Thằng Khốn Nạn Và Em - Chương 31: Mệt mỏi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
118


Thằng Khốn Nạn Và Em


Chương 31: Mệt mỏi


– Cái tát này là chị làm giúp cô bé lúc nãy. 

Quỳnh nói trong khi hai hàng nước mắt lăn dài trên má. Tôi chỉ im lặng nhìn chị, không nói gì. Cánh tay chị lại vung lên lần thứ hai, tôi nhắm mắt, không né tránh. Dù sao thì tôi cũng là người sai mà, chị đánh đúng lắm. 

Chuẩn bị sẵn tư tưởng để đón nhận cơn tức gián của chị, nhưng tôi nhắm mắt hồi lâu thì lại chẳng thấy gì xảy ra. Cánh tay Quỳnh vẫn còn ở trên không, nó run run rồi từng chút một chạm nhẹ vào bên má vẫn còn hơi rát của tôi xoa nhẹ. Thật nực cười, đánh hộ người khác thì mạnh vậy mà đến phần mình thì lại không dám xuống tay. Rốt cuộc thì cái vẻ ngoài mạnh mẽ không che dấu nổi sự yếu đuối bên trong của người đàn bà ấy. 

– Tại sao chị dừng lại? Đánh đi chứ đồ yếu đuối!!! 

Tôi gạt cánh tay dịu dàng trên mặt mình xuống, lần đầu tiên tôi thô bạo với Quỳnh như vậy. Túm lấy hai vai của chị, tôi ép đôi mắt ướt đẫm đang né tránh kia phải nhìn thẳng vào mình. 

– Nào, em biết chị đang tức giận mà. Đánh đi chứ, đến việc đánh một kẻ khốn nạn như em chị cũng không làm được sao? 

Không nói gì cả, quỳnh chỉ vùng vằng khóc cố dứt ra khỏi tay tôi. Nhưng dù sao chị cũng là phụ nữ, sức lực đâu thể bằng đàn ông được. Sau cũng có lẽ hơi mệt mỏi, Quỳnh chỉ lặng lẽ rơi nước mắt. 

Các bạn hỏi tôi có đau lòng không hả? Có chứ, là tôi khiến chị như vậy mà. Từ đầu đến cuối là tôi nợ Quỳnh, chị làm tắt cả mọi thứ vì tôi, còn tôi thì chỉ khiến chị đau lòng mà thôi. Cơn tức giận trôi qua nhanh cũng như cách mà nó ập đến vậy. Tôi dần bình tĩnh trở lại, hai cánh tay không còn xiết chặt đôi vai chị nữa mà bắt đầu lơi lỏng rồi buông ra. 

– Em không làm gì sai với con bé đó cả, mọi thứ đều là trao đổi công bằng và đáng lẽ nó phải nhìn thấy kết quả ngay từ đầu rồi.

Im lặng một chút để cho cái cổ họng khô khốc đắng chát vì khói thuốc lấy hơi. Tôi thở dài nhìn chị, cố gắng rít một hơi thuốc nữa để vài chất hóa học có trong đó làm não bộ tỉnh táo hơn. Vuốt vài giọt nước mắt vẫn còn vương trên má chị, cố hết sức tôi mới nói được những lời tiếp theo. 

– Quỳnh này, chị đừng yêu em nữa được không. 

– Không đâu. 

Chị hoảng hốt dùng hai cánh tay ôm chặt lấy người tôi như sợ rằng nó sẽ biến mất ngay lập tức. Nếu như mọi lần khác tôi sẽ thoải mái thưởng thức từng xúc cảm mềm mại trên cơ thể chị nhưng bây giờ chỉ thấy mệt mỏi. Tôi đang sợ, sợ cảm giác trách nhiệm với thứ tình cảm vô điều kiện của chị. Từ đầu đến cuối, mặc dù đã cố gắng nhưng có lẽ không có cái giá nào cho tình cảm cả. Tôi nhận ra rằng mọi việc của mình làm chỉ đang khiến cho chị có một tia hi vọng nhỏ nhoi. 

Tình cảm là thứ không thể cưỡng cầu cũng không thể ép buộc, một chút cũng không được. Ép mình làm một cái gì đó không thích là một cảm giác vô cùng khủng khiếp. Giống như ngày xưa tôi và Linh chia tay vậy, cả hai không muốn nhưng vẫn phải làm vậy. Quỳnh biết mọi thứ tôi làm chỉ xuất phát từ lòng biết ơn thôi mà. Có lẽ mọi chuyện không nên đi quá xa nữa nhỉ. 

– Chị xứng đáng với một ai đó trân trọng và yêu thương mình hơn em. Đừng như vậy nữa, Quỳnh ạ. 

– Cậu biết là chị không cần cũng không mong điều gì mà. Chị chỉ muốn được yêu cậu thôi. 

– Dừng lại đi, em không muốn chị như thế này nữa. 

Tôi gỡ vòng tay của chị ra, lạnh lùng quay người lại phía sau. Một cái ôm nữa tiếp tục đến, tôi có thể cảm nhận được những giọt nước mắt nóng hổi của chị rơi trên lưng áo mình. Nhưng lần này tôi sẽ không mềm lòng nữa, nên kết thúc thôi. 

– Chúng ta đều mệt rồi. Bỏ đi Quỳnh, đừng tìm em nữa. 

Không dám quay lại phía sau một giây phút nào nữa, tôi sợ những giọt nước mắt của chị sẽ làm đôi chân này bước đi không nổi. Bỏ lại cả cái Vespa của chị, tôi như chạy trốn khỏi một trong những người đàn bà yêu thương mình nhất cuộc đời. 3 tiếng đồng hồ, một buổi tối, tôi hoàn toàn biến thành một thằng khốn nạn. 

… 

Lại sắp đến lễ Noel rồi nhỉ, đường phố Sài Gòn tấp nập hơn thường ngày gấp mấy lần. Khắp nơi đều bắt đầu trang trí để mừng ngày Chúa ra đời. Quán cafe của tôi cũng giống như vậy, cây thông, hoa và đèn rực rỡ. Mấy vụ này đều do thằng An và mấy bé nhân viên làm, mang danh là chủ quán nhưng tôi chẳng hứng thú cũng chẳng giục giã gì mấy việc này. Nhiều lúc cảm thấy như thằng An mới là chủ còn tôi chỉ là khách qua đường thôi thì phải. 

– Hút ít thuốc thôi bạn, rỗ cụ mày phổi đấy. 

– Ừ. Xong việc rồi à.

Tôi hơi giật mình thoát ra khỏi dòng suy tư khi thấy cái vỗ vai của thằng bạn. Nó ngồi xuống cái ghế đối diện, chẳng ngần ngại gì mà cầm cốc trà loãng của tôi lên hớp một hơi dài. Thấm thoát thế cũng quen nhau được hơn một năm rồi nhỉ, nó không còn là thằng mọt sách mặt ngu ngơ như lần đầu gặp nhau nữa. Sự bon chen vất vả nơi phố thị, những trải nghiệm mới và vô số thứ khác khiến con người ta mạnh mẽ hơn. Nhưng cũng phải công nhận nó chịu khó và cố gắng thật, có lẽ tình yêu làm con người ta có một động lực thật to lớn. 

– Tạm ổn rồi. Mấy đứa đang trang trí nốt cái cây thông là xong thôi. 

Nó trả lời tôi sau khi cũng rút một điếu thuốc của tôi ra rồi thản nhiên đưa lên môi. Ném cho thằng bạn cái Zippo trong túi, tôi vừa cười vừa hỏi nó. 

– Tao tưởng con Hương cấm mày hút thuốc cơ mà. 

– Cấm là việc của nó còn hút hay không là việc của tao chứ. Ngày xưa cũng ghét mùi thuốc nhưng lên thành phố mới thấy nhiều lúc điếu thuốc có tác dụng thế nào. 

Nó cũng cười ha hả rồi thở ra một làn khói trắng lơ lửng. 

– Dạo này mày với Hương thế nào rồi? Hai đứa vẫn ở chung à. 

– Ừ vẫn. Tính ra cũng gần năm trời rồi đấy. 

– Nhất ông còn đéo gì nữa, đi làm về có người nấu cơm dâng tận mồm. 

– Sướng thì cũng có cái sướng nhưng nhiều lúc lại không thoải mái. Gớm cứ làm như mày đéo sướng ấy. 

Tôi chỉ dám cười trừ không phản bác câu nào vì không chỉ nó mà rất nhiều người nhìn vào tôi cũng nói như vậy. Thậm chí ngay cả các bạn độc giả ở đây cũng thế đúng không. Nhưng phải ở trong hoàn cảnh của người ta thì mới biết mới hiểu được, không có gì là hoàn hảo cả. Phải biết chấp nhận và hài lòng với những gì mình đang có. 

– A, anh An ở đây mà làm em đi tìm mãi. Hai anh xuống dưới xem thử thành quả buổi chiều của mấy đứa tụi em nào. 

Nhỏ Vy thò đầu lên từ phía cầu thang phá vỡ bầu không khí im lặng giữa hai thằng bọn tôi. Định không xuống vì cũng chẳng quan tâm đến việc xấu đẹp thế nào nhưng thôi, vui vẻ một chút động viên mấy đứa nhỏ cũng chẳng mất gì. Quán cafe của tôi đợt này khá đông khách nên phải thuê thêm một người trông xe nữa. Không phải sợ mất mà là khách đến hay để xe lung tung trên vỉa hè, mấy lần phường đến nhắc thành ra tôi mới phải làm thế. Hơn nữa ngay từ đầu tôi cũng chẳng hi vọng gì vào việc lời lãi mà chủ yếu làm cho vui, cuối tháng trả lương nhân viên chắc cũng không còn được mấy đồng. 

Hai thằng lộp cộp đi xuống cái cầu thang sắt, đập vào mắt tôi là một cái cây thông được trang trí cẩn thận đặt bên cạnh quầy bar. Thành quả cả buổi chiều của tụi nhân viên nhìn cũng ổn đấy. Khung cảnh hơi buồn và ảm đạm thường ngày biến mất với sự xuất hiện nhiều ánh đèn và vài thứ trang trí đơn giản khác. Tụi nhỏ làm tốt hơn tôi nghĩ, đúng là sức sáng tạo của tuổi trẻ. Bất chợt một thân hình bé nhỏ với hai quả cầu mềm mại bám lấy cánh tay tôi. Gương mặt xinh xắn có mấy phần nhí nhảnh của Vy đã ở bên cạnh, con bé nở nụ cười như một đứa trẻ vừa được phiếu bé ngoan rồi nói. 

– Được không anh? Tụi em làm cả buổi chiều đấy. 

– Ừ. Không tồi. 

Trái hẳn với sự vui vẻ của nó, tôi chỉ lạnh nhạt bình thản trả lời. Bình thường có lẽ tôi sẽ không tiết kiệm vài nụ cười nhưng tâm trạng hôm nay không được tốt cho lắm. Con nhỏ hơi xụ mặt ra vẻ không hài lòng, ít khi nó dám biểu hiện sự thân mật quá mức với tôi như vậy. Sau lần ở trong khách sạn đó tôi thấy mình nên giữ khoảng cách với nó thì hơn. Con nhỏ và tôi ở hai thế giới khác nhau. 

– Tao thấy đẹp đấy chứ. Thế này mới nhiều khách chứ giữ mãi cái phong cách như cũ thì khách ai thèm vào. 

– Tao không quan tâm vấn đề đó lắm. Hết noel thì đổi lại như trước đi, tao không thích ngồi ở một chỗ có quá nhiều đèn. 

Sự thờ ơ của tôi khiến không khí vui vẻ giữa đám nhân viên chùng xuống. Lạnh lùng rút cánh tay ra khỏi người Vy, đã đến lúc về nhà rồi, không đi tập nên tôi muốn tự mình nấu ăn ở nhà. Con nhỏ hơi hụt hẫng trước động tác của tôi, bàn tay cố bám vào áo như muốn níu kéo rồi nhả ra rất nhanh. 

Vừa mới bước ra đến ngoài cửa thì bỗng có tiếng gọi của con nhỏ Yến vang lên ở phía sau. 

– Anh H ơi, từ từ đã. 

– Việc gì đấy. 

– Anh cho Vy quá giang một đoạn với. Tí em bận chút việc nên không về cùng nó được. 

Vy với Yến làm ca buổi chiều ở chỗ tôi, bình thường thì hai con nhỏ đi chung xe rồi hết ca về cùng nhau. Thấy vẻ tự tiện sắp xếp của nhỏ bạn, Vy hơi nhăn mặt rồi nhìn tôi ái ngại xin lỗi. 

– Không cần đâu anh ơi. Lát em về bus cũng được. 

Liếc nhìn đồng hồ đã hơn 5h, cho con bé về sớm chút xíu cũng được. Tôi đã nói với các bạn là tôi dễ tính trong mấy vụ này rồi mà. Chẳng quan tâm đến vụ con nhỏ đang xấu hổ, tôi ngồi sẵn lên xe rồi ra lệnh. 

– Lên xe. 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN