Tháng Ngày Giữ Mạng Bên Người Husky - Chương 3: Đường về nào cho con tim tui?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
106


Tháng Ngày Giữ Mạng Bên Người Husky


Chương 3: Đường về nào cho con tim tui?


Ở phòng khám thả lỏng ngủ tròn một giấc, cơn đau đầu của Quý Thiếu Yến cũng giảm bớt đi, tinh thần khôi phục được một ít, bắt đầu nhìn ngó xung quanh xem đây là đâu.

Trước đó hắn nhân lúc em trai mang mình tới bãi đỗ xe thì bất ngờ bỏ chạy, nhào nháo trong bệnh viện một lúc, cuối cùng trốn vào xe tải chở thức ăn mới có thể trốn thoát.

Xe tải trên đường chạy một đoạn xa không giảm tốc hay dừng lại, chứng tỏ không gặp đèn đỏ, tám phần là đi trên cao tốc, hơn nữa dựa vào thời gian mà suy đoán chắc là cao tốc trong nội thành.

Nghĩ tới đứa em kia của hắn có thể sẽ điều tra xe ra vào bệnh viện, sớm muộn gì cũng tìm thấy chiếc xe chở thức ăn nọ, hắn liền không dám nán lại lâu, chờ xe dừng lại nhanh chóng chạy trốn, cả đường không dám dừng chân.

Ngay khi hắn muốn dừng lại, đột nhiên nghe thấy tiếng chó sủa không xa, chỉ có thể chạy tiếp.

Sau đó hắn chạy tới tiểu khu muốn tìm một ngôi nhà ở tạm, chả hiểu xui xẻo kiểu gì đụng trúng tên côn đồ này.

Trước mắt hắn chỉ biết đây là ngoại thành, bởi xung quanh trồng nhiều rau dưa, nhưng cũng không biết là vùng nào của ngoại thành, cách nội thành bao xa.

Husky nhỏ chỉ lớn bằng cánh tay một người đàn ông, Chu Lê một tay ôm hắn, tay kia sờ tới sờ lui trên bộ lông nhung, tiện để lúc hắn muốn chạy đi còn túm lại kịp.

Cậu cũng nhìn quanh đánh giá.

Thành phố này tên Thanh Liên, là một thành phố trực thuộc trung ương.

Xếp hạng chót trong năm thành phố trực thuộc trung ương, tuy rằng phát triển nhưng vùng ngoại thành lại bị coi như con ghẻ, cái gì tốt đừng hòng có phần nhưng cái xấu thì luôn ào ào mà tới, mấy chục năm rồi vẫn y như vậy. Cậu nhớ rõ trong tiểu thuyết có một ví dụ, chính là khó khăn lắm mới được xét xây tàu điện ngầm, cuối cùng lãnh đạo mới nhận chức thấy không đủ tiền, không cần suy nghĩ đến ba giây đã cắt luôn dự án, thảm thiết không thể tả.

Vùng ngoại ô nhỏ thê thảm này tên đầy đủ là khu Tây thành phố Thanh Liên, thị trấn Tương Mãn.

Tương Mãn là một thị trấn nông lâm nghiệp, hơn 60% diện tích đất đều trồng cây nông nghiệp và phủ xanh cây lâm nghiệp.

Còn lại là khu công nghiệp, khu dân cư, ngoài ra còn rải rác mười một cái thôn, gần một nửa đã bị phá bỏ hoặc dời đi, nửa kia đều là nhà ở lụp xụp tự ý xây dựng, nguyên chủ cùng hai đứa nhà nghèo nhất đều ở trong mấy cái thôn còn sót lại kia.

Nhà nguyên chủ trước kia vốn ở trong nhóm được giải tỏa sớm nhất, cũng vì quá sớm nên ngược lại chả được lợi ích gì.

Lúc đó tiền bồi thường giải tỏa không nhiều tận mấy trăm vạn như bây giờ, ít tiền kia đã sớm tiêu hết rồi.

Khi đó cũng không có khái niệm xây quảng trường, nhưng vì có chợ truyền thống nên ở cạnh đường lớn gần tiểu khu chừa lại một bãi đất trống. Cũng không như chợ khác, mà là những sạp trái cây rau củ bày cạnh nhau thành một cái chợ nông sản ngoài trời.

Ngày mùa hè nóng bức, Chu Lê đi qua chỉ nhìn thấy hai ba gian hàng trái cây còn mở cửa. Cậu chậm rãi lướt ngang, theo tư liệu trong đầu mà vòng qua những cửa hàng bên ngoài đi vào tiểu khu.

Tiểu khu đã xây dựng nhiều năm, năm ngoái được quét sơn lại, nhưng chỉ là bề ngoài, bên trong tranh sáng tranh tối, trên hành lang còn có mùi ẩm mốc nhè nhẹ.

Chu Lê cả đời làm công tử nhà giàu, chưa từng tới nơi như thế này lần nào.

Cậu vừa đi vừa nhìn, còn mang theo chút cảm giác mới lạ mà về tới cửa nhà, nhìn sơ một vòng bên trong.

Hai phòng ngủ một phòng khách, diện tích cả căn nhà còn không bằng phòng thay đồ của em gái cậu, may là trước giờ cậu rất dễ sống, không có tật xấu soi mói gì, hơn nữa dù sao vẫn là cơ hội được sống lại hiếm có, cậu vẫn cực kỳ hài lòng.

Cậu nhìn vị đại gia trong lòng nói: “Nhìn nè, đây tạm thời sẽ là nhà của mày.”

Quý Thiếu Yến không thèm nhìn lấy một cái, chỉ nghĩ xem làm sao có thể cho tên lưu manh này chết nhanh chút.

Chu Lê bị bơ quen luôn rồi.

Cậu mang husky để lên bàn trà, từ trong nhà tìm được một cái thùng giấy, lấy hai bộ quần áo cũ lót vào, ôm husky bỏ xuống, sau đó vào bếp lấy ra hai cái chén, một cái đổ nước, cái kia để lát nữa cho nó ăn cơm.

Làm xong hết thảy, lại thấy husky không tiếp tục nằm bò ra nữa mà lại đứng lên, như nhớ tới cái gì, hỏi: “Mày truyền dịch nhiều như vậy, muốn đi WC đúng không?”

Quý Thiếu Yến cuối cùng cũng chịu để ý tới cậu, nhìn cậu một cái.

Chu Lê nghĩ có khi muốn đi thật, nhưng vẫn giả vờ không biết con chó này thật ra là người, vừa vuốt lông husky vừa nói: “Không thì tao bế này vào WC nhé? Đi thôi đi thôi, hai đứa mình đi tiểu thôi.” Nói rồi ôm husky lên, vào WC.

Cậu so sánh tỷ lệ giữa bồn câu với cơ thể nhỏ hiện tại của husky, cảm thấy nó không thể nào đứng lên được, vậy nên đem husky đặt xuống cạnh lỗ thoát nước, vừa định nói câu “Tao đi thay quần áo xong sẽ quay lại” để lịch sự tránh đi, không ngờ nhìn thấy thiếu gia kia giơ chân lên tiểu luôn.

Sau đó còn bước sang một bên ngẩng đầu nhìn cậu, chờ cậu bế trở lại, từ đầu tới cuối thật bình cmn tĩnh, một chút ngại ngùng cũng không bói ra.

Chu Lê: “…”

Vcl… Thiệt luôn má ôi!

Nhớ lại mấy dòng mà đám hoa si miêu tả Quý Thiếu Yến trong nguyên tác, gì mà nam thần giáo thảo, gì mà công tử ôn nhu, ưu nhã quý tộc… Thiệt ra chỉ được mỗi bề ngoài, bên trong đen như đêm 30, khỏi nói tới chuyện có biết xấu hổ hay không, tới nhân tính chắc cũng phải cầm kính lúp mà soi á.

Cậu bắt đầu hoài nghi nhân sinh, nếu lúc nãy mình không bế đi WC, thiếu gia này chắc sẽ chả thèm kêu một tiếng mà trực tiếp trúc bầu tâm sự luôn trong hộp, tố chất tâm lý vững tới biến thái.

Cậu bắt đầu sầu đời rồi đó, giả vờ vừa lòng mà bế husky lên khen: “Nhóc này khôn ghê chưa!”

Quý Thiếu Yến tiếp tục bán bơ cho cậu, nằm bò ra chuẩn bị ngủ tiếp.

Chu Lê thì không thể ngủ, nhân lúc ông trời này ngủ tới trước mặt hắn diễn kịch.

Vì vậy cậu mang điện thoại sạc pin, tìm vị trí thích hợp rồi chỉa cameras vào mặt mình, bật ghi hình, thanh thanh giọng: “Chào cậu, tôi là nhân cách thứ hai của cậu, tôi tên Chu Lê.”

Quý Thiếu Yến đột nhiên nghe thấy câu này, nghi hoặc nhìn qua, sau khi biết được đáp án thì không còn hứng thú nữa. Tâm thần phân liệt chả khác gì bom hẹn giờ, hắn vẫn nên tự nghỉ ngơi cho khỏe rồi rời khỏi kẻ nguy hiểm này, tìm cách khác cứu mình.

Chu Lê chỉ cần hắn nghe thấy là được rồi, nói: “Tôi trước kia đã có ý thức, nhưng thời gian không dài, hôm nay cuối cùng cũng có thể đi ra, có lẽ tới ông trời cũng nhìn không nổi hành động ngược đãi chó của cậu, nên phái tôi tới cứu vớt sinh linh nhỏ bé vô tội này. Ngại ghê, hơn 500 đồng của cậu tôi xài giùm hết rồi.”

“Tôi cũng biết cậu không thích nuôi chó, nên chờ vết thương nó khỏi rồi, tôi sẽ thay cậu tặng nó cho người khác,” cậu nở một nụ cười vô hại, “Tôi khuyên cậu nên hành động cho giống con người một tí, nếu lỡ như lúc tôi ngủ say cậu lại đánh nó, chờ tôi ra được sẽ mặc đồ nữ chạy tới trước mặt đám anh em của cậu múa lụa, không tin cậu thử đi.”

À, cái này còn coi được.

Quý Thiếu Yến nghĩ thầm, có thể trong thời gian ngắn sẽ an toàn.

Chu Lê diễn xong, tắt video, không tiếp tục làm phiền vị đại gia kia nữa.

Không gian phòng ngủ rất nhỏ.

Bước vào cửa phía bên trái đặt một cái bàn học, phía trên là kệ sách nhỏ. Bức tường cạnh đó đặt thêm một cái tủ quần áo, kế đó là cái giường ngủ, trước bàn có một cái ghế dựa, ngoài ra không còn bất cứ vật gì nữa, thật sự đơn sơ.

Nguyên chủ lúc rời đi cũng không dọn dẹp, chăn trên giường cũng không được gấp lại, bên trên còn có một cái quần đùi, hẳn là lúc ở nhà thường mặc.

Chu Lê không có đam mê ở trần, lục tìm một cái áo trong tủ rồi thay.

Đem áo thun cùng quần bò cởi ra hết, cậu cũng nhìn thấy rõ những vết sẹo cùng hình xăm trên người mình.

Những vết sẹo này một phần do đánh nhau, nhưng phần lớn đều do Tiền Đa Thụ đánh, có hai vết sẹo còn rất mới, có thể thấy được mức độ bạo lực của Tiền Đa Thụ dạo này lại tăng lên.

Cậu không khỏi cầu Trời khấn Phật thêm lần nữa, mong bản thân có thể bình an qua được kỳ nghỉ hè, rồi chuyển mắt nhìn hình xăm.

Là một đại ca có tiểu đệ, nguyên chủ luôn trên con đường trở thành xã hội đen thẳng tiến, tự đi xăm hai hình xăm, một con hùng ưng tung cánh trên vai trái, cái kia là chữ “nhẫn” màu đỏ đậm trên cổ chân trái, nhìn hơi bị ngầu.

Biệt danh “Ưng ca” của gã cũng từ đây mà ra.

Nên trước đó lúc gã nhất kiến chung tình với nữ chính, khi biết cô tên Tống Oanh Thời lại càng khoái chí, gã là đại điểu, Tống Oanh Thời là chim oanh nho nhỏ, đều là chim đó, trời sinh một cặp nha!

Chu Lê khi ấy nhìn quả diễn biến nội tâm này mà bật cười, ai ngờ đâu quay đi quay lại chính cậu biến thành con đại điểu kia.

Trước mắt đại điểu đã đi quấy rầy chim nhỏ mấy bận, ấn tượng của Tống Oanh Thời với cậu âm vô cực luôn rồi, đụng mặt có thể vòng xa bao nhiêu sẽ vòng bấy nhiêu.

Nhưng thật ra tính cách Tống Oanh Thời lại tốt, tâm địa thiện lương, so với vị đại gia kia dễ đối phó hơn nhiều, muốn có được hảo cảm của cô vô cùng dễ dàng.

Chu thiếu gia trước giờ làm việc luôn tuân theo nguyên tắc của mình.

Người khác thiếu cậu, cậu có thể dựa trên tâm trạng mà quyết định có đòi nợ hay không. Cậu thiếu người ta, đa phần đều sẽ trả đủ.

Hiện giờ trừ việc ngoài ý muốn là rớt trúng vào thân thể này không thể sửa, chuyện như đoạt thú cưng của nữ chính cậu vẫn phải sửa lại theo cốt truyện.

Cho nên cậu quyết định đối tốt với Quý Thiếu Yến cọ hảo cảm từ âm về không xong sẽ mang tới cho nữ chính nuôi. Từ đó về sau bọn họ về chung một nhà, cậu một mình yên bình mà sống, pờ phẹc.

Cậu lạc quan lên giường nằm xuống, nhanh chóng ngủ mất.

Cảnh trong mơ giống như một cuộn phim tua chậm, có kiếp trước cũng có tư liệu nhân vật kiếp này, cậu ngủ tới mơ mơ màng màng, cuối cùng bị tiếng mở cửa đánh thức, nhìn bên ngoài mặt trời đã ngả về tây, biết là Tiền Đa Thụ trở về.

Quý Thiếu Yến ngủ dậy từ sớm, cũng nghe được tiếng động bên ngoài liền ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng, muốn xem thử người còn lại trong nhà mặt mũi ra sao.

Chu Lê do dự vài giây, lăn qua lộn lại xuống giường, xỏ dép lê đi ra ngoài.

Đúng lúc này két một cái, Tiền Đa Thụ đã đẩy cửa phòng trước, nhìn cậu hỏi: “Mày ở nhà à? Sao không chịu nấu cơm?”

Chu Lê nói: “Ngủ quên.”

Vừa dứt lời, Tiền Đa Thụ đã sút một phát mạnh hết sức tới.

Chu Lê bất ngờ không kịp chuẩn bị, không dứng vững mà té xuống đất, sau lưng đụng trúng thành giường, lập tức rên một tiếng.

“Ngủ ngủ ngủ, ngoài ham ăn biếng làm cùng gây chuyện, mày cmn còn biết làm gì khác hả!” Tiền Đa Thụ lại xông tới, “Ông đây ra ngoài cực khổ kiếm tiền, mày giỏi lắm…”

Nói xong lão nhìn thấy thùng giấy cùng vật sống bên trong, tức khắc đổi mục tiêu, “Mẹ nó cái giống gì lượm ở chỗ nào? Ông đây nuôi mày còn không xong, còn muốn tao nuôi thêm nó?”

Chết mẹ rồi!

Chu Lê thấy lão nhấc chân định đá, vội vàng nhào qua đỡ.

Tốn hơn 900 rồi, lỡ nứt thêm một cái xương thôi thì không có tiền trị tiếp đâu!

Ngay sau đó, cái chân kia hiển nhiên đá lên lưng cậu.

Chu Lê “ai” một tiếng, chịu đựng đau đớn mà nói: “Chó nhà bạn học tôi gửi ở đây mấy ngày. Đây là chó quý, nếu đá chết phải thường rất nhiều tiền đó.”

“Dựa vào đâu mà để ở đây, quăng trả lại ngay!” Tiền Đa Thụ lại đá cậu thêm một cái, nhưng không động đến con chó, phất áo đi khỏi, tức tối nói: “Lăn ra đây nấu cơm cho ông!”

Chu Lê cả đời chưa bao giờ bị ai đánh, ngu luôn rồi.

Cậu xoa xoa cái lưng đau đớn, một bên nghĩ thầm đờ mờ ông đây nhất định sẽ dạy cho lão một bài học, một đằng cảm thấy không thể lãng phí cơ hội, nhân không khí “xả thân cứu chó” này, bày ra nụ cười suy yếu mà kiên định, sờ sờ đầu chó an ủi: “Đừng sợ, không sao hết, tao sẽ bảo vệ cho mày mà, yên tâm đi.”

Quý Thiếu Yến nhìn cảnh này thiệt muốn cười nửa miệng.

Hai người một kẻ tinh thần phân liệt, một kẻ nhìn phát biết ngay có khuynh hướng bạo lực gia đình, tôi biết đào đâu ra dũng khí tin tưởng đây hả?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN