Tháng Ngày Cùng Giáo Thảo Mất Trí Nhớ Giả Vờ Yêu Đương - Chương 26: Bé con vô lương tâm cũng biết thương người nè
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
32


Tháng Ngày Cùng Giáo Thảo Mất Trí Nhớ Giả Vờ Yêu Đương


Chương 26: Bé con vô lương tâm cũng biết thương người nè


Không biết người khác nghĩ như thế nào, nhưng Chân Nguyên Bạch đã phải nhìn hắn với ánh mắt khác xưa, cậu giảng đề cho Thời Bất Phàm nghe, nói xong mà bất ngờ là đối phương còn chưa đã thèm, “Giảng cả chỗ này nữa.”

Lời này hắn nói cứ như là nói “Hôn cả chỗ này nữa.” vậy, Chân Nguyên Bạch tự nhiên cảm thấy tai ngứa ngáy không rõ lý do, “Bài này trong giờ giáo viên đã giảng rồi.”

“Tôi không thích nghe người khác giảng, tôi chỉ thích nghe thầy Chân giảng bài thôi.”

“Sao cậu lại như thế chứ….” Chân Nguyên Bạch oán trách, nhưng vẫn chịu thương chịu khó cầm bút thêm lần nữa, viết ra công thức toán lên giấy cho hắn.

Về cuộc bình chọn kia trên diễn đàn, trong lớp cũng có mấy người nặc danh tham gia thảo luận, nhưng đều chỉ vụng trộm làm, không dám để Thời Bất Phàm biết.

Sau khi Chân Nguyên Bạch được Tống Mặc nói cho thì mới biết chuyện này, cậu mở diễn đàn trường ra, liếc mắt đã thấy một bình luận được thích nhiều nhất:

Người dùng ẩn danh: Lần này Thời Bất Phàm cho tôi có cảm giác đại lão nói muốn ra một chiêu mạnh, làm tất cả mọi người ngóng trông xem cậu ta ra chiêu gì làm kinh thiên động địa, kết quả cậu ta nghẹn ra một cái rắm.

Người dùng ẩn danh: Ha ha ha ha ha Thời Bất Phàm đúng là làm tôi cười chết mà! Tôi còn tưởng cậu ta muốn ngồi cùng Chân Nguyên Bạch thì sẽ mạnh đến mức nào, kết quả chỉ vượt qua mấy người Diệp Liêm ha ha ha ha!

Người dùng ẩn danh: Tôi không chịu được nữa! Người anh em thớt cao nhất kia cậu so sánh thế nào đấy ha ha ha!!!

Người dùng ẩn danh: Không biết chỗ này có bị Thời Bất Phàm nhìn thấy không, tôi chỉ muốn nói, Thời Ca, cậu vẫn nên ra ngoài xã hội đi, trường số 1 không hợp với cậu đâu!

Người dùng ẩn danh: Không phải là trường số 1 không hợp, mà là học tập không hợp với cậu ta!

…..

Những thảo luận như vậy làm cho Chân Nguyên Bạch trợn mắt há mồm, từ trước đến giờ cậu chưa từng nghĩ rằng những người có thành tích tốt lại có thể không để ý cái gì mà cười nhạo học sinh kém như vậy, loại công kích này với việc bắt nạt người khác có gì khác nhau đâu? Đúng là Thời Bất Phàm hư thật, nhưng hắn kiêu ngạo và hư đốn đều có giới hạn, trong mắt Chân Nguyên Bạch bình luận của người có nhiều lượt thích nhất kia rất có tính công kích, có thể coi như phỉ báng nhân cách của người khác.

2

Cũng không phải không có ai nói hộ Thời Bất Phàm, dù gì Thời Bất Phàm cũng đẹp trai, nam sinh khỏe khoắn vẫn có sức hút lắm, rất nhiều cô gái thích kiểu hình này, nên trong trường hắn cũng có một ít fans.

Nhưng Chân Nguyên Bạch cứ như không thấy đâu cả, giống như việc một người được khen sẽ không nhớ lâu, nhưng bị mắng là có thể tức giận cả một ngày.

Ngón tay cậu hơi run run.

Diễn đàn trường dùng để cho mọi người giao lưu học tập, rất ít khi tập thể đồng thời đi khinh thường một người như thế này, cậu nghĩ thầm, nhiều người dùng lời nói mắng chửi Thời Bất Phàm thế, Thời Bất Phàm làm sao mà đánh hết tất cả bọn họ được!

Chân Nguyên Bạch là học sinh ưu tú, nhà trường còn cấp quyền quản lý diễn đàn cho cậu, thuận tiện cho việc cậu chia sẻ kinh nghiệm học tập và tài liệu mà mình thấy hay, ngón tay cậu run run, mím môi xóa hết tất cả các bình luận cậu đọc thấy không tốt đi, sau đó đăng một bài viết của quản trị viên 007: Quy định sử dụng diễn đàn trường Số 1 [mới].

Ngoài việc copy lại mấy nguyên tắc ban đầu, cậu còn thêm mấy quy tắc mới.

Một, lấy việc sỉ nhục người khác làm niềm vui, thấy thì xóa.

Hai, lấy việc giễu cợt người khác làm niềm vui, thấy thì xóa.

Ba, lấy việc hạ thấp người khác làm niềm vui, thấy thì xóa.

Bốn, những người có thành tích tốt xúc phạm người có thành tích thấp, thấy thì xóa.

Năm, không được nhân cơ hội tụ tập mọi người để bày tỏ thái độ tiêu cực với một cá nhân khác, thấy thì xóa.

Mong mọi người luôn giữ mình trong sạch, chăm chỉ học tập, tiến về phía trước mỗi ngày, thận trọng khi thảo luận những vấn đề khác ngoài việc học tập, ai còn tái phạm sẽ bị cấm nói*.

*Cấm nói: cấm đăng bài, bình luận.

Rất nhanh đã có người bình luận:

Người dùng ẩn danh: Để tôi tóm tắt lại bản nội quy mới: Ai cũng không được bắt nạt Thời Bất Phàm.

Chân Nguyên Bạch ngồi chờ, đọc đến bình luận này thì nhíu mày, nghĩ thầm rõ vậy sao?

Người dùng ẩn danh: Tôi đã nói rồi mà, Thời Bất Phàm đúng là con trai của trường mà, bình thường vi phạm quy định kỷ luật cũng không bị phạt, giờ mọi người mới nói cậu ta hai câu đã bị cấm nói rồi.

Chân Nguyên Bạch ẩn danh nói: Mấy người đang nói cái gì thế? Các cậu dẫm lên đầu người khác cười vui vẻ, cậu là học sinh lớp nào vậy? Giáo viên nào dạy cậu thế?

Người dùng ẩn danh: Đại ca đúng là to nhất, Thời Bất Phàm có trời bảo hộ, không có trời thu nhận.

Chân Nguyên Bạch thấy bình luận này mà giận run người: Thối lắm! Cậu đánh chữ xong lại thấy không ổn lắm, vì thế xóa đi viết lại: Phòng ngừa cậu khẩu nghiệp, giúp đỡ quản trị viên 007.

Sau đó cậu cấm nói bọn họ đến tháng 12.

Trường học quy định học sinh phải dùng thẻ học sinh đăng ký diễn đàn, để tránh trường hợp có người trà trộm, một khi bị cấm nói thì căn bản là bọn họ chẳng có quyền lên tiếng nữa.

Chân Nguyên Bạch cấm nói hết mấy học sinh có lời nói kịch liệt, bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ của, là Chân Bình Tân, chắc là đi tiểu đêm phát hiện đèn phòng Chân Nguyên Bạch vẫn sáng nên mới gõ: “Mấy giờ rồi? Sao còn chưa đi ngủ?”

“Con ngủ ngay đây.” Chân Nguyên Bạch đánh chữ, nói dối: “Làm nốt đề này đã ạ.”

“Cũng đừng cố quá sức.” Chân Bình Tân xoay người muốn trở về, lại nói thêm một câu: “Hạng hai thì cũng không sao.”

Chân Nguyên Bạch nhìn thoáng thời gian, chợt nhận ra bản thân lại đang khẩu chiến đến tận 1 giờ sáng, cậu vội vàng bò lên giường ngủ, tắt đèn.

5

Nếu vì giúp Thời Bất Phàm mà làm mất hạng 1 thì cũng không đáng chút nào.

Học tập là thứ duy nhất làm cậu có thể tự hào, đó cũng là một phần lý do tại sao Chân Nguyên Bạch thích học đến thế.

Hơn nữa Chân Nguyên Bạch cũng phát hiện, sau bài kiểm tra tháng, ba mẹ cậu cũng bớt bài xích với Thời Bất Phàm hơn một chút, là bởi vì cậu vẫn được hạng nhất. Lời kia của ba cậu cũng chỉ nghe cho có được thôi, nếu ngày nào đó cậu thật sự thi được hạng 2, nhất định cậu sẽ phải tạm biệt Thời Bất Phàm thôi.

Thật ra cậu cũng không phải không muốn rời xa Thời Bất Phàm, chỉ là cảm thấy đến lúc đó ba cậu sống chết không cho cậu giao du với Thời Bất Phàm, đối phương nhất định sẽ tức giận, Thời Bất Phàm mà giận thì cậu sẽ bị đánh đấy.

Cậu đeo bịt mắt vào, mê mê mang mang nghĩ, tại sao mình phải thức đêm tức giận hộ hắn chứ….

Quản trị viên 007 ỷ vào quyền lực trong tay nhanh chóng lan truyền trong tiếng xì xào bàn tán của đám học sinh, cuối cùng tới đến tai Thời Bất Phàm, Khâu Tinh ngồi trong nhà ăn cảm thán: “Không biết người yêu thầm nào của Thời Ca giúp đỡ đây, quyền hạn cao như thế, nói cấm ai thì cấm người đó.”

Chân Nguyên Bạch cúi đầu ăn cơm, Thời Bất Phàm móc điện thoại ra lướt lướt, Diệp Liêm cũng xem diễn đàn, đôi mắt hơi chớp lóe lên, nói: “Đúng vậy, là ai ta, quyền hạn rất lớn, người của hội học sinh à?”

“Thời Ca quen được ai trong hội học sinh à?” Minh Mạch kêu: “Chỗ đó không phải chỉ có học sinh ưu tú mới vào được à?”

Diệp Liêm nghiêm túc phân tích: “Dù thế nào đi chăng nữa, dám trực tiếp chặn, nhất định là người độc đoán, chúng mày nghĩ xem hội học sinh có ai làm việc rất dứt khoát không?”

“Hề Vi? Người mà hạng nhất lớp 2, hạng nhì toàn khối à?”

Tống Mặc nhẹ nhàng thở dài, cậu ta biết hết tất cả, dù gì cũng là do cậu ta gửi link cho Chân Nguyên Bạch, chỉ là cậu ta không nghĩ đến việc Chân Nguyên Bạch lại là đàn em trung thành của Thời Bất Phàm, hơn nữa còn được Thời Bất Phàm rèn ra một lá gan lớn đến vậy.

Chân Nguyên Bạch ăn xong đứng dậy rời đi, Thời Bất Phàm lập tức đem nửa bát cơm đẩy sang một bên, đứng dậy đi theo ra ngoài, trong khoảng thời gian này Tống Mặc cũng đã làm quen với bọn Khâu Tinh, chen miệng nhắc nhỏ giữa cuộc thảo luận vô cùng sôi nổi của họ: “Người mà mấy cậu nói đến vừa rời đi rồi.”

1

Lúc cậu ấy rời đi, Khâu Tinh vẫn chưa phản ứng lại: “Chúng ta vừa nói đến ai cơ?”

Minh Mạch suy nghĩ vài giây, đột nhiên vỗ tay một cái: “Đm! Thật đúng là nhìn không ra đấy! Cậu ta có lá gan thế à?!”

Sắp sang tháng 12, mặt trời trên đầu cũng không nóng như cháy nữa, hoa hồng trong bồn nở vô cùng đẹp, Thời Bất Phàm đi theo sau cậu suốt chặng đường, túm lấy tay cậu trên con đường trải đá cuội: “Người giúp tôi mắng người khác trên diễn đàn là cậu à?”

“Tôi không mắng người khác.”

Thời Bất Phàm cười: “Xung quanh tôi người có quyền hạn cao như thế trừ cậu ra chẳng còn ai cả.”

Chân Nguyên Bạch tránh tay hắn, nhíu mày nói: “Tôi không mắng người khác trên diễn đàn trường.”

“Ừ, cậu chỉ nói chuyện giúp tôi thôi.” Thời Bất Phàm chọn lọc từ ngữ, nắm ngón tay cậu, trong lòng ngọt ngào: “Bé con vô lương tâm cũng biết thương người nè.”

Chân Nguyên Bạch lại rụt tay về, nói: “Ai vô lương tâm chứ, lần trước cậu giúp tôi, cho nên tôi cũng giúp lại cậu, có qua có lại.”

Cậu tiếp tục đi về phía trước, Thời Bất Phàm lại chặn cậu lại, “Chỉ thế thôi à?”

Chân Nguyên Bạch bị ép dừng lại, nói: “Không thì sao?”

“Không phải là vì thích tôi, thấy bọn họ nói như vậy nên không vui à?”

Chân Nguyên Bạch dùng mu bàn tay cọ lên khuôn mặt nong nóng, nhớ ra hai người đang hẹn hò, tuy Thời Bất Phàm không biết đây là giả, nhưng hình như nghĩ như thế sẽ làm hắn rất vui, liền nói: “Chắc là, chắc là cũng có một chút.”

1

Thời Bất Phàm chắp tay sau lưng tiến sát gần cậu: “Chỉ có một chút thôi à?”

“Vậy thì rất nhiều chút.” Chân Nguyên Bạch không muốn cùng hắn dây dưa trong đề tài này, cậu đẩy Thời Bất Phàm ra, nghiêm mặt nói: “Cậu nhìn xem, tôi đối xử với cậu cũng không tệ đúng không, sau này cậu không được tùy tiện bắt nạt tôi, nếu cậu lại giống lần trước làm tôi sợ như thế, tôi sẽ, tôi sẽ, sẽ….”

“Sẽ thế nào?”

“Sẽ…” Đột nhiên cậu hung dữ, nhưng ngữ khí lại nhát gan nói: “Sẽ chia tay với cậu!”

1

Thời Bất Phàm đứng thẳng nhìn cậu, Chân Nguyên Bạch đối diện với hắn, nhìn thấy khóe môi hắn cong cong: “Cậu thương tôi, tôi đương nhiên sẽ thương cậu, sao lại nỡ bắt nạt cậu chứ?”

Chân Nguyên Bạch thả lỏng, lại nhíu mày nói: “Tôi còn thấy có một bài bỏ phiếu xem cậu có đạt hạng 2 trong lần kiểm tra tới không, rất nhiều người đều bình chọn cậu sẽ không đạt được, cậu có muốn nỗ lực không?”

“Nếu cậu dạy tôi, thì tôi nhất định sẽ nỗ lực.”

Trong lòng Chân Nguyên Bạch lại hơi tức giận, tất cả đáp án Thời Bất Phàm viết đều đúng, rất nhiều đó, mấy người đó dựa vào đâu mà cảm thấy hắn sẽ không đạt được hạng 2 chứ? Cậu đột nhiên nắm lấy tay Thời Bất Phàm, nói: “Tôi không ngủ trưa nữa, từ hôm nay trở đi, tôi muốn ngày nào cũng dạy bù cho cậu kiến thức, cậu nhất định phải phấn đấu đạt được hạng 2 cho mọi người thấy!”

Trong lòng Thời Bất Phàm hơi động, hỏi: “Bù lại như thế nào?”

Mắt Chân Nguyên Bạch tròn xoe chuyển tới, mang theo mấy phần nghi ngờ: “Mới thế cậu đã sợ rồi à?”

“Không sợ, chỉ là tò mò thôi.”

“Từ giờ đến giờ ra chơi cậu không có việc gì thì đừng ra ngoài, mỗi giờ ra chơi tôi có thể giảng một bài cho cậu, sau đó buổi tối chúng ta cùng nhau học tiết tự học. Nhưng chỉ dựa vào mình tôi cũng không được, cậu cũng nên nghiêm túc nghe giáo viên giảng bài đi, nhớ ghi lại bài, nếu cậu không nghiêm túc học tập thì người khác có giúp cậu thế nào cũng vô dụng thôi.”

“Ừm.” Thời Bất Phàm nghe cậu nói liền cảm thấy thoải mái, nói: “Vậy chủ nhật thì sao?”

Chân Nguyên Bạch rất có khí thế: “Chủ nhật cho cậu nghỉ một ngày.”

Thời Bất Phàm ham học như chết đói: “Không thì đừng nghỉ, hiện tại tôi chỉ ước gì lập tức đạt được hạng 2 cho bọn họ xem, chủ nhật cậu cũng dạy thêm cho tôi đi, thu phí theo giờ, một tiếng trả cậu 100 tệ.”

Tim Chân Nguyên Bạch đập thình thịch hai cái, nói: “Như thế không ổn lắm đâu.”

“Có gì mà không ổn chứ, từ thứ hai đến thứ bảy cậu đều dạy miễn phí cho tôi, chủ nhật kiếm tí thu nhập thì có sao đâu? Thế là đã là hết lòng giúp đỡ rồi.”

Chân Nguyên Bạch cũng cảm thấy đề nghị này rất ổn, dù gì cũng là kiếm tiền từ công sức của bản thân, nhưng cuối cùng cậu vẫn lắc đầu, nói: “Thôi, tôi giúp cậu là nên mà, không phải hiện tại chúng ta… đang hẹn hò à?”

Thực ra cậu muốn nói là do mình làm hại Thời Bất Phàm mất trí nhớ, dạy thêm cho hắn coi như là đền bù vậy, nếu Thời Bất Phàm có thể thi được hạng hai, thì nếu sau này hắn có khôi phục trí nhớ mà muốn đánh cậu, cậu vẫn có thể cò kè mặc cả.

Tim Thời Bất Phàm lại âm thầm nhộn nhạo, bạn học nhỏ đúng là hiểu chuyện mà, muốn hôn quá đi.

Hắn tiếp tục nói: “Chủ nhật học thêm thế nào? Chúng ta hẹn nhau ở ngoài hay là đến nhà cậu?”

“Đương nhiên là ra ngoài rồi.” Chân Nguyên Bạch dĩ nhiên nói: “Bố mẹ tôi không thích… Người khác đến nhà tôi.”

Cậu kịp thời nuốt xuống lời định nói, nhưng Thời Bất Phàm vẫn nghe ra, vẻ mặt không thay đổi, nói: “Còn thứ bảy thì sao?”

“Chiều thứ bảy chúng ta ngơi nghỉ nửa ngày đi.”

Thời Bất Phàm không muốn nghỉ một chút nào, hắn nghiêm mặt nói: “Đạt được hạng hai không dễ đâu, chúng ta phải chạy đua với thời gian mới được.”

Hiếm lắm hắn mới có tí chí tiến thủ, Chân Nguyên Bạch cũng không muốn ngăn tinh thần tích cực của hắn: “Vậy buổi sáng học xong chúng ta đến thư viện luôn, đến 6 giờ thì chúng ta về nhà.”

“Tôi có một đề nghị tốt hơn nè.”

“?”

“Chiều thứ bảy có thể đến nhà tôi, tối chủ nhật lại đưa cậu về nhà.”

– ———————————-

Tác giả có lời muốn nói:

Nguyên Nguyên: Đồng ý hay không đồng ý?

Thời Ca: Đồng ý đi.

– ——————————-

yiuyt68: Nói thật là tui edit nhưng nhiều câu tôi cũng không hiểu là cái gì đâu:v, các cô đọc chỗ nào khó hiểu thì bảo tui nha. 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN