Tháng Ngày Bị Ép Liên Hôn Với Thái Tử Địch Quốc
Chương 6
Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Đại lễ thành hôn của Thái tử là một chuyện liên quan mật thiết đến thể diện quốc gia, nên mỗi nghi thức đều vô cùng hoành tráng. Có rất nhiều người tụ tập ở dịch quán, nhưng ngại đây là việc riêng của hoàng thất nên bọn họ cũng chú ý thái độ đúng mực đàng hoàng. Ngự lâm quân vây kín dịch quán, dân chúng chỉ có thể quan sát từ xa rồi nhỏ giọng bàn luận với nhau.
“Bảo đầu xuân sang năm mới cử hành hôn lễ cơ mà? Sao lại đẩy lên sớm vậy?”
“Mấy người không biết à, hôn lễ được định vào đầu xuân là vì lo trưởng Công chúa bỗng nhiên bị bệnh, nhưng xem ra dọc đường tiểu ma ốm này được chăm sóc không tồi.”
“Nói chung vẫn là Thái tử Điện hạ nóng vội, mười tòa thành đổi lấy một mỹ nhân, thế mà chờ nửa năm vẫn chưa được chạm, không phải sao… Hai ngày trước Thái tử Điện hạ còn tự ra cổng thành đón người nữa đấy.”
Có phụ nhân cười ha ha: “Giang sơn dễ đổi, mỹ nhân khó tìm, vì nàng, Thái tử Điện hạ bằng lòng bỏ cả giang sơn, vội vã đại hôn cũng không có gì kỳ quái.”
“Chẳng biết Thái tử trúng tà hay bị gì, rõ ràng đã sắp chiếm được Đại Đô, bỗng dưng lại bỏ qua chỉ vì một trưởng Công chúa giời ơi đất hỡi. Điều đáng nói ở đây là không ngờ Bệ hạ lại đồng ý?”
“Hiện giờ Đại Lương đã là quốc gia lệ thuộc Đại Tấn, chuyện đó và nhất thống thiên hạ có gì khác nhau đâu? Tóm lại, mười tòa thành kia chẳng qua là chút thể diện Thái tử Điện hạ tặng cho nhạc phụ mà thôi!”
“Đường huynh của cháu trai nhà cữu cữu ta là bạn thân của Thái tử, hắn nói, Đại Đô đang chờ viện binh, bằng không cũng sẽ không tử thủ đến cùng như thế. Điện hạ đột nhiên đề nghị liên hôn, ngoài việc nhất kiến chung tình với trưởng Công chúa như thiên hạ vẫn đồn ra thì vẫn còn nguyên nhân này nữa.”
“Ngươi muốn nói tới Tần Dịch ở thành Chập Long sao? Hắn có mâu thuẫn với Thái tử Đại Lương, đã trở mặt với Đại Lương từ lâu lắm rồi, sao có thể dẫn quân đi cứu Đại Đô được chứ?”
“Chuyện đó thì ta không biết.”
…
Hàm Sênh rất ghét ồn ào huyên náo. Tuy đại hỉ của người trong hoàng thất cao sang thanh nhã hơn dân chúng phổ thông nhiều, nhưng rốt cuộc cũng là hôn lễ, người đông lời lắm, thật sự khiến đầu hắn đau như muốn nứt ra.
Bình thường hắn vốn không có nhiều sức sống, hôm nay lại bị đánh thức từ sáng sớm, tinh thần càng ủ rũ uể oải. Lúc chải tóc, hắn đau đến suýt rơi nước mắt, nhờ thế mà cảm thấy tỉnh táo lên đôi chút, song ngay sau đó, hắn lại rơi vào trạng thái lờ đờ. Khi được đẩy đến trước gương đồng để trang điểm, hắn gần như đã ngủ gà ngủ gật.
Hôm nay, người tới chải tóc cho Hàm Sênh là một phụ nhân hạnh phúc vẹn toàn được chọn lựa kỹ càng, cẩn thận. Nàng rất biết nói chuyện, gần như cứ mở miệng là chúc như ý cát tường. Những người khác đều đứng ở một bên, chờ nàng xong việc.
Cái miệng nói mãi không ngừng của nàng dường như chưa từng ngậm lại, Hàm Sênh cảm thấy hơi buồn bực nên khẽ nhíu mày. Dần dần, hắn bắt đầu đờ đẫn, theo đó, cơn buồn ngủ cũng từ từ kéo đến.
Cầu ma ma trong hoàng cung Bắc Tấn cũng có mặt ở đây. Từ lúc vào phòng, nàng luôn lặng lẽ quan sát Hàm Sênh. Tuy ngoài mặt trưng ra một nụ cười hết sức hiền lành, nhưng nàng vẫn đang âm thầm đánh giá hắn. Cầu ma ma là thân tín của Hoàng hậu Đại Tấn. Chuyện Thái tử dùng mười tòa thành làm sính lễ hỏi cưới Công chúa Lương quốc đã thành đề tài được bàn tán xôn xao khắp trong lẫn ngoài cung. Lần này, Hoàng hậu cố ý cử nàng tới xem rốt cuộc Công chúa Đại Lương nghiêng nước nghiêng thành đến mức nào đến nỗi có thể khiến Trạm Trinh thốt ra câu “giang sơn dễ đổi, mỹ nhân khó tìm”.
Nói thật, xét về nhan sắc, Hàm Sênh đúng là rất đẹp. Vấn tóc gọn gàng lên, làn da “nàng” càng thêm trắng mịn nõn nà, chỉ là ốm yếu nhiều năm nên đầu mày cuối mắt ẩn hiện vài phần mỏi mệt. Thậm chí trong ngày đại hỉ thế này, gương mặt “nàng” vẫn không toát lên chút tươi vui rạng rỡ nào, hàng mi thật dài rũ xuống, u tĩnh lại có vẻ đượm buồn.
Cầu ma ma không hài lòng lắm. Khi thấy Hàm Sênh ngủ gật lúc đang chải đầu, nàng càng đen mặt, đột ngột tiến lên một bước, vươn tay nhéo đối phương.
Hàm Sênh bừng tỉnh, che chỗ bị đau theo bản năng. Nhưng còn chưa quay đầu, hắn đã bị đè lại: “Công chúa đừng nhúc nhích, sắp xong rồi.”
Ngoài Như Ý, tì nữ theo Hàm Sênh xuất giá còn có tỷ tỷ sinh đôi của Oánh Lộ – Nguyệt Hoa cô cô. Nàng hầu hạ bên người Ngụy Hoàng hậu từ nhỏ, lần này theo tới Đại Tấn là vì Như Ý còn quá trẻ, chỉ e không thể bảo vệ Hàm Sênh.
Chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, Như Ý định mở miệng quát lên nhưng lại bị Nguyệt Hoa ngăn cản. Nguyệt Hoa bước lên phía trước một đoạn, giả vờ nói chuyện với Hàm Sênh để chắn giữa hắn và Cầu ma ma, không để Hàm Sênh bị người kia tiếp tục bắt nạt.
Tất nhiên Hàm Sênh cũng hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Nhưng đang ở dị quốc, không tiện đắc tội với Hoàng hậu nên hắn chỉ đành nuốt ngược ấm ức vào lòng.
Cuối cùng cũng trang điểm xong xuôi, Cầu ma ma sai người mang mũ phượng tới. Nguyệt Hoa lập tức mở miệng ngăn cản: “Mũ phượng quá nặng, Công chúa lại yếu ớt, chờ kiệu hoa đến mới đội lên cũng không muộn.”
“Lúc kiệu hoa sắp đến, toàn bộ đại môn đều phải mở rộng ra, khi ấy mới đội làm sao kịp được?”
“Chẳng qua chỉ là đội cái mũ phủ cái khăn thôi, sẽ không mất nhiều thời gian đâu. Ma ma bận lâu như vậy cũng mệt rồi, uống ngụm trà đi đã.”
Nguyệt Hoa dâng trà. Cầu ma ma vô cùng cố chấp, song chiếc mũ này thật sự quá nặng nên Nguyệt Hoa quyết không nhượng bộ. Hai người đẩy tới đẩy lui, Hàm Sênh đau đầu nên quyết đoán nhắm mắt dưỡng thần.
Thấy vậy, Cầu ma ma càng nhíu chặt lông mày.
Tiếng nhạc hỉ và pháo nổ truyền tới từ bên ngoài, Cầu ma ma lạnh lùng nói: “Kiệu hoa đến rồi đấy! Nhanh đội mũ phượng lên đi. Còn các ngươi, mở rộng toàn bộ cửa đón phúc khí để vạn sự như ý cát tường!”
Bấy giờ Nguyệt Hoa mới thản nhiên đội mũ phượng lên đầu Hàm Sênh.
Hàm Sênh vốn tưởng nàng bảo mũ phượng nặng chỉ là làm quá lên thôi, nhưng khi đội lên, hắn mới phát hiện cổ mình đã không ngả nghiêng được nữa. Ngay sau đó, một mảnh vải đỏ được trùm lên, hắn hoàn toàn mất đi phương hướng.
Nguyệt Hoa lo hắn sảy chân nên tự tay đỡ hắn ra cửa. Thấy hắn mềm rũ như không còn sức lực, nàng lên tiếng dặn dò: “Vào kiệu hoa xong Công chúa có thể cởi mũ phượng ra, khi đến phủ Thái tử lại đội lên cũng được.”
Giọng nàng rất nhỏ, Cầu ma ma không nghe thấy được. Hàm Sênh không đáp, sau những bước chân chao đảo, hơi thở của hắn cũng dồn dập hẳn lên.
Vào kiệu hoa, Hàm Sênh giơ tay đỡ mũ phượng để giảm áp lực đè nặng trên đầu.
Chiếc kiệu này được mười sáu người khiêng, nhưng cũng chẳng ổn định hơn xe ngựa là mấy. Lúc khởi kiệu, Hàm Sênh bị mất thăng bằng, cơ thể đổ sang một phía, hồi lâu mới ngồi thẳng dậy được. Chiếc mũ trên đầu quá nặng, dùng tay đỡ mỏi vô cùng, hắn phải đổi tay liên tục, thậm chí có lúc phải buông tay để cái cổ tự gánh vác một mình. Cứ thế, trán hắn dần lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng.
Tuy Đại Lương yếu thế, nhưng cũng là cơ nghiệp đã được gây dựng suốt bốn trăm năm, của hồi môn đi theo Công chúa rõ ràng chẳng hề thua kém. Đoàn xe ngựa vận chuyển đồ cưới dài dằng dặc vào thành từ ba ngày trước, giờ lại hòa vào đội ngũ đón dâu theo sát sau chiếc kiệu hoa, khiến người xem không khỏi trầm trồ.
“Mọi người cứ nói Nam Lương trù phú, giờ mới thấy đúng là không ngoa.”
“Chẳng thế mà lại có câu “Giang Nam phú giáp (*)” đấy à?”
(*) Giang Nam: tên gọi trong văn hóa Trung Quốc chỉ vùng đất nằm về phía nam của hạ lưu Trường Giang. Phú giáp = giàu có trù phú bậc nhất.
“Nhìn đống đồ cưới này, tự nhiên ta lại cảm thấy Công chúa gả đến đây thật là ấm ức.”
“Giữ mồm giữ miệng, Thái tử nghe được là ngươi mất đầu!”
…
Bên ngoài mọi người xôn xao bàn tán, trong kiệu hoa xóc nảy, Hàm Sênh đã bắt đầu cảm thấy buồn nôn. Hắn cố gắng quên đi sự khó chịu ở từng bộ phận trên cơ thể, nhưng việc thức dậy vào sáng sớm kết hợp với tình trạng sức khỏe vốn đã suy yếu khiến hắn dần trở nên mơ màng. Bản thân Hàm Sênh cũng không biết mình hôn mê hay ngủ gật, tóm lại, chẳng bao lâu sau, hắn đã không còn ý thức.
Thái tử Bắc Tấn thành hôn, Hoàng thượng và Hoàng hậu đều có mặt. Tất cả khách khứa được mời hôm nay đều là nhân vật quyền cao chức trọng ở chốn kinh kỳ, không phải Tể tướng trong triều cũng là Tướng quân tay nắm đại binh. Mọi người sôi nổi chúc mừng, Trạm Trinh mỉm cười đáp lại. Vẻ mặt của hắn thể hiện rõ sự vui mừng, nhưng thi thoảng lại lộ ra chút bồi hồi, ánh mắt cũng thường xuyên đảo về ngã tư đường trước mặt.
Cuối cùng đội ngũ đón dâu cũng tới nơi. Trạm Trinh lập tức dừng bước, chăm chú nhìn vào chiếc kiệu hoa đỏ thẫm. Sự mong ngóng được ôm mỹ nhân về nhà của Thái tử Điện hạ, ai ai cũng có thể nhận ra.
Trong tiếng pháo nổ rộn ràng, kiệu hoa đến gần cửa phủ, có người mở miệng xướng lên: “Tân nương xuống kiệu, vạn phúc theo chân…”
Chiếc kiệu hạ xuống, cô nương đỡ kiệu cung kính đứng chờ, nhưng người bên trong lại chẳng bước ra.
Trạm Trinh đi tới. Nguyệt Hoa là người phản ứng đầu tiên, vội vàng xông lên, gọi: “Công chúa?”
Người ngoài kiệu gọi vài tiếng, nhưng bên trong vẫn không có động tĩnh gì, không ít khách khứa đã nín thở vì hồi hộp.
Vẻ mặt tươi cười của Trạm Trinh hơi cứng lại. Hắn nhanh chân đi tới, vểnh tai nghe ngóng, phát hiện tiếng thở của người bên trong, thậm chí còn là tiếng thở dốc vô cùng dồn dập.
Hàm Sênh vừa bừng tỉnh, thấy kiệu đã ngừng lắc lư, bên ngoài cũng yên tĩnh lạ thường, không khỏi bất an thấp thỏm.
Trạm Trinh ý thức được điều gì, vẻ mặt bỗng dịu đi, nhẹ giọng nói: “Công chúa muốn cô gia tự tay đỡ nàng xuống kiệu sao?”
Nghe được giọng nói của người kia, Hàm Sênh mới khẳng định mình đã đến nơi rồi. Hắn nghiêng mình về phía trước, vén màn kiệu lên, sau đó nhìn thấy một bàn tay.
Là tay của Trạm Trinh.
Tâm trạng của Hàm Sênh bỗng trở nên phức tạp.
Hàm Sênh vừa lộ diện, bầu không khí xung quanh lập tức náo nhiệt lên: “Ha ha, thì ra tân nương đùa giỡn!”
Pháo lại nổ vang, Hàm Sênh cảm thấy có người đang rắc một thứ gì đó lên đầu mình.
Sau đó, Trạm Trinh lên tiếng: “Công chúa?”
Hàm Sênh không dám chậm trễ nữa, nhanh chóng đặt tay mình lên tay đối phương. Hai chân bỗng nhiên mềm nhũn, trước mắt cũng nhanh chóng tối sầm, hắn được người bên cạnh vòng tay ôm lấy. Xung quanh lại ồn ào một trận. Hàm Sênh vịn tay người nọ, cố gắng đứng vững, gian nan nói: “Ta hơi khó chịu.”
Phát hiện lòng bàn tay của hắn đã vã đầy mồ hôi, Trạm Trinh đáp: “Cô gia đỡ nàng.”
Hàm Sênh không nhìn thấy vẻ mặt của Trạm Trinh, ngoài tin tưởng ra, hắn cũng chẳng làm gì khác được. Hắn tự bấm bụng, động viên bản thân cố gắng giữ vững tinh thần, mở miệng nói: “Cảm ơn.”
Đại hôn của Thái tử Điện hạ đương nhiên không giống cưới hỏi ở chốn dân gian, nhưng Bắc quốc vô cùng cởi mở nên bầu không khí vốn trang trọng lại mang theo vài phần náo nhiệt.
Bên tai truyền đến tiếng chúc phúc, reo hò, thậm chí là gọi nhau uống rượu, Hàm Sênh bước qua yên ngựa, chậu than, băng qua khách khứa nhiệt tình, thẳng một đường đi vào phòng chính.
Sau đó, bọn họ bái thiên địa, bái cao đường và phu thê đối bái. Cả quá trình, đầu Hàm Sênh liên tục cúi xuống rồi lại ngẩng lên, phần cổ bị đè nặng đến bật ra tiếng ho nhè nhẹ. Toàn thân vã ra không biết bao nhiêu mồ hôi lạnh, mắt hắn mờ đi, âm thanh bên tai cùng dần trở nên nhạt nhòa không rõ. Dải lụa đỏ bị hắn ra sức tóm chặt, bên trên cũng in hằn một vệt sẫm màu do thấm ướt mồ hôi.
“Đưa vào động phòng…”
Hàm Sênh đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng. Hắn bị ôm vào trong ngực một người, ngay sau đó, cơ thể được bế bổng lên. Tay vẫn nắm chặt dải lụa đỏ, hắn nghiêng cái đầu nặng trĩu vì mũ phượng lên vai Trạm Trinh, dù không muốn nhưng vẫn hoàn toàn mất đi ý thức.
Trạm Trinh ôm Hàm Sênh rời khỏi phòng chính đông đúc, đi thẳng ra hành lang. Như Ý và Nguyệt Hoa tái mặt đi theo, người sau vội vàng lên tiếng: “Cũng may đã bái đường xong. Điện hạ, sau khi vào phòng xin ngài cho phép Công chúa cởi mũ phượng ra, ăn một chút gì đó. Từ sáng đến giờ nàng vẫn chưa có giọt nước nào vào bụng. Thức dậy quá sớm, thân thể lại ốm yếu nên lúc ngồi kiệu nàng mới ngất đi, chứ tuyệt đối không cố ý khiến ngài khó xử.”
Trạm Trinh lạnh mặt, không nói tiếng nào.
Nguyệt Hoa không nhìn thấu suy nghĩ trong lòng hắn nên càng căng thẳng bất an. Giờ bọn họ đang đứng trên đất Tấn, mọi chuyện đều phải trông cậy vào vị Thái tử này, nếu hắn tức giận, cuộc sống của Công chúa chắc chắn không thể yên ổn.
Bế người đi thẳng tới cửa phòng, Trạm Trinh lạnh lùng nói: “Không ai được theo vào.”
Tì nữ bưng rượu hợp cẩn và ngọc như ý cùng toàn bộ kẻ hầu người hạ đều ngơ ngác nhìn nhau. Nguyệt Hoa và Như Ý cũng vã đầy mồ hôi lạnh, nhưng lại chẳng dám lắm lời.
Chờ khi cửa phòng đóng lại, Như Ý mới nhỏ giọng nói: “Hắn sẽ không lập tức…”
“Không đâu.” Nguyệt Hoa bình tĩnh nói: “Thiên tử Đại Tấn còn ở bên ngoài, dù có hoang đường đến mấy, Thái tử cũng sẽ không chạm vào Công chúa lúc này.”
Trong phòng, Trạm Trinh đặt Hàm Sênh lên giường, vươn tay gỡ khăn đỏ phủ trên đầu hắn.
Son phấn che đi vẻ nhợt nhạt ốm yếu thường ngày, áo đỏ khiến da thịt trắng ngần càng thêm nổi bật. Bên dưới lớp khăn đỏ là dung nhan kiều diễm đủ khiến tất cả nam nhân động lòng.
Trạm Trinh giúp Hàm Sênh cởi mũ phượng, bất ngờ vì sức nặng của thứ này, đồng thời cũng phát hiện vết hằn trên trán đối phương. Trán Hàm Sênh ướt sũng mồ hôi lạnh. Trạm Trinh đặt mũ phượng xuống giường, vươn tay kiểm tra hơi thở và mạch đập của người kia. Sau đó, sắc mặt hắn dần trầm xuống.
Luồn tay đỡ gáy Hàm Sênh lên, để người nọ ngửa đầu, lộ ra phần cổ thon dài duyên dáng, sau đó, hắn ấn ngón tay vào nhân trung của đối phương. Hàm Sênh nhíu mày, cảm giác buồn nôn vì xóc nảy còn chưa tan hết, cả người uể oải, mỏi mệt vô cùng.
Bên tai chợt truyền đến một âm thanh: “Nếu ngươi chết, cô gia sẽ chôn toàn bộ Đại Lương theo cùng.”
Vì câu nói này, Hàm Sênh đột nhiên mở to mắt. Hắn nhìn chằm chằm vào mặt Trạm Trinh. Nam nhân nhẹ nhàng đặt hắn nằm xuống gối, chống một cánh tay, rũ mắt ngắm nhìn gương mặt còn xinh đẹp hơn mọi ngày của hắn từ trên cao.
Ánh mắt Trạm Trinh chầm chậm lướt trên hàng mi khóe mắt của người kia, từng chút từng chút tựa như đang nhấm nháp một món ăn mỹ vị và trân quý. Nhu tình tràn trên nét mặt, hắn nói: “Tỉnh rồi à? Gọi một tiếng tướng công xem nào.”
– —
Lời tác giả:
Hàm Sênh: Hứ!
Lược Lược: Có tin ta bắt ngươi động phòng ngay lập tức không?!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!