nên nàng muốn ám chỉ Bạch Dật Thần không cần tiếp tục dùng thủ đoạn bậy bạ, bừa bãi như thế này nữa.
Diễn là diễn cho Bạch Dật Thần xem, nói cũng là nói cho Bạch Dật Thần nghe, nhưng giờ phút này lời nói này của nàng lại làm cho thân mình Hiên Viên Diệp trở nên cứng đờ, tay ôm lấy nàng có hơi hơi run rẩy, nhìn chằm chằm nàng, trong mắt nhanh chóng lóe lên một tia sáng khác thường.
Nàng vừa mới nói cái gì? Hắn không có nghe lầm chứ?…Mặc dù biết, nàng là nói cho Bạch Dật Thần nghe, nhưng lời này lại khiến cho hắn kích động, trong lòng cũng không nhịn được mà hưng phấn.
Đôi mắt Bạch Dật Thần từ từ trở nên thâm trầm lạnh như băng, tràn đầy phẫn nộ cùng sự không cam lòng, bàn tay ẩn ở dưới ống tay áo không ngừng nắm chặt lại, cơ thể y càng không ngừng trở nên cứng đờ.
Còn Hiên Viên Diệp thì hoàn toàn bị kích động rồi, cả người đều toát ra sự vui sướng, không hề để ý tới Bạch Dật Thần mà ôm lấy nàng xoay người rời đi.
Để lại Bạch Dật Thần đứng phía sau nhìn theo bóng lưng bọn họ rời đi, tức đến sắp phát điên.
.
“Phất Nhi, đem lời nàng vừa mới nói lặp lại lần nữa đi.” Đi được một khoảng khá xa, Hiên Viên Diệp kề môi đến gần bên tai nàng dụ dỗ nói, chẳng thèm để ý đến lời kia của nàng vừa mới nói là cho Bạch Dật Thần nghe, dù biết nàng hiện tại chưa hẳn hoàn toàn yêu hắn, nhưng hắn thật sự muốn được nghe câu nói kia.
“Nói cái gì?” Mạnh Phất Ảnh hơi ngước mắt nhìn hắn, tỏ vẻ mơ hồ hỏi, nhưng trong lòng thì âm thầm buồn cười, nàng tự nhiên biết hắn muốn nàng nói cái gì, chỉ là không nghĩ rằng nam nhân này, thế nhưng lại để ý một câu nói như vậy.
Không phải người ta đều nói đàn ông thường không hay để ý những lời nói như vậy hay sao? Hơn nữa, có rất nhiều nam nhân, tại thời điểm ở trên giường mới nói ra những lời nói như vậy…. Mà khi đó, chỉ sợ yêu không phải người, mà là…
Cũng có nam nhân, nghe nói cả đời cũng sẽ không tỏ tình như thế, cũng không muốn nữ nhân đối với hắn nói như thế .
Nàng nghĩ rằng Hiên Viên Diệp hẳn là loại người mà bản thân hắn sẽ không nói câu nói kia, cũng không cần nữ nhân nói ra.
“Phất Nhi…” Hai tròng mắt của hắn híp lại, lóe lên sự uy hiếp, trong thanh âm cũng có thêm vài phần nguy hiểm.
Ha ha, Mạnh Phất Ảnh khóe môi hơi hơi cong lên thành một tia cười khẽ, dụ dỗ không được nên còn dùng đến cả đe dọa nữa!
“Hửm?” Thấy nàng cười, cũng không có mở miệng nói, Hiên Viên Diệp lại uy hiếp thêm , cánh tay ôm lấy nàng hơi dùng sức một chút, mang theo ám chỉ rõ ràng.
Tốc Phong đi theo ở phía sau vẫn duy trì một khoảng cách nhất định, nhìn Điện hạ không e dè mà đem Vương phi ôm ở trong ngực, bộ dáng thân mật như vậy, không khỏi âm thầm ngạc nhiên, nếu là trước kia nói cho hắn biết đây là Điện hạ, có đánh chết hắn, hắn cũng sẽ không tin tưởng, nhưng hiện tại không thể không tin.
Nàng mà thèm sợ sự uy hiếp của hắn ư, Mạnh Phất Ảnh khóe môi cười càng thêm rõ rệt.
“A, những tượng nhỏ này thật đáng yêu~~.” Đột nhiên nhìn về phía trước có một chỗ nắn tượng đất, nàng cố ý hô lên, kỳ thực cũng không hoàn toàn cố ý, mà vì những tượng đất kia thật sự rất xinh đẹp.
Hiên Viên Diệp cảm thấy chán nản, âm thầm hít sâu một hơi, thật hận không thể trực tiếp bóp chết nàng, nhưng như thế thì sẽ …luyến tiếc lắm, thế nên cũng chỉ có thể tự hờn dỗi một mình .
Theo tiếng kinh hô của nàng hắn nâng con ngươi hơi ảo não lên hỏi, “ Tượng nhỏ nào?”
“Bên kia kìa, đi, chúng ta qua xem đi.” Mạnh Phất Ảnh nghe thấy giọng nói buồn bực của hắn, càng âm thầm buồn cười, nhưng cũng lôi kéo hắn đi xem chỗ nắn tượng đất ở trước mặt.
Tay của người kia quả thật rất khéo, từng cái, từng cái tượng đất đều rất sống động, cực kì đáng yêu.
Hiên Viên Diệp mày cũng hơi chau nhẹ lại, hiển nhiên chẳng lưu tâm đến loại đồ vật này, bất quá nàng thích thì hắn sẽ thích theo nàng.
“Không bằng, chúng ta cũng tới nắn một đôi đi?” Mắt Mạnh Phất Ảnh hơi nâng lên, nhìn hắn, hơi chờ mong nói, nhớ lại những tượng nhỏ ở hiện đại, trong lòng càng thêm nhiều phần trông đợi.
“Được, chỉ cần nàng thích.” Hiên Viên Diệp thấy nàng cao hứng, con ngươi cũng nhiều thêm vài phần ý cười, nhẹ giọng đáp lời.
“Đại thúc, giúp ta nắn một đôi…” Mạnh Phất Ảnh chuyển hướng tới vị sư phụ kia, vui vẻ khoa tay múa chân.
Đại thúc nắn tượng hơi hơi sửng sốt một chút, dù sao cũng là một nữ nhân lại muốn ông nắn một đôi, quả thật có chút kinh thế hãi tục.
Thấy Hiên Viên Diệp liếc mắt một cái, y nhẹ giọng cười nói, “Phu nhân cùng tướng công có vẻ rất ân ái nhỉ ~.”
Hiên Viên Diệp thấy nàng bộ dáng khoa chân múa tay, hai mắt cũng hơi lóe lên, chỗ sâu con ngươi cũng nhiều thêm vài phần hưng phấn khác thường.
“Nắn đi, nắn hảo, nhất định có thưởng.” Hiên Viên Diệp cũng nhìn đại thúc nắn tượng, thấp giọng nói.
Đại thúc nặn tượng liên tục đáp lời, sau đó lấy một ít bùn đất đặc biệt, nhanh chóng nắn tượng.
Trí nhớ của y tương đối tốt, chỉ liếc mắt nhìn Mạnh Phất Ảnh cùng Hiên Viên Diệp một cái, rất nhanh liền theo bộ dáng của bọn họ nắn ra một đôi tượng.
Vì đây là tượng đất, nên không nhìn thấy gương mặt đen tuyền của nàng, mà đại thúc nặn tượng nặn mắt nàng lớn hơn một chút, thật ra so với gương mặt thực của nàng rất giống nhau .Hiên Viên Diệp hơi sửng sốt một chút, con ngươi lại nhìn về phía người nọ, một lần nữa đánh giá y.Gương mặt người này trắng bóng, nhưng sắc mặt cũng rất hồng hào, lại có thêm vài phần tinh anh.Mà y giờ phút này hơi cúi mặt, nắm lấy tượng đất kia nắn, nên nhìn không ra biểu tình trên mặt y.
Y nắn ra dung mạo thực của nàng chỉ là trùng hợp?
Nhưng trên người y, căn bản không cảm nhận được nửa điểm ác ý nào cả, ngược lại làm cho người ta cảm thấy an tâm khác thường.
Mạnh Phất Ảnh luôn chăm chú nhìn chằm chằm tượng đất, đến khi thấy nắn nàng như vậy quả thật có hơi sửng sốt một chút, hai mắt hơi lóe lên, cố ý nói, “Đại thúc, người nắn cái kia là ta sao? Ta có đẹp như thế sao?”
Con ngươi ẩn chứa vài phần tìm tòi nghiên cứu, nhưng thanh âm lại cực kì tùy ý.Nhưng, người nọ lại tựa hồ như không có nghe được lời của nàng, chỉ chuyên chú nắn tượng, cho đến khi hoàn thành, mới đưa tới trước mặt Mạnh Phất Ảnh, nói khẽ, “Phu nhân, nặn đẹp lắm.”
“Không giống.” Mạnh Phất Ảnh thế nhưng không cầm lấy, chỉ nhìn lướt qua, lại cố ý nói. Hắn nắn Hiên Viên Diệp có vẻ như cũng không quá giống, thiếu vài phần lạnh lùng, thiếu mấy phần thành thục, lại có vẻ như thêm vài phần đáng yêu, lại tựa hồ có vài phần tính trẻ con, loại cảm giác này rất quái lạ.
Hơn nữa, nàng vừa rồi muốn y đem nắn hai người bộ dáng ôm ấp, nhưng y lại nắn bộ dáng hai người nắm tay nhau. Thiếu nồng cháy nhưng có thêm cảm giác tình thân.
Thật sự rất lạ…… thật là lạ.
“Có giống hay không, tùy tâm sinh mà thôi.” Người nọ lại mỉm cười, vẻ hồng nhuận trên mặt mang theo vài phần yêu thương khác thường, mà trong giọng nói kia lại ẩn thêm một loại ý tứ.
Mạnh Phất Ảnh mày nhíu lại hơi nghi hoặc nhìn y.
“Đại thúc rõ ràng là đang già mồm át lẽ, rõ ràng là không giống mà.” Mạnh Phất Ảnh cong môi hơi bất mãn nói, không biết vì sao nàng lại muốn đôi co với đại thúc này, mặc kệ người này đã lớn tuổi, nàng quả thật không rõ.
“Vậy tượng đất này phu nhân không cần sao?” Người kia thế nhưng cũng không bực, ý cười trên mặt càng nhiều thêm vài phần, mắt của y cũng tràn đầy ý cười. Nhưng, khi y nói đến tượng đất kia, trong giọng nói có vẻ hơi sâu lắng hơn một chút, nhưng cũng không quá rõ ràng, không dễ dàng làm cho người ta nghe được sự khác thường trong đó.
Y tuy rằng lớn tuổi, nhưng đôi mắt trông vẫn rất rất tinh anh.
Nếu ngươi muốn theo ánh mắt của y nhìn ra chút khác thường nào thì thật sự rất khó khăn, bởi vì, khi ngươi đối diện với ánh mắt của y chỉ cảm thấy ý cười của y, còn những thứ khác thì không thể cảm giác được.
Mạnh Phất Ảnh giật mình, vội vàng đưa tay nhận lấy, luôn miệng nói, “Muốn, đương nhiên muốn.” Kỳ thực rất giống, chẳng qua cảm giác có vẻ như có chút không đúng, nhưng khi nghe được câu nói cuối cùng kia của y rồi nhìn đôi tượng đáng yêu, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất xúc động, cảm giác này thật quái lạ.
Cầm lấy tượng nhỏ trong tay, Mạnh Phất Ảnh hơi ngớ ra, cảm giác này thật thoải mái, một chút cũng không giống như từ bùn đất nặn ra, mà đột nhiên nàng ngửi được một loại hương vị cực kì kì lạ, rất nhạt, rất nhạt, nhưng lại cực kì thoải mái, chỉ là trong lúc nhất thời nàng không biết loại hương vị này ra sao.
Trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng theo bản năng lại càng nắm chặt lấy tượng nhỏ trong tay, khi nhìn về phía đại thúc kia, môi đỏ mọng lại thoáng cong lên, cố ý hơi bất mãn nói, “Nắn không giống, sẽ không có thưởng.”
Không biết vì sao, khi đối với vị đại thúc này, nàng luôn có một loại cảm giác muốn cùng y cãi vã, có vẻ như sau khi đến nơi này hết thảy sự tình đều có chút kỳ quái.
“Ha ha ha, không sao, không sao, cứ xem như tượng nhỏ này là ta tặng cho phu nhân.” Người nọ chẳng những không tức giận, ngược lại lớn tiếng cười nói làm cho Mạnh Phất Ảnh ngẩn người .
“Đây chính là do đại thúc nói đấy nhé.” khóe môi Mạnh Phất Ảnh hơi câu lên không khách khí chút nào nói, tay vẫn nắm chặt lấy tượng nhỏ kia, theo bản năng có vẻ như cực kì dè dặt, cẩn trọng.
Hiên Viên Diệp vẫn âm thầm quan sát vị đại thúc này, trong lòng cũng âm thầm kinh ngạc, hắn tự cho là mắt nhìn người của hắn luôn luôn lợi hại, không có chuyện gì, cũng không có ai là hắn nhìn không thấu, nhưng giờ phút này, hắn lại phát hiện, căn bản là nhìn không thấu người trước mặt này.
Bất quá, cũng có thể cảm giác được, y đối với bọn họ không có ác ý, có vẻ như còn có một loại cảm giác khác thường.
Nhìn y thêm một cái, Hiên Viên Diệp mới mang Mạnh Phất Ảnh từ từ xoay người rời đi.
Nhưng sau khi hắn rời đi, trong con ngươi vị đại thúc kia cũng tràn ra tia nhìn sáng rọi khác thường, thì thào nói nhỏ, “Người hữu duyên chung quy hữu duyên, nhưng tiền khen thưởng cũng không cho, thật sự là keo kiệt. Nha đầu kia thông minh như vậy, chẳng lẽ không biết ta thật ra rất muốn nhận tiền sao? Chuyện này, ngươi quả thật nhầm to, ha ha!”
Vừa nói xong liền nhanh chóng thu lại mọi thứ trên đất, chậm rãi ly khai, cũng không bán tượng nhỏ nữa.
“Hương vị này thật sự rất kì quái, chàng ngửi thử một chút.” Mạnh Phất Ảnh vẫn luôn nắm tượng nhỏ trong tay, hương vị nhàn nhạt kia có vẻ như càng ngày càng rõ ràng, nàng vốn cho là tượng nhỏ này lúc vừa mới nắn ra có chút hương vị, nhưng hiện tại lại phát giác, mùi vị đó dường như là từ bên trong tỏa ra.
“Phải, quả thật rất quái lạ.” Hiên Viên Diệp ngửi xong rồi thấp giọng nói, mày hơi nhíu lại, hơi suy tư nói, “Có thể có vấn đề gì hay không?“
“Hẳn là không.” Mạnh Phất Ảnh thấp giọng nói, không biết vì sao nàng luôn cảm giác rằng vị đại thúc kia sẽ không hại nàng, đây cũng là một loại cảm giác thật kỳ quái.
“Hơn nữa loại hương vị này làm ta cực kì thoải mái. Tuy rằng ta không biết đây là hương vị gì, nhưng ta có thể xác định hương vị này không có độc.” Mạnh Phất Ảnh lại nhìn tượng nhỏ trong tay, từ từ nói, nàng biết y thuật, tuy rằng mùi vị này có chút kỳ quái nhưng cũng không có độc, đây cũng là nguyên nhân nàng muốn biết vì sao.
“Ừ, vậy là tốt rồi.” Hiên Viên Diệp nghe nàng nói như vậy nên cũng yên tâm, hơn nữa hắn cũng cảm giác được đại thúc kia không có ác ý.
Hai người cũng không nghĩ thêm gì nữa, chẳng qua cũng chỉ là một đôi tượng đất nhỏ, chỉ hơi đặc biệt một chút thôi, không phải sao?
Hai người lần đầu tiên tự do tự tại đi dạo phố như vậy, Mạnh Phất Ảnh rất cao hứng, không ngừng lôi kéo Hiên Viên Diệp mua cái này mua cái kia, cuối cùng Tốc Phong cả người mang theo toàn đồ với đồ, mà hai tay Hiên Viên Diệp cũng nhiều thêm vài thứ.
Nơi này phố xá sầm uất, xe ngựa cũng chưa đến, Tốc Phong cũng chỉ có thể đem những thứ kia ôm lấy.
Hiên Viên Diệp nhìn những thứ trong tay mình, lại nhìn nàng đi từ nãy mà vẫn rất cao hứng, khóe môi bất giác nở nụ cười, khi nữ nhân dạo phố thật sự rất là khủng bố.
Dạo phố cũng vất vả lắm chứ, Mạnh Phất Ảnh có vẻ hơi mệt, mọi người lần này từ từ đi về hướng xe ngựa, nhưng khi đi ngang qua nơi vừa mới nắn tượng thì thấy nơi lúc trước bày biện tượng đất hiện tại đã trống trơn .
Hiên Viên Diệp cùng Mạnh Phất Ảnh đều cảm thấy sửng sốt.
“Ông lão nắn tượng đất đi nhanh như vậy sao?.” Đông Nhi tính tình đơn thuần, không thấy được người nọ liền nghi ngờ hỏi, “Nghỉ hàng giờ này cũng coi như là sớm đi?”
“Có thể là do có chuyện gì nên đi về trước.” Tốc Phong hơi ngu ngơ nhìn Hiên Viên Diệp cùng Mạnh Phất Ảnh, thấp giọng nói.
“Tốc Phong, ngươi bình thường có thấy người đó không?” Con ngươi Mạnh Phất Ảnh hơi lóe lên, nhìn phía Tốc Phong, nhẹ giọng hỏi.
Tốc Phong hơi giật mình, mày hơi hơi nhăn lên, suy tư một lát, lần này trầm giọng nói, “Hình như không có.”
Hiên Viên Diệp cùng Mạnh Phất Ảnh lại ngớ ra, có thể cảm giác được, lão nhân này không đơn giản.
Bất quá, cũng may, bọn họ đều có cảm giác y đối với bọn họ không có ác ý.
“Được rồi,đi thôi, đừng suy nghĩ nhiều nữa.” Hiên Viên Diệp dịu dàng nhìn nàng, vốn là muốn nắm lấy tay của nàng, nhưng trong tay đang cầm nhiều thứ linh tinh, nên không thể chạm vào được, không khỏi âm thầm chán nản, nhanh chóng ném vật cầm trong tay đưa cho Tốc Phong, ôm nàng vào lòng, như thế này mới hài lòng nói, “Đi, Trở về.”
Giọng nói của hắn tràn đầy ý cười, mang theo sự sủng ái.
Tốc Phong vốn đã phải ôm rất nhiều thứ rồi, vậy mà Hiên Viên Diệp còn đột nhiên ném thêm một đống đồ tới nữa, thật sự là bắt không được nên có vài thứ rơi xuống lăn trên mặt đất.
Mạnh Phất Ảnh không kìm lòng được, khóe môi tràn ra ý cười khẽ, cực kì xán lạn, cực kì hạnh phúc.
Bạch Dật Thần vẫn chưa rời đi, giờ phút này đang đứng ở trên tửu lâu đối diện, nhìn Hiên Viên Diệp đối với nàng sủng ái, mắt đột nhiên nheo lại, nhưng khi nhìn thấy nụ cười trên môi , bỗng ngớ ra, y chưa bao giờ biết khi nàng cười lên, lại có thể đẹp như vậy, nhưng đáng tiếc trên mặt vẫn còn vết bớt đen tuyền.
Ánh mắt y vẫn luôn nhìn bọn họ, đến khi bọn họ lên xe ngựa rời đi mới hơi xoay người, định rời khỏi, nhưng vừa mới xoay người bỗng nhìn thấy Phong Lăng Vân đang phía sau.Bạch Dật Thần không khỏi sửng sốt, thấp giọng nói, “Sao ngươi lại tới đây?“
“Sao? Ngươi có vẻ như không hoan nghênh ta thì phải?” Sắc mặt Phong Lăng Vân hơi trầm xuống, quét mắt nhìn y một cái, trong thanh âm, mang theo vài phần tức giận.
“Chuyện gì? Nói đi?” Bạch Dật Thần mày hơi nhíu lại, trong thanh âm có vài phần không kiên nhẫn.
“Ta đến chỉ là muốn nhắc nhở ngươi đừng làm những chuyện hại người nữa.” Liếc mắt cảnh cáo Bạch Dật Thần, Phong Lăng Vân tức giận nói.
“Ta không rõ ý của ngươi?” Bạch Dật Thần hơi nhíu mày lại, trong giọng nói có thêm vài phần lãnh ý, tay ẩn ở dưới ống tay áo cũng hơi căng thẳng.
“Không biết, hừ, ngươi nếu thật không biết thì tốt rồi.” Sắc mặt Phong Lăng Vân cũng hơi trầm xuống, lạnh giọng hừ, dừng lại một chút, sau đó tiếp tục nói, “Nàng hiện tại đã là vương phi Hiên Viên Diệp, nếu lúc trước ngươi đã bỏ rơi nàng thì hiện tại nên buông tay, ngươi hẳn là cũng nhìn thấy, Hiên Viên Diệp thật tâm yêu nàng, mà nàng cũng yêu Hiên Viên Diệp, ta khuyên ngươi, không cần lại hy vọng xa vời để vãn hồi làm gì cả!”
“Thật không? Hừ, ta không tin rằng chỉ trong mấy ngày mà nàng đã yêu Hiên Viên Diệp.” Bạch Dật Thần híp con ngươi lại, hàn quang bắn ra, thanh âm lạnh lùng, rõ ràng có vài phần nguy hiểm.
“Tin hay không tùy ngươi.” Khóe môi Phong Lăng Vân kéo ra một tia cười lạnh, âm thầm lắc đầu, “Ngươi làm như vậy, không phải bởi vì ngươi yêu nàng, chỉ là vì nàng từ hôn khiến ngươi không cam lòng, nếu hiện tại nàng giống như trước kia , vẫn cứ ngây ngốc đuổi theo ngươi, chỉ sợ ngươi cũng chẳng buồn nhìn nàng lấy một cái…”
Chẳng qua hiện tại nàng thay đổi rất nhiều, trở nên thật đặc biệt, Phong Lăng Vân ở trong lòng âm thầm bồi thêm một câu, nhưng hắn cũng hiểu được, Bạch Dật Thần điên cuồng như vậy, không phải hoàn toàn bởi vì nàng đặc biệt, mà nguyên nhân lớn nhất là không cam lòng.
“Ngươi đừng thuyết giáo ở trước mặt ta, đừng tưởng rằng ngươi hiểu rõ ta” Bạch Dật Thần lạnh lùng trừng y, sâu trong con ngươi lóe lên lửa giận, cũng có thể là vì thẹn quá hóa giận.
“Hừ, thuyết giáo? Ngươi cho là ta thích nói ngươi sao?” Phong Lăng Vân âm thầm chán nản, hảo tâm tới khuyên y, y đã không cảm kích thì thôi, lại còn …
Lời nói hơi dừng lại một chút, Phong Lăng Vân hơi nhíu mày lại, nhìn thẳng vào mặt Bạch Dật Thần chậm rãi nói, “Ngươi dám nói, thuốc làm nàng mất trí nhớ không phải là do ngươi hạ ?”
“Ta không hiểu ngươi nói gì cả.” Bạch Dật Thần lạnh lùng hừ một cái, lãnh đạm nhìn Phong Lăng Vân.
“Ngươi có thừa nhận hay không cũng không sao cả, dù sao cũng chẳng liên quan đến ta, ta chỉ là khuyên ngươi tốt nhất là nên cẩn thận một chút, Hiên Viên Diệp không phải là người ngươi có thể chọc vào.”Ngày đó, y đã biết được sự lợi hại của Hiên Viên Diệp, liên hoàn kế kia căn bản là không lừa được Hiên Viên Diệp, chỉ sợ, Hiên Viên Diệp đã sớm đoán được độc kia là ai hạ.
“Nói xong chưa? Nếu đã nói xong thì ngươi có thể đi được rồi.” Lửa giận trong con ngươi Bạch Dật Thần không ngừng bốc lên, mà bàn tay trong ống tay áo bàn cũng siết chặt lại, lúc trước khi y nhìn thấy Hiên Viên Diệp cùng Mạnh Phất Ảnh thân mật đã sớm tức đến hộc máu, mà lúc này, Phong Lăng Vân lại chạy tới chế nhạo y.Nếu không phải niệm tình mình cùng Phong Lăng Vân là bằng hữu nhiều năm thì đã sớm trực tiếp ném y ra ngoài.
“Ngươi…” Phong Lăng Vân càng thêm chán nản, sự tức giận trên mặt cũng càng thêm rõ ràng, vốn định xoay người rời đi, nhưng chung quy vẫn lo lắng, nên trầm giọng nói, “Ngươi yêu nàng sao? Ngươi thật sự yêu nàng sao?”
Phong Lăng Vân biết rõ tính tình của Bạch Dật Thần, từ nhỏ đã là thiên tài buôn bán, thiên hạ đệ nhất tài tử, từ năm y mười bốn tuổi đã luôn dành được ngôi đệ nhất trong đại hội Phong Vân của Hiên Viên vương triều, cho tới bây giờ vẫn không có người nào có thể thắng y.
Về sau, Đại hội Phong Vân có chút thay đổi, y không cần tham gia thi đấu, người thắng cuối cùng sẽ có lựa chọn có muốn khiêu chiến với y hay không. 7 năm về sau, trong 3 kì đại hội, chỉ có hai người dám lựa chọn khiêu chiến với y, nhưng đều bị y hạ gục một cách dễ dàng.
Hơn nữa, trên phương diện Kinh thương, vài năm nay, y đem sản nghiệp của y phát triển , trải rộng đến khắp mọi nơi trong thiên hạ, Bắc Nguyên quốc , vương triều Đạt Hề , Linh Nguyệt quốc, thậm chí ngay cả ở Nam Man, cũng có sản nghiệp của y.Chính vì thế, hiện tại không chỉ ở vương triều Hiên Viên, mà ngay cả những hoàng tử, vương gia ở những quốc gia khác đều phải kiêng kị y, đương nhiên luôn cực lực muốn mượn sức của y khiến y càng thêm cuồng vọng, càng thêm cao ngạo.Có thể nói, trong đời của y chưa từng chịu thất bại bao giờ.
Chỉ trừ bỏ Mạnh Phất Ảnh… Một nữ nhân ban đầu vốn si mê y, thế nhưng trước mặt mọi người ở hầu Vương phủ, lại thỉnh cầu Hoàng thượng xóa bỏ hôn ước với y.Rồi sau đó lại làm mọi cách để tránh xa y , nỗi nhục này, y khẳng định là nuốt không trôi.
“Chuyện của ta, còn chưa tới phiên ngươi quản.” Bạch Dật Thần đột nhiên nheo mắt lại, giọng nói lộ ra vài phần thị huyết ngoan tuyệt.
“Chuyện của ngươi, ta cũng không muốn quản.” khóe môi Phong Lăng Vân khẽ nhếch lên, “Ta với ngươi kết giao nhiều năm, há có thể không rõ tâm tư của ngươi, nữ nhân bên cạnh ngươi người nào không phải thiên hương quốc sắc, ngay cả Lam Nhi ngươi cũng chưa từng để vào mắt, huống chi Mạnh Phất Ảnh không có dung mạo, ngươi nói ngươi không phải không cam lòng ư ? Hừ ! Kể cả là nàng không ngốc, ngươi cũng sẽ không động tâm, nếu ngươi phát hiện chỗ đặc biệt của nàng, chỉ sợ cũng không thể dễ dàng bỏ qua dung mạo xấu xí của nàng đi. Sở dĩ ngươi như bây giờ, chính là không cam lòng.”
Bạch Dật Thần hơi kinh ngạc khi bị nói trúng, thân hơi cứng lại, mày khẽ chau lại, mắt hơi trợn lên, khóe môi nhếch một chút, nhưng cũng không nói gì thêm, Phong Lăng Vân nói rất đúng, y thấy được điểm đặc biệt của nàng, nhưng dung mạo của nàng thật sự là tiếc nuối lớn nhất.
Nhưng hiện tại, y thật sự không cần dung mạo của nàng, bởi vì y cảm giác được, nếu tỉ mỉ quan sát nàng kỳ thực cũng không phải quá xấu, hơn nữa còn có một loại dụ hoặc khác thường.
Nhớ lại lần y đi đến hầu Vương phủ tìm nàng để lấy giải dược cho Lam Nhi, trong lòng y cũng có chút cảm giác khác thường, sau đó lại nhận ra được sự đặc biệt của nàng, y bèn nói mình muốn lấy nàng, nhất định sẽ lấy nàng.Nhưng thật không ngờ, nàng thế nhưng lại đưa thư từ hôn ra, hơn nữa còn làm mọi cách để giải trừ hôn ước với y, thậm chí còn gả cho Hiên Viên Diệp.Phong Lăng Vân nói rất đúng, y là không cam lòng, vì thế y sẽ tuyệt đối không buông tay.
Đối với dung mạo nàng bây giờ, y thật ra cũng không còn quá so đo.
“Nếu ngươi không yêu nàng thật sự, thì buông tay đi, ta hôm nay tới khuyên ngươi, không hoàn toàn là vì ngươi, cũng là vì nàng, ta hi vọng ngươi đừng tiếp tục thương tổn nàng, nàng thật vất vả mới có được hạnh phúc, hi vọng ngươi có thể thành toàn nàng.” Phong Lăng Vân nhìn Bạch Dật Thần trầm mặc không nói gì , lại thấp giọng nói thêm, chỉ hi vọng Bạch Dật Thần có thể hiểu được.
Hơn nữa, bản thân y cũng thực sự đau lòng thay cho nữ nhân kia.Từ bén đến lớn,nàng phải chịu biết bao đau khổ, thật vất vả mới tìm được Hiên Viên Diệp, nhưng hiện tại lại không thể sinh dưỡng, chỉ sợ cuộc sống sau này sẽ còn gặp nhiều gian truân.Y đã cho người đi tìm sư phụ, nhưng không biết sư phụ đã nhận được tin tức hay chưa ?
“Ha, thế nào? Ngươi cũng quan tâm nàng từ khi nào vậy? Ngươi không được quên, nàng là người đã làm hại muội muội ngươibị sung quân đến biên cương.” Ánh mắt Bạch Dật Thần nhanh chóng hiện lên sự tức giận, trong giọng nói còn mang theo suwj trào phúng.
Phong Lăng Vân hôm nay tới đây không phải là vì y, mà là vì nàng? Phong Lăng Vân không phải là đối với nàng cũng…đấy chứ ?
“Chuyện Lam Nhi, vốn là không thể trách nàng, nếu thật có bàn đến, trách nhiệm của ngươi vượt xa nàng.” Khi Phong Lăng Vân nghe y nhắc tới Phong Ngữ Lam, trong lòng cảm thấy đau đớn kịch liệt như có ai bóp chặt tim mình, trong thanh âm cũng nhiều thêm vài phần lãnh ý.
Lam Nhi nếu không phải vì y, cũng sẽ không làm chuyện như vậy, mà y nếu không thích Lam Nhi. Thì không nên cho Lam Nhi hi vọng, còn đem Lam Nhi làm tấm chắn.
“Thế nào? Đừng nói với ta là ngươi cũng có ý với nàng đi.” khóe môi Bạch Dật Thần nở nụ cười trào phúng, sự tức giận nhanh chóng dâng lên không thể nào che dấu.
“Ta không phải Hiên Viên Diệp, dù ta biết được sự đặc biệt của nàng cũng không có khả năng hoàn toàn xem nhẹ dung mạo của nàng, ta làm như thế này chỉ là vì đồng tình với nàng, không phải vì ta yêu nàng “ Phong Lăng Vân sửng sốt một chút, lại nhanh chóng phản bác, nhưng trong mắt của hắn lại tựa hồ như ẩn qua một tia khác thường.
Nếu nàng hiện tại không phải là vương phi của Hiên Viên Diệp, y có thể sẽ yêu nàng, mà sẽ không để ý dung mạo của nàng không ? Nhưng y là người thông minh, lần trước thấy được tình ý của Hiên Viên Diệp, nên cũng không thể nào lại khiến mình có bất kỳ ý nghĩ gì. Vả lại y không phải là Hiên Viên Diệp, chỉ có Hiên Viên Diệp mới không mảy may để ý đến dung mạo của nàng, ngay từ lúc ban đầu, khi phát hiện ra chỗ đặc biệt của nàng,hắn đã khóa chặt nàng, thậm chí liều lĩnh lấy nàng, và bao dung nàng.
“Hiên Viên Diệp thật sự yêu nàng.” Hơi hơi suy tư một chút, Phong Lăng Vân lại nói, coi như là lời cảnh cáo cuối cùng đối với Dật Thần, Hiên Viên Diệp là thật yêu nàng, vì nàng, Hiên Viên Diệp có thể làm bất kì chuyện gì, có thể cái gì cũng không cần nghĩ.
Dù Bạch Dật Thần cường đại, giàu có khắp thiên hạ, có thế lực cường đại thì sao chứ, y cũng không thể nào vượt qua được Hiên Viên Diệp.
Huống chi, đối với Bạc Dật Thần, Mạnh Phất Ảnh đã không còn tí ti tình cảm nào, bây giờ trong lòng nàng chỉ có mình Hiên Viên Diệp, đương nhiên nếu đổi lại bất luận một nữ nhân nào khác, chỉ sợ cũng sẽ lựa chọn Hiên Viên Diệp.
Lần này sợ chỉ là Bạch Dật Thần không cam lòng, không cách nào dễ dàng tha thứ cho nữ nhân luôn luôn đuổi theo y lại lập tức yêu nam nhân khác.
“Phải không?” Bạch Dật Thần nở nụ cười lạnh, ánh mắt đanh lại, ẩn chứa một cỗ thị huyết ngoan tuyệt, đặc biệt khi suy nghĩ lại tình hình, hai mắt vốn lạnh lẽo càng nheo lại.
Thanh âm trầm thấp, có vẻ như mang theo sát khí.
“Ta đã nói tất cả những gì cần nói rồi, ngươi tự mình suy nghĩ đi.” Phong Lăng Vân nhìn bộ dáng của y không khỏi kinh sợ, trong lòng có chút bận tâm, nhưng những gì cần nói bản thân y đã nói hết, nếu Bạch Dật Thần vẫn như cũ không nghe, vậy y cũng không có cách nào.
Hơn nữa, chuyện kê đơn thuốc, tuy rằng y đã thay Bạch Dật Thần che dấu đi, nhưng y tin tưởng, lấy năng lực Hiên Viên Diệp, căn bản là không khó để tra ra.
Phong Lăng Vân sau khi nói xong, lại liếc mắt nhìn Bạch Dật Thần một cái, nhìn khuôn mặt thâm trầm kia y cảm thấy có chút khủng bố, ánh mắt kia có vài phần cuồng vọng không che giấu được, âm thầm thở dài một hơi, bèn xoay người rời đi.
Mạnh Phất Ảnh cùng Hiên Viên Diệp trở lại Vương phủ, nhanh chóng đem những thứ vừa mới mua về cất đi, nhưng trong tay nàng vẫn nắm chặt tượng đất nhỏ, tượng đất nhỏ trong tay này mang lại xúc giác rất đặc biệt, rất thoải mái, nàng cũng không biết rốt cuộc tượng đất này làm bằng gì, bất quá có thể khẳng định, tuyệt đối không phải là bùn.
Nghĩ đến đại thúc kỳ quái kia, khóe môi nàng không khỏi nở nụ cười, thật là một đại thúc kỳ quái.Nàng trực tiếp đem tượng nhỏ mang về phòng, hai mắt quét khắp gian phòng đánh giá xem đặt ở đâu thích hợp nhất.
Không biết vì sao, nàng luôn muốn cầm chặt tượng đất nhỏ này, cũng không có chút ý nghĩ sẽ buông tay, không phải chỉ vì cảm giác cực kì thoải mái kia mà còn bởi vì mùi hương nhàn nhạt trong nó khiến nàng cảm thấy rất thoải mái, hơn nữa nàng cũng cảm giác được trong thân thể mình tràn đầy năng lượng.
Dường như là có một loại lực lượng đặc biệt đang lưu động khắp cơ thể, nàng biết y thuật nên cũng đoán có thể bên trong tượng nhỏ này có bỏ thêm dược liệu kì lạ gì đó.
Mà đại thúc kia, hẳn là cố ý đem tượng đất nhỏ này đưa cho nàng bằng không vì sao có thể khéo gặp được y, mà Tốc Phong nói trước kia đều không nhìn thấy người nọ, hơn nữa lúc bọn họ trở về, tại sao cũng không còn thấy y nữa?Nghĩ đến đây, nàng liền đem tượng nhỏ đặt ở chỗ đầu giường, mỗi ngày đều có thể nhìn, mỗi ngày đều có thể ngửi mùi hương này.
Hiên Viên Diệp thấy nàng đem tượng đất kia để trước giường, hơi sửng sốt một chút nhưng cũng không nói gì thêm. Chỉ cần nàng thích, muốn làm cái gì thì hắn cũng sẽ để tùy ý nàng.
“Đi dạo một ngày, cũng mệt mỏi, đi tắm rửa rồi đi ngủ thôi.” Hiên Viên Diệp nhẹ nhàng từ phía sau ôm chặt nàng, mặt hơi chôn vào tóc nàng, nhẹ giọng nói, nhưng khi nhìn xuyên thấu qua mái tóc thật dài của nàng thấy tượng nhỏ phía trước giường, lòng hắn hơi suy nghĩ một chút, trong lòng lại có một loại chờ mong, tượng nhỏ kia trông giống như hắn cùng với nàng đang thu nhỏ lại.
Nhưng nghĩ đến thân thể của nàng, mắt hắn hơi tối sầm lại, vô cùng đau lòng, không biết Phong Lăng Vân lúc nào mới có thể tìm được sư phụ của y đây.
“Ừ. Thật sự mệt mỏi quá đi.” Mạnh Phất Ảnh có chút lười biếng đáp, khi mắt nhìn đôi tượng trước giường, khóe môi hơi kéo ra một tia cười khẽ.
“Mệt không?” Môi Hiên Viên Diệp từ từ dời đến bên tai nàng, mỉm cười thấp giọng nói, trong thanh âm tăng thêm vài phần ái muội, “Ta không để ý giúp nàng tắm.”
Vừa nói xong, không chờ Mạnh Phất Ảnh phản ứng kịp, hắn bèn ôm lấy nàng đi về phía phòng tắm.
“A!” Mạnh Phất Ảnh hậu chi hậu giác kinh hô ra tiếng, vội vàng nói, “Không cần, ta tự mình tắm là được rồi.“
Để hắn giúp nàng tắm rửa? Hắn điên rồi, nàng cũng không muốn điên cùng hắn, hắn nói là muốn giúp nàng tắm, nàng thật hoài nghi có thể sẽ tắm đến cả ngày mai hay không.
“Phất Nhi của ta vẫn còn thẹn thùng như vậy sao, thân thể của nàng có chỗ nào ta không có xem qua? Còn thẹn thùng sao?” Hiên Viên Diệp một chút cũng không để ý tới lời cự tuyệt của nàng, trực tiếp ôm nàng đến hồ bên cạnh, hồ nước khá lớn cũng đủ để bọn họ tắm cùng nhau, cũng đủ cho bọn họ làm bất cứ chuyện gì.
“Không cần, để tự ti, không dám phiền toái Điện hạ ngài.” Mạnh Phất Ảnh ở một khắc cuối cùng vẫn còn giãy giụa, nhưng Hiên Viên Diệp cũng đã vội vàng xé mở y phục của nàng , mà y trang trên thân hắn thì vẫn chưa cởi, cứ thế nhảy xuống hồ. Hoàn toàn không để nàng có nửa cơ hội cự tuyệt.
“Ta còn không để ý thì nàng để ý cái gì.” Hiên Viên Diệp mỉm cười, cực kì vô tội nói, khi nói chuyện còn không chút khách khí trừ bỏ đống trung y còn sót lại trên người nàng, bàn ta mang hạnh kiểm xấu di động trên người nàng, vì nàng ‘Tắm rửa’.
Hả, Mạnh Phất Ảnh ngạc nhiên, hắn không để ý, phải rồi, phải rồi, hắn đương nhiên là không để ý, nhưng nàng không nói là sẽ không để ý nha
~“Hiên Viên Diệp, chàng đừng có sờ loạn.” Cảm giác được tay hắn cực kì tùy ý sờ loạn, Mạnh Phất Ảnh vội vàng hô lên , cái này mà gọi là tắm rửa ư.
“Hửm?” Sắc mặt Hiên Viên Diệp hơi trầm xuống, bất mãn một tiếng, đôi mắt nhìn thẳng vào nàng, từng chữ từng chữ chậm rãi nói, “Nàng kêu ta cái gì?”
Mà tay hắn hiện tại hoàn toàn để trên ngực của nàng, cũng hơi dùng sức trừng phạt.
“A!” Mạnh Phất Ảnh không khỏi lại hô lên tiếng, cũng không phát hiện sự khác thường của hắn, chính là thuận miệng trả lời, “Hiên Viên Diệp~, có cái gì không đúng?” Mà thân mình cũng theo bản năng muốn lui về phía sau.
Nhưng khi Hiên Viên Diệp nghe được câu trả lời của nàng, hai mắt hơi hơi nhíu lại, cánh tay duỗi ra, trực tiếp ôm nàng vào trong lòng, trên người hắn giờ phút này, căn bản cũng không có bao nhiêu che lấp, cứ như vậy dán thật chặt trên người hắn, cũng may, y phục trên người hắn vẫn rất hoàn chỉnh, nhưng hiện tại đã ướt đẫm toàn bộ, chỉ sợ cũng…
Môi hắn đột nhiên tới gần bên tai nàng, hơi trừng phạt cắn vành tai nàng một chút, sau đó từng chữ từng chữ chậm rãi nói, “Cho nàng một cơ hội cuối cùng, nếu lại kêu sai lần nữa thì nàng tự gánh lấy hậu quả. Ta không để ý ở chỗ này muốn nàng.”
Mạnh Phất Ảnh hơi giật mình, hai mắt thẳng nhìn hắn, trừ bỏ lớp ngụy trang bình thường, cặp mắt tuyệt mỹ kia hiện tại nhàn nhạt hơi nước, càng thêm vài phần mông lung dụ hoặc, nhìn đến thân mình đột nhiên căng thẳng của Hiên Viên Diệp, lại như cũ cố chấp muốn nghe được đáp án của nàng.
Mạnh Phất Ảnh hai mắt hơi chớp chớp, con ngươi Hiên Viên Diệp rõ ràng tối sầm lại, hận không thể trực tiếp đem nàng hạ gục, nơi cổ họng cũng hơi hơi hé, mở miệng nói lần nữa, “Ta đếm tới ba, nếu nàng nói không được, liền…”
Lời nói hơi dừng lại, không đợi nàng trả lời, bèn bắt đầu đếm, “Nhất…”
“Diệp.” Mạnh Phất Ảnh đột nhiên nhớ lại lúc ở trước mặt Bạch Dật Thần nàng trực tiếp kêu Diệp, khi hắn sắp hô Nhị, liền cấp tốc mở miệng nói.
“Tam.” Hiên Viên Diệp cũng cùng lúc đó hô, mà trong mắt cũng tràn đầy ý cười.”Thời gian đã vượt qua, không có hiệu quả.”
“Chàng xấu lắm, Nhị còn chưa kêu cơ mà.” Mạnh Phất Ảnh chán nản, hai mắt tức giận nhìn hắn nói.
“Ai nói ta chưa đếm qua, chính là nàng không nghe thấy mà thôi.” Hiên Viên Diệp nhìn nàng, cực kì vô tội nói.
Lời nói hơi dừng một chút, lại khàn khàn, “Ta đã cho nàng cơ hội, nên hiện tại, trách không được người khác, đừng kiếm cớ nữa.”
“Hiên Viên Diệp, chàng cũng không thể quá phúc hắc như vậy.” Mạnh Phất Ảnh nghe thấy lời nói của hắn, có chút dở khóc dở cười, thính lực của nàng luôn luôn tốt vô cùng, làm sao có thể không nghe được, hắn rõ ràng là không đếm, hơn nữa khoảng cách từ Nhất đến Tam của hắn cũng quá nhanh, căn bản là chưa nói đến Nhị, nam nhân này cũng quá phúc hắc rồi.
“Có thể.” Hiên Viên Diệp hơi sửng sốt một chút, sau đó bày ra bộ mặt ái muội cười nói, mà khi nói chuyện lại trực tiếp đè nàng xuống bên cạnh hồ, dùng đến hành động này có thể thấy hắn quả thật là quá phúc hắc rồi.
Trong hồ nước quá trơn, muốn chạy trốn căn bản là không thể nào.
Hắn hôn nàng, tay lại càng thêm thực hiện những hành động xấu.Ở trong nước da thịt như ngọc của nàng chỉ hơi đụng tới thôi mà đã làm cho hắn điên cuồng, mà giờ khắc này, gương mặt tuyệt mỹ của nàng trong màn hơi nước, càng tăng thêm vài phần mông lung mộng ảo.Mái tóc đen dài của nàng, tùy ý phân tán ở trong hồ nước, có chút ít trôi ở trên mặt nước, càng làm cho nàng tăng thêm vài phần dụ hoặc.
“Phất Nhi, ở nơi này được chứ?” Hiên Viên Diệp chỉ cảm thấy toàn thân mình máu tựa hồ cũng muốn sôi trào lên, cỗ xúc động trong cơ thể càng tăng lên không cách nào khống chế được, đã sớm biết vẻ đẹp của nàng, nhưng nàng giờ phút này lại càng khiến hắn kinh diễm, nàng như vậy thật sự khiến hắn không thể kìm lòng được.
Hắn mặc dù là đang hỏi nàng, nhưng bàn tay cũng đã dần thoát y phục của mình, sau đó gấp gáp ôm chặt lấy nàng, đè nàng ở trong nước. Hắn hành động nhanh chóng, căn bản là không cho nàng cơ hội để nói gì cả, môi hắn đã vội vã tìm lấy môi nàng, nhiệt tình hôn lên, mang nàng từ từ tiến nhập…
Ngày hôm sau, Hiên Viên Diệp không đi vào triều sớm như mọi khi, khi nàng mở mắt ra liền đối mặt với gươ
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!