Tháng Ngày Bị Ép Liên Hôn Với Thái Tử Địch Quốc - Chương 41
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
74


Tháng Ngày Bị Ép Liên Hôn Với Thái Tử Địch Quốc


Chương 41


Edit: Mimi – Beta: Chi

*****

Vừa bước chân vào cửa, Hàm Sênh đã thu hút rất nhiều ánh mắt xung quanh. Bề ngoài của hắn thật sự rất gây chú ý, dù có áo khoác lông che đi nửa dưới của khuôn mặt, song đôi mắt hắn vẫn hết sức dụ người. Đã thế, hành động vung tiền như rác này lại càng khiến người xung quanh bàn tán. Vài kẻ sáng mắt đã nhận ra hắn có thân phận không tầm thường, chỉ dám đứng xa ngó lại. Thế nhưng tần lâu không chỉ có khách phong lưu, mà còn có cả nhà giàu mới nổi. Do đó, cũng có không ít người dùng ánh mắt bất thường để quan sát hắn.

Tú bà thấy thế, liên tục nói đủ đủ đủ, vừa nhận vàng vừa chủ động nói: “Dưới lầu ầm ĩ, nếu không ngại, mời công tử lên lầu ngồi.”

Nàng quan sát diện mạo, khí chất cũng như ngôn hành cử chỉ của Hàm Sênh, trong lòng đã có vài phỏng đoán lờ mờ, đương nhiên không thể tiếp tục để hắn ở dưới này gây chú ý. Nhưng mục đích của Hàm Sênh khi đến đây lại chính là “thu hút sự chú ý của mọi người”, thế nên đương nhiên hắn sẽ không đồng ý.

Không chờ hắn lên tiếng, Như Ý đã giữ bàn tay đang định bưng rương vàng của tú bà: “Cô nương còn chưa ra, sao lại vội vã lấy tiền?”

Tú bà rụt tay về, nhận ra người tới không có ý tốt mới hoảng hốt trong lòng. Nhưng phỏng đoán về thân phân của đối phương khiến nàng không dám mạo phạm, đành nói: “Có vài cô nương còn đang tiếp khách, ngài chờ một chút là sẽ ra hết cả thôi.”

Nàng nhận ấm trà từ tay nha hoàn, đích thân rót cho Hàm Sênh một chén. Hàm Sênh thản nhiên uống một ngụm, kiên nhẫn chờ đợi.

Xung quanh có rất nhiều người vây xem. Một kẻ không có mắt bỗng nhiên mở miệng: “Tiểu công tử, ta bảo này, rốt cuộc là ngươi đến hưởng thụ hay đến phá bĩnh vậy? Có mấy cô nương đang hành nghề đấy, sao ngươi không dứt khoát lôi cả ra luôn?”

Như Ý quát lớn: “Công tử làm việc tất có lý do riêng, không mượn ngươi lắm lời!”

“Ha ha ha.” Lại có người mở miệng: “Tiểu nha đầu này, người không lớn mà mồm miệng rất to. Theo ta thấy thì công tử nhà ngươi chính là hàng giả, chắc không phải tiểu nương tử nhà ai chạy tới tần lâu bắt kẻ thông dâm đấy chứ!”

Sắc mặt tú bà rất khó coi, nhưng điều nam nhân tới uống rượu hoa kia vừa nói vô cùng đáng chú ý, đương nhiên mọi người sẽ chẳng bỏ qua. Trong phút chốc, xung quanh vang lên một tràng cười. Có kẻ lớn gan đi về phía Hàm Sênh, tú bà vội vàng ngăn lại: “Người tới là khách, mọi người khách sáo một chút đi.”

“Địch nương, ngươi nói không đúng rồi, mọi người đang muốn giúp ngươi hả giận mà. Tiểu nương tử kiêu ngạo này ở đâu ra, cả gan quấy rầy chuyện vui của mọi người, xem ta lột sạch xiêm y của nàng giúp ngươi đòi lại công bằng đây…”

Hàm Sênh ngồi vững như núi, chậm rãi uống trà. Nếu không phải xung quanh vang lên những tiếng cãi vã ồn ào, trông hắn thật chẳng khác nào đang ngồi ở chốn thế ngoại đào nguyên.

Tiếng ồn dưới lầu vọng lên tầng hai, một nam tử áo đen bước ra. Vừa nhìn xuống dưới, sắc mặt hắn chợt chuyển lạnh.

Hà Nhĩ Mịch cũng giật mình: “Sao nàng lại ở chỗ này?”

Ô ngôn uế ngữ dưới lầu càng lúc càng khó nghe. Có người mượn rượu nổi điên nhảy cả lên bàn. Hàm Sênh liếc nhìn đầy khinh miệt. Ánh mắt của hắn lập tức chọc giận những nam nhân say xỉn ở đây. Tú bà vội gọi người đến, Hàm Sênh nhanh chóng đứng lên. Đột nhiên hắn bị vấp chân, ngã nhào xuống. Mũ đội đầu rơi trên mặt đất, tóc đen như suối tản ra. Hắn ngẩng đầu, xung quanh yên tĩnh mấy giây. Ngay sau đó, có người nghiêng ngả lao về phía hắn.

Đồng tử trong mắt Tần Dịch co rút lại. Hà Nhĩ Mịch đúng lúc rút kiếm ném qua. Lưỡi kiếm xé toạc không gian, đâm thẳng vào gáy nam nhân nọ, khiến hắn ngã xuống ngay dưới chân Hàm Sênh. Bầu không khí một lần nữa rơi vào tĩnh lặng.

Mắt Hàm Sênh tối sầm đi. Như Ý vội vàng đỡ hắn dậy. Trên lầu đột nhiên truyền đến tiếng thét đầy kinh hãi: “Aaaaaaaaaa…”

Khưu Vật Luận há hốc miệng vì kinh ngạc. Hắn không thể ngờ sẽ trông thấy Hàm Sênh ở chỗ này. Vừa lảo đảo chạy xuống, hắn vừa cân nhắc chẳng biết lúc này có nên để lộ thân phận của đối phương không. Đúng vào lúc ấy, ngoài cửa có tiếng hô: “Thái tử!”

“Tất cả không được nhúc nhích!”

Hai hàng quan binh chen chúc xông vào, Trạm Trinh cũng bước theo sau. Sắc mặt hắn vô cùng khó coi.

Sau trận này, không ít người đã tỉnh cả rượu. Ánh mắt Trạm Trinh dừng trên người Hàm Sênh. Đối phương mím môi, nhẹ nhàng hành lễ.

“Bắt tất cả lại, không được để sót một ai.” Trạm Trinh gằn từng tiếng: “Dám chống đối, giết.”

Tiếng đầu gối quỳ rạp trên mặt đất vang lên liên tiếp. Khưu Vật Luận tái mặt quỳ xuống theo, vẻ mặt vô cùng u mê và sợ hãi.

Tất cả những kẻ tỉnh rượu đều quỳ xuống, kẻ không tỉnh táo bị đám đông xô đẩy ngã ngay dưới chân Hàm Sênh ở cách đó không xa. Hắn lảo đảo đứng lên, ợ một tiếng, nhăn mũi hít mùi thơm trên người Hàm Sênh, càn rỡ nói: “Tiểu nương tử thật là to gan, dám, ợ… giả thành nam tử chạy tới tần lâu, định mua vui cho gia sao…”

Hắn còn chưa nói hết câu, Trạm Trinh đã giẫm lên nam nhân mới bị giết chết, dùng mũi giày gẩy thanh kiếm của Hà Nhĩ Mịch lên, trực tiếp đá mạnh. Lưỡi kiếm đâm thủng ngực kẻ đang say sưa nọ. Hắn phun ra một ngụm máu tươi, bầu rượu trong tay rơi xuống vỡ đôi, người cũng chậm rãi đổ gục.

Xung quanh không ai dám thở mạnh.

Trạm Trinh nhận được thông báo ngay khi Hàm Sênh bước vào tần lâu. Vừa khéo, hắn cũng mới nghe tin có dấu vết cho thấy Tần Dịch hoạt động ở nơi này, đang chuẩn bị dẫn người đuổi tới.

Lông mi Hàm Sênh run nhẹ. Dưới đất có hai xác chết đang trào máu, chất lỏng màu đỏ chầm chậm chảy về phía chân hắn, Như Ý vội kéo hắn tránh sang một bên.

Trạm Trinh quan sát Hàm Sênh, nhấc chân bước tới đứng trước mặt, nhìn hắn không chớp mắt.

Hàm Sênh bình tĩnh đối diện với người trước mặt. Hắn đã chuẩn bị sẵn câu trả lời, chỉ chờ Trạm Trinh mở miệng hỏi thôi.

Nhưng thật bất ngờ, Trạm Trinh không hề hỏi han gì cả, chỉ vươn tay bế hắn, giẫm lên vũng máu để đi ra ngoài.

Hàm Sênh được thả vào thùng xe ngựa. Nam nhân sờ gương mặt lạnh lẽo của hắn, thấp giọng hỏi: “Sợ không? Ngồi chờ ở đây, mọi việc để cô gia xử lý.”

Hàm Sênh hơi sửng sốt, hắn không thể nhìn thấu đối phương, đành ngoan ngoãn ngồi vào trong xe.

Trạm Trinh tới rất đúng lúc, Hàm Sênh không có thương tổn gì. Ngày xưa, cứ mỗi lần mặc nam trang hắn đều gặp chuyện, kết quả giống như hôm nay đã là hiếm thấy lắm rồi.

Ngồi trong xe, Hàm Sênh không ngừng hồi tưởng những chuyện đã xảy ra ở tần lâu, dám chắc Trạm Trinh sẽ không thể biết mục đích thật sự của mình. Bên ngoài bỗng vang lên tiếng bước chân từ xa lại gần, còn có tiếng người nói chuyện với Trạm Trinh: “Không tìm thấy… Làm sao bây giờ?”

Tìm ai? Hàm Sênh để ý, dỏng tai chăm chú lắng nghe, chỉ thấy Trạm Trinh trả lời: “Tạm thời giữ kín.”

Dù sao thì mục đích của hắn đã đạt được rồi. Tuy còn có sở quán, nhưng tần lâu mới là nơi Trạm Trinh thường lui tới. Huống hồ, dù có đi sở quán, chắc chắn đối phương cũng sẽ không mây mưa với nam tử. Món đồ kia, người thường sẽ không tùy tiện đeo vào.

Không để Hàm Sênh phải đợi lâu, Trạm Trinh nhanh chóng quay lại thùng xe: “Cô gia đưa ngươi trở về.”

Hàm Sênh vâng một tiếng. Bên ngoài có tiếng vó ngựa vang lên, Trạm Trinh ngồi trong xe, vươn tay ôm lấy Hàm Sênh, hơi đảo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trở về phủ Thái tử, Hàm Sênh lập tức thay y phục.

Trạm Trinh cũng đổi giày ở bên ngoài, sau đó sai người chuẩn bị một ít đồ ăn rồi lên tiếng hỏi: “Đã dùng bữa tối chưa?”

“Vẫn chưa.” Hai người cùng ngồi vào bàn. Hàm Sênh ăn một ít cháo loãng, đồ ăn cũng chọn loại thanh đạm. Trạm Trinh gắp thịt đặt vào thìa hắn, nói: “Cũng nên ăn chút thịt.”

“Ừm.” Hàm Sênh chỉ ăn mà chẳng nói thêm lời nào. Hắn rất biết nhẫn nhịn, dù sao với bản tính vốn có, đương nhiên hắn sẽ không muốn nhắc tới chuyện này, chủ động nhắc đến sẽ khiến người khác sinh nghi.

Trạm Trinh cũng đang chờ Hàm Sênh mở miệng trước. Hắn có thể im lặng đến cùng, nhưng suy nghĩ miên man trong lòng lại không ngừng dâng lên. Sự im lặng của Hàm Sênh nhanh chóng khiến lý trí của hắn bị tình cảm lấn át. Vì thế, sau khi lên giường không lâu, hắn mở miệng hỏi: “Tại sao lại tới tần lâu?”

Hàm Sênh gối đầu lên cánh tay hắn, một lúc sau mới nói: “Ta muốn đi xem các cô nương ở tần lâu, để biết các nàng xinh đẹp đến mức nào.”

“Chỉ thế thôi à?”

“Không thì sao?”

Trạm Trinh nhíu mày. Dù câu trả lời của của đối phương phù hợp với suy đoán trong lòng hắn, nhưng hắn vẫn không chịu buông tha: “Nếu chỉ muốn nhìn các cô nương, vì sao ngươi lại huênh hoang ở dưới lầu? Rõ ràng hôm nay ngươi có ý đồ gây chuyện.”

Hàm Sênh lại im lặng. Hắn mím môi, giơ tay đập mạnh vào ngực Trạm Trinh một cái. Trái tim suýt bị đập bể, Trạm Trinh cố gắng giữ bình tĩnh, cũng nhặt phần lý trí sắp sửa rơi mất về, hạ giọng: “Rốt cuộc ngươi đang có âm mưu gì?”

“Ta không muốn nói cho ngươi.”

“Nếu không nói, cô gia sẽ bắt luôn ngươi đấy.” Hắn lên tiếng hù dọa, lại bị Hàm Sênh lườm một cái nên đành chuyển giọng thúc giục: “Nói mau.”

“… Ta cố ý đấy.” Hàm Sênh xụ mặt: “Ta cố ý chọc giận khách ở nơi đó, để bọn họ bắt nạt ta, sau đó mượn tay ngươi đóng cửa tần lâu. Đây chính là mục đích của ta.”

Tâm trạng hết sức phức tạp, Trạm Trinh hỏi: “Vì sao?”

Đương nhiên là để tránh chuyện ngươi tới xem ngực giả rồi! Hàm Sênh nghĩ thế, nhưng lại nói rất hợp lý: “Vì ta không tin lời ngươi, dù ngươi thề không tới đó, thề sẽ đi đường vòng ta cũng không tin. Tần lâu nhiều cô nương xinh đẹp như vậy, thử hỏi làm sao ta có thể yên tâm? Chỉ có ngươi tự tay phong tỏa nó, ta mới tin ngươi sẽ thật sự không đi.”

Ánh mắt Trạm Trinh đột nhiên thay đổi, trái tim cũng thít chặt lại. Dù đã cố gắng kiềm chế, nhưng sự thỏa mãn vẫn tràn ra từ cặp lông mày đang dần thả lỏng của hắn. Hắn còn muốn nghe thêm mấy lời ngon ngọt: “Sao tự nhiên ngươi lại muốn làm như vậy?”

Nhìn thấu ý đồ của hắn, Hàm Sênh hừ một tiếng, quyết không cho hắn như ý: “Ngươi không cần biết.”

Trạm Trinh lập tức cười ra thành tiếng, không khỏi siết tay ôm chặt người nọ vào lòng: “Vì ngươi yêu ta, vì ngươi ghen.”

Hàm Sênh không thừa nhận, cũng chẳng phủ nhận. Khóe miệng Trạm Trinh cong lên, tâm trạng vô cùng vui vẻ. Đáy mắt như có ngọn lửa bập bùng, hắn bắt đầu đùa giỡn lưu manh: “Chẳng lẽ vì mùng năm hành phòng nên Công chúa đã tâm phục…” Vừa nói, hắn vừa chọt vào ngực Hàm Sênh, rồi dần dịch xuống, sung sướng vỗ eo đối phương: “Khẩu phục rồi?”

Hàm Sênh sửng sốt vài giây, cân nhắc ẩn ý giấu trong hai chữ “khẩu phục”, không khỏi đỏ mặt rồi lại lặng lẽ cười nhạo trong lòng.

Kỹ thuật của tên này nát muốn chết, suýt nữa ép chết hắn luôn, chẳng hiểu đối phương lấy đâu ra tự tin để cảm thấy hắn “tâm phục khẩu phục”?

Nhưng nếu tiếp tục nói loại chuyện này với Trạm Trinh, chỉ sợ đêm nay đối phương sẽ không nhịn được đòi thử nghiệm. Hàm Sênh bỏ qua lời hắn, nghiêm túc nói: “Chẳng qua ta sợ ngươi yêu người khác rồi sẽ… mặc kệ sống chết của ta thôi.”

Mấy ngày gần đây Trạm Trinh thành thật hiếm thấy, nhưng nguyên nhân cũng vì Hàm Sênh chưa khỏe lại thôi. Hàm Sênh không muốn bàn bạc về “chủ nghĩa ăn thịt” với đối phương nên nhanh chóng quay sang chỗ khác. Chỉ là phản ứng này lại khiến Trạm Trinh cho rằng hắn đang nghĩ một đằng nói một nẻo. Trạm Trinh ôm lấy hắn từ phía sau, nói bằng giọng điệu đầy thỏa mãn: “Tóm lại hiện giờ nương tử đã rung động rồi. Cô gia biết mà, thân thấm, tâm tự nhiên cũng thấm… Nhưng tạm thời không thể được, chờ sức khỏe ngươi tốt hơn, cô gia sẽ hết mực yêu thương ngươi.”

“…” Lời này nghe như Hàm Sênh đang thèm hắn lắm rồi vậy. Thật sự không thể nhịn được nữa, Hàm Sênh huých khuỷu tay vào người đối phương: “Ngươi đừng tự cho mình là đúng, ta còn đang có bóng ma tâm lý đấy.”

Trạm Trinh chẳng để tâm, cố chấp nói: “Cô gia say rượu, đương nhiên không thể phát huy tốt được…”

Hàm Sênh không khách sáo chút nào: “Giã tỏi còn có trình độ hơn ngươi.”

Phía sau không có động tĩnh gì, Hàm Sênh muộn màng nhận ra, có thể người nọ lại tự ái nên rơi vào tình trạng tự kỷ rồi. Đang nghĩ xem có nên an ủi một chút không, má hắn đột nhiên bị cắn một cái. Bị đau, Hàm Sênh lập tức đẩy đối phương ra. Nhưng đến khi nước mắt hắn sắp tràn mi, Trạm Trinh mới nhả miệng, lạnh lùng nói: “Hôm nay cô gia hạ khẩu lưu tình, khuyên ngươi chịu khó tích chút khẩu đức đi.”

Hàm Sênh xoa dấu răng trên mặt, ấm ức đến nỗi nước mắt lưng tròng, chu môi đá Trạm Trinh hai cái nhưng lại bị hắn dùng chân đè lại. Trạm Trinh lên tiếng cảnh cáo: “Còn quậy nữa ngươi sẽ hối hận cho xem.”

“Đồ…” Hàm Sênh tức không chịu nổi, trong ánh nến lập lòe, hắn đột nhiên nghĩ ra một từ mới, bỗng chốc hưng phấn hẳn lên: “Chó con!”

“…”

Trạm Trinh tóm chặt cổ tay Hàm Sênh, bất chấp sự giãy dụa của đối phương, cắn lên mặt người ta một phát nữa. Sau khi hôn Hàm Sênh một trận, hắn áp trán lên trán đối phương, thấp giọng đùa giỡn: “Chẳng ra sao cả, còn dám mắng ta là chó con nữa không?”

Má Hàm Sênh in một dấu cắn tròn vo, khóe mắt cũng hơi hoe đỏ. Hắn cảm thấy nhất định là tâm lý của người kia có vấn đề, nếu tiếp tục, chắc chắn mình sẽ là người bị bắt nạt. Vì thế, hắn thuận miệng nói: “Không chơi với ngươi nữa, ta đi ngủ.”

Sắc mặt Trạm Trinh trở nên dịu dàng, sau khi buông tha cho Hàm Sênh một lát, hắn lại bất chợt cắn thêm một miếng, ra lệnh: “Về sau, ngoại trừ cô gia, ngươi không được mắng bất kỳ ai khác.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN