Thằng Khốn Nạn Và Em
Chương 6: Quả báo
Cái ý tưởng tự mở một quán cafe của riêng mình thoáng chốc chiếm trọn toàn bộ những suy nghĩ hỗn độn trong đầu tôi. Vốn là con nhà kinh doanh nên mọi thứ để bắt đầu với tôi không quá khó. Bỏ ra cả tháng trời học cách pha chế các loại đồ uống, một số mẹo kinh doanh với quán cafe mà tôi học hỏi được từ trên mạng và những người quen. Sau ngày hôm đó từ nhà chị về thì gần như tôi và Quỳnh rất ít gặp nhau, phần vì chị bận đi làm, phần khác vì tôi dành sự chú ý vào việc quán cafe của mình. Hơn nữa, có một chút gì đó làm tôi cảm thấy sợ gặp chị.
Căn phòng bếp bừa bộn đủ mọi loại nguyên liệu cho các loại đồ uống, nhưng càng tập pha chế nhiều thì tôi mới nhận ra một sự thật phũ phàng… tôi không có cái khiếu để làm mấy việc này. Cái thứ duy nhất tôi cảm thấy mình làm ổn nhất có lẽ là một vài loại cafe đơn giản. *** má, lại cho nhiều siro quá rồi, tôi bực bội phun ra tiếng chửi thề rồi ném cái ly sinh tố chua loét trên tay vào bồn rửa. Choang một tiếng, cái ly vỡ thành từng mảnh vì va chạm mạnh. Tôi đấm liên tiếp vào bức tường bên cạnh để giải tỏa cơn tức giận, giật mình tỉnh lại khi những ngón tay đã ê ẩm trầy trụa máu. Từ ngày em đi, có vẻ tôi khó kiềm chế mình hơn thì phải nhỉ.
Nằm dài xuống sàn nhà mệt mỏi, tôi rút một điếu thuốc rít từng hơi dài trong khi ánh mắt vô hồn nhắm lại. Cảm giác khó chịu, giận dữ khi thất bại và vô vàn nỗi nhớ em tràn ngập khắp tâm trí. Chống tay vào cái tủ rượu đã trống trơn dù mới tháng trước còn đủ loại xếp trong đó, có lẽ dạo này mình uống hơi nhiều thì phải. Tôi nhếch mép cười giễu cợt cái thằng bê tha đang nhìn mình qua lớp kính sáng bóng kia. TIếng choang quen thuộc lại vang lên, bàn tay vốn đang trầy xước lại được khuyến mại thêm vài mảnh kính nhỏ găm vào. Máu đang chảy nhưng tại sao cảm giác dau không còn nữa, hay là tại vì có quá nhiều thứ đang lấn áp đi nó?
Vẫn nguyên cái bộ dạng đáng sợ đó, tôi bước từng bước đến cái cửa hàng tiện lợi trên con phố nhỏ gần nhà. Nhấc một chai rượu trên kệ xuống đặt trước mặt con bé thu ngân với những ngón tay đầy máu. Gương mặt con nhỏ hiện lên vẻ đáng sợ như nhìn thấy một kẻ điên vậy. Thấy con bé im lặng hồi lâu run rẩy, tôi quắc mắt bực dọc giục.
– Nhìn đủ chưa. Tính tiền.
– Dạ dạ. Em xin lỗi.
Một tay với chai rượu, tay kia là điếu thuốc đang cháy dở, lang thang một hồi rồi chẳng biết thế nào tôi lại đến với cái công viên, nơi mà trước đây tôi và em vẫn thường hẹn hò. Ngồi trên cái ghế đá quen thuộc, từng hớp rượu cay xè trôi qua cuống họng xuống thẳng dạ dày. Mắt mờ đi vì làn nước trong suốt trực trào ra, em thoáng hiện lên ở khắp mọi nơi mà tôi có thể nhìn thấy. Anh nhớ em, nhớ nụ cười tình đáng yêu mỗi khi ánh mắt chúng ta chạm nhau, nhớ mái tóc dài luôn được uốn xoăn nhẹ, nhớ từng nụ hôn dịu dàng của em.
– Con này là con nào, anh đang làm cái trò gì thế này hả Tùng.
– Cô bị điên à. Có gì thì để về nhà nói.
Tiếng cãi vã ầm ỹ phía trước đánh thức tôi khỏi dòng suy nghĩ. Một cặp đôi nào đó đang lớn tiếng với nhau, có vẻ như là nữ chính phát hiện ra nam chính đang tay trong tay, mồm trong mồm với nữ phụ. Đã là 11h đêm rồi, chẳng còn mấy ai ngoài công viên nữa, tôi bỗng nhiên trở thành một khán giả bất đắc dĩ. Tính tôi trước giờ rất rõ ràng, nước sông không phạm nước giếng, không phải chuyện của mình thì kệ người ta đi. Mặc xác cuộc cãi vã càng ngày càng căng thẳng, tôi ngửa cổ uống từng hớp rượu trong cái chai đã vơi đi quá nửa.
– Mày điên vừa thôi. Cút đi đồ đĩ. Tao không cần cái loại con gái mất trinh nhưng lúc nào cũng giả vờ trong trắng như mày.
– Anh đừng bỏ em mà. Thực sự anh là người đầu tiên mà. Hức hức
Hóa ra cũng chỉ là một thằng đàn bà mặc váy và một con nhỏ ngu xuẩn lụy tình, tôi nhếch mép cười cái sự đời. « bốp » thằng mặt lờ kia thẳng tay tát cho con bé một cái thật kêu trong ánh mắt hả hê của con bồ đi cùng. Thân hình bé nhỏ cao khoảng mét rưỡi của nữ chính ngã vật xuống đất, con nhỏ ôm mặt khóc nức nở.
Xin nhắc lại một lần nữa cho các bạn đọc biết, tôi chưa bao giờ thích xen vào chuyện của người khác, nhưng làm người mà, ai cũng có những nguyên tắc của bản thân mình. Từ bé đến giờ, một trong những bài học mà bà già tôi giáo dục con cái đó là phải dịu dàng và KHÔNG BAO GIỜ được đánh phụ nữ. Điều đầu tiên khó quá nên tôi tự nhận là mình chưa làm được, mỗi lần *** nhau toàn được kêu mạnh lên thì dịu dàng làm sao được. Nhưng còn điều thứ hai, dám chắc là cả gia đình tôi tuân theo chứ nói gì cái thằng út này.
Cánh tay vươn ra đằng sau lấy đà, tiếng xé gió khi chai rượu bay đi trong không khí vang lên rồi va chạm thân mật với cái đầu tóc vàng hoe úp bát kiểu Hàn Quốc của nam chính. Cốp một tiếng thật mạnh, nam thanh niên đội bát cứt ngã ngửa ra sau mà chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra. Thật ra thì không phải mình nó, mà tất cả những người ở hiện trường lúc đó ngoài tôi ra thì còn hai con nhỏ kia cũng vậy.
– *** má, cái gì vậy.
Thằng nhỏ ôm đầu đau đớn ngó nghiêng xung quanh, trán nó nhô lên một cục u lớn như kì lân vậy. Công nhận mấy thằng cha bán rượu làm cái vỏ chai tốt thật, tôi ném mạnh như thế mà vẫn lăn lông lốc trên nền cỏ được. Đang tự gật gù an ủi bản thân rằng ít ra cả tháng ngồi ném ly ném cốc trong nhà cũng không uổng phí, bất chợt 8 con mắt giận dữ làm tôi thấy nhột nhột. Các bạn đọc đừng tưởng tôi say nha, 3×2=6 nhưng mà nhân vật nam chính đeo kiếng nên tôi tính luôn thành 8. Ủa mà sao lại là 8 nhỉ, đáng nhẽ phải là 6 chớ, tôi vừa giúp con nhỏ kia trút giận mà.
– ĐM thằng chó kia mày điên à. Sao tự dưng ném tao.
– Thích được hông.
Thằng nhóc chưng hửng trước câu trả lời thản nhiên của tôi, khuôn mặt đỏ bừng lên vì tức giận, giờ mà có ai mang kim ra chọc cái cục u kia dễ có khói xì ra lắm. Mái tóc màu vàng cứt vơ lấy cái chai dưới đất, phăm phăm chạy về phía tôi giơ cao cánh tay như muốn trả lễ. Bố mày mà để cho mày đập được thì chắc công sức tập luyện phản xạ mấy năm trời chắc xếp xó quá. Vẫn gật gù ngồi dài trên cái ghế đá, đợi thằng nhỏ đến gần, chân lấy đà đạp một cái mạnh thiệt mạnh vô cái thân hình ốm tong teo của nó. Hai con nhỏ chạy đến đỡ cái thân hình đang thở dốc nằm lăn lóc dưới đất của nam chính. Nếu mà ánh mắt giết được người chắc nãy giờ tôi phải bốc mộ được rồi ấy chứ.
– Bỏ ra, Má cái con chó này.
Bạn nào có hay xem WWE ấy, tụi võ sĩ bị nốc ao rồi đứng dậy như nào thì giống y chang nam chính của chúng ta bây giờ. Thằng nhóc đứng lên ho sù sụ gập người vì bị ăn nguyên một cẳng của tôi. Vùng ra khỏi mấy cánh tay đang đỡ lấy của hai con nhỏ, nam chính tính lao vào ăn thịt tôi tiếp nhưng sau đó hơi chùn lại vì thấy cái thân hình to như trâu mộng của tác giả đứng lên từ ghế đá.
– Anh bị điên à. Tính gây sự hay gì đó.
Tiếng một con nhỏ chửi tôi trong khi vẫn đang xuýt xoa vì thằng bồ bị ăn đòn. Chẳng thèm quan tâm đến nó, tôi ngoắc ngoắc tay nhìn mái tóc vàng cứt.
– Nấp váy đàn bà chắc vui nhỉ.
– *** má, tao giết mày.
Cơn giận như cứt tụt khỏi đít khi bị tào tháo, nam chính bỏ qua sự sợ hãi của hạng cân mà lao lên như muốn cân cả thế giới, Một cái lách người nhẹ nhàng, chân tôi đá luôn vào khớp gối của nó trong khi cái cùi trỏ va chạm với khuôn mặt lãng tử Hàn Quắc. Lỗ mũi thằng bé tuôn ra hai cái dòng nước đo đỏ mà chắc chắn không phải là nước mũi. Túm lấy mái tóc màu vàng cứt dù có hơi ghê tay, tôi dộng liên tục đầu gối của mình vào mặt nó. Tay anh hơi đau tôi chứ chân vẫn còn tốt lắm.
Đang cần nơi trút giận thì lại gặp người tốt mới sướng chứ. Chỉ dừng lại khi thấy một bãi bầy nhầy lẫn lộn hỗn hợp máu và răng xuất hiện trên gương mặt của nam chính. Tôi túm cổ áo nó khuyến mãi thêm một cú sút sau cùng nữa vào bụng khiến thân hình cân đối của ảnh văng ngược lại về phía hai con bé đang ôm lấy mặt khóc nức nở kia. Rút ví lôi một xấp tiền 500k chắc khoảng tầm 4 5tr gì đó ném xuống đất, tôi nhếch mép cười bỏ đi sau khi để lại sau lưng những ánh nhìn ngơ ngác.
– Đưa nó đi bệnh viện đi. Nhớ dặn nó lần sau đừng có đánh phụ nữ. Cảm ơn vì đã giúp tao đỡ buồn. Chúc ngủ ngon.
Thoải mái bước từng bước về nhà, chưa bao giờ tôi lại cảm thấy dễ chịu như thế này, mấy khi được giải tỏa chứ lại. Đang loáy hoáy mở cái khóa cửa, bỗng nhiên một cơn đau dữ dội ập lấy phía bụng dưới của tôi. Có thứ gì đó đang trào ngược từ phía dạ dày lên cổ họng. Tôi bám vào cánh cửa cúi gập người nôn ra một bãi hỗn độn, lẫn trong đó là máu, máu nhiều đến nỗi chiếm phân nửa ba bãi nôn. Toàn thân bỗng lạnh toát, mồ hôi hột vã ra trên trán, hai mắt tôi mờ đi trong đêm tối. Cố giữ vững chút tỉnh táo cuối cùng còn sót lại, rút điện thoại ra bấm vội vàng số bà già, tôi thều thào trong điện thoại khi thấy giọng ngái ngủ của má.
– Cửa nhà con.
Điện thoại rơi xuống đất khi cánh tay buông lỏng và cơ thể to lớn ngã vật xuống đất. Tôi ngất đi với ý nghĩ cuối cùng tự hỏi bản thân rằng chẳng lẽ quả báo đến sớm như vậy sao.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!