Tháng Ngày Giữ Mạng Bên Người Husky - Chương 14: Cậu ngốc thật hay giả ngốc vậy, không nhìn ra tên kia có ý gì à?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
102


Tháng Ngày Giữ Mạng Bên Người Husky


Chương 14: Cậu ngốc thật hay giả ngốc vậy, không nhìn ra tên kia có ý gì à?


“Có phải vì nhân cách kia của tao từng đánh mày nên mày bị tự kỷ rồi mắc chứng mất tiếng gì gì đó, nên giờ mày mới không chịu kêu lên đúng không?”

Chu Lê ngồi xếp bằng ở đầu giường ôm husky vuốt vuốt lông, cực kỳ đau lòng.

Quý Thiếu Yến nằm trên đùi cậu cosplay thú bông, không biết vì lẽ gì mà sự tình lại phát triển thành như vậy nữa.

Hắn vốn tưởng ngốc bạch ngọt này tỉnh ngủ thấy hắn trên giường thì muốn mang hắn ném lại ổ, ai ngờ trọng điểm của người ta cơ bản không nằm ở đấy.

Chu Lê bày ra vẻ “ôi bé con đáng thương để anh tới sưởi ấm cưng” trấn an nói: “Không sao đâu, tao sẽ chờ mày chậm rãi mở rộng lòng mình, chúng ta không gấp, nhé.”

Quý đại thiếu mặt không cảm xúc.

Chu Lê nói: “Nhân cách kia với tao không giống nhau, chỉ cần tao còn ở đây thì tao sẽ không đánh mày, yên tâm đi Đản Đản.”

Cậu vừa nói vừa vuốt lông, chỉ muốn làm Cẩu đại gia quên đi chuyện cậu vừa đá hắn, lần nữa đem Cẩu đại gia đặt bên gối rồi nhanh chóng xoay người nằm xuống, duỗi tay tắt đèn.

Quý Thiếu Yến: “…”

Hắn bị một đống hành động cùng lời nói cắt ngang, quên mất luôn lúc nãy đang đánh giá đối phương nửa chừng, trầm mặc vài giây rồi thay bằng cái mới – tên nhóc này trong đầu không chỉ có nhiều hố mà mỗi hố đều không hề cạn.

Lần đầu tiên có người có thể khiến hắn sa mạc lời như vậy, ngốc bạch ngọt này quả thật lợi hại mà.

Hắn tìm một tư thế thoải mái rồi nhắm mắt lại ngủ.

Ngày hôm sau, Chu Lê nhìn thấy cái hộp thì đoán được ngay nguyên nhân Quý thiếu gia bò lên giường. Này là tắm xong chê ga giường cũ nên không muốn ngủ đây nè.

Cậu hiểu ý mà mang quần áo bên trong bỏ ra, lại tìm trong tủ hai chiếc sạch sẽ rồi trải lên giúp thiếu gia.

Kết quả tới buổi tối Quý Thiếu Yến vẫn bò lên giường.

Hắn có đủ lý do đó nha, một là trên mặt đất thi thoảng sẽ có sâu bọ, hai là cái thùng quá cứng, thứ ba cũng là lý do quan trọng nhất, ngốc bạch ngọt này không ghét cùng hắn ngủ trên một cái giường. Mà đã có thể ngủ trên giường hắn tội gì phải bắt bản thân chịu khổ ngủ dưới đất chứ.

Nên Quý thiếu gia không chỉ muốn bò lên mà còn bò tới trắng trợn táo bạo.

Sau khi ngốc bạch ngọt giúp hắn lau chân xong, hắn liền nhìn người ta với ánh mắt khao khát được lên giường.

Chu Lê bái phục rồi.

Nhưng ngáo cũng là ngáo mình nuôi, chỉ có thể chấp nhận số phận mà khom lưng bế Cẩu đại gia lên đặt bên gối, sau đó nằm ở bên cạnh nhìn hắn, nắm lấy móng vuốt nhỏ của hắn hát: “Sao nỡ lòng trách em sai, là do anh cho em tự do quá giới hạn…”

Quý Thiếu Yến: “…”

Hắn cảm thấy ca từ này hình như đang ám chỉ gì đó, cũng không biết ngốc bạch ngọt học từ đâu ra nhiều thứ lung tung lộn xộn như vậy.

Nhưng mà hát thì cứ hát đi, từ nay Quý Thiếu Yến đã thành công định cư trên giường.

Bên gối nhiều thêm một con husky nhưng Chu Lê không thấy khó chịu chút nào, ngược lại mỗi lần mở mắt ra đều sẽ thấy một cục lông, thuận tay kéo qua sờ mó một lát thiệt sự quá đã.

Vì để cho ngáo nhà mình tiện lên giường, cậu còn dùng hộp giày xếp thành một cái cầu thang tạm, việc này khiến Quý thiếu gia cực kỳ vừa lòng.

Thoáng cái đã tới thứ sáu, ngày mai Chu Lê phải đi làm rồi.

Quý Thiếu Yến nhạy bén nhận ra cậu có hơi thất thần, nhìn cậu một cái.

Chu Lê nhìn TV nhưng lại hoàn toàn không chú ý trong TV đang phát cái gì.

Cậu ngồi trên sô pha vừa sờ chó vừa suy tư không biết nên đem Cẩu đại gia giao cho ai đây, Tiền Đa Thụ mấy ngày bay càng lúc càng dữ tợn hơn, tối hôm qua mới đá đổ bàn trà xong, nếu thật sự để husky ở nhà, lỡ xui bị Tiền Đa Thụ đánh thì chuyện muốn tệ bao nhiêu có tệ bấy nhiêu.

Mấy đứa đàn em lại không đáng tin lắm, sau khi Chu Lê lục tìm hết tư liệu nhân vật thì phát hiện thật sự không có ai để gửi gắm. Cậu thở dài một phát, thôi thì không có trâu bắt tạm chó đi cày vậy, đành chọn đại một hai chỗ có vẻ đáng tin nhất ra.

Bỗng dưng cậu nhớ ra tuần này bọn nó muốn giành việc trong nhóm chat, liền mở điện thoại lên hỏi thử xem có giành được hay không, đề phòng bên kia trùng hợp phải đi làm thì cậu còn có phương án B.

Kết quả còn chưa gửi đi được đã thấy trong nhóm nhảy ra một tin nhắn mới, là nhị ca nhắn: Đm tiểu ngũ chọc phải Lâm gia rồi, làm sao bây giờ!

Trong nhóm ngay lập tức nổ tung chảo.

Lão tam: Đm nó làm sao chọc tới Lâm gia, các người bây giờ đang ở đâu?

Bạo Phú*: anh đang đi chung với nó sao, anh làm sao biết được?

(Nghĩa là tự dưng giàu lên ấy, đây là biệt danh trong nhóm chat nên mình giữ nguyên Hán Việt nhe)

Nhị ca: Không có đi cùng, mẹ tao sai tao xuống nhà mua đồ nên thấy.

Tiểu lục: Ở đâu?

Nhị ca: Ở siêu thị nhỏ ngay bên cạnh.

Lão tam: Mấy người?

Nhị ca: Bọn họ có hai người, tiểu ngũ chỉ có một mình, cũng không động tay động chân, nhìn giống như đang nói chuyện nhưng tao thấy vẻ mặt tiểu ngũ hơi sai sai.

Lão Ưng: Đợi ở đó.

Chu Lê nhắn lại một câu xong thì đứng dậy ra khỏi nhà.

Quý Thiếu Yến thấy vẻ mặt cậu không đúng, từ trên sô pha đứng dậy tò mò nhìn cậu. Lúc Chu Lê thay giày nhìn thấy Cẩu đại gia, nhìn đồng hồ trên tường thấy sắp tới giữa trưa nên cũng ôm hắn đi theo, dù sao bên kia chỉ có hai người, nếu có đánh nhau thật cũng không tới nỗi nào.

Cậu âm thầm tra lại tư liệu, cảm thấy có chút phiền phức.

Nếu bọn họ chỉ là một đám choai choai chưa đủ lông đủ cánh thì Lâm gia chính là xã hội đen hàng thật giá thật, chưa kể đứng phía sau gã còn có Nhị gia.

Nhị gia là người trấn Tương Mãn nhưng khu vực hoạt động lại là một nửa khu Liễu Tây cùng khu Hành Bình bên cạnh.

Khu Hành Bình so với chỗ bọn cậu phồn hoa hơn mấy lần, diện tích cũng lớn hơn.

Dưới thời hoạt động truy quét chưa gay gắt, Nhị gia dựa vào bản tính tàn ác đã đoạt được một địa bàn lớn. Hiện tại nhà nước quản nghiêm, Nhị gia cũng đi theo thời thế mà tẩy trắng, nghe nói nhân mạch cực lớn lại thường xuyên mở rộng thêm, những hội sở cao cấp và quán bar vân vân ở khu Hành Bình đều là sản nghiệp của hắn.

Mà Lâm gia chính là phụ tá đắc lực của Nhị gia, bọn họ may mắn được nhìn thấy từ phía xa một lần, bởi vậy mới có thể nhận ra được.

Lão đại thế này đối với nguyên chủ chính là tồn tại trên cao không thể với tới, ai ngờ đột nhiên lại xuất hiện trước mắt họ. Bọn hắn bên ngoài tuy nói là hợp pháp nhưng sau lưng như nào thì dùng ngón chân cũng có thể nghĩ được. Việc của tiểu ngũ nếu có thể thương lượng được thì tốt, không thì… aiz phiền to.

Chu Lê nghĩ xong không khỏi nhíu mày.

Tục ngữ nói con nhà nghèo trưởng thành sớm, nhà tiểu ngũ hoàn cảnh không tốt nên là đứa ổn trọng nhất trong đám, hơn nữa tiểu ngũ thường ngày ít nói nhưng một khi mở miệng đều dứt khoát, lúc trước đứa quyết định cùng cậu đi làm công đầu tiên chính là nó.

Một đứa nhỏ như vậy làm sao đụng phải Lâm gia chứ?

Chu Lê thật sự nghĩ không ra, chạy nhanh hơn tới chỗ hẹn, thấy nhị ca cùng lão tam cũng đang chạy lại, vẻ mặt đứa nào cũng nghiêm trọng.

Lâm gia trong tên có chữ “gia” nhưng thật ra chỉ hơn ba mươi tuổi. Kiếm Hiệp Hay

Gã mặc áo thun cùng quần thoải mái đơn giản, tóc màu đen nghiêm chỉnh, nếu bỏ qua hình xăm trên cánh tay thì quả thật không nhìn ra được gã là xã hội đen.

Lúc này gã đang ngậm điếu thuốc mà nhìn bọn nhãi trước mặt như nhìn một mâm đồ ăn, phát hiện có người đang tới gần thì ngẩng đầu nhìn qua, sau đó ngẩn người.

Gã nheo mắt lại, cười nói: “Đây cũng là anh em của mấy đứa?”

Đám người Nhị ca đồng loạt quay đầu, lập tức gọi: “Ưng ca.”

“Ồ, Ưng ca,” Lâm gia cảm thấy cực kỳ hứng thú mà đánh giá Chu Lê, “Nghe nói cậu là lão đại của bọn nó?”

Chu Lê đối diện với cái nhìn như vậy mi mắt lập tức nhảy lên.

Đã sống qua một đời bay nhảy, từng bị cả trai lẫn gái theo đuổi, cậu hiểu rõ loại ánh mắt này nói lên điều gì.

Chờ tới lúc hỏi xong ngọn nguồn, cậu cũng chỉ biết rung rung khóe miệng.

Sự việc cực kỳ đơn giản, tiểu ngũ vừa đi trên đường vừa hút thuốc, đột nhiên bị đụng trúng dẫn tới mất đà đụng vào người bên cạnh, vô tình làm áo người kia thủng một lỗ. Bộ đồ đó Lâm gia vừa mới mua giá một vạn hai, Lâm gia rộng lượng bớt cho số lẻ, đền cho gã một vạn là được.

Nói trắng ra là Lâm gia có sở thích đặc biệt, hứng thú với tiểu ngũ nên muốn chơi nó.

Không sao, có thể dùng tiền thương lượng thì chuyện không có gì lớn.

Chu Lê thấy ánh mắt Lâm gia nhìn mình ngày càng trắng trợn, giả vờ không hiểu mà bày ra dáng vẻ thương lượng cùng đối phương, khó xử nói: “Cái này… Một vạn tệ không phải số tiền nhỏ, nhà nó như vậy… cũng không thể nói cho người lớn biết, chỉ có thể tự mình nghĩ cách, chúng ta là học sinh nhất thời không có nhiều tiền như vậy, không biết Lâm gia có thể thư thả vài ngày không?”

“Ồ, muốn mấy ngày đây…” Lâm gia dụi tắt thuốc rồi lấy ra một điếu khác.

Chu Lê hiểu rõ, đưa husky cho đàn em xong thì nhận bật lửa châm thuốc cho gã.

Lâm gia nhìn gương mặt cậu kề gần, cười phun ra một vòng khói thuốc: “Cậu muốn thư thả mấy ngày?”

Chu Lê nói: “Ba tháng?”

Lâm gia bật cười một tiếng.

Chu Lê nói: “Nếu… nếu không thì một tháng vậy?”

Cậu khẩn cầu nói: “Lâm gia, mong anh thông cảm cho, chỉ một tháng thôi được không?”

Lâm gia nói: “Nếu cậu không trả được thì sao đây?”

Chu Lê nói: “Đến lúc đó anh muốn tôi làm gì cũng được, nếu Lâm gia vừa mắt tôi muốn thu làm đàn em thì tôi nguyện làm trâu làm ngựa cho anh, đem món nợ hôm nay trả hết!”

Quý Thiếu Yến: “…”

Cậu ngốc thật hay giả ngốc vậy, không nhìn ra tên kia có ý gì à?

Tiếu ngũ đứng cạnh cũng gấp tới sắp khóc rồi: “Không được!”

Lâm gia làm như không nghe thấy, sung sướng cười to: “Vậy cậu không cần đợi sau này đâu, ngay bây giờ liền tới làm đàn em của tôi đi.”

Chu Lê nói: “Chuyện này thì không được nha, hiện tại chỉ có một vạn thôi, nếu tôi đi làm đàn em cho anh biết đâu nợ lại tăng thêm một vạn. Tôi hôm trước mới tìm được việc làm, một ngày một trăm đồng, nếu bán được hàng còn được thưởng thêm hoa hồng, nếu may mắn được thưởng nhiều thì không phải đủ trả nợ rồi sao?”

Lâm gia lần nữa bị chọc cười, cảm thấy đứa nhỏ này ngốc tới đáng yêu, thật sự rất thú vị, sảng khoái nói: “Được, tôi cho cậu một tháng, không lừa cậu tình hình trong nhà nó ra sao tôi đều biết rõ, nếu cậu dám quỵt nợ tôi sẽ tính sổ anh em cậu đầu tiên.

Chu đại thiếu đúng một tháng sau sẽ khôi phục thân phận thiếu gia nhà giàu vẻ mặt nghiêm túc bảo đảm: “Yên tâm đi Lâm gia, tôi là người biết giữ lời hứa!”

Lâm gia cười nhéo mặt cậu một cái, cùng đồng bọn nhanh chóng lên xe rời đi.

Đồng bọn biết sở thích của Lâm gia, cũng cảm thấy thằng nhóc kia rất thú vị liền cười chúc mừng gã một tiếng.

Lâm gia cười nói: “Điều tra cậu ta trước đã.”

Đồng bọn gật đầu đồng ý.

Bọn chúng từ trước tới nay đều cẩn thận, chơi thì chơi nhưng vẫn phải biết rõ đối phương là ai, đỡ cho đụng phải người không nên đụng vào.

Lâm gia nói: “Đúng rồi, Nhị gia nói khách quý buổi tối mấy giờ tới? Tao tối nay còn có việc khác.”

Đồng bọn nói: “Hình như là 7 giờ.”

Lâm gia nói: “Sớm vậy sao?”

Đồng bạn nói: “Bảo là bàn chuyện xong còn phải trở về nên hẹn sớm một chút, Lâm gia biết thân phận người kia chứ?”

Lâm gia nói: “Là một thiếu gia họ Quý trong nội thành, bối cảnh lớn tới hù chết người.”

Đồng bọn tò mò: “Người kia muốn tìm Nhị gia làm gì đây?”

Lâm gia nói: “Nói rằng muốn mượn nhân mạch của Nhị gia tìm đồ giúp hắn ta, còn cụ thể tìm thứ gì thì không rõ lắm, tối nay sẽ biết.”

Ô tô rẽ một cái, bon bon chạy đi.

Chu Lê nhìn theo đến lúc nó đi mất mới xoay người lại ôm Cẩu đại gia, thấy đối phương nhìn chằm chằm cậu bằng ánh mắt cực kỳ ghét bỏ.

Cậu chớp chớp mắt, vội ôm qua vuốt vuốt lông: “Đói bụng rồi sao? Tao đi mua cơm cho mày nhé.”

Cậu lúc này còn có tâm trạng nghĩ xem tôi có đói bụng hay không nữa à?

Quý Thiếu Yến cuối cùng liếc cậu một cái, xoay đầu, không thèm để ý tới nữa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN