Tháng Năm Quá Dài - Phần 27
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
2672


Tháng Năm Quá Dài


Phần 27


Tôi hoảng hốt sờ đến điện thoại, lôi ra mới biết ban nãy đánh nhau, màn hình đã bị đập vỡ rồi, có bật nguồn thế nào cũng không lên được nữa.

Trong lúc tôi đang luống cuống định nhảy xuống xe thì Lâm đã mở cửa rồi ôm ngang tôi đi ra ngoài, tôi cố dồn hết toàn bộ chút sức lực còn lại của mình để vùng vẫy, gào thật to:

– Anh bỏ ra, bỏ ra, có ai không, cứu tôi với. Có ai không cứu tôi với.
– Không cần kêu đâu, nhà này anh vừa mới mua, xung quanh chưa có hàng xóm, em có gào khản cả cổ cũng chẳng ai nghe được.
– Anh điên rồi, anh bỏ tôi ra, cho tôi về nhà đi, tôi muốn về nhà.
– Về với anh Hưng của em à?

Lâm cười nhạt, mặc bị tôi cào cấu thế nào thì vẫn nhất quyết ôm chặt lấy tôi đi vào trong nhà. Tôi còn nhớ lần trước khi ở câu lạc bộ Bi-a, anh ta xông lại đánh tên Trung kia thì bị đạp một cái bật ngược về phía sau, thế mà bây giờ không hiểu vì động lực gì mà anh ta trở nên rất khỏe, hai tay cứng rắn như gọng kìm, tôi vằng ra thế nào cũng không nổi.

Tôi điên tiết cắn vào tay anh ta, dù thông qua một lớp vải áo rồi nhưng mùi máu tanh nồng vẫn xộc lên trong khoang miệng, mà Lâm bị đau như vậy vẫn không buông tôi, chỉ hừ lạnh một tiếng:

– Anh không bỏ đâu, em có làm gì cũng vô ích.
– Không phải anh nói anh yêu tôi à? Anh yêu tôi sao lại ép tôi làm những thứ tôi không thích? Anh yêu tôi sao lại bắt tôi thế này? Anh thả tôi ra.
– Vì yêu em nên anh mới không muốn để em tiếp tục phải chịu tổn thương.

Nói đến đây thì anh ta đã ôm tôi đi đến một căn phòng, Lâm khóa cửa lại rồi lại tống tôi lên giường. Tôi sợ anh ta làm gì mình nên vội vàng bật dậy, không buồn quan tâm đến mắt cá chân đau nhức, lặc liễng chạy ra điên cuồng vặn tay nắm cửa.

Anh ta thấy tôi như thế cũng chẳng buồn cản, chỉ bảo:

– Cửa khóa bằng vân tay của anh, không mở được đâu.
– Anh như thế này sẽ khiến anh Hưng và anh không thể nhìn mặt nhau nữa, anh hiểu không? Anh là em của anh ấy cơ mà? Dù anh có muốn tốt cho tôi thì hành động này là không chấp nhận được, anh Hưng sẽ không tha thứ cho anh. Anh thả tôi ra đi, tôi sẽ không nói với anh ấy chuyện hôm nay, anh với anh ấy vẫn sẽ bình thường như trước. Tôi hứa.
– Em không nghĩ thế này cũng là tốt cho cả anh ấy à? Em không thấy anh ấy bị cả thế giới quay lưng chỉ vì em à? Anh nói rồi, hai người không thể đến với nhau đâu. Em cứ ở đây suy nghĩ cho thật kỹ.
– Đó là việc của bọn tôi. Anh muốn tốt cho anh Hưng hay tôi thì cũng không thể tự ý quyết định như thế được. Anh bắt tôi thế này là giữ người trái pháp luật, công an mà biết thì anh sẽ bị truy tố hình sự, hiểu không?
– Anh vào đồn công an ngồi còn ít à? Mấy cái việc truy tố đó em đừng dọa anh.

Lâm thở dài, lặng lẽ đi lại gần tủ thuốc trong phòng, lấy ra mấy dụng cụ rồi đi đến trước mặt tôi:

– Đừng có làm loạn nữa, ngồi yên, anh bôi thuốc cho em.
– Anh tránh xa tôi ra, đừng có đụng vào tôi.
– Chân em thế này cũng không chạy được xa đâu, muốn trốn được thì ít ra chân phải lành lặn trước đã. Ngồi yên đi để anh bôi thuốc. Anh không có nhiều kiên nhẫn giống như anh Hưng của em đâu.

Mặc dù nói vậy, và chính bản thân tôi cũng biết bây giờ nếu tôi nhất quyết chống cự thì người thiệt chỉ là tôi, Lâm sẽ không bao giờ thả tôi ra. Thế nhưng lúc ấy thật sự tôi không muốn anh ta đụng vào người mình, hôm nay đã đủ mệt rồi, tôi không muốn ai chạm vào tôi nữa…

Tôi không đáp, chỉ lạnh lùng hất đổ hộp thuốc trên tay anh ta, kiên quyết nhắc lại:

– Đừng có đụng vào tôi.

Lâm liếc cả đống thuốc bị tôi hất đổ trên sàn nhà rồi lại nhìn tôi, lặng lẽ cười nhạt:

– Em đừng có cố chấp thế này. Anh chỉ muốn tốt cho em thôi.
– Muốn tốt cho tôi mà ép tôi ra thế này? Bắt nhốt tôi? Tốt cho tôi không phải là hạn chế tự do của tôi, anh hiểu không?
– Nếu không hạn chế tự do của em, em biết còn có bao nhiêu chuyện nữa xảy đến không? Hôm nay chỉ mới chỉ là bị người ta đánh một trận thôi, sau này còn bao nhiêu thứ nữa, em định thế nào? Anh Hưng bảo vệ em 24/24 được không? Yêu anh ấy mà phải chịu đựng nhiều như thế thì em yêu làm cái gì?
– Đó là việc của tôi, không liên quan gì đến anh.
– À…

Nụ cười trên khóe môi anh ta càng thêm lạnh, giống như biết rõ rồi nhưng lại cố chấp không từ bỏ, không quan tâm kết quả, cũng chẳng để ý đến hậu quả và tương lai. Anh ta thở dài, đứng dậy bảo tôi:

– Nếu em không thích bôi thuốc thì thôi, cứ ở trong này nghỉ ngơi đi. Quần áo sạch ở trong tủ, đồ dùng có trong phòng tắm. Tý nữa anh mang cơm đến cho em.
– Tôi không ăn, thả tôi ra đi.
– Đừng có ý nghĩ nhảy từ tầng này xuống nhé, đây là tầng 3 đấy. Với cả cửa sổ anh cũng khóa lại hết rồi, không mở ra được đâu. Cứ ở đây nghỉ ngơi một thời gian, tiện cũng là cho em thời gian để suy nghĩ lại xem tình cảm của em đến đâu. Đợi khi sóng gió qua rồi, anh sẽ thả em ra.

Nói xong, anh ta quay người mở cửa đi ra ngoài, tôi cũng định chạy theo nhưng Lâm nhanh chân hơn một đứa què như tôi, khi tôi còn chưa chạm tay đến tay nắm cửa thì anh ta đã thẳng thừng đóng lại rồi.

Cuối cùng, chỉ còn lại một mình tôi ngồi trong căn phòng xa lạ, toàn bộ cơ thể đau nhức, trái tim cũng chật vật đau đớn, lúc này tự nhiên cảm thấy mọi thứ trước mắt quá hỗn loạn mà không biết phải làm thế nào để thoát ra. Lúc này, điều khiến tôi lo lắng và nghĩ đến nhiều nhất không phải là bản thân tôi sẽ ra sao khi ở cạnh Lâm mà là anh. Tôi không biết bây giờ anh đã về nhà chưa, nếu về rồi mà không thấy tôi thì sẽ thế nào? Anh sẽ lo lắng chứ? Sẽ đi tìm tôi chứ? Nhưng anh biết đi đâu để tìm tôi?

Tôi run run bó gối ngồi bệt xuống sàn, nghĩ đến anh, nghĩ đến Vân, nghĩ đến Lâm, nghĩ cả đến Trường Giang, tất cả như một mớ hỗn độn quần thảo trong đầu tôi, khiến tôi khó chịu đến mức chỉ muốn đập vỡ đầu ra cho đỡ phải chịu loại giày vò đau đớn này nữa.

Vân ghét tôi, cố ý tìm đánh tôi thì không nói, cô ta là loại người chuyện bẩn thỉu gì cũng dám làm. Nhưng Lâm thì khác, tôi vẫn tin là bản chất của anh ta tốt, nhưng anh ta hành động thế này thì thực sự tôi không thể chấp nhận được.

Tôi biết anh ta yêu tôi, muốn có tôi, anh ta không muốn tôi vì yêu Hưng mà phải chịu đựng đủ loại đau khổ nên mới hạ quyết tâm chiếm giữ tôi cho riêng mình. Nhưng như thế không phải cách tốt nhất để giải quyết cho tất cả, như thế chỉ làm đau cả ba chúng tôi thôi… Rồi khi biết được chuyện này, Hưng sẽ ra sao? Gia đình bọn họ sẽ thế nào? Tôi không biết, thật sự không biết…

Trái tim tôi vừa chua chát, vừa mệt mỏi, vừa đau đớn và lo lắng, cảm giác phức tạp này giống như một ly cocktail hỗn hợp, khiến tôi không thể rõ được mình đang nếm trải nhiều nhất mùi vị nào. Tôi cứ ngồi trong căn phòng đó rất lâu, đến khi Lâm mang một khay đồ ăn vào, tôi cũng không có tâm trạng ăn gì mà vẫn chỉ duy trì một lạnh nhạt không hợp tác. Anh ta nói tôi không được, đành đặt khay đồ ăn ở lại rồi đi ra ngoài.

Đợi anh ta đi rồi, tôi lại tiếp tục đếm thời gian, đếm đến khi những tiếng pháo hoa từ một nơi rất xa vọng đến mới biết thời khắc ấy giao thừa đến rồi. Hôm nay trước khi đi sang nhà chính, Hưng đã nói sẽ trở về trước giao thừa để đón khoảnh khắc sang năm mới cùng tôi… Thế nhưng bây giờ tôi ở nơi này, cô đơn trong một căn phòng xa lạ, còn anh thì đang ở đâu, đang làm gì, tôi cũng không rõ nữa…

Một giọt nước mắt tôi rơi xuống, lăn xuống cánh tay rồi lại thêm một giọt nữa, cứ thế từng giọt nước mắt nở rộ ra như những bông pháo hoa trên bầu trời lạnh giá ở ngoài kia, rơi đầy xuống cánh tay tôi.

Cuối cùng, tôi gục đầu xuống gối khóc nức nở, khóc vì nhớ anh, khóc vì từng ấy áp lực mà tôi phải chịu trong thời gian qua cuối cùng cũng đạt đến cực hạn, không có anh, tôi không kiên trì được nữa, không mạnh mẽ được nữa, cứ úp mặt vào lòng bàn tay khóc như một đứa trẻ.

Giao thừa rồi, năm mới rồi… năm đầu tiên chúng tôi yêu nhau, cũng là năm đầu tiên tôi thất hứa với anh… Tôi nhớ anh, nhớ ngôi nhà của chúng tôi vô cùng… Tôi muốn về nhà…

Thế nhưng tôi lại không thể về, tôi bị nhốt ở nơi đó hết một đêm giao thừa, ngày hôm sau mới sáng sớm Lâm lại đến, nhìn thấy mắt tôi sưng húp, anh ta lại thở dài:

– Em có khóc cũng chẳng có tác dụng gì đâu. Anh nói rồi, đợi anh một thời gian. Một thời gian nữa thôi anh sẽ trả tự do cho em.
– Có bao nhiêu lâu thì tôi vẫn sẽ không yêu anh.
– Cũng chẳng sao cả. Anh chỉ muốn xem, bao nhiêu lâu nữa thì anh trai anh hết yêu em.

Tim tôi đột nhiên nhói mạnh một cái, tôi chưa từng nghĩ đến điều này, chưa từng tưởng tượng ra nếu như tôi phải ở nơi này một tháng, một năm, hai năm, … thì anh sẽ từ bỏ tôi thế nào. Tôi không dám nghĩ đến, càng không tin anh có thể dễ dàng buông xuôi tình cảm của chúng tôi…

Lâm thấy tôi có vẻ mệt mỏi mới nhặt lại hộp thuốc trên sàn, mang đến bôi cho tôi:

– Đừng có chống cự nữa, nếu em chống cự, anh sẽ lôi em lên giường ngay đấy. Lúc ấy thì không còn đường cho em tự do nữa đâu. Ngoan, nghe lời đi. Anh sẽ không làm gì khiến em tổn thương.

Tôi chẳng biết anh ta nói thật hay nói đùa nhưng dù sao thì cố chấp đến cùng thì người chịu thiệt sẽ là tôi, tôi cũng muốn sớm khỏe để thoát ra khỏi nơi này nên đành bảo:

– Để tôi tự làm.
– Tay em đau thế thì làm kiểu gì? Ngồi yên đi, anh bôi cho em.

Anh ta vừa nói vừa cười, nhanh chóng bôi thuốc lên mấy vết thương hôm qua tôi bị đánh, còn bôi lên cả bàn tay tôi đập cửa đến sưng vù, xong xuôi mới bó lại mắt cá chân cho tôi.

Lâm nói:

– Em cứ ở đây một thời gian, suy nghĩ thật kỹ đi, cũng xem xem tình yêu của em và anh ấy được đến đâu. Ra ngoài đương đầu bây giờ mệt lắm, cứ ở cạnh anh đi.
– Có thể cho tôi gọi cho anh ấy một cuộc được không? Anh ấy không tìm thấy tôi sẽ rất lo, tôi chỉ gọi điện báo là tôi vẫn ổn thôi, tôi không nói việc anh đưa tôi đến đây đâu.
– Hay là em viết một bức thư đi.
– Thôi khỏi.

Mấy ngày tiếp theo, tôi vẫn bị Lâm giữ trong ngôi nhà đó, cũng định tìm cách bỏ trốn mấy lần nhưng khắp nơi đều bị khóa, cửa sổ cũng không mở được, trong phòng lại chẳng có thứ gì có thể bẻ khóa nên cuối cùng tôi cũng đành chấp nhận, không tự hành hạ bản thân mình nữa.

Tôi không ngu đến mức nhịn đói đến chết, cũng không tự làm đau mình làm gì, bởi vì dù tôi có thế nào thì Lâm cũng vẫn không thả tôi. Hai hôm sau, tôi bắt đầu ăn cơm, bắt đầu đi tắm, bắt đầu đứng ở cửa sổ mỗi ngày để nhìn bầu trời bên ngoài.

Mỗi lần Lâm mang thức ăn đến, anh ta đều cười, bảo tôi:

– Đấy, em cứ thế này có phải ngoan không? Lúc nào cũng mạnh mẽ gồng gánh hết mọi thứ về mình làm gì? Em cần được nghỉ ngơi. Phụ nữ thông minh và thích gánh vác như em, tốt nhất là nên nhốt trong nhà một thời gian để có thời gian dành cho bản thân mình.

Tôi không buồn chấp anh ta, chỉ quay đầu lại hỏi:

– Hôm nay Trường Giang thế nào?
– Vẫn ảm đạm thế. Tình hình vẫn chưa có gì khả quan.

Tôi không nói nữa, ngoan ngoãn ăn cơm, tôi định âm thầm chờ đến khi chân tôi khỏe hẳn, tôi sẽ đánh cho Lâm một trận rồi chạy ra khỏi đây, thế nhưng dường như anh ta đã đoán được dự định của tôi cho nên khi chân tôi chưa kịp lành, anh ta đã thuê mấy người vệ sĩ cao to lực lưỡng đứng bên ngoài canh cửa.

Lâm nói:

– Dạo này anh bận lắm, để em một mình không yên tâm nên bảo mấy người này đến. Em cần gì thì cứ nói với bọn họ một tiếng.

Tôi không đáp, nhưng sau đó có một lần ăn xong, tôi bẻ cong thìa làm dụng cụ mở khóa cửa sổ nhưng cạy trầy cả tay ra cũng không thành, cuối cùng tôi đành mài sắc một cạnh của thìa rồi đợi Lâm đến, vừa định ra tay thì anh ta đã bẻ quặt tay tôi rồi giật lấy chiếc thìa, cười bảo:

– Em muốn ra khỏi đây đến mức muốn giết cả anh luôn đấy à?

Tôi bị anh ta khóa chặt hai tay, vẫn trả lời một cách bình thản và lạnh lùng:

– Tôi không muốn đi tù vì tội giết người, tôi chỉ muốn anh thả tôi.
– À… việc này thì hơi khó đấy. Từ lần ở câu lạc bộ bi-a kia, anh về cũng tìm một huấn luyện viên dạy võ, thầy anh năm nào cũng giành huy chương vàng karate đấy.
Thì ra là có luyện võ, chẳng trách so với trước đây, thể lực của anh ta khỏe hơn rất nhiều, lần trước lúc ôm ngang tôi vào căn biệt thự này, tôi có vằng thế nào cũng không thể thoát ra nổi. Có tiền, thuê thầy dạy chất lượng như thế bảo sao tiến bộ nhanh như vậy.

– Sau chuyện ở câu lạc bộ bi-a, anh nghiêm túc đi làm, nghiêm túc học võ. Cuối cùng là anh còn âm thầm làm bao nhiêu thứ nữa? Anh đã tính đến chuyện ngày hôm nay từ lâu rồi phải không?
– Không, lúc ấy anh chỉ nghĩ, anh không muốn suốt đời cứ phải để em bảo vệ anh, nên anh học võ để sau này bảo vệ em. Không nghĩ lần đầu tiên dùng mấy thứ thầy anh dạy lại là với em.

Thế là cuối cùng tôi đành phải bất lực từ bỏ ý định khống chế anh ta để thoát khỏi căn phòng đó, hiện tại Lâm khỏe hơn tôi, cũng biết võ như tôi, hơn nữa tôi còn lâu ngày không tập luyện nên thể lực và độ dẻo dai đã suy giảm trầm trọng, tôi không thể so được với anh ta nên đành chấp nhận, tìm phương án khác.

Ngày hôm sau, tôi lén lút chờ anh ta ra ngoài rồi van xin mấy người vệ sĩ kia giúp tôi, nhờ họ cho tôi gọi một cuộc điện thoại. Có điều bọn họ được Lâm trả rất nhiều tiền nên dù tôi đưa cái giá nào cũng vô dụng, mấy người vệ sĩ ai cũng mặt sắt đen xì, chẳng ai giúp tôi, dù tôi có cầu xin thế nào thì cũng chỉ nhận được một câu:

– Vào trong phòng đi, đừng có làm loạn nữa. Bọn tôi không giúp được cô.

Cuối cùng tôi hết cách, đã thử rất nhiều phương pháp, từ ngọt nhạt khuyên bảo Lâm cho đến việc phân tích cho anh ta những mặt thiệt hơn vì chuyện giam giữ tôi này, tất cả đều vô dụng. Không tìm được phương án nên tôi đành bất lực, ngày nào cũng chỉ biết đứng bên cạnh cửa sổ rồi hướng mắt về phía Nam, ở đó có Trường Giang của tôi, có người đàn ông của tôi, có anh Minh, có bạn bè tôi, có cả bao nhiêu dự định dang dở mà tôi chưa hoàn thành được.

Tôi biết chắc chắn Hưng sẽ đi tìm tôi, anh cũng sẽ nhớ tôi, nhưng hiện tại anh không thể tìm tôi ngay vì Lâm giấu tôi rất kỹ, thậm chí cũng có thể là có sự giúp sức của bố anh, cho nên anh mới không tìm được tôi. Vả lại, tôi còn là trẻ mồ côi, trong lý lịch không còn cha mẹ thì bình thường sẽ rất khó để người ngoài báo công an việc tôi mất tích.

Mà Lâm cũng đã đề phòng chuyện này cho nên sau khi bắt tôi đến biệt thự, anh ta đã lấy sim điện thoại của tôi rồi đi ra ngoài. Có lẽ đến một nơi nào đó xa thật xa Hà Nội, nhắn một tin cho người đàn ông tôi yêu để nói chuyện tôi không quay về.

Kịch bản sẽ thế nào nhỉ? Sẽ là em không chịu được áp lực, sẽ là em không muốn tiếp tục nữa nên buông tay. Anh hãy kết hôn với một người phụ nữ môn đăng hộ đối với anh đi. Đừng bận tâm đến em.

Haha, thật là hoàn mỹ. Trước đây đã từng có lần tôi đã nghĩ thế, gặp phải đủ loại áp lực cũng từng muốn buông tay. Giờ chỉ cần một sự ra đi và một tin nhắn như vậy thì cũng đủ hợp lý rồi.

Tôi không chịu được áp lực nên buông tay. Phải rồi. Một lý do hoàn hảo!

Thời gian bên ngoài ô cửa sổ nhỏ trong căn phòng đó cứ trôi qua hết ngày lại ngày, đến ngày thứ mười lăm sau khi tôi đến đây, Lâm chính thức đến ngủ cùng tôi. Khi tôi thấy nửa đêm rồi mà anh ta vẫn không chịu đi về như mọi lần nên tôi mới nói:

– Giờ này sao anh còn chưa đi?
– Hôm nay anh ngủ ở đây.
– Nếu như anh ngủ ở đây, tôi đập đầu vào tường chết ngay cho anh xem.
– Em sẽ không làm thế đâu.

Lâm cười cười, thản nhiên trèo lên giường nằm xuống, bảo tôi:

– Em vẫn đang chờ ngày ra ngoài để gặp lại anh trai anh, làm sao mà em chết dễ dàng thế được. Em nghĩ anh tin là em người dễ chết thế à?
– Anh cứ thử là biết ngay thôi. Nếu anh ngủ cùng tôi, sau này tôi cũng không còn mặt mũi nào gặp lại Hưng nữa. Thế thì ra ngoài hay là chết cũng chẳng có gì khác nhau.
– Anh sẽ không làm gì em, anh hứa. Anh chỉ ôm em ngủ thôi.
– Tránh xa tôi ra.
– Nếu em không thích thì thôi.

Thế là tối đó anh ta ngủ trên giường, tôi ngồi ở dưới đất, đến nửa đêm cuối cùng Lâm không chịu nổi mới bò xuống theo tôi:

– Thôi anh sợ em rồi, em lên giường ngủ đi, anh ngủ dưới đất.
– Anh đi khỏi đây ngay.
– Không đi đâu cả. Anh ở đây. Anh muốn ở gần em. Anh đã nói sẽ không làm gì em thì em cứ tin anh đi. Nếu anh muốn làm gì thì nửa tháng qua anh đã làm rồi. Em nghĩ một mình em chống cự lại được anh à?

Tôi nhìn anh ta một lúc, lại cảm thấy anh ta nói như thế cũng đã nhịn nhường tôi một bước, thách thức giới hạn của một gã đàn ông đang chiếm hữu mình thì quả thực quá ngu ngốc, cho nên tôi đành lững thững đi lại giường nằm xuống. Còn tiện nhắc anh ta:

– Nếu như anh dám đụng vào người tôi, tôi giết anh trước, sau đó sẽ giết tôi sau.
– Biết rồi, biết rồi. Anh chỉ muốn ở đây cùng em cho đỡ cô đơn thôi. Đằng nào thì cả anh và em đều là người cô đơn mà. Ở cạnh lâu ngày kiểu gì em cũng có tình cảm với anh.

Tôi không thèm để ý đến anh ta nữa, nhắm mắt ngủ, nhưng vì tâm lý đề phòng nên tôi không dám ngủ sâu, tôi thức đến gần sáng mới lơ mơ thiếp đi, trong lúc nửa mê nửa tỉnh, tôi cảm nhận được một bàn tay khẽ vuốt tóc tôi, động tác rất nhẹ nhàng, hệt như bàn tay của người ấy…

Có lẽ vì lúc ấy quá nhớ anh, quá khát khao cảm giác gặp lại anh cho nên tôi đã khóc. Tôi lẩm bẩm nói chuyện:

– Anh ơi, em nhớ anh lắm. Mèo của anh không về nhà được nữa rồi.
– Mèo?
– …
– À… mèo của anh… Ngủ đi. Anh ở đây rồi.

Những ngày tiếp theo vẫn lặng lẽ trôi qua bên ngoài khung cửa sổ duy nhất trong phòng, nỗi nhớ của tôi cũng dần dần theo thời gian lặng xuống, không phải là nguôi ngoai mà là đã được tôi giấu kỹ vào tận trong đáy lòng, tôi cố đè nén để chờ đến ngày được ra ngoài và gặp lại người đàn ông của tôi.

Tôi vẫn ăn uống, sinh hoạt như bình thường, thỉnh thoảng có hôm Lâm đến ngủ lại chung phòng với tôi, có hôm thì tôi ngủ một mình, vài lần thức dậy cũng chẳng biết anh ta đã đến và trèo lên giường nằm cạnh tôi từ lúc nào.

Thế nhưng thật kỳ lạ rằng, anh ta vẫn nhẫn nhịn ở bên tôi, hàng ngày chăm sóc cho tôi, trò chuyện với tôi, làm tất cả để tôi vui nhưng lại chưa từng đụng vào tôi một lần nào, ngay cả có lén lút nằm ngủ cạnh cũng chỉ im lặng nằm một góc cách thật xa tôi.

Tôi nghĩ, có lẽ Lâm vẫn còn giữ một sự tôn trọng nhất định dành cho tôi, anh ta muốn tôi ở cạnh lâu ngày sẽ dần dần nảy sinh tình cảm với mình, thậm chí ngay cả một việc mà tôi cứ nghĩ là sẽ khiến Lâm hoàn toàn từ bỏ tình cảm dành cho tôi, anh ta cũng vẫn sẵn sàng chấp nhận, chỉ vì muốn giữ được tôi ở bên mình…

Hôm đó là ngày thứ hai mươi bảy sau khi tôi đến căn biệt thự này, buổi sáng Lâm mua một chậu hoa Tiên Khách Lai đến cho tôi, đặt lên bệ cửa sổ rồi cười toe toét:

– Hôm 30 tết em mua chậu này đúng không? Anh tìm mãi, hôm nay mới tìm mua lại được một chậu giống hệt.

Tôi không trả lời, chỉ ngoảnh đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ nhìn mấy áng mây bị gió thổi lững lờ trôi. Rất lâu sau, tôi mới nói một câu chẳng hề liên quan:

– Hôm nay Trường Giang thế nào rồi?
– Nghe nói đá xanh của em đã vận chuyển được lô đầu tiên về rồi. Bây giờ đang trong quá trình chuẩn bị sản xuất. Bên Trường Giang cũng đẩy mạnh khâu quảng cáo loại đá xanh Tây Tạng nên cũng tạo được một số sự chú ý của người dùng. Anh thấy sau khi chế tác thành thành phẩm, trang sức đá xanh Tây Tạng của em cũng mang lại một ít sức sống mới cho Trường Giang đấy.
– À…

Lúc ấy trong lòng tôi rất muốn hỏi một câu: Thế chắc là anh ấy cũng bận lắm nhỉ? Bây giờ không có tôi ở bên cạnh nữa, không ai lo mấy chuyện lặt vặt giúp anh, không có ai chọn thiết kế cho anh, không có ai mang văn kiện vào cho anh ký… như thế một mình anh chắc hẳn rất mệt nhỉ?

Nhưng tôi không hề nói ra miệng những lời ấy mà chỉ ngồi im lặng thôi, Lâm thấy tôi chỉ hỏi đến thế mới quay đầu lại nhìn, phát hiện ra mấy ngón tay của tôi cứ đan chặt vào nhau, anh ta mới nói một câu:

– Kỳ kinh của em là ngày nào? Anh định mua mấy đồ dùng phụ nữ cho em, nhưng từ khi đến đây, không thấy em bị kinh.

Tôi quay đi không đáp, coi như mấy lời nói của anh ta chỉ là không khí. Lâm cũng không phiền lòng, tiếp tục hỏi tôi lần hai:

– Không phải là vòng kinh của em bị loạn đấy chứ hả? Trước mấy cô anh quen, một tháng có mấy ngày không dám gặp anh vì đến kỳ, không làm mấy chuyện abc xyz được.
– …
– Nói mới nhớ lâu rồi cũng chẳng đụng vào cô nào rồi đấy. Toàn phải giải quyết bằng tay.
– …
– Một tháng không có kinh nguyệt, em có cần anh gọi bác sĩ đến khám cho không?

Tôi vẫn lì lợm không trả lời, cuối cùng anh ta đột nhiên khùng lên, xông lại tóm lấy một bàn tay tôi:

– Sao anh hỏi em không trả lời hả? Sao không trả lời?

Khi đó, tôi bị ép đến đường cùng cũng nổi xung lên, gào lên với anh ta:

– Không phải anh đoán ra rồi à? Đoán ra rồi thì còn hỏi làm gì? Tôi có thai rồi. Là con của anh trai anh đấy. Anh thả tôi ra.
– Em… em…

Lâm tức đến nỗi nói mấy chữ em rồi tiếp theo không thể thốt ra được lời nào, anh ta trừng mắt nhìn tôi, lồng ngực phập phồng giận dữ hồi lâu. Tôi lúc ấy cũng chẳng sợ gì, cũng trừng mắt nhìn lại, cuối cùng, qua rất lâu, rất lâu sau đó đột nhiên anh ta lại bật cười:

– À… phải rồi. Em có thai rồi. Haha. Anh của anh đúng là sướng thật. Có được người phụ nữ, còn sắp có cả con nữa rồi đấy. Haha.
– Buông tay tôi ra.
– Đã thế anh sẽ không bao giờ buông. Anh sẽ nuôi nó. Anh nuôi cả em cả nó, nuôi đến hết đời. Nó cũng là máu mủ của anh, làm chú hay làm bố thì cũng có gì khác nhau? Anh sẽ nuôi nó, anh nuôi mẹ con em, em nghe rõ chưa?
– Anh điên rồi.
– Ừ, điên rồi. Vì cái quái gì mà cái gì tốt đẹp nhất anh ấy đều được hưởng hết, còn anh thì ngay cả em, anh cũng không dám đụng vào. Vì cái quái gì? Cái quái gì hả?

Anh ta vừa nói vừa đẩy tôi xuống giường, sau đó đè lên rồi định xé quần áo tôi. Khi đó tôi theo bản năng chỉ muốn bảo vệ đứa con trong bụng, không nghĩ gì hết, tôi chỉ muốn con tôi được bình an thôi.

Lần đầu tiên sau 27 ngày kiên cường ở căn phòng đó, tôi khóc trước mặt anh ta. Tôi vừa run rẩy vừa nói:

– Đừng. Đừng làm thế, đừng làm hại đến con tôi.
– Em yêu anh ấy lắm à? Yêu đến bao nhiêu? Em nói cho anh xem nào? Yêu đến mức sinh cả con cho anh ấy, dù anh ấy chẳng thèm ngó ngàng gì đến em à? Anh ta sắp lấy vợ rồi, em không biết à?

Tôi mở to mắt nhìn Lâm, nhất thời không thể tiêu hóa nổi mấy lời anh ta vừa nói nên cả người cứng ngắc như tượng. Lâm thấy tôi thế mới cười thật to:

– Không tin đúng không? Đợi đấy, đến ngày nào cưới anh sẽ mang ảnh về cho em xem.
– Tôi không tin. Anh không cần phải lừa tôi.
– Em đi rồi, bố mẹ dùng mọi cách ép anh ấy, ép cả Trường Giang, đến khi không còn chỗ dựa nữa thì tự khắc sẽ buông xuôi đi lấy vợ theo ý của gia đình thôi. Dù sao cái mác con chính thống cũng oai lắm, cả quyền thừa kế tập đoàn nữa. Anh nói rồi, anh chỉ muốn giữ em ở đây một thời gian, đợi đến khi sóng gió qua đi, đợi đến khi có thể nhìn nhận lại mọi thứ, em sẽ suy nghĩ khác, lúc ấy anh sẽ trả tự do lại cho em. Hôm nay anh mang chậu Tiên Khách Lai đến cho em, cũng định nói đến việc này, anh định đưa em ra ngoài nhưng em có thai rồi. Em có con của anh trai anh, thế thì anh phải thả em làm sao đây?

Giây phút ấy, mọi việc thay đổi quá nhanh khiến tôi thực sự không nói nên lời. Tôi không tin Hưng dễ dàng buông bỏ đến thế, tôi cũng không tin Lâm có thể thả tôi, nhưng tại sao… 27 ngày rồi… tôi vẫn ở đây, trong Hà Nội này, tại sao anh vẫn không tìm được tôi?

Là anh không đủ quyết tâm, hay là vì anh thực sự muốn tôi đến một nơi nào đó, đợi khi sóng yên biển lặng, anh lấy vợ rồi mới để tôi quay về.

Nước mắt tôi từng giọt rơi xuống, cả người giống như bị rút cạn sức lực, không còn muốn chống đỡ gì nữa. Lâm ở bên trên tôi vẫn không ngừng phát điên, anh ta giống như một con thú lồng lộn khi bị thương, chỉ muốn dùng hành động để chiếm hữu tôi trở thành của riêng, không quan tâm đến hậu quả, cũng chẳng quan tâm đến việc con trong bụng tôi là của ai.

Tôi biết thế này là hết, một là bảo vệ con, hai là cả mẹ cả con cùng đập đầu vào tường chết để giữ bản thân trong sạch… Nhưng cuối cùng tôi lại nghĩ con tôi đâu có tội tình gì, sao tôi phải kéo theo cả nó chết cùng. Tôi không làm được.

Sau cùng khi anh ta vừa xé xong lớp áo ngoài của tôi, đang định tiếp tục xé đến áo ngực bên trong thì tôi nói:

– Tôi không chống cự được anh, nhưng nếu anh cưỡng bức tôi, tôi sẽ hận anh cả đời, tôi thù anh cả đời. Nếu con tôi có vấn đề gì, tôi sẽ chết, tôi hứa với anh, kiểu gì tôi cũng chết, anh có trói tôi vào một góc thì tôi cũng sẽ tuyệt thực chết cho anh xem.

Động tác chuẩn bị cởi bỏ áo ngực tôi của Lâm lập tức khựng lại, anh ta ngẩng đầu nhìn tôi, nhìn rất lâu giống như đang đấu tranh điều gì đó rất kịch liệt, thậm chí còn phảng phất cả một sự bất lực và đau lòng. Qua một lát sau, bỗng nhiên anh ta lại thở hắt ra một tiếng, không tiếp tục nữa mà chỉ nói:

– Thôi đi. Dù sao hôm nay anh cũng không có hứng. Anh sẽ không làm tổn hại em hay con em. Chừng nào em không muốn, anh sẽ không làm chuyện đó với em. Ngoan, đừng khóc nữa… Hôm nay anh đưa em ra ngoài, được không?

Anh ta vừa nói dứt lời thì đột nhiên cánh cửa phòng bị ai đó đạp một cước bật ra, tiếp theo mấy bóng dáng từ bên ngoài ngay lập tức xông vào.

Khi Hưng nhìn thấy Lâm đang đè lên người tôi ở trên giường, quần áo trên người cả hai đều xộc xệch, cả gương mặt lẫn bước chân của anh liền sững lại, kinh ngạc đến mức định nói điều gì đó nhưng cuối cùng lại không thể thốt ra lời.

Lúc ấy, tôi cũng hoảng hốt quay đầu lại, bắt gặp một ánh mắt của anh, có thể nhìn rõ toàn bộ sự đau thương đều phơi bày chỉ bằng một ánh nhìn của người ấy…

Một ánh mắt của sự kinh ngạc, thất vọng, đau đớn và bi thương, một ánh mắt mà cả đời này có lẽ tôi không thể nào quên được.

Tôi vội vàng đẩy Lâm ra rồi luống cuống túm chặt lấy vạt áo mình, lúc này ngẩng lên mới thấy không phải chỉ có mình Hưng đến mà còn có cả mẹ anh và cả anh Minh có mặt ở đây. Lúc ấy, vẻ mặt của ai cũng bàng hoàng nhìn chằm chằm hai người bọn tôi, có lẽ mỗi người đều có một suy nghĩ riêng nhưng trên hết, ai cũng đều không thể chấp nhận được những gì đang xảy ra trước mắt mình.

Sau cùng, trong lúc tất cả còn chưa biết tiếp theo phải giải thích hay làm thế nào thì Hưng đột nhiên xông lại, kéo Lâm ra khỏi người tôi rồi vung tay một quyền rất mạnh.

Giọng anh khàn đặc, thậm chí còn có chút run rẩy khiến người ta có cảm giác đây là giới hạn chịu đựng cuối cùng của người ấy. Hưng nói:

– Mày điên rồi!

***

Lời tác giả: Chỉ còn một đoạn nữa là sẽ kết truyện, cả một tháng trời ròng rã với một bộ truyện khá mới mẻ, cũng có rất rất nhiều tình tiết, giờ sắp kết rồi chỉ mong các chị em bình luận vài câu về chuyện cho tác giả biết truyện mình viết được đến đâu, hay hoặc không hay, thiếu sót chỗ nào để truyện sau tớ sẽ cố gắng viết hay hơn.

Cảm ơn mọi người nhiều!

Yêu thích: 4.8 / 5 từ (5 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN