Tháng Ngày Cùng Giáo Thảo Mất Trí Nhớ Giả Vờ Yêu Đương - Chương 15: Thiếu một nụ hôn của cậu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
32


Tháng Ngày Cùng Giáo Thảo Mất Trí Nhớ Giả Vờ Yêu Đương


Chương 15: Thiếu một nụ hôn của cậu


Chân Nguyên Bạch đã chuẩn bị sẵn tâm lý vứt bỏ điện thoại đi rồi.

+

Sau đó cậu lại phát hiện, Thời Bất Phàm đối xử với bạn của mình đúng là rất rất tốt, hắn thậm chí còn cười một cái: “Sao vậy? Tôi làm gì khiến cậu khó chịu à?”

Thời Bất Phàm đúng là người tốt mà.

Chân Nguyên Bạch càng tiếp xúc càng cảm thấy, con người hắn không hề xấu, cậu nói như thế mà Thời Bất Phàm cũng không nói sẽ đánh cậu, Chân Nguyên Bạch cũng ngại làm quá quyết liệt, liền nói: “Tôi nói đùa với cậu thôi.”

Thời Bất Phàm không cảm thấy cậu đang nói đùa, hắn gật gật đầu, hỏi: “Làm xong bài tập chưa? Có muốn chơi game cùng nhau không?”

“Tôi không chơi game.”

“Tôi dạy cậu chơi.”

Chân Nguyên Bạch mím môi, lại nhớ tới lời của ba mẹ, nói với hắn: “Tôi không học.”

Thời Bất Phàm đưa một tay ra gối sau đầu, nói: “Tại sao?”

“Không muốn học.”

Cậu cảm thấy những lời ba mẹ nói cũng không phải không có đạo lý, thói hư tật xấu của Thời Bất Phàm có thể sẽ ảnh hưởng đến cậu, cậu nói: “Nếu không có việc gì nữa thì tôi cúp máy đây.”

“Cậu định làm gì?”

“Tôi muốn tắm rửa, sau đó đi ngủ.”

“Tôi muốn nhìn cậu tắm, nhìn cậu đi ngủ.”

“…” Chân Nguyên Bạch trực tiếp tắt luôn điện thoại, ở trong lòng mắng hắn không biết bao nhiêu lần, đúng là đầu óc có bệnh mà.

Đã vào tháng mười một rồi, thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, sáng sớm Chân Nguyên Bạch tỉnh dậy liền nghe thấy tiếng Tần Anh gõ cửa: “Buổi sáng ra ngoài nhớ mặc đồng phục mùa đông vào, Ưu Tú?”

Chân Ưu Tú trả lời một tiếng, Tần Anh lại tới gọi Chân Nguyên Bạch: “Thông Minh?”

“Con biết rồi.” Chân Nguyên Bạch ngồi dậy.

Quần áo mùa đông từ mấy hôm trước Tần Anh đã giặt và phơi khô đặt trong tủ cho bọn cậu rồi, Chân Nguyên Bạch mặc xong quần áo thì đi gọi Chân Ưu Tú, cậu nhóc vẫn đang ngủ mê mệt, tranh thủ tí thời gian ngủ nướng.

Chân Nguyên Bạch đành một mình bắt xe buýt.

Có thể nói hôm nay nhiệt độ đã giảm mạnh, dù Chân Nguyên Bạch vừa ra khỏi tòa nhà thì liền kéo cổ áo đồng phục lên cao, nhưng vẫn bị lạnh cóng, cậu bịch bịch chạy đến trạm xe buýt, đứng đằng sau biển hiệu tại trạm xe buýt để tránh gió, bỗng nhiên nghe được một âm thanh quen thuộc: “Trốn phía sau làm gì? Sao không mặc dày một tí?”

Cậu ngẩng đầu, là Thời Bất Phàm, ngạc nhiên nói: “Sao cậu lại ở đây?”

“Nhiệt độ hạ rồi, tôi mang ấm áp đến cho cậu.” Thời Bất Phàm cười, đưa bữa sáng trong tay cho cậu, nói: “Chưa ăn sáng đúng không?”

“Hôm nay trời lạnh, mẹ tôi cũng dậy muộn, không làm bữa sáng.” Chân Nguyên Bạch nhận lấy, lòng bàn tay sờ vào bát cháo bát bảo* nóng hổi trong tay, mắt sáng rực, “Cậu tiện đường đến đây à?”

*Cháo bát bảo: (hình ảnh).

*Cháo bát bảo: (hình ảnh)

“Tiện đường cái rắm ấy.” Thời Bất Phàm chậc một tiếng: “Tôi đặc biệt bảo tài xế đưa đến đây, nhà tôi ở đâu cậu còn không biết à?”

Chân Nguyên Bạch nhớ từ nhà hắn đến trường mất tầm nửa tiếng, vậy thì hắn từ nhà tới đây mất khoảng 40 phút, trong lòng hơi cảm động: “Cậu đặc biệt đến đây mang bữa sáng cho tôi à?”

“Đương nhiên, trời lạnh thế này, nếu cậu bị cóng hỏng luôn thì phải làm sao bây giờ?”

Hắn ra vẻ đương nhiên, Chân Nguyên Bạch bỗng nhiên cảm thấy tim đập nhanh hơn, cậu lấy ống hút cắm vào hút một ngụm cháo, nhất thời không biết nói gì tiếp.

Bây giờ là giờ cao điểm, lúc lên xe Chân Nguyên Bạch vẫn chưa ăn xong cháo, Thời Bất Phàm kéo cậu tới chỗ mình, dùng cơ thể tạo một khoảng không nhỏ tách biệt với đám đông trên xe, nói: “Giữ lấy tôi, ăn từ từ thôi, đừng để bị sặc.”

Hắn vừa nói xong Chân Nguyên Bạch đã ho khụ khụ, đối diện với ánh mắt mỉm cười của Thời Bất Phàm, bỗng nhiên hơi đỏ mặt, cậu cúi đầu dùng khăn giấy lau miệng, Thời Bất Phàm nhìn tóc cậu, chậm rãi đưa chóp mũi qua ngửi ngửi.

Đúng lúc này, hắn bị người ta đẩy một cái, thân mình xô về phía trước, Chân Nguyên Bạch giật mình ngẩng mặt, trán đột nhiên bị đôi môi mềm mại của hắn đụng một cái, trong nháy mắt, cậu có cảm giác môi Thời Bất Phàm hơi chu lên một cách khó phát hiện, phát ra một âm thanh chỉ đủ để hai người nghe thấy, “Chụt”.

Chân Nguyên Bạch lại cúi đầu thấp xuống, bởi vì suy nghĩ thoáng qua trong đầu mà sinh ra cảm giác sợ hãi.

Thật ra, Thời Bất Phàm cũng không phải cố tình gì cả, chu môi ra là do phản xạ có điều kiện thôi, hắn liế.m môi, nhất thời hơi mất tự nhiên, lại kéo dài khoảng cách của hai người một lần nữa, Chân Nguyên Bạch tiếp tục cúi đầu hút cháo bát bảo hắn mang tới, bởi vì sắp hết nên phát ra âm thanh xì xụp.

Bầu không khí khó xử này kéo dài đến tận khi âm thanh thông báo đã đến ga họ cần xuống vang lên, Thời Bất Phàm nói: “Tới rồi, xuống xe thôi.”

Chuyện đầu tiên Chân Nguyên Bạch làm sau khi xuống xe là đem rác vứt bỏ, ném xong cậu mới nhớ: “Cậu ăn chưa?”

“Giờ mới nhớ hỏi tôi à?”

Chân Nguyên Bạch xấu hổ.

Từ trạm xe buýt đến trường còn cần đi thêm 100m nữa, hai người đeo cặp sách trên lưng đi đến trường, Chân Nguyên Bạch không kịp đề phòng bất ngờ bị ôm một cái, cả người từ bên phải bị ôm sang bên trái, một hòn đá to bằng nắm tay đúng lúc đập lên mặt tường bên cạnh vị trí ban đầu cậu đang đứng.

Tinh thần Chân Nguyên Bạch đột nhiên căng thẳng, suýt nữa thì cậu bị cục đá kia đập rồi!

Hai người quay lại, liền thấy mấy thiếu niên mặc quần áo màu lam của trường cấp ba số 3 cười cười đứng đó: “Thời Bất Phàm, hôm nay mày mang theo tên nào…. Ầy đây không phải Chân Ngu Ngốc à? Học sinh xuất sắc của trường số 1 này.”

Mặt Chân Nguyên Bạch trắng bệch, Thời Bất Phàm nói nhỏ bên tai cậu: “Cậu đến trường trước đi.”

Chân Nguyên Bạch không do dự, quay đầu chạy về phía trường học, mấy tên của trường số 3 lập tức cười ha ha: “Học sinh ngoan đúng là học sinh ngoan, gặp mấy chuyện này liền sợ đến tè ra quần.”

Thời Bất Phàm ném cặp sách sang một bên, bỗng nhiên xoay người nhặt cục đá vừa ném về phía Chân Nguyên Bạch ném lại bọn họ.

Cục đá kia làm mấy thiếu niên cả kinh vội vàng né tránh, nhưng vẫn có người bị đập trúng bả vai, đúng lúc đó, Thời Bất Phàm như tia chớp chạy đến, túm ngay tóc của thiếu niên dẫn đầu.

Trong tỉnh không chỉ có trường số 1, ngoài một trường cấp hai trực thuộc ra thì còn có trường số 3, ở khu này thường xuyên có thiếu niên tụ tập đánh nhau, ngoài ra còn có ít xã hội đen cũng đến để thu phí bảo kê, chủ yếu là do mấy trường học này có khá nhiều học sinh ngốc nghếch nhiều tiền, nửa năm trước Thời Bất Phàm kéo bè kéo lũ đánh nhau xôn xao mạng xã hội cũng do mấy tên lưu manh xã hội đen này muốn thu phí bảo kê của hắn.

Bởi vì ở đây có quá nhiều tệ nạn, thêm vào việc vụ lần đó quá ác liệt, cấp trên muốn mấy học sinh ngoan ngoãn có thể yên tâm đi học, và tránh việc bất kỳ học sinh nào đánh nhau ra máu, nên phái một đội trị an chuyên đi tuần tra khu, trường cấp ba số 1 là trường trọng điểm của tỉnh, đội trị an cũng đóng quân tại đây.

1

Chân Nguyên Bạch rời khỏi Thời Bất Phàm thì lao nhanh đi, nhào lên cửa kính trạm trị an, hét lớn: “Bên kia có người đánh nhau! Có người kéo bè kéo lũ đánh nhau!!!”

Thành tích học tập của Chân Nguyên Bạch nổi bật, báo trường ngày nào cũng đưa tin về thành tích xuất sắc của cậu, nên không những mấy cửa hàng buôn bán xung quanh mà cả đội trị an cũng biết mặt cậu, mấy chú cảnh sát cao lớn lập tức đi ra, cầm dùi cui điện hỏi: “Ở đâu?”

Chân Nguyên Bạch phất tay, há miệng thở d.ốc: “Ở gần trạm xe buýt bên kia!”

Lập tức có người lái xe tuần tra chạy đi, mấy cảnh sát cũng nhanh chóng chạy theo.

Chân Nguyên Bạch lo Thời Bất Phàm bị thương, không nghỉ ngơi, lại thở hổn hển chạy trở lại, đến nơi phát hiện mấy người kia chạy hết rồi, chỉ còn lại Thời Bất Phàm đang bị mấy chú cảnh sát vây xung quanh tra hỏi.

Chân Nguyên Bạch khát khô cổ họng, vội vàng chen vào nói giúp hắn: “Cháu, cháu đi cùng cậu ấy, mấy người kia lấy đá ném cháu, cậu ấy, cậu ấy bảo cháu chạy trước.”

Có người hỏi: “Thật à?”

“Thật mà!” Chân Nguyên Bạch dùng sức gật đầu, quay lại nhìn mặt Thời Bất Phàm, giọng điệu càng thêm mạnh mẽ, “Là do mấy người kia gây rối trước.”

Mấy chú không tin Thời Bất Phàm, nhưng lại tin Chân Nguyên Bạch, có người nói thầm hai câu với người đàn ông đứng đầu, người đứng đầu gật gật đầu, nói: “Thời Bất Phàm biết mấy người đó không? Chú sẽ cử mấy người đến trường số 3 hỏi thăm.”

Thời Bất Phàm dùng lưỡi chọc bên má: “Còn có thể là ai chứ, nhất định là mấy người bạn cũ của các chú đấy.”

Chân Nguyên Bạch vội vàng kéo hắn, nhỏ giọng nhắc nhỏ: “Lễ phép một tí, cảnh sát sẽ giúp chúng ta.”

Thấy vẻ mặt của Chân Nguyên Bạch, chú dẫn đầu mỉm cười nói: “Được, chú sẽ đích thân đến trường số 3 hỏi thăm mấy người bạn cũ của bọn chú.”

Ông dẫn mọi người rời đi, để lại hai cảnh sát trẻ tuổi đưa bọn họ về trường, Quý Diễm Bình vội vàng ra hỏi chuyện gì xảy ra, một vị cảnh sát trong đó nhìn Thời Bất Phàm, nói: “Cậu ấy lại gây họa, chút nữa thì liên lụy đến bạn học nhỏ này, các cô là chủ nhiệm lớp nên liên hệ với phụ huynh đi… Đứa trẻ ngoan thế mà ngày nào cũng đi cùng Thời Bất Phàm.”

1

Thời Bất Phàm nhướng mi, trong mắt hiện lên vẻ âm u, Quý Diễm Bình vội vàng phất tay đuổi bọn cậu, nói: “Chân Nguyên Bạch dẫn em ấy đến phòng y tế đi, đừng để bị thương.”

Chân Nguyên Bạch gật gật đầu, kéo Thời Bất Phàm nhưng hắn không di chuyển, kéo đến lần thứ hai hắn mới thu lại ánh mắt đi theo Chân Nguyên Bạch.

Chân Nguyên Bạch cứ nhìn vết thương của hắn suốt, Thời Bất Phàm hơi không kiên nhẫn: “Tôi một đọ sáu, trầy da tí không phải là bình thường thôi à?”

Chân Nguyên Bạch vội vàng xua tay, giải thích: “Tôi không có ý này, tôi chỉ muốn hỏi cậu có đau không?”

“Đương nhiên đau.” Sắc mặt Thời Bất Phàm vô cùng xấu.

Hai người đến phòng y tế của trường, cửa mở nhưng không có bác sĩ của trường ở trong, chắc là đi ăn sáng rồi, Chân Nguyên Bạch vẫn kéo hắn vào, nói: “Nhà tôi luôn có một hòm thuốc, tôi biết rất nhiều loại thuốc.”

Cậu cầm thuốc đi đến, nhẹ giọng nói: “Có thể sẽ hơi đau đấy.”

Thời Bất Phàm nói: “Cậu thổi thì tôi không đau nữa.”

Chân Nguyên Bạch dùng tăm bông chấm thuốc nước, thổi hơi lên trán hắn, nói: “Tôi bôi thuốc đây, đừng đau đấy.”

1

Thuốc nước chạm vào vết thương, Thời Bất Phàm lập tức nhíu nhíu mày, hít vào một hơi: “Chưa đủ đâu, cậu thổi tiếp đi.”

1

Chân Nguyên Bạch vừa thổi vừa bôi thuốc cho hắn, đột nhiên cảm thấy mình cứ như người ba đang dỗ con, cậu nhanh chóng đạp ngã suy nghĩ này, hỏi Thời Bất Phàm: “Làm thế không đau nữa thật à?”

“Vẫn hơi thiếu chút.”

“Thiếu cái gì?”

Thời Bất Phàm nhấc mi nhìn cậu, khóe miệng cong cong, xấu xa nói: “Thiếu một nụ hôn của cậu.”

3

– —————————

Tác giả có lời muốn nói:

Nguyên Nguyên:!!!

Thời Ca: Đừng kích động

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN