Trong lòng Chân Nguyên Bạch có hơi hoảng loạn, mấy câu cửa miệng trước kia của Thời Bất Phàm là “Lăn ra xa một chút” “Muốn bị đánh tới khóc luôn à” “Đừng động vào ba mày”, hắn mất trí nhớ rồi mà vẫn còn nhớ mấy câu cửa miệng của mình à?
+
Nhưng dù sao đi nữa, Chân Nguyên Bạch cũng không dám dẫn hắn đến nhà của mình, xe điện bởi vì đi quá chậm mà lung lay, bả vai Chân Nguyên Bạch đột nhiên trùng xuống, cằm của Thời Bất Phàm đè lên vai cậu, hơi thở ấm nóng phả vào bên tai cậu, sống lưng Chân Nguyên Bạch lập tức dựng thẳng: “Này, không thì tôi thuê phòng giúp cậu…… nhá?”
Thời Bất Phàm đột nhiên cười, Chân Nguyên Bạch nghe mà tê dại da đầu, đến mức cậu cảm giác ngồi xe cũng không nổi nữa, hắn mới lười biếng nói: “Được.”
Chân Nguyên Bạch vừa thở phào một hơi, lại đột nhiên nhớ cậu không mang chứng minh thư, cậu hỏi hắn: “Cậu mang chứng minh thư không vậy?”
Thời Bất Phàm chậm rì rì nói: “Không.”
Chân Nguyên Bạch ở trong đầu suy suy nghĩ nghĩ một hồi, cảm thấy thật sự không còn chỗ để đi, đành mặt như đưa đám mang theo hắn đến nhà của mình. Khi đi trên đường còn cố ý vòng xa một chút, chỉ sợ Thời Bất Phàm nhớ đường đến nhà cậu, nhỡ có ngày khôi phục trí nhớ sẽ tìm đến tận nhà đánh cậu mất.
Tới cửa tiểu khu, cậu dùng chân chống xe trên mặt đất, hơi dựng thẳng bả vai, nhìn nhìn Thời Bất Phàm cau mày mở mắt ra: “Tới rồi?”
“Ừ……” Chân Nguyên Bạch nói: “Cậu xuống xe đi, tôi đem xe vào thang máy.”
Thời Bất Phàm xuống xe, đôi mắt liếc qua lại xem xét, Chân Nguyên Bạch sợ hắn nhớ tiểu khu chỗ mình ở, đi đến kéo hắn: “Bên này, chúng ta đi vào thôi.”
Vóc dáng Thời Bất Phàm cao lớn, tay khoanh trước ngực đứng trong thang máy rất có cảm giác áp bách, Chân Nguyên Bạch đỡ xe máy điện, nghiêng đầu trộm nhìn hắn, phát hiện cổ và mặt hắn nhìn giống như bị dị ứng vậy, trong lòng càng thêm tò mò.
Nhưng Thời Bất Phàm không nói, cậu cũng không dám hỏi, hai người trong không khí trầm mặc đi đến tầng lầu nhà cậu, Chân Nguyên Bạch lập tức đẩy xe đi ra ngoài, cậu vừa che lại số nhà, vừa cầm chìa khóa mở cửa, sau đó đi vào đứng một bên làm ra một tư thế “Mời vào”.
Thời Bất Phàm nhìn thấu tâm tư nhỏ của cậu, lười biếng kéo kéo khóe miệng, từ bên người cậu lắc lư đi vào.
Trường cấp hai của Chân Ưu Tú cách trường cấp ba của Chân Nguyên Bạch không xa lắm, có đôi khi tan học sớm sẽ chờ Chân Nguyên Bạch rồi cùng về, tuy rằng chưa từng nói chuyện cùng Thời Bất Phàm, nhưng cũng biết hắn. Cậu nhóc nghe được động tĩnh đi ra, bốn mắt nhìn nhau, sau đó nhăn mày lại, còn chưa có kịp nói cái gì thì Chân Nguyên Bạch vừa chống xe điện xong đã xông đến kéo Chân Ưu Tú đẩy vào trong phòng, nói: “Anh đưa bạn về nhà, em ngoan ngoãn làm bài tập đi.”
“Làm xong rồi.”
“Vậy đi chơi game đi.” Hai đứa con nhà họ Chân thành tích học tập đều không tệ, Chân Bình Tân lại làm ở công ty game, cho nên việc hai đứa lên mạng chơi game cũng không quản lý quá gắt gao.
Chân Ưu Tú nghiêng đầu nhìn về phía sau cậu, Chân Nguyên Bạch duỗi tay đẩy đầu nhóc trở về: “Không được đi ra ngoài.”
Cậu không chỉ sợ bản thân bị đánh mà còn lo Thời Bất Phàm nhớ mặt cậu nhóc sau này sẽ tìm đến đánh Chân Ưu Tú.
Cậu đóng cửa phòng Chân Ưu Tú, đi ra ngoài lần nữa thì phát hiện Thời Bất Phàm đã đi dạo quanh nhà cậu xong luôn rồi, hiện tại còn đang nằm trên giường của cậu, đúng là không biết ngại là gì cả.
Nhìn thấy cậu đi tới, Thời Bất Phàm mở miệng: “Rót cho tôi cốc nước”
Chân Nguyên Bạch không chút tình nguyện, lững thững đi rót một cốc nước sôi để nguội rồi mang đến cho hắn, đột nhiên Thời Bất Phàm bật thân người từ trên giường ngồi dậy, làm cậu sợ hết hồn lùi về phía sau một bước theo bản năng.
“Có gì mà cậu sợ thế?” Thời Bất Phàm lấy thuốc dị ứng từ trong túi ra, nhướng mày hỏi: “Trước kia chúng ta chơi với nhau đều như thế này à?”
“Sao mà thế được.” Chân Nguyên Bạch nói: ” Ngày trước cậu đối xử với tôi rất tốt”
“Thế cậu sợ cái gì?”
“Đầu cậu bây giờ hỏng rồi mà, không phải sao?”
Lá gan thì nhỏ mà miệng thì cũng lanh lợi ghê, Thời Bất Phàm nhét thuốc vào miệng, uống thêm ngụm nước, ánh mắt lười nhác nhìn cậu chằm chằm, Chân Nguyên Bạch nuốt nước miếng, tự nhiên cảm thấy tay chân vướng víu, cậu duỗi tay ra muốn cầm cốc nước, Thời Bất Phàm lại nhanh hơn một bước bưng cốc lên: ” Cậu vội thế làm gì? Tôi còn chưa uống xong đâu.”
Chân Nguyên Bạch lùi về sau một bước, rồi tiếp tục lùi thêm bước nữa, lưng chạm bàn học, ngón tay hơi cào cào ngăn kéo.
Thời Bất Phàm uống hết nước trong cốc, cà lơ phất phơ nói: ” Đi rót cho tôi cốc nữa đi”
Chân Nguyên Bạch nhận cốc nước từ tay hắn, xoay người đi rót nước, lúc quay lại thì di động đột nhiên vang lên. Là Quý Diễm Bình gọi tới, cô hỏi cậu Thời Bất Phàm có ở cùng cậu không, Chân Nguyên Bạch đành nói: “Cậu ấy đang ở nhà em.”
Quý Diễm Bình thở phào một hơi: “May mà không chạy loạn đi đâu, ba mẹ em ấy đang tìm em ấy, thế này đi, bây giờ cô cho em số điện thoại của ba mẹ em ấy, bao giờ em ấy muốn về em gọi cho ba mẹ em ấy đến đón, được không?”
Nghe có vẻ không tốt lắm đâu.
Chân Nguyên Bạch đau khổ nhìn Thời Bất Phàm đang uống nước, nói: “Dạ được ạ”
Vừa tắt điện thoại, Thời Bất Phàm bỗng ngoắc ngoắc ngón tay với cậu, lòng Chân Nguyên Bạch cảnh giác, theo bản năng nhìn nhìn xung quanh.
Thời Bất Phàm nói: “Sao trên vai cậu lại có đứa trẻ con thế?”
3
“…” Ban ngày ban mặt, da gà trên người Chân Nguyên Bạch bị một câu của hắn khơi lên ngay lập tức. Nhìn cậu trong nháy mắt người cứng đờ, mặt tái nhợt làm cho Thời Bất Phàm rất vui vẻ, khóe miệng hắn nhếch nhếch: “Lừa cậu đấy, đến đây, đưa tôi điện thoại.”
Chân Nguyên Bạch hơi hơi run rẩy, hơi tức giận: “Làm gì?”
Thời Bất Phàm vẫn còn ý cười trên mặt, ánh mắt hơi thiếu kiên nhẫn: “Cậu đưa cho tôi thì biết, cậu mà không đưa tôi đánh cậu đấy.”
Chân Nguyên Bạch đưa điện thoại cho hắn, Thời Bất Phàm nhận lấy, trong điện thoại di động của cậu tìm số điện thoại của bản thân, ánh mắt dừng lại trên chuỗi số không tên rồi nhìn về phía cậu, ánh mắt hơi sâu xa: “Quan hệ của chúng ta rất tốt, vậy mà còn không lưu số điện thoại của nhau, cậu nói xem có kỳ lạ không?”
Chân Nguyên Bạch giựt lại điện thoại của mình, rầm rầm rì rì nói vớ vẩn: “Vì là bạn thân nên nhớ số điện thoại của nhau, cũng không cần lưu làm gì, như vậy mới thể hiện được tình cảm của mình với đối phương chứ… cậu, cậu nhìn gì? Câu đấy do chính cậu nói đó.”
Cậu ỷ vào việc Thời Bất Phàm mất trí nhớ mà vứt nồi vào tay hắn.
Thời Bất Phàm sờ sờ cằm, tắt hết hai màn hình điện thoại, nói: “Được, vậy số điện thoại của tôi là bao nhiêu?”
“…” Chân Nguyên Bạch im lặng hai giây, đột nhiên trừng mắt với hắn: “Cậu nói vậy là đang nghi ngờ tôi sao? Cậu nghi ngờ tôi không phải bạn thân của cậu à?”
“…” Nhìn vẻ mặt của cậu cũng hơi dọa người đấy, Thời Bất Phàm bị cậu trừng mắt làm cho ngốc mất mấy giây, cảm giác hoài nghi hơi vơi đi, hắn hỏi: “Thật sự là bạn thân của tôi à?”
Chân Nguyên Bạch đột nhiên nắm chặt nắm tay, sau đó dưới ánh mắt của Thời Bất Phàm, nhẹ nhàng đấm một phát, nói: “Động tác này với cậu rất quen đúng không?”
Lông mi Thời Bất Phàm hơi động, cố suy nghĩ một chút, theo bản năng cũng nắm tay đấm nhẹ lên ngực cậu, tuy chẳng nhớ gì nhưng tứ chi thì vẫn nhớ động tác này, vì thế chần chờ gật gật đầu.
Chân Nguyên Bạch tự tin hơn một chút, giật lại điện thoại mình lần nữa, mở màn hình, nhanh chóng liếc qua dãy số, nói: “Cậu không thấy trừ tôi ra cũng không còn bạn bè nào đến bệnh viện thăm cậu à? tôi không phải bạn cậu thì còn ai?”
Thời Bất Phàm liếm liếm môi. Vốn hắn mất trí nhớ không nhớ rõ thì thôi, Chân Nguyên Bạch chẳng bị gì cũng không nhớ rõ, nhất định có gì đó mờ ám, Chân Nguyên Bạch cứng rắn nói thế, lại làm hắn tự nhiên cảm thấy là do hắn nghĩ nhiều thôi. Chân Nguyên Bạch lại nói: “Cậu nói xem tôi giả vờ làm bạn cậu thì có lợi gì? Từ sáng sớm đã là tôi chăm sóc cậu mà. Là do tôi ăn no dửng mỡ mới đi làm bảo mẫu cho người mình không quen à?”
2
Cậu phát hiện thái độ của bản thân có tính quyết định tới suy đoán của Thời Bất Phàm với cậu, vừa nghe lời cậu nói trong mắt Thời Bất Phàm hiện lên chút trống rỗng, hắn sờ sờ cằm, nói: ” Vậy tại sao cậu không biết tôi bị dị ứng với đậu nành?”
Chân Nguyên Bạch: “!”
Đầu cậu trống rỗng trong một giây, rồi rất tự nhiên tiếp tục đội nồi cho Thời Bất Phàm: “Cậu bình thường rất kiêu ngạo, lúc nào cũng tỏ vẻ không sợ trời không sợ đất, ai mà biết cậu có bệnh như vậy chứ. Cậu còn không biết xấu hổ mà hỏi tôi, rõ ràng quan hệ chúng ta tốt thế mà cậu còn không nói với tôi cậu dị ứng với đậu nành, cậu đối xử với bạn thân cậu vậy à?”
3
“…” Thời Bất Phàm nhíu mày lại, hắn cứ có cảm giác có chỗ nào đó không đúng nhưng cũng không rõ là không đúng chỗ nào.
1
Bề ngoài Chân Nguyên Bạch tỏ vẻ rất bình tĩnh chỉ mình cậu biết tim cậu đang điên cuồng đập mạnh như thế nào, ngón tay không ngừng cọ cọ mép quần, bỗng nhiên cậu duỗi tay lấy đi điện thoại của Thời Bất Phàm, đầu ngón tay nhanh chóng nhập số điện thoại của bản thân vào, nói: “Bây giờ tôi sẽ lưu số điện thoại mình vào máy cậu, không biết cậu nghĩ cái gì mà cứ nhất định phải dùng cách nhớ số điện thoại để thể hiện mối quan hệ tốt của chúng ta nữa toàn mấy ý nghĩ linh tinh, cũng chỉ có mình tôi mới chịu được mà vẫn chơi với cậu lâu như vậy.”
“Chúng ta biết nhau lâu lắm rồi à?”
Chân Nguyên Bạch nhìn hắn một cái, trả lại điện thoại, nói dối càng ngày càng không biết ngượng mồm: ” Đương nhiên là lâu rồi, bắt đầu từ lớp… 10… đã quen nhau rồi”
Lời này là thật đấy.
Thời Bất Phàm nhận lại điện thoại của mình, chỉ một biểu tượng ứng dụng trên màn hình: “Tại sao cả ứng dụng mạng xã hội của tôi cũng không kết bạn với cậu?”
Chân Nguyên Bạch đảo mắt: “Bởi vì cậu xóa tôi rồi”
“?”
“Cậu, cậu cho rằng tại sao cậu mất trí nhớ?” Chân Nguyên Bạch hơi sắp xếp lại ngôn ngữ: “Bởi vì chúng ta cãi nhau, vừa ầm ĩ với nhau xong cậu đã dẫm lên ván trượt đi mất, có thể do tức giận nên câu đi rất nhanh, sau đó không cẩn thận ngã đến hỏng đầu luôn.”
“…” Thời Bất Phàm bắt đầu hơi tin cậu: “Tại sao chúng ta lại cãi nhau?”
“Bởi vì, bởi vì có một bài tập cậu không biết làm, lúc cậu hỏi tôi, tôi lại đang giảng bài cho người khác, sau đó, sau đó cậu tức giận luôn.” Chân Nguyên Bạch hơi nâng cằm, còn tự cảm thấy câu chuyện mình bịa ra rất thuyết phục, nói xong còn cố tình muốn làm cho hắn lúng túng: ” Đồ hẹp hòi.”
2
Thời Bất Phàm: “?”
Hắn nhìn Chân Nguyên Bạch, dùng lưỡi chọc chọc bên má, cảm giác đầu lại bắt đầu đau nhói lên: “Là thật à?”
“Cậu lại không tin lời của tôi!” Chân Nguyên Bạch nói: “Tôi lừa cậu để được cái gì chứ?”
“…” Thời Bất Phàm nheo mắt lại, đưa ra nghi vấn cuối cùng: “Tại sao lúc đầu cậu không muốn tôi đến nhà cậu?”
“Bởi vì trước kia cậu từng nói nhà tôi nhỏ, nên tôi không vui.”
Cậu phản ứng rất nhanh, nói cũng có vẻ là thật, điều quan trọng nhất là Thời Bất Phàm cảm thấy câu nói này đúng là rất giống lời mà mình có thể nói ra.
Hắn cuối cùng cũng tin lời Chân Nguyên Bạch nói, nằm xuống giường, nói: “Tôi muốn ngủ một lát, cậu đi mua cho tôi một phần cơm trưa đi.”
Chân Nguyên Bạch lấy điện thoại ra đặt cơm cho hắn, ngoài miệng vẫn không quên nhắc nhở: “Tôi là bạn của cậu chứ không phải giúp việc nhà cậu đâu.”
“Thích.” Thời Bất Phàm trở mình, kéo chăn nhắm hai mắt lại.
Độ lớn lá gan của Chân Nguyên Bạch tỉ lệ thuận với số lời nói dối thốt ra, đã càng lúc càng lớn rồi, cậu đi đến đẩy đẩy Thời Bất Phàm: “Cậu muốn ăn cái gì?”
Thời Bất Phàm bực bội: “Tùy cậu.”
“Không có tùy tiện chỉ có đại tiện*”
*Raw:” 没有随便, 有大便.”
Thời Bất Phàm quay mặt lại nhìn cậu.
Chân Nguyên Bạch nhảy dựng lên, cầm điện thoại cách xa hắn, yếu yếu ớt ớt: “Tôi đặt cho cậu lẩu chua cay*, một bát cơm có đủ không vậy?”
*Lẩu chua cay (麻辣香锅叭)
– ————————–
Tác giả có lời muốn nói:
Nguyên Nguyên: Nhìn xem, tui nuông chiều người anh em tốt của tui chưa này.
Thời Ca:?