Thằng Lớp Trưởng Cùi Bắp
Chương 30
– Đưa em mượn cái coi nè ! – bé Giang đề nghị.
– Không cho mượn rồi sao.
Bạn Minh vừa đánh răng vừa nói chuyện với mình.
– Trời ơi sao giống mùi ấy quá ! – bé Minh nói.
– Hố hố…kem đánh răng đó không phải là…condom hương đâu mà nhìn.
Chuyện là vầy nè, lúc sắp kết thúc thực tập thì tui bị hết kem đánh răng nên đi mua. Mà ở chổ đó hết kem đánh răng dành cho người lớn rồi nên tui lấy luôn chai kem p/s hương dâu bé ngoan dành cho trẻ em…hehe.
Rồi lúc về lại Cao Lãnh tui thấy nó còn nhiều mà đem đi bỏ thì phí nên mang về xài luôn.
Lúc còn ở chung với thằng Trung dưới Châu Thành nó cũng chọc quê tui cái vụ này hoài nè.
Mà tui phải công nhận cái mùi của nó giống ghê luôn á. Sáng nào buồn buồn tui lấy ra xài, nghe cái mùi là cu trym gì cũng nứng lên hết…dã man quá.
– Cái đầu có sạn rồi mà còn xài đồ của con nít ! – bạn Minh chọc quê.
– Kệ tui à, mà tui còn con nít mà. Có chứng cứ hẳn hòi à nha.
Tui nhe hàm răng ra chỉ vào cái răng sữa duy nhất còn sót lại.
Bạn Minh chỉ lắc đầu bó tay thôi haha…!
Mà tui còn một cái răng sữa thiệt lúc còn nhỏ sợ đau không nhổ nên nó còn tới giờ, bây giờ nhìn thấy cũng hay hay…
Haiz…xong oy nè.
Tui nhảy tưng tưng ra khỏi nhà tắm rồi đi dẹp cái bàn chảy đánh răng.
Không biết sao dạo này tui lại tưng tưng như vậy nữa.
Mùi dâu tây và bạc hà đang hoà quyện vào nhau trên hai đôi môi, tui nhắm mắt lại và cùng cảm nhận sự ngọt ngào với bé Minh.
Vòng tay ấm áp của ku Minh nhẹ nhàng mơn trớn trên khắp cơ thể của tui.
Hơi ấm của hai cơ thể lan toả, tui hít một hơi dài để ngửi lấy cái mùi cơ thể quen thuộc ấy, tui lấy tay sờ trên lồng ngực ấy nơi trái tim đang đập từng nhịp…
Dạo này ku Minh ốm đi thì phải xương lộ rõ hơn…không chịu ở bên mình, bên đó ăn uống có đầy đủ đâu còn thêm đi nhậu, thức khuya xem đá banh nữa nên ốm hơn trước…
Tự dưng tui thấy cai cai nơi khoé mắt mình rồi tất nhạt nhoà dần…tui khóc như một đứa con nít, khóc vì tui sắp mất người mình thương hơn ba năm trời gắn bó bên nhau…
Mặc dù tui đã cố gắng kìm nén nhưng nó vẫn là sự thật và tui sắp phải đối mặt với ngày đó…tui không biết mình sẽ phải làm gì nữa…
Ku Minh ngồi dậy kéo mình vào bờ vai ấy và ôm mình thật chặt…một lúc sau mình hết khóc ku Minh mới kéo mình ra hôn lên trán mình.
Tuy không nói ra nhưng ku Minh cũng hiểu vì sao mình lại khóc…đôi lúc mình nghịch lắm nhưng đó là vẻ bên ngoài thôi, bên trong là một con người sống nội tâm hay suy nghĩ nhiều và buồn bã.
– Em nằm xuống ngủ với anh nè ! – ku Minh nói.
Mình không trả lời mà im lặng nằm xuống trên cánh tay ấy, tay mình đan chặt và bàn tay ấy ,như muốn không xa rời.
Trên đời này làm gì mà có buổi tiệc nào mà lại không tàn đâu…nhưng những gì mình đã có mới là quan trọng dù biết như thế như con người mà rất mâu thuẩn…
Mình vẫn còn nhớ lời của bà cô Trà hay nói để hai người yêu nhau có thể đến được với nhau không phải là dễ dàng.
Tất cả còn tuỳ thuộc vào duyên nợ của mỗi người nữa.
Hai người có duyên mà không nợ thì cũng không thành nếu lấy nhau thì cũng không hạnh phúc…
Hai người mà có nợ không duyên thì ở bên nhau tối ngày cứ hay cự cãi hay không hợp với nhau nhưng họ lại sống chung với nhau đến già.
Và hạnh phúc nhất là người có nợ lẫn duyên sẽ trọn vẹn hơn…
Nhiều lúc cứ suy nghĩ mãi mà tui không biết mình có nợ hay duyên với ku Minh nữa.
Thật ra tui chỉ là một con người bình thường thôi không có gì nổi trội ngoài mấy thứ lặt vặt hay giúp người khác việc này việc kia…
Ngoại hình thì lại xấu không bằng người ta lại thêm bị cận mà không chịu mang kính.
Tại làm bễ 2 cái rồi nên không thèm mua nữa…
Không biết vì sao người ta lại thương mình nữa.
– Anh ngủ chưa ?
Vừa hỏi mình vừa hôn lên ngực của ku Minh.
– Chưa… Sao em không ngủ đi ? – Minh hỏi.
– Em thấy buồn buồn nên không ngủ được…
– Buồn chuyện gì nữa nè, nói anh nghe đi…
– Không có gì quan trọng đâu, tự nhiên thấy cảm giác trống rỗng…
– Tại em suy nghĩ linh tinh nhiều quá nên thế thôi. Anh ôm ngủ nè đừng buồn nữa.
Không biết lúc này tâm trạng của tui sao nữa, chắc tại áp lực phải lo lắng nhiều thứ quá nên như vậy.
Bài kiểm tra tui cũng không có tâm trạng học luôn nữa mới ghê.
Mà cũng tại mấy con nhỏ bánh bèo đáng ghét không chứ ai, lúc đầu là đề mở sau đó nó la nhoi nhoi bà cô bực mình cho đề đóng luôn khổ quá.
Mà học kì này sao mình cùi bắp quá học thua điểm của ku Minh nữa nhục ghê. Mà tại ku Minh may mắn nhiều hơn. Mình thì học bài mấy ngày trời còn hắn thì tới giờ thi mới lấy ra học mà thi điểm cũng cao.
Học kì này mình thua ku Minh 0.02 mình có 3.38 ku Minh 3.40.
Hy vọng hắn có học bổng mình sẽ bắt dẫn mình đi ăn kem mới được hay đi đâu đó chơi.
Mình cứ nằm trằn trọc mãi không ngủ được nhưng cũng cố gắn im lặng để ku Minh ngủ nữa.
Haiz chán nản quá đi !
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!