Tháng Ngày Cùng Giáo Thảo Mất Trí Nhớ Giả Vờ Yêu Đương - Chương 5: Yêu sớm mới sợ bị phát hiện
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
38


Tháng Ngày Cùng Giáo Thảo Mất Trí Nhớ Giả Vờ Yêu Đương


Chương 5: Yêu sớm mới sợ bị phát hiện


Chân Nguyên Bạch biết rõ, nếu Thời Bất Phàm nói với ba người kia rằng hắn ta và cậu là bạn thân, bọn họ chắc chắn sẽ bảo hắn rằng cậu đang nói dối, Thời Bất Phàm mà biết chuyện thì lúc hắn báo thù cậu sẽ không chỉ đơn giản vì mâu thuẫn ban đầu nữa.

Hiện tại chỉ hy vọng chuyện này đừng để ai biết nữa, nếu không ai biết vậy chỉ cần Thời Bất Phàm không khôi phục trí nhớ thì chuyện cậu lừa hắn sẽ không bị phát hiện.

Nhưng Thời Bất Phàm sẽ đồng ý không nói chuyện này cho ai biết ư?

Chân Nguyên Bạch không chắc lắm.

Thời Bất Phàm bình tĩnh nhìn cậu trong chốc lát, chậm rãi nói: “Tôi biết rồi.”

Hắn bỗng nhiên lại nằm lại xuống giường, tư thế lười biếng đến mức làm Chân Nguyên Bạch kinh hoảng: “Không phải cậu, cậu bảo bọn họ đến đón à?”

“Nhưng cậu đâu có cho tôi gửi định vị, bây giờ tôi lười không muốn động đậy nữa đâu.” Thời Bất Phàm nằm nhoài xuống, nhíu mày nói: “Nhức đầu.”

Chân Nguyên Bạch liên tục nhìn đồng hồ trên tường, Thời Bất Phàm nằm trên giường, qua kẽ tay nhìn cậu, như đang suy nghĩ gì, cố ý hỏi: “Có chuyện gì sao? Sao trông cậu hoảng thế?”

“Tôi, không, không có gì đâu.” Chân Nguyên Bạch ngồi lại ghế, hỏi hắn: “Vậy cậu muốn nằm đến khi nào mới đi vậy?”

“Nghỉ đủ thì tôi đi.” Thời Bất Phàm nhắm mắt, nhìn như lại muốn ngủ tiếp.

Còn chút nữa là đến 6 giờ, đầu Chân Nguyên Bạch như muốn nổ tung ra, da gà trên tay cứ nổi lên hết tầng này đến tầng khác. Nhịn không được lại thò qua chỗ Thời Bất Phàm: “Tôi đưa cậu ra ngoài, được không?”

Thời Bất Phàm mở một mắt nhìn cậu: “Sao cậu vội đuổi tôi đi thế?”

Bởi vì tai tiếng đầy mình của cậu đấy!!!

Chân Nguyên Bạch nói năng có chút lộn xộn: “Tôi đâu có đuổi cậu, nhưng mà cậu đã bảo mấy người bạn kia đến đón rồi mà, cậu không trả lời lại họ, thế thì họ lại đợi lâu đấy.”

Thời Bất Phàm thản nhiên nói: “Không sao, tôi đau đầu, tí nữa nói với họ, bọn họ sẽ hiểu cho thôi.”

“Tí nữa là đến bao giờ vậy?” Tròng mắt lại liếc đồng hồ trên tường lần nữa, Chân Nguyên Bạch gấp đến muốn khóc luôn rồi.

Thời Bất Phàm hơi suy nghĩ một chút, vì sao Chân Nguyên Bạch trông có vẻ hoảng sợ quá vậy? Cấp 3 rồi kết bạn còn sợ bố mẹ phát hiện à? Trừ khi là yêu sớm!

Thời Bất Phàm cảm thấy hơi buồn cười.

Trong đôi mắt sắp khóc đến nơi của Chân Nguyên Bạch, hắn mới rủ chút lòng thương xuống giường: “Cậu nói đúng đấy, cũng không thể để họ chờ mãi được.”

Chân Nguyên Bạch vội chạy theo đằng sau, luống cuống đem xe máy điện của mình ra, đi ra khỏi tiểu khu, lúc này trái tim trong lồng ngực mới về lại chỗ cũ, cậu lắc lư đèo Thời Bất Phàm đến bên cạnh một tòa nhà nổi tiếng trong thành phố, nói: “Cậu đứng chỗ này đợi họ đi theo định vị đến đón nha, tôi đi về trước đây.”

Thời Bất Phàm nhìn cậu một cái.

Chân Nguyên Bạch lớn lên rất đẹp, da thì trắng trắng mềm mềm, ngũ quan tinh tế như ngọc, là một khuôn mặt ngoan ngoãn làm người khác vui vẻ khi nhìn thấy, Thời Bất Phàm nhớ đến bốn chữ “xác định quan hệ”, bỗng nhiên liế.m li.ếm môi, chậm rãi nói: “Được, đi đường cẩn thận.”

Chân Nguyên Bạch ngồi trên xe điện, trước khi rời đi còn quay lại nhìn về phía hắn như lưu luyến không muốn rời: “Chuyện của chúng ta, cậu đừng nói với ai có được không?”

“Ừm.” Thời Bất Phàm phất tay với cậu.

Chân Nguyên Bạch vẫn rất bất an, trông Thời Bất Phàm không giống người sẽ làm theo khuôn phép, lời của hắn có thể tin hay không còn chưa biết được đâu.

Thời Bất Phàm dáng người cao gầy, đứng đó một cách uể oải, y như tấm biển quảng cáo đa chiều thu hút ánh mắt người đi đường.

Những đứa trẻ ở độ tuổi này, đặc biệt là mấy phú nhị đại* trong nhà nhiều tiền, thường sẽ có thái độ thách thức với quy tắc, Khâu Tinh không thèm nhìn biển báo cấm dừng xe, trực tiếp dừng xe trước mặt Thời Bất Phàm, từ trên xe ba nam sinh bước xuống, nhìn chằm chằm lụa trắng quấn quanh đầu hắn.

*Phú nhị đại: “thế hệ giàu có đời thứ hai” là một thuật ngữ tiếng Trung được dùng để chỉ đến thế hệ con cái của giới nhà giàu

Khâu Tinh nói: “Bé ngoan, ngã vỡ đầu thật này.”

Minh Mạch nói: “Cậu tao là bác sĩ chữa trị cho mày, ổng nói mày mất trí nhớ tao còn không tin cơ, xem ra đúng là mày mất trí nhớ thật rồi.”

Diệp Liêm: “Được rồi, đợi tí nữa lại có người đưa giấy phạt giờ, lên xe trước đi.”

Khâu Sênh* hoàn toàn không thèm để ý: “Phạt thì phạt, vị thành niên lái xe mà không bị phạt thì đúng là vô lý.”

*Những phần trước tác giả gọi nhân vật này là Khâu Tinh (邱旌) nhưng đoạn này lại đổi thành Khâu Sênh (邱笙) không rõ nguyên do nha.

1

Diệp Liêm đá hắn một cái: “Anh tao cảnh cáo chúng ta dạo này phải ngoan ngoãn chút đấy, nhanh lên xe đi.”

Tuy Thời Bất Phàm không nhớ chút gì về bọn họ, nhưng không khí khi ở chung rất quen thuộc, hắn không nói gì khom lưng ngồi vào ghế phụ, mấy người kia lại bắt đầu tán nhảm.

“Nghe nói Chân Ngu Ngốc* là người gọi xe cấp cứu đưa mày đến bệnh viện à? Này, sao mà mày lại ngã thế?

*Biệt danh ở trường của Chân Nguyên Bạch ( đã có chú thích tại chương 1)

“Thời Ca mất trí nhớ rồi làm sao mà nhớ được, mày nói xem có phải là do mấy tên khốn từ trường cấp ba kia nhân lúc Thời Ca và chúng ta không ở chung nhau mà đến kiếm chuyện không?”

“Chuyện này thì hỏi thử Chân Ngu Ngốc là biết mà.” Khâu Tinh phân tích “Dù sao lúc ý có mỗi cậu ta là nhìn thấy.”

Ánh mắt Diệp Liêm nhìn gáy Thời Bất Phàm, nói “Người anh em tốt kia của mày đâu? Sao chẳng thấy ai vậy?”

“Tao bảo cậu ta về trước rồi.” Thời Bất Phàm chậm rãi mở miệng “Chân Ngu Ngốc mà chúng mày nói là ai vậy?”

“Chân Ngu Ngốc mà mày cũng không nhớ…?” Minh Mạch nhanh chóng giải thích “Đó là học sinh giỏi gương mẫu của lớp đấy, niềm kiêu hãnh của trường, nghe nói lúc thi đầu vào cấp ba cậu ta còn đạt điểm tuyệt đối đấy, ngoài thành tích chẳng có cái gì giỏi cả, Chân Thông Minh, Chân Nguyên Bạch.” 

Thời Bất Phàm nhướng mắt “Cậu ta lợi hại thế sao?”

“Thì cũng chỉ được cái là học giỏi.” Khâu Tinh tiếp lời “Trừ học tập thì làm gì cũng không xong, không biết chơi bóng rổ, không biết đá bóng, xác suất chơi cầu lông bằng xác xuất quả cầu tự đi tìm cậu ta, nói thế mày hiểu chưa?”

Diệp Liêm nói tiếp “Não thì phát triển tứ chi lại chẳng dùng được tí gì.”

“Đúng đúng, đấy là ý tao đấy.”

Minh Mạch “Hơn nữa mày thường hay trêu cậu ta, cậu ta cũng không thích mày lắm đâu, hiệu trưởng còn thường xuyên so sánh hai người với nhau, nhưng mày là theo kiểu hình tượng trái ngược ấy.”

1

Thời Bất Phàm: “Quan hệ bọn tao không tốt lắm à?”

“Tất nhiên rồi.” Khâu Tinh cười nói “Mày mất trí nhớ xong đúng là biết đùa mà, mày lúc nào cũng gọi cậu ta là Chân Ngu Ngốc thì quan hệ hai chúng mày tốt được mới là lạ ấy.”

Thời Bất Phàm nhướng mày, Minh Mạch lại nói tiếp: “Nói thật, nếu không phải thực lực vũ lực không cho phép có khi cậu ta đã đánh nhau với mày luôn rồi đấy, nhưng chẳng có cách nào cả, ai bảo tên ngu ngốc kia nhát gan thế chứ, mỗi lần nhìn thấy  là lá gan cũng bị dọa cho run rẩy ha ha ha.”

Chân Nguyên Bạch hắt xì liên tục mấy cái.

Lúc trưa bị Thời Bất Phàm chiếm giường nên cậu không được ngủ trưa, đuổi được Thời Bất Phàm đi rồi lúc về đến nhà cậu ngay lập tức vùi mình lên chăn ấm đệm êm, đắp chăn lên bỗng nhiên thấy trên chăn toàn là mùi thuốc mà Thời Bất Phàm mang ra từ bệnh viện, cậu mạnh mẽ bò dậy, lột vỏ chăn đệm ném hết vào máy giặt, tiện hỏi Chân Ưu Tú: “Vỏ chăn của em cũng nên giặt rồi nhỉ?”

Chân Ưu Tú bỏ tai nghe ra, ngẩng mặt: “Anh ta đi rồi à?”

Chân Nguyên Bạch thuận tay lột vỏ chăn của nhóc, nói: “Đi rồi.”

“Sao anh lại kết bạn với anh ta vậy?”

Chân Nguyên Bạch:”Trẻ con hỏi nhiều thế làm gì?”

Chân Ưu Tú đeo lại tai nghe:”Nếu anh ta đánh anh…”

Chân Nguyên Bạch còn đang trông chờ nhóc ta nói vài câu hẳn hoi với mình.

“Anh nhớ chạy nhanh vào.”

1

Chân Nguyên Bạch không nói gì ném vỏ chăn lột được một nửa lại, quay đầu ra khỏi phòng Chân Ưu Tú.

Vất vất vả vả mới thu dọn xong giường đệm, Chân Nguyên Bạch kiệt sức nằm trên giường, vừa chuẩn bị đi ngủ thì điện thoại lại bất ngờ kêu lên, có người gửi tin nhắn WeChat cho cậu.

Cậu cầm điện thoại lên xem, thấy một cái hình đại diện rất khủng bố, là hình đầu người đeo mặt nạ, trên mặt nạ là ba cái lỗ đen kịt, cực kì giống mặt thần chết.

Tên WeChat của Thời Bất Phàm rất đơn giản chỉ có một từ, dưới thông báo “đã trở thành bạn tốt”* là tin nhắn hắn gửi cho Chân Nguyên Bạch: “Chúng ta rốt cuộc có quan hệ như thế nào?”

*Sau khi kết bạn sẽ có thông báo như thế này trong khung trò chuyện, Messenger hình như cũng có tính năng gần giống.

Chân Nguyên Bạch ngay lập tức ngồi thẳng dậy, cậu cố gắng giữ bình tĩnh, đánh chữ: “Cậu mà còn cứ như vậy thì tôi không thèm để ý cậu nữa đâu.”

Thời Bất Phàm dựa vào ghế sô pha uống nước trái cây, cúi đầu nhìn tin nhắn, cảm thấy câu này có cảm giác cứ như đang làm nũng*.

1

*QT là “Kiều tiếu”, raw: “娇俏” ai có cách chuyển sang cái khác thì bảo tôi với.

Chân Nguyên Bạch lại gửi cho hắn một tin nhắn: “Đã nói với cậu nhiều lần thế rồi, cậu vẫn không tin thì thôi vậy, chúng ta cắt đứt quan hệ đi.”

Cắt đứt quan hệ cũng tốt, coi như chưa có gì phát sinh cả, Chân Nguyên Bạch ôm giấc mộng tốt đẹp mà nhận được tin nhắn của Thời Bất Phàm: “Thu hồi lại tin nhắn đi.”

Chân Nguyên Bạch: “…”

Cậu nghiến răng, thầm nghĩ tôi không thu hồi đấy cậu có thể làm gì chứ? Cậu có thể thông qua mạng đánh tôi chắc?

Bạn đã thu hồi một tin nhắn.

6

Cậu nằm xuống, trừng mắt nhìn mấy chữ kia như nhìn tôn nghiêm bản thân vỡ thành mảnh vụn.

Đợi cả nửa ngày cũng không thấy Thời Bất Phàm nhắn thêm gì nữa, cậu không tình nguyện chủ động dò hỏi: “Có phải có người nói gì với cậu rồi đúng không?”

Thời Bất Phàm đang sửa biệt danh của Chân Nguyên Bạch, đầu tiên hắn đổi thành “Thật Đần Độn”, lại cảm thấy với quan hệ của hai người họ đặt thế này hơi không đúng, vì thế đổi thành “Thật Thông Minh”. sửa xong lại nhìn thoáng qua ảnh đại diện Cậu Bé Bọt Biển của Chân Nguyên Bạch, thì vẫn cảm thấy không đúng lắm, vì thế đổi thành “Chân Ngu Ngốc”

Thời Bất Phàm vô cùng vừa lòng.

Hắn trở lại giao diện trò chuyện, trả lời: “Không có gì cả.”

Chân Nguyên Bạch nhíu nhíu mày, sau đó đổi biệt danh của Thời Bất Phàm thành “Thời phiền phức”, sau đó mơ màng ngủ mất.

Ngày hôm sau là chủ nhật, vì để tránh ngày hôm nay Thời Bất Phàm lại đến tìm người “anh em tốt” là mình, Chân Nguyên Bạch vừa dậy đã gửi tin nhắn cho hắn: “Hôm nay cậu đến bệnh viện à?”

Mãi đến gần 11 giờ mới nhận được trả lời: “Ừm.”

Chân Nguyên Bạch lại quan tâm hắn: “Hôm nay đã cảm thấy tốt hơn chưa?”

Thời phiền phức: “Vẫn ổn.”

Chân Nguyên Bạch tiếp tục đánh chữ: “Có cần tôi đi bệnh viện cùng cậu không?”

Thời Bất Phàm dừng động tác uống sữa, hắn nhìn câu chữ đầy ý quan tâm, liế.m liế.m môi, một lúc sau mới hồi thần: “Không cần.”

Ngay lập tức, Chân Nguyên Bạch cảm thấy như được tha cho, hưng phấn nhảy lên, tốt quá đi, cả ngày hôm nay thoát khỏi Thời Bất Phàm rồi.

Kết quả đến giữa trưa, một cặp tự xưng là ba mẹ của Thời Bất Phàm tìm đến nhà của cậu, hôm nay là ngày nghỉ của ba cậu, đột nhiên có khách đến nhà khiến ông còn sửng sốt một lúc, vội vàng đưa hai tay nhận quà từ họ. Đôi vợ chồng này trông rất bình dị, Chân Nguyên Bạch ngồi bên cạnh nghe họ khen cậu, cảm ơn cậu rồi lại nói chuyện với ba cậu, trong lòng hơi thấy kì lạ.

Cậu còn tự tưởng tượng ra ba mẹ Thời Bất Phàm là kiểu người rất kiêu ngạo, nhưng hai người trước mặt cậu tuy ăn mặc xa xỉ, nhưng tính cách cũng như bao cặp vợ chồng khác thôi, một đôi vợ chồng như vậy mà nuôi ra tính cách kiêu ngạo của Thời Bất Phàm thế à, hay là do được chiều quá? Vì chiều quá nên mới nuôi ra một hoàng đế nhỏ à?

Bọn họ cũng không ở lại ăn cơm, nói chuyện xong liền mỉm cười rời đi, trước khi đi còn khen Chân Nguyên Bạch thêm một trận, làm cho mặt cậu cũng đỏ cả lên.

Sau khi tiễn ba mẹ Thời Bất Phàm đi, Chân Nguyên Bạch đối diện với ánh mắt của Chân Bình Tân, quả nhiên, ba cậu nói chuyện với giọng điệu trầm trọng: “Giúp đỡ người khác là tốt, nhưng con tốt nhất tránh xa tên tiểu tử Thời Bất Phàm kia ra.”

“Không phải ba luôn muốn con giống hắn, kéo bè kéo lũ đi đánh nhau sao?”

“Con thử đánh nhau đến mức lên cả bản tin xã hội xem.” Ba cậu giơ bàn tay lên như muốn đánh, Chân Nguyên Bạch lập tức rụt cổ lại, Chân Bình Tân tức giận bỏ tay xuống “Buổi trưa ra ngoài ăn, đi hỏi Ưu Tú muốn ăn cái gì đi.”

“Tuần trước và tuần trước nữa đều là em ấy chọn rồi, tuần này cho con chọn đi, con còn vừa hăng hái làm việc nghĩa đấy.”

Chân Bình Tân liếc cậu một cái: “Thế thì tính là hăng hái làm việc nghĩa à? Được rồi, ba đi thay quần áo hai đứa tự quyết định đi.”

Rồi ông đóng sầm cửa nhà vào, Chân Nguyên Bạch đi tới phòng Chân Ưu Tú, gọi cậu nhóc: “Ba bảo trưa nay ăn ở ngoài, em muốn ăn gì?”

“Tuần này không phải anh chọn sao?” ngón tay Chân Ưu Tú lướt nhanh trên bàn phím, trên màn hình đầy các kỹ năng đặc biệt mà Chân Nguyên Bạch nhìn không hiểu: “Anh chọn ăn gì thì ăn cái đấy đi.”

“Ba bảo để em chọn mà, anh không chọn đâu.”

Chân Bình Tân không thích nấu cơm, nên cứ lúc nào Tần Anh bảo ông trông nom các con thì kiểu gì họ cũng ra ngoài ăn, về còn nói dối Tần Anh là tự nấu cơm, Tần Anh thì tiết kiệm, Chân Bình Tân lại hơi thích khoe khoang.

Nếu có thể, Chân Nguyên Bạch mong ngày chủ nhật này có thể kéo dài mãi mãi, thế thì cậu không phải gặp Thời Bất Phàm nữa rồi, cũng chẳng cần tiếp tục nói dối nữa. Có câu nói rất đúng, để che đậy một lời nói dối cần hàng nghìn lời nói dối khác, chỉ cần là nói dối thì sẽ có lỗ hổng.

Nhưng cậu cứ trông mong như vậy thì thứ hai đến càng nhanh, soi gương đeo huy hiệu trường, Chân Nguyên Bạch khổ sở thở dài.

Hôm nay có chào cờ, mọi người đều tập hợp ở sân thể dục. Xếp chỗ theo chiều cao, Người Chân Nguyên Bạch không quá lùn, tìm được lớp mình thì yên lặng đứng ở mấy chỗ đằng sau.

Lớp phó học tập Tống Mặc lập tức chen đến gần chỗ cậu, vẻ mặt hưng phấn hóng chuyện: “Nghe nói lúc Thời Bất Phàm bị thương, cậu là người gọi xe cứu thương à?”

Tin tức truyền đi nhanh thật đấy.

Nhưng nghe thấy tên của “Thời phiền phức” vẫn khiến Chân Nguyên Bạch không vui nổi, cậu gật đầu: “Có chuyện gì à?”

“Vậy cậu xem như là ân nhân của Thời Bất Phàm rồi.”

Chân Nguyên Bạch lại cảm thấy hối hận, đúng ha, sao lúc ấy cậu không nghĩ ra nói mình là ân nhân của Thời Bất Phàm chứ? Đầu óc cậu bị gì mà chuyện khó tin như thân phận anh em tốt của cậu ta mà cũng nói ra được?

“Tớ thấy, cậu sau này có thể bảo hắn, để hắn đừng gọi biệt danh của cậu nữa đấy.” Tống Mặc đề nghị cậu “Dù sao cậu bây giờ cũng là ân nhân của hắn, tuy Thời Bất Phàm là đồ vô lại, nhưng “quy củ giang hồ” chắc rằng vẫn biết chứ?”

Ánh mắt Chân Nguyên Bạch sáng lên, nghĩ thầm đúng chính là nó.

Nghi thức chào cờ chưa bắt đầu, trên sân thể dục rất lộn xộn, lớp bên cạnh có mấy người đi lại lung tung, đột nhiên có người huýt sáo với Chân Nguyên Bạch: “Ây, Chân Ngu Ngốc! Thẻ học sinh của mày rơi kìa.”

Người này là bạn học cấp hai của Chân Nguyên Bạch, tên là Lâm Khôn, cũng chính cậu ta là người đem biệt danh lúc trước của cậu truyền ra. Chân Nguyên Bạch ban đầu còn cảm thấy trường trung học trọng điểm sẽ không nhiều đứa bệnh thần kinh, nhưng tất cả đã chứng minh cho cậu biết, dù ở nơi nào thì cũng có loại người đáng ghét như thế này thôi.

Tống Mặc cũng sợ bị bắt nạt cùng, im lặng ngậm miệng.

Cậu ta thật ra luôn biết vì sao Chân Nguyên Bạch luôn bị người khác bắt nạt, bởi vì thành tích học tập của Chân Nguyên Bạch quá tốt, mỗi lần viết văn, bài của cậu lúc nào cũng được trở thành bài mẫu, tuần nào cũng lên báo trường, lớp nào cũng lấy cậu làm tấm gương của học sinh mẫu mực, cây cao đón gió đã đành, tính tình Chân Nguyên Bạch lại nhút nhát, mềm mại, nếu cậu mà mạnh mẽ hơn một tí, lúc lần đầu có người gọi biệt danh của cậu thì đánh hắn đến kêu cha gọi mẹ thì đảm bảo không ai dám gọi cậu như vậy nữa.

Chân Nguyên Bạch càng trầm mặc mấy người kia càng lấn tới: “Nghe nói mày cứu Thời Bất Phàm nhỉ? Tao hỏi thật nha, máu nhiều thế là không làm mày sợ đến tiểu ra quần à?”

Vừa nói xong thì cười sặc sụa.

Các bạn học xung quanh sôi nổi nhìn sang, ở trường học này Chân Nguyên Bạch vẫn rất được các bạn học thích, bắt nạt cậu toàn là con nhà giàu thành tích kém được phụ huynh nhét vào trường, nhóm người này luôn bị giáo viên so sánh với Chân Nguyên Bạch, có người về nhà cũng bị phụ huynh chỉ trích tương tự, vậy nên mới có ác ý với cậu.

Nhưng dù là học sinh thì cũng đều tôn thờ chủ nghĩa không xen chuyện người khác, không có mấy người sẽ đứng ra giúp cậu cả.

Chân Nguyên Bạch che dấu cảm xúc, trong lòng đem mấy lời bọn họ nói như chó sủa, đồng thời phi cho mỗi người một cái tông lào.

Có mấy người là ủy viên kỹ luật đến kiểm tra tác phong đi tới, cô gái đứng đầu nghe thấy, lập tức nhăn mày lại: “Mấy người bên kia yên lặng đi.”

“Hây, bọn tôi tác phong kỷ luật đều đúng mà, đồng phục và huy hiệu trường đều có, chào cờ cũng chưa bắt đầu, bọn tôi chỉ đùa nhau tí thì có vấn đề gì sao? Cậu còn muốn quản cả miệng của tôi à?”

Mấy nam sinh nhìn nữ sinh ghé tai nhau nói gì đó, cười cười vô lại, Chân Nguyên Bạch nhịn không được xoay đầu, hơi nói khoác: “Các cậu cũng biết là tôi cứu Thời Bất Phàm mà còn dám ở đây nói lung tung à, tí nữa cậu ta đến biết các cậu bắt nạt ân nhân của cậu ta, để xem các người bị xử thế nào.” Mấy nam sinh kia hơi do dự, bọn họ đều hơi sợ nhóm Thời Bất Phàm, dù sao cũng là mấy người vì đánh nhau mà lên cả bảng tin tức, với mấy lưu manh trong trường luôn có vài phần kính sợ họ.

Nữ sinh kia cảm kích nhìn Chân Nguyên Bạch, cậu lại yên lặng cúi đầu, với mấy người như vậy cậu luôn muốn có thể không trêu vào thì sẽ không trêu, bởi vì cậu sợ xảy ra xung đột, lỡ mà đánh nhau thì chắc chắn cậu đánh cũng không thắng nổi.

Mấy nam sinh kia nói thầm với nhau cái gì đó rồi một người cười nói: “Giờ chào cờ chẳng bao giờ thấy Thời Bất Phàm xuất hiện cả, hiện tại cậu ta còn đang bị thương, càng không thể đến đây đâu.”

“Mày còn dám chơi trò cáo mượn oai hùm à? Đúng là làm tao cười chết mà, Chân Ngu Ngốc, mày đúng là ngu ngốc mà!”

“Mày thử bảo Thời Bất Phàm rằng bởi vì mày cứu cậu ta nên cậu ra hãy ra mặt cho mày đi xem nào, cậu ta lại chả đánh cho đầu mày rơi xuống luôn ấy chứ. Lại còn ảo tưởng nhận được báo đáp… Mẹ kiếp! Đứa nào ném bóng đấy?!”

Một quả bóng rổ đập vào mặt Lâm Khôn rồi nảy xuống đất, cậu ta phẫn nộ ngẩng đầu, liền nhìn thấy Thời Bất Phàm đầu quấn băng gạc chậm rãi đi tới, hắn nhíu nhíu mày: “Mày vừa nói ai chẳng bao giờ đi chào cờ?”

Khâu Tinh bị bắt dậy từ sớm vẫn còn đang buồn ngủ đột nhiên hưng phấn: “Thời Ca, nó ám chỉ mày không yêu nước đấy.”

Minh Mạch bị lôi đi tham gia lễ chào cờ, chà xát hai tay: “Còn bôi nhọ mày không tuân thủ nội quy nhà trường đấy.”

Diệp Liêm tối qua thức khuya chơi game lại còn không được ngủ bù: “Còn mắng mày là “mẹ nó” nữa nha.”

2

– ——————-

Tác giả có lời muốn nói:

Thời Ca:… Cút, đứng lại, không nói cậu.

Nguyên Nguyên: À.

———————

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN