Cậu mở to đôi mắt kinh hoàng, “Ba tôi sẽ đánh tôi đấy.”
Tim Thời Bất Phàm bị đôi mắt kia nhìn làm cho run rẩy, có loại cảm xúc muốn mạnh mẽ bùng nổ nhưng bị hắn kìm nén lại, hắn nói: “Cậu bao nhiêu tuổi rồi mà ba cậu còn đánh cậu hả?”
Đầu Chân Nguyên Bạch lại rũ xuống, lọn tóc xoăn trên trán rơi xuống mi mắt, Thời Bất Phàm dùng tay vuốt đi, bị cậu quay mặt đi né tránh, giọng điệu oán giận như đang làm nũng: “Cậu đừng chạm vào tôi.”
Thời Bất Phàm chưa từng thấy bạn cùng lứa nào ngoan như cậu, ba mẹ bảo làm gì thì làm cái đấy, một chút ý muốn phản đối cũng không có. Hắn cũng hết hy vọng có thể ở lại tìm tí kí.ch thích, hắn thay đổi phương pháp, cố ý nói: “Ba cậu đang đối xử với cậu như bạn nhỏ trong trường mẫu giáo đấy à? Bảo nằm nhà thì về nhà liền nằm, cậu cũng có làm sai gì đâu, bảo không cho cậu đi học thì không cho cậu đi học, như thế thật quá đáng.”
Ban đầu Chân Nguyên Bạch cũng cảm thấy vậy, nhưng cậu lại không dám cãi lại Chân Bình Tân, lúc này Thời Bất Phàm như nói lên nỗi lòng của cậu vậy, cậu dùng tay lau khóe mắt, không nói gì cả.
Ánh mắt Thời Bất Phàm lóe lên, mũi chân đụng đụng cậu, nói: “Bạn nhỏ Thông Minh à, cậu thật sự không định đi học à? Ba cậu cũng có khóa cửa đâu, có muốn quay lại đi học không?”
Lòng Chân Nguyên Bạch hơi rung động.
Lời của Thời Bất Phàm như xuyên vào lòng cậu vậy, lòng cậu cũng hơi chống cự cách đối xử của Chân Bình Tân, nhưng từ nhỏ cậu đã yếu đuối, chịu đựng quen rồi, lần này Chân Bình Tân nhận được điện thoại của Quý Diễm Bình liền chạy đến trường đưa cậu về nhà, nói dễ nghe thì là người lớn có ý muốn bảo hộ thôi, nói khó nghe thì là thích kiểm soát, từ nhỏ đến lớn, ông luôn kiểm soát các thói quen của Chân Nguyên Bạch, chỉ cần phát hiện cậu có một xíu nguy cơ thì sẽ ngay lập tức sửa cho đúng lại.
Nếu hôm nay đổi lại người trong chuyện này là Chân Ưu Tú, ông nhất định sẽ không cưỡng chế đưa nhóc ấy về nhà, bởi vì Chân Ưu Tú không chấp nhận nổi cách đối xử vô lý như thế.
Thời Bất Phàm nói tiếp: “Hôm nay có một tiết thực hành, tôi nghe nói cậu rất thích học, chúng ta học lớp 11 rồi, sắp tới thành tích học tập sẽ bị kiểm soát càng ngày càng chặt hơn, mấy tiết thực hành sẽ càng ngày càng ít đấy.”
Lông mi Chân Nguyên Bạch run run, trong ánh mắt hiện lên sự đấu tranh tâm lý, Thời Bất Phàm kiên nhẫn chờ trong giây lát, nghe được cậu nghẹn ra một câu: “Ba tôi sẽ đánh tôi đấy.”
“Ba cậu đánh cậu thật sao?”
Thời Bất Phàm nhìn khuôn mặt trắng như ngọc của cậu, tuy hắn chưa từng gặp ba mẹ nhà họ Chân, nhưng nhìn tích cách của Chân Nguyên Bạch, thì có thể thấy, bình thường ba mẹ cậu không hay đánh cậu, bởi muốn đối phó với Chân Nguyên Bạch thì không cần đánh, tùy tùy tiện tiện dọa một tí là cậu đã choáng váng rồi, đánh cậu thật có khi cũng không ngất đâu.
Hơn nửa ngày sau Chân Nguyên Bạch mới nói: “Không.”
Đúng vậy, tuy Chân Bình Tân luôn đe dọa cậu, nhưng chưa bao giờ thật sự đánh cậu cả. Ông từng đánh Chân Ưu Tú bởi nhóc không tuân thủ kỷ luật trường. Đến mức mà mỗi lần Chân Nguyên Bạch vô cùng nghe lời ông còn hay bất lực than cậu quá yếu đuối, lúc học tiểu học bị bắt nạt chạy về nhà, mẹ cậu ôm cậu dỗ dành, ba cậu thì ở một bên giận dữ: “Sao lần nào con cũng bị người ta đánh khóc thế, con không biết đánh lại à? Đánh chết tên nhóc kia! Ba đi tù hộ con!”
Tư tưởng của Chân Bình Tân hơi mâu thuẫn, ông không muốn Chân Nguyên Bạch lúc bị bắt nạt chỉ biết khóc, nhưng lại không cho cậu thân thiết với Thời Bất Phàm, Chân Nguyên Bạch cũng không biết làm thế nào mới đúng luôn.
“Đi học cùng tôi nha?” Thời Bất Phàm vừa giống sói dụ dỗ cô bé quàng khăn đỏ, vừa giống mẹ kế độc ác dỗ Bạch Tuyết ăn táo độc, “Chú sẽ không đánh cậu đâu, nếu đánh cậu thật, tôi đón cậu đến nhà tôi ở.”
Chân Nguyên Bạch nhìn hắn, Thời Bất Phàm tiếp tục nói: “Đi học thôi mà, có phải đi đánh nhau đâu, cậu sợ gì?”
Trông Chân Nguyên Bạch rất bối rối.
Thời Bất Phàm hết kiên nhẫn: “Thôi vậy, bạn nhỏ Thông Minh mới ba tuổi nên nghe lời cha mẹ đi, tôi đi đây.”
Tiếng đóng cửa làm tim Chân Nguyên Bạch run lên.
Ba tuổi cái gì chứ, cậu sắp thành niên rồi, Thời Bất Phàm nói chuyện đúng là xúc phạm người khác, đúng là làm người khác khó chịu.
Cậu ngồi xổm một lúc, bên ngoài không có chút tiếng động nào, Thời Bất Phàm đi thật rồi.
Chân Nguyên Bạch kéo phần tóc xoăn trước trán mình, một sợi tóc được kéo thẳng ra, vừa buông tay lại uốn éo xoăn lại. Cậu bỗng không ngồi được nữa, trong nhà quá yên tĩnh, cậu nhớ lớp học, nhớ tiếng giáo viên giảng bài, nhớ lúc làm thực hành rất vui, nhớ đến những lần giành hạng nhất, được người khác tôn sùng như một huyền thoại.
1
Tim Chân Nguyên Bạch đập nhanh hơn, cậu hít vào vài hơi, đột nhiên bật dậy, cầm cặp sách, đổi giày, đóng cửa lại vào thang máy.
Cậu khá lo lắng, lòng bàn tay đầy mồ hôi, cửa thang máy vừa mở cậu liền chạy như bay ra ngoài tìm Thời Bất Phàm.
Có trời mới biết sao cậu muốn tìm hắn, nhưng cậu cảm thấy đi một mình rất không an toàn, như bất cứ lúc nào ba cậu cũng có thể lôi cậu về đánh cậu một trận vậy.
Khi cậu lao ra khỏi tòa nhà, thiếu niên đang dựa tường cũng ngẩng đầu lên, hắn nhìn thân ảnh đang chạy bịch bịch kia miệng hơi nhếch lên, như là sói thành công dụ dỗ cô bé quàng khăn đỏ, mẹ kế thành công đút táo độc cho Bạch Tuyết, nhét điện thoại vào túi, hắn duỗi chân đuổi theo.
Thời Bất Phàm đi thật sự quá nhanh, Chân Nguyên Bạch thở hổn hển nhìn xung quanh trạm xe buýt, tự nhiên lại do dự xem có nên lên xe buýt đến trường không, bả vai bất chợt bị vỗ một cái, Cậu quay đầu đối mặt với khuôn mặt đẹp trai của Thời Bất Phàm.
Tâm tình bình tĩnh lại một cách kỳ lạ, cậu quay đầu nhìn xe buýt, lòng bàn tay cọ lên người, mím chặt môi.
Lúc đến trường thì đã vào tiết hai, Chân Nguyên Bạch hít lấy bầu không khí sáng sủa của phòng học đầy mùi sách vở, hạnh phúc vùi đầu vào học tập.
Trên đời này không có việc gì vui vẻ bằng việc học cả.
Đôi lúc Chân Nguyên Bạch còn sợ, sau này rời trường cậu phải làm sao, cậu muốn được học cả đời, đối với cậu mà nói, trên đời này rất nhiều việc khổ chỉ có việc học là ngọt ngào nhất.
2
Sau khi tan học, Thời Bất Phàm lại đột nhiên gọi cậu: “Chạy nhanh thế làm gì? Vội về nhà nghe mắng à?”
Đúng là Chân Nguyên Bạch nghĩ thế thật, chết sớm siêu sinh sớm, dù Chân Bình Tân không đánh cậu thì cũng mắng cậu thôi.
“Không cần vội.” Thời Bất Phàm lại đầu độc tư tưởng cậu: “Cậu chờ đến lúc cả ba và mẹ cậu đều về nhà rồi hẵng về, mẹ cậu mà cũng cảm thấy ba cậu hơi quá đáng thì ba cậu kiểu gì cũng bị dì ấy trách cứ, đến lúc ấy cậu về thì chú cũng biết sai rồi, sẽ không mắng cậu nữa đâu.”
Chân Nguyên Bạch bị hắn ôm bả vai kéo vào ngực, “Vậy nếu mẹ tôi cũng cảm thấy ba đúng thì sao?”
“Chút nữa cậu gọi điện cho ba cậu, nói với chú ấy là cậu muốn ở lại ký túc xá, xem chú ấy nói thế nào, nếu ba cậu vẫn giận thì cậu tiện thể ở lại ký túc xá luôn không về nhà nữa, ở một tuần liền, dù ba cậu có giận đến mấy cũng hết thôi, còn nếu ba cậu không giận thì tức là mẹ cậu đã mắng chú ấy rồi, cậu muốn về nhà thì về.”
Chân Nguyên Bạch bán tín bán nghi, cậu rũ vai ra khỏi cánh tay Thời Bất Phàm, nói: “Vậy tôi quay lại làm thêm hai đề thi nữa.”
“Đề thi thì có gì hay mà làm chứ?” Thời Bất Phàm nhanh chóng đi tới, nói: “Đưa cậu đi ăn nha.”
“Tôi không đi.” Chân Nguyên Bạch bước nhanh về phòng học, nhưng vẫn không thoát khỏi đôi chân dài của Thời Bất Phàm. Cậu vô cùng buồn bã, trước khi mất trí nhớ Thời Bất Phàm ghét cậu thế mà sao mất trí nhớ lại có mấy suy nghĩ như vậy với cậu chứ? Hắn không thấy kỳ lạ sao?
1
Trong phòng học đã không còn ai nữa rồi, tiết tự học cũng chưa bắt đầu, mọi người đều đã về ký túc xá làm việc cần làm rồi.
Chân Nguyên Bạch lấy đề thi của mình ra đặt lên bàn, Thời Bất Phàm ngồi lên ghế đối diện cậu, nâng má nói: “Tờ giấy này có gì tốt sao, còn hấp dẫn hơn cả một bữa ăn thịnh soạn à?”
“Một bữa ăn chỉ no bụng trong một lúc thôi, tri thức thì no bụng cả đời.” Chân Nguyên Bạch lấy bút ra, ngẩng đầu nói: “Cậu không đi tìm bọn Diệp Liêm à?”
Cậu nhớ tiết cuối bọn Diệp Liêm nói muốn đi báo thù cho Thời Bất Phàm, nên đã đi đến trường số 3 rồi.
“Đi với họ làm gì, họ tự giải quyết được.” Thời Bất Phàm nhìn thoáng qua điện thoại, Chân Nguyên Bạch ngượng ngùng làm việc của mình, đầu bút viết xuống: “Cậu không đi ăn à?”
“Một người thì ăn cái gì, tôi thà ngồi nhìn cậu còn hơn.”
Chân Nguyên Bạch cúi đầu, lấy từ trong ngăn kéo ra một bài thi khác, nói: “Còn một đề thi này, cho cậu.”
Thời Bất Phàm hơi không biết phản ứng thế nào, tự niệm trong đầu đây là món quà đầu tiên cậu tặng mình, đại phát từ bi nói: “Không biết câu nào hỏi cậu được không?”
“Ừm.” Chân Nguyên Bạch vui vẻ đồng ý.
Hai người vùi đầu vào làm đề, Thời Bất Phàm sờ sờ vành tai của mình, lúc hắn đang suy nghĩ hay làm ra thói quen này, Chân Nguyên Bạch phát hiện ra thói quen nhỏ này của hắn bởi vì Thời Bất Phàm hỏi quá nhiều câu, hai người đều làm rất chậm, nửa tờ đề cũng làm không hết, điện thoại Thời Bất Phàm đã bất ngờ reo lên.
Thời Bất Phàm nhận điện thoại rồi nhướng mày: “Được, biết rồi, đợi tôi đến.”
Hắn cất đề thi, nói: “Đi theo tôi.”
Hắn dùng giọng điệu ra lệnh, Chân Nguyên Bạch ấp úng hỏi: “Đi với cậu đến đâu?”
“Đưa cậu đi trải đời.”
Chân Nguyên Bạch bị hắn kéo ra ngoài, đi qua cửa lớn trường học, đi qua con đường chỗ Thời Bất Phàm bị ngã, cậu theo bản năng nhìn biểu tình trên mặt đối phương, đối phương không có chút phản ứng gì khác, tiếp tục kéo cậu.
Đi đến tận một rừng cây nhỏ, Chân Nguyên Bạch bỗng nhiên dừng bước, Thời Bất Phàm không thấy cậu nhúc nhích, quay đầu lại: “Sao vậy?”
“Đến đây làm gì vậy?”
“Đến thì biết.”
Chân Nguyên Bạch không thể không đi theo hắn thêm mấy chục mét nữa. Mặt trời mùa thu phủ một lớp ánh hoàng hôn lên những chiếc lá chưa rụng, Chân Nguyên Bạch nhìn thiếu niên trường số 3 lúc sáng vênh váo đang ngồi trên mặt đất, Khâu Tinh và Minh Mạch nhìn cậu ta chằm chằm, Diệp Liêm thì tựa vào thân cây mọi lúc mọi nơi chơi game.
“Anh Thời” Khâu Tinh còn chưa nói gì thiếu niên kia đã cười với Thời Bất Phàm, “Là tôi không biết phép tắc, không nên mang theo nhiều người đến bắt nạt một mình cậu, tôi sai rồi, thật đấy.”
Thời Bất Phàm tặc lưỡi một cái, kéo Chân Nguyên Bạch từ sau đến, nói: “Mày đánh tao thì cũng không sao nhưng đánh ân nhân của tao thì là chuyện lớn rồi đấy, biết không?”
“Xin lỗi, xin lỗi.” Thiếu niên rất khéo léo biết tiến lui: “Anh Thông Minh, tôi sai rồi, tôi xin lỗi cậu, buổi trưa cảnh sát Tống tìm tôi nói chuyện rồi, tôi… Còn viết bản kiểm điểm một vạn từ nữa, mất cả buổi đấy, tha cho tôi đi mà.”
Lần đầu tiên trong cuộc đời Chân Nguyên Bạch được một tên đầu đường xó chợ gọi là”anh”, chân muốn nhũn cả ra, trốn sau lưng Thời Bất Phàm, Thời Bất Phàm lại kéo cậu ra: “Sợ cái gì, lúc sáng tên kia còn gọi cậu là Chân Ngu Ngốc đấy quên rồi à? Chửi cậu ta đi.”
Diệp Liêm nhấc mắt nhìn qua, Khâu Tinh và Minh Mạch cũng ngu người luôn, “Từ đã, Thời Ca, cậu không đánh tên đó à?”
“Mấy cậu im trước đã.” Thời Bất Phàm chỉ vào thiếu niên kia nói với Chân Nguyên Bạch: “Chửi cậu ta.”
Chân Nguyên Bạch không dám mắng, cậu cảm thấy Thời Bất Phàm đang gây phiền phức cho mình, cậu mà chửi, sau này bị cậu ta chặn đánh thì sao?
“Nếu cậu không mắng thì tôi đánh giúp cậu.” Thời Bất Phàm xắn tay áo lên, mặt thiếu niên kia tái mét, hét lên: “Anh Thông Minh! Anh Chân! Cậu mắng tôi đi, tôi không đánh cậu đâu, tôi biết phép tắc mà, cậu mau chửi tôi đi!”
Thời Bất Phàm nhìn Chân Nguyên Bạch, cậu nhìn khuôn mặt đầy vết thương của thiếu niên, rồi nhìn vết thương nhỏ trên trán Thời Bất Phàm, cuối cùng cũng hơi giận, lồng ngực trướng đầy cơn giận, nói lớn: “Cậu, cậu là rắm ấy!”
2
Cậu cảm thấy mắng xong rất sảng khoái, trong lòng rất cảm kích Thời Bất Phàm, nhưng cũng hơi sợ, nhẹ giọng nói: “Chửi rồi, thả cậu ta đi đi.”
Thời Bất Phàm im lặng hồi lâu.
“Phì…” Diệp Liêm phụt cười, nói: “Thời Ca, thế này không được đâu, cậu tự mình dạy đi.”
2
Khâu Tinh nói trước: “Cậu mau chửi mẹ nó đi!”
Minh Mạch nói: “Cậu học theo tôi này, bà nội mày!”
Chân Nguyên Bạch không nói, cậu cũng không phải là không biết chửi người, cậu chỉ sợ cậu mắng nặng quá sẽ chọc phải tai họa, hôm nào đó sẽ bị đánh nhập viện, đời ngắn lắm, nếu mất tay mất chân thì cũng không đáng.
Khâu Tinh vẫn đang nói: “Cậu chửi nó là đồ ngu!”
Minh Mạch cũng dạy dỗ: “Trù ẻo nó sinh con không có xx!”
Diệp Liêm rất hiểu chuyện: “Cậu không mắng cậu ta cũng được, giúp Thời ca đánh cậu ta hai cái đi.”
Thiếu niên kia trừng mắt nhìn, nghĩ, học sinh ngoan đúng là học sinh ngoan mà, chửi người khác còn phải đợi người khác dạy, đánh người cũng phải do người khác giục.
Thời Bất Phàm nhìn cậu ta một cái mặt cậu ta lập tức trắng bệch, một lúc lâu sau nói: “Cậu đánh hay là để tôi đánh giúp cậu?”
Thiếu niên kia run run, lại hét lên: “Anh Chân, anh Thông Minh, cậu đánh tôi đi, cầu xin cậu đánh tôi đi!”
– ————————
Tác giả có lời muốn nói:
Thời Ca: Anh Thông Minh?
Nguyên Nguyên: Cậu, cậu đừng có gọi như thế.
– ————————
yiuyt68: vì lý do tại sao lúc tui ghi là “Thời ca”, lúc ghi là “anh Thời”, là bởi tui cảm thấy bọn Diệp Liêm đối với Phàm giống như là bạn bè vậy, tự nhiên xưng anh tui xưng em tui thấy không đúng lắm nên để “Thời ca” như một danh xưng vậy. Còn người khác gọi Phàm là “anh Thời” là khi tôi có cảm giác nhân vật ấy có ý nhún nhường với Phàm nhe.