Tháng Ngày Giữ Mạng Bên Người Husky - Chương 20: Tao đem mày cho Tống Oanh Thời, quên tao đi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
119


Tháng Ngày Giữ Mạng Bên Người Husky


Chương 20: Tao đem mày cho Tống Oanh Thời, quên tao đi


Quý Thiếu Yến đẩy bóng nhỏ được hai lần đã thấy tâm trạng của ngốc bạch ngọt nhanh chóng tốt lên.

Không chỉ vậy mà còn như được tiêm máu gà rống lên với hắn.

“Đồng bao ơi, đêm nay nhiệt tình mà hát to lên!” Chu Lê nắm móng vuốt nhỏ của hắn, bất chấp đúng sai lạc giọng mà hát, “Đồng bào hỡi, đêm nay nhiệt tình mà hát to lên ha!”

Quý Thiếu Yến: “…”

Vừa rồi hắn còn tưởng do cung phản xạ của ngốc bạch ngọt quá dài, đưa Tiền Đa Thụ đi xong tới lúc này mới cảm thấy đau lòng.

Nhưng tình hình hiện tại thì khẳng định là trong đầu thiếu dây rồi, còn thiếu cả bó ấy, chắc não bị thiếu dây thành cái rổ luôn ấy!

Chu Lê không biết đang bị Cẩu đại gia mắng thầm, mà có biết cũng chả để bụng í.

Nhưng mà vui quá hóa buồn, gào hơi lố nên động tới vết thương trên mặt, đau tới thở không nổi, lúc này mới buông Cẩu đại gia ra không làm khùng làm điên nữa, bắt đầu tự bôi thuốc.

Xử lý xong vết thương trên người thì cũng vừa tới giờ ngủ.

Phòng ngủ hơi tối, một người một chó tựa vào nhau cùng chìm trong mộng đẹp.

Ngày hôm sau, Chu Lê vừa tỉnh ngủ đã nghe thấy tiếng mở cửa bên ngoài.

Toàn thân cậu đau nhức tới không muốn cử động, lười biếng nằm thêm một lát, tới khi thấy Cẩu đại gia cũng tỉnh rồi mới đưa tay vuốt vuốt lông ôm hắn ra ngoài

Tiền Đa Thụ đang ăn sáng, nhìn thấy cậu tay hơi run làm cái muỗng rơi luôn vô tô cháo.

Ông* cũng không thèm vớt lên, nhìn con trai môi run run: “Dậy rồi sao?”

(Từ đoạn này trở về sau mình đổi xưng hô cho Tiền Đa Thụ từ “lão” thành “ông” nhớ mọi người)

Chu Lê ừm một tiếng.

Tiền Đa Thụ nói: “Cha mua đồ ăn rồi, lại đây ăn đi.”

Chu Lê lại ừm một tiếng nữa, đi vào nhà vệ sinh chải răng cho mình và Cẩu đại gia xong cũng không trở lại bàn ăn mà đi vào phòng ngủ, mang bàn chải điện ra đặt lên bàn: “Đây, cái này cho ông.”

Tiền Đa Thụ bỗng thấy như bị tát một cái, lần đầu tiên cảm thấy đối mặt với con trai lại khó khăn tới vậy.

Ông hít sâu hai hơi ngăn lại sự chua xót trong mũi, khàn khàn giọng: “Con cứ giữ nó lại đi, đợi tới lúc cha chữa được bệnh con… lại đưa cha sau.”

Chu Lê không ý kiến gì, từ túi nilon lấy hai cái bánh bao nhỏ ra đút cho Cẩu đại gia mới ngồi xuống bàn ăn.

Hai cha con im lặng đối diện nhau, Tiền Đa Thụ muốn nói lại thôi, tới lúc con trai ăn xong chuẩn bị đứng dậy ông mới gọi cậu: “Lập Nghiệp.”

Chu Lê giương mắt nhìn ông.

Tiền Đa Thụ im lặng vài giây, cuối cùng nhận sai: “Lần này là cha không đúng, cha nghĩ cha thật sự không thể cứ như vậy nữa, định đi khám bệnh, con…”

Ông lựa lời nói, “Tình hình của con cũng nên đi khám thử, chúng ta cùng nhau đi khám, cùng nhau chữa bệnh.”

Đúng là sống lâu thì cái gì cũng gặp được, Chu Lê lớn từng này lần đầu gặp hai cha con cùng dắt tay đi khoa thần kinh khám, mà cậu còn là một trong hai vị đấy. Cậu nhìn Tiền Đa Thụ, thấy vẻ mặt ông tuy bối rối nhưng rất nghiêm túc, liền gật đầu: “Được.”

Cậu cũng không bị đa nhân cách thật, có khám cũng không sao hết. Khuynh hướng bạo lực có thể chữa được hay không cậu cũng không rõ nốt, nhưng nếu Tiền Đa Thụ đã chịu bước ra một bước này thì cậu đương nhiên muốn nhìn thử kết quả.

Tính đi tính lại, nếu cốt truyện không thay đổi thì chỉ còn khoảng hai tuần nữa hào môn kia sẽ tìm tới, dù cho khả năng bị thay đổi rất nhỏ nhưng vẫn không thể chủ quan được.

Mặt Tiền Đa Thụ giãn ra: “Vậy chờ vết thương của con khỏi chúng ta đi ngay.”

Chu Lê không phản đối, về phòng thấy Cẩu đại gia nằm đó liền móc điện thoại ra hỏi Tống Oanh Thời hôm nay có rảnh không.

Bên kia trả lời rất nhanh, bảo vừa cùng bà nội đi vào thôn giữa trưa mới về tới.

Chu Lê nhìn husky đang ăn cơm tự dưng lại cảm thấy không nỡ nên hẹn cô chạng vạng gặp nhau, sau đó ngồi xổm trước mặt husky rồi duỗi tay vuốt vuốt lông, thở dài một cái.

Quý Thiếu Yến nuốt đồ ăn trong miệng nhìn lại cậu.

Chu Lê nói: “Đừng quan tâm tao, lo ăn đi, ăn xong dắt mày đi tháo nẹp.”

Chân Quý Thiếu Yến đã hết đau từ lâu, bị cột như vậy hành động thiệt khó khăn, nghe vậy thấy vừa lòng lắm, ăn sáng xong liền ngồi xổm một chỗ nhìn cậu. Chu Lê thấy thế bế hắn đi tới bệnh viện thú y.

Ở phòng khám nhỏ vẫn là hai người trước kia nhưng đám boss đã đổi một đám khác rồi, sau khi bước vào thì được chào đón bằng một tràng kêu la tưng bừng.

Chị gái hộ sĩ vẫn còn nhớ cậu, vừa nhìn mặt cậu đã hít một hơi: “Mặt em bị gì vậy?”

Chu Lê bất đắc dĩ: “Mấy câu không kể hết được, nè, chị khám cho nó trước đi.”

Hộ sĩ cũng không hỏi nữa, vừa tháo nẹp vừa tìm chuyện khác nói: “Em nhuộm lại tóc rồi nè!”

Chu Lê khoe khoang nói: “Đúng á, em thấy tóc đen đẹp trai hơn.”

Chị gái hộ sĩ bị câu chọc cười, kiểm tra lại chân trước husky, nói: “Hồi phục khá tốt rồi, không cần nẹp tiếp nữa.”

Cô xem mấy vết thương khác thấy đều đã khỏi hết, nói: “Nó có tiêm vaccine phòng bệnh chưa, à em không rõ đúng không?”

Chu Lê gật đầu.

Chó này cậu nhặt được, nguyên tác cũng không viết có tiêm hay chưa nữa, nhưng mà cậu nhớ Tống Oanh Thời từng mang husky đi tiêm.

Chị gái hộ sĩ nói: “Vậy cứ để nó tiêm đi, phòng trước vẫn tốt, hơn nữa chó sau 6 tháng là có thể triệt sản rồi, có muốn triệt hay không em suy nghĩ chút đi, nhưng mà không nên quá trễ nha.”

“…” Chu Lê nhìn qua Cẩu đại gia, thấy hắn làm như không nghe thấy gì, thật bình cmn tĩnh.

Cậu thò bàn tay đen tối sang giở chân sau husky lên nhìn nhìn chỗ ấy, thấy Quý thiếu gia vẫn bình tĩnh như cũ, biết hắn chả để bụng rồi.

Bởi vì một, thân thể này không phải của chính mình; hai, người ta cũng không có đam mê ch!ch có cái, triệt sản thì triệt thôi, chả sao hết.

Nhưng mà… Chu Lê vuốt vuốt đầu Cẩu đại gia, thầm nghĩ thiếu gia ơi anh có nghĩ tới nếu anh không kịp biến trở về, thì kẻ chịu nỗi đau chia xa với hòn bi này chính là anh đó!

Quý Thiếu Yến bị cậu sờ soạng một lúc, liếc cậu một cái lại thấy vẻ mặt cậu cực kỳ vi diệu, không biết cậu lại nghĩ khùng nghĩ điên gì nữa.

Chu Lê đối diện ánh mắt Quý thiếu gia, rút tay lại nhờ hộ sĩ tiêm vaccine phòng bệnh xong ôm husky rời đi.

Bọn họ vừa rời đi được mười phút thì có hai thanh niên bước vào phòng khám, đưa một tờ rơi lại lịch sự hỏi thăm: “Xin hỏi gần đây cô có thấy con husky này không?”

Hộ sĩ nhận lấy nhìn qua thì thấy đó là một tờ rơi tìm chó lạc. (Truyện được edit và post duy nhất tại wattpad neihades)

Hình chụp cắt từ camera an ninh nên không rõ lắm, cũng may phía dưới có mô tả lại, bao gồm màu lông, kích cỡ cùng với một bàn chân có cái bớt đen nhỏ.

Cô nhớ tới husky vừa đến, nói: “Tôi thật ra có gặp một con nhìn khá giống, nhưng không xác định được trên chân có bớt đen hay không nữa.”

Thanh niên nói: “Vậy có cách nào liên hệ với chủ nhân nó không?”

Hộ sĩ lắc đầu: “Không có, nhưng hôm nay nó mới tiêm mũi vaccine đầu tiên, sau này còn phải tiêm hai mũi nữa nên sẽ trở lại đây.”

Thanh niên để tờ rơi lại, nhờ cô nếu gặp lại con husky giống vậy thì tìm cách giữ chân chủ nó rồi gọi bọn họ, chủ nhân của con husky này thật sự rất nhớ nó, nhớ tới sinh bệnh luôn rồi.

Bản thân hộ sĩ cũng có nuôi thú cưng nên cũng hiểu được nỗi đau khi thú cưng đi lạc, lập tức đồng ý.

Hai thanh niên cảm kích nói cảm ơn rồi rời khỏi phòng khám.

Đi được hai ba mươi mét, một người thả lỏng vai xoa xoa mặt: “Con mẹ nó cười muốn đơ mặt luôn, lần sau mấy công việc đàng hoàng như này mày tìm người khác được không?”

Người kia nói: “Nếu không phải ở trên bảo làm, mày nghĩ tao muốn làm à?”

Người trước lại nói: “Ầy mày nói coi không phải chỉ là một con chó thôi sao, mua con khác là được rồi, tốn công như vậy làm gì chứ?”

“Nuôi lâu thì mến tay mến chân đó,” người kia mở cửa xe, “Lằng nhằng vãi, nhanh làm đi, xong sớm nghỉ sớm.”

“Tới liền, ai bảo người ta có tiền, có tiền thì là ông lớn.”

Lúc Chu Lê về tới nhà Tiền Đa Thụ đã đi làm.

Cậu ngồi xuống sô pha ôm husky trong lòng, vuốt vuốt lông: “Đản Đản.”

Quý Thiếu Yến nhìn cậu.

Chu Lê không nói nửa sau mà tiếp tục vuốt lông, tâm trạng hơi bối rối, rõ ràng là rất vui vì cọ xong hảo cảm nhưng lại không nỡ rời bỏ con ngáo mình nuôi bao nhiêu ngày đó, lát sau không nhịn được kêu một tiếng: “Đản Đản.”

Lần này Quý Thiếu Yến không nhìn cậu nữa, quả nhiên đợi hoài không thấy ngốc bạch ngọt nói tiếp thì biết cậu lại lên cơn rồi. Cậu từ hôm qua đã có gì đó không bình thường, tới hôm nay vẫn chưa hết, cũng không biết có thể dứt cơn không nữa.

Chu Lê ôm hắn lên đùi mình, không xem TV mà cũng không trở về phòng, muốn quý trọng từng giây từng phút cuối cùng có thể vuốt lông husky.

Tiếc là trời không chiều lòng người.

Đám đàn em biết được chỉ có mình cậu ở nhà liền lật đật chạy tới, còn xách theo túi lớn túi nhỏ đồ nấu ăn, đồ ăn vặt cùng trái cây nữa chứ.

Chu Lê nhướng mày: “Vụ gì nữa đây?”

Đám đàn em đồng thanh nói: “Tới chúc mừng chút thôi.”

Thật ra nhị ca đã đem chuyện tối qua kể với tụi nó làm tụi nó đau lòng không chịu nổi, Ưng ca tuy ngoài mặt không có gì nhưng trong lòng chắc chắn không vui nổi, tụi nó sợ cậu buồn quá đổ bệnh luôn nên muốn tới chơi với cậu.

Ban đầu tụi nó vốn định kêu Ưng ca ra ngoài nhưng nhị ca làm bọn nó đổi ý.

Nhị ca nói dù cả đám cùng Ưng ca chơi một buổi nhưng tới lúc về nhà vẫn sẽ nhớ tới chuyện hôm qua, thậm chí còn nhớ tới những lần trước nữa. Anh ấy chắc chắn không muốn ở trong ngôi nhà đó nhưng biết làm sao giờ, tuy mẹ ảnh có để lại ít tiền, nhưng nghe cách Ưng ca nói chuyện hôm đó thì biết nếu trả xong 1 vạn cho tiểu ngũ lại đóng học phí thì chả còn lại bao nhiêu.

Nếu nhất thời không thay đổi được sự thật thì bọn nó ít nhất cũng muốn Ưng ca dễ chịu một chút. (Truyện được edit và post duy nhất tại wattpad neihades)

Vì vậy sau khi bàn bạc xong bọn nó quyết định chỉ cần rảnh rỗi sẽ tới tìm Ưng ca chơi, ít ra lúc ở nhà Ưng ca sẽ không thấy khó chịu nữa.

Chu Lê cười: “Cũng hay, đúng là nên chúc mừng.”

Nhị ca vỗ ngực: “Đồ nấu ăn tụi em mua đủ rồi, không cần anh ra tay đâu, để tụi em làm cho.”

Chu Lê không phải kẻ ngốc, vừa nhìn đã biết tới chúc mừng là cớ thôi, thật ra là tới bồi cậu.

Quý Thiếu Yến cũng có thể nhìn ra được như vậy, lần đầu cảm thấy đám côn đồ này cũng có chỗ đáng khen, ít ra có thể tới cắt đứt sự lên cơn của ngốc bạch ngọt, tốt ghê.

Chu Lê biết đàn em nấu ăn không tệ nên cũng yên tâm: “Được rồi.”

Người anh em Grandet kéo mấy cái ghế nhựa lại để quanh bàn: “Nào nào, tụi mình đánh bài đi!”

Chia bài xong, Chu Lê lấy Tiền Đa Thụ ra làm cái cớ cấm tụi nó hút thuốc.

Trong cảnh không có khói thuốc như này, một đám người ăn uống đánh bài nhìn qua nhìn lại cũng thật thú vị.

“Chát.”

Nhị ca ném bài xuống, vén tay áo lên vồ tới tiểu lục đối diện: “Mẹ nó ông đây liều mạng với mày, ông đây với mày cùng phe đó, vậy mà mày lại đi chặt tao, đầu chứa cớt hả!”

Tiểu lục ngu ngơ: “Không phải anh là địa chủ sao?”

Nhị ca: “Vòng trước ông đây mới là địa chủ!”

Tiểu lục: “Ha ha ha, em hổng để ý á.”

Nhị ca: “Đm mày nói câu này 3 lần rồi đó, lần nào đánh bài cũng vậy, biến đê cho tao, đổi người đê!”

Tiểu lục: “Nhị ca đừng mà, em yêu anh mà.”

Nhị ca: “Ông đây không yêu mày!”

Tiểu lục: “Không yêu em sao anh lại hôn em làm chi?”

Chu Lê: “…”

Quý Thiếu Yến: “…”

Cả đám còn lại: “…”

Chu Lê nói: “Khoan khoan đợi tí, hai đứa như này là như nào?”

Không báo trước luôn á, phát một cong luôn hả?

Nhị ca cũng ngạc nhiên, nhanh chóng hoàn hồn, sợ hãi các thứ: “Đệch mợ mày đừng ba xạo, ông đây hôn mày khi nào?”

Tiểu lục: “Lúc đi nhà trẻ á.”

Nhị ca tức thì phẫn cmn nộ: “Chuyện hồi đi nhà trẻ cũng tính sao hả, mày làm ơn biết nhục một chút giùm tao với ới ới!”

Cả đám: “…”

Ừm, vui thì vui thiệt đó nhưng vẫn không chịu nổi mấy tấm chiếu mới còn thiểu năng trí tuệ.

Chu Lê nhìn cả đám quậy còn rất vui vẻ hóng chuyện.

Quý Thiếu Yến vẫn ghé vào trên đùi cậu, nhìn một chút cảm thấy ngốc bạch ngọt dường như đỡ hơn rồi.

Chu Lê từ khóe mắt nhìn thấy hắn thì quay lại, đút hắn mấy miếng dưa hấu, tranh thủ vuốt lông thêm tí.

Lúc này tiểu ngũ đi ra tới: “Dọn dẹp một chút rồi đi ăn cơm nè.”

Cả đám ừ một tiếng, mau lẹ dọn bàn.

Bữa cơm này ăn tới thật vui vẻ, sau khi ăn xong Chu Lê thấy Quý thiếu gia tựa trên đùi cậu mơ màng muốn ngủ liền bế hắn lên, nhẹ tay nhẹ chân ôm vào phòng ngủ, sờ đầu một chốc: “Đản Đản, ngủ ngon.”

Quý Thiếu Yến mơ hồ nghe được câu này, cũng không mở mắt ra.

Cái chong chóng hai đồng kia được Chu Lê mang tới cạnh cửa sổ, gió nhẹ thổi qua thì bắt đầu xoạt xoạt xoay tròn, trong phòng khách vẫn náo nhiệt như cũ, tiếng cười hòa cùng vị ngọt dưa hấu lần nữa lấp đầy mùa hè xa lạ này.

Tuy cái mùa hè này rất tồi tệ nhưng ở góc nào đó vẫn le lói một chút thú vị.

Quý Thiếu Yến tìm một tư thế thoải mái, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ dưới tác dụng của vaccine.

Giấc ngủ này ngủ tới chập tối.

Vừa mở mắt ra đã thấy ngốc bạch ngọt chống cằm nhìn hắn chăm chú.

Hai mắt Chu Lê hơi buồn, bế hắn lên vuốt lông: “Mày dậy rồi.”

Quý Thiếu Yến vẫn còn chưa tỉnh hẳn, dựa vào ngực cậu không nhúc nhích.

Chu Lê vuốt vuốt lông hắn, nhẹ giọng nói: “Đản Đản, vết thương mày khỏi rồi, tao từng nói chờ vết thương mày khỏi tao sẽ tìm cho mày một người chủ tốt.”

Quý Thiếu Yến ngẩn ra, ngước lên nhìn cậu.

“Tình trạng của tao cùng cha tao thật sự không thể nuôi thú cưng, mày ở với tao sớm muộn gì cũng bị thương,” Chu Lê nói xong xách túi đồ đã chuẩn bị lên, trong đó đều là đồ của husky, cậu thở dài nói: “Nên Đản Đản à, duyên phận chủ tớ của chúng ta kết thúc ở đây thôi, tao đem mày cho Tống Oanh Thời, mày theo cô ấy về nội thành sống cho tốt, quên tao đi.”

Quý Thiếu Yến: “…”

– ——–

Editor: hí hí hí mình trở lại rồi nè!!!!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN