Tháng Ngày Ước Hẹn - Chương 22: Yêu tôi hoặc tránh xa tôi ra
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
149


Tháng Ngày Ước Hẹn


Chương 22: Yêu tôi hoặc tránh xa tôi ra



Thôi Yên đẩy cánh cửa, đứng đằng sau là một người khiến cô lo lắng mấy hôm nay.

Cô đi vào, nhanh chóng khe khẽ đóng cửa lại.

Giữa trưa mà căn phòng tối như thể đã hoàng hôn, trong không khí có mùi ẩm mốc quẩn quanh không xua đi được. Đây là căn phòng đã rất lâu không có người đặt chân đến, Thôi Yên vẫn hình dung được dáng vẻ của nó năm xưa dựa vào kí ức.

Cô đã từng rất thích đến đây, dù rằng với thân phận của cô, việc xuất hiện ở căn phòng này có vẻ lạ lùng, nhưng trẻ con có thể giả vờ không để ý đến điều đó, thích là thích thôi. Nơi này từng có rất nhiều hồi ức đặc biệt và ấm áp: bức tường phòng khách được phủ kín bởi các tấm thảm treo, trà sữa nóng có vị mặn, anh trai nghịch ngợm nhưng không bao giờ mách tội cô đã trộm kẹo sữa, cả người dì xinh đẹp ngồi trên ghế dựa cạnh khung cửa sổ xâu hạt cườm kết thành hình con thỏ.

Thời gian trôi qua căn phòng này dường như rất chậm, không giống như cuộc sống của mẹ cô, cả hạnh phúc và đau khổ đều tột cùng, chỉ khác nhau ở chỗ lúc đó đang tỉnh táo hay mê muội mà thôi.

Thôi Yên đương nhiên biết rằng, mọi điều trong ký ức của cô từ lâu đã không còn tồn tại, thậm chí con người duy nhất liên quan đến những kỷ niệm này cũng không nên xuất hiện ở đây nữa.

“Có người biết được danh tính thật của anh à? Dù gì cũng đã bỏ chỗ chị Phong Lan rồi, tại sao anh vẫn chưa đi? Rốt cuộc anh đang nghĩ gì vậy? Ở đây có an toàn không?” Thôi Yên đi theo sau Đinh Tiểu Dã, lo lắng hỏi.

“An toàn? Ai mà biết được?” Đinh Tiểu Dã hỏi lại bằng giọng chẳng quan tâm. “Em có an toàn không?”

Thôi Yên vội trả lời: “Cậu Tăng Phi ở công ty, em đi thẳng từ trường về đây, trước khi đi em đã tắt điện thoại di động rồi.”

“Ở đây chẳng có gì để thết đãi em cả, đến nước uống cũng không có.” Đinh Tiểu Dã ngồi xuống sofa, bụi bay lên làm Thôi Yên muốn hắt hơi.

“Dù gì anh cũng đã quyết tâm cắt đứt với chị ấy rồi, muốn đi thì phải đi nhanh lên, ở lại e rằng đêm dài lắm mộng.” Thôi Yên ngồi xuống bên anh, nhìn thấy trong góc sofa có một quyển sách và một quả táo. Bìa sách mới tinh sạch sẽ, táo tươi rói căng tròn, không hài hòa chút nào với vẻ cũ kĩ bao phủ xung quanh.

“Đi đâu?”

“Quay về Sát Nhĩ Đức Ni… Không, không nên quay về. Tùy anh đi đâu cũng được, tìm một nơi mà ở đó không có ai quen biết anh…”

Rời khỏi nhà hàng của Phong Lan, Đinh Tiểu Dã cũng đã tự hỏi mình, con đường tiếp theo anh nên đi về hướng nào. Trên thế gian này có ngàn vạn con đường nhưng không có đường nào dành cho anh.

Sau khi xác định thoát khỏi Đàm Thiếu Thành, anh quay lại nơi này. Thoáng chốc mà đã bảy năm, chiếc chìa khóa hoen gỉ mãi không mở được ổ khóa cửa, khi cửa nhận chìa rồi mở ra, anh có phần sững sờ.

Ngôi nhà này là nơi anh và mẹ anh từng ở, cũng là thứ duy nhất còn lại thuộc về anh sau biến cố đó.

Chạy trốn là kỹ năng điêu luyện của Đinh Tiểu Dã, anh hiểu rất rõ đây không hề là một nơi dung thân an toàn. Anh chỉ biết nơi này mình có thể tạm thời nhận ra mình là ai, nhưng kết quả lại khiến anh thất vọng. Khi anh nhen lửa đốt tấm ảnh cũ của “Đinh Tiểu Dã” đi, nhìn ngọn lửa nuốt lấy gương mặt xa lạ kia thì đó là lần đầu tiên kể từ khi trở lại, anh thực sự ý thức được mình không phải là “Đinh Tiểu Dã”, nhưng cái tên “Thôi Đình” với anh cũng không kém phần xa lạ.

Anh rơi vào một nút thắt không có mối gỡ – không muốn bị Phong Lan biết chuyện, cho nên phải rời xa cô để tiếp tục chạy trốn. Thế nhưng sau khi xa rời cô thì việc chạy trốn đâu còn ý nghĩa gì.

“Em nghe Khang Khang bảo, hình như chị Phong Lan đau khổ lắm.” Thôi Yên có vẻ đoán ra nguồn gốc xuất xứ của quyển sách và quả táo.

Đinh Tiểu Dã đương nhiên biết Phong Lan bị tổn thương nặng nề thế nào, không cần ai nhắc nhở anh điều đó. Hôm đó, anh ở trong đám đông, nhìn cô khuôn mặt đẫm lệ đi qua cầu vượt. Phong Lan đang đi tìm anh, cho dù cô nhất quyết không thừa nhận điều đó.

“Anh cũng khổ tâm như vậy. Tại sao không nói cho chị ấy biết sự thật?” Thôi Yên hỏi.

“Để cô ấy biết cô ấy yêu phải một tội phạm trốn truy nã ư?” Đinh Tiểu Dã cúi đầu hỏi Thôi Yên. “Đối với phụ nữ, chuyện đó có dễ chấp nhận hơn so với bị một thằng đểu lừa đảo không?”

Thôi Yên cũng có chút hoang mang, nhưng cô suy nghĩ mông lung một chút rồi nói: “Em nói thì không chính xác. Câu hỏi này phải để chị Phong Lan trả lời.”

“Anh không muốn ép cô ấy phải chọn lựa giữa đau khổ và rất đau khổ.”

“Cho nên anh chọn hộ chị ấy cách mà anh cho là tốt hơn?” Dưới những tia nắng yếu ớt của buổi chiều tà, đôi mắt Thôi Yên rực sáng. “Con người em khá là ích kỷ. Em cho rằng trong tình yêu, cao thượng chẳng có ý nghĩa gì hết, chuyện gì anh cũng giữ trong lòng, nhưng anh đau khổ, cũng không đổi lấy được hạnh phúc cho chị ấy. Anh thấy mẹ em rồi đấy, mẹ yêu Tăng Phi đến thế, bảo vệ Tăng Phi đến thế, bố anh lần đó tỏ ý nghi ngờ, mẹ đã lấy cả mạng sống của mình để bảo vệ Tăng Phi. Kết quả thì sao? Tăng Phi nói không hề biết đến tình cảm của mẹ em! Tăng Phi lừa dối sao? Cũng không phải. Bởi vì mẹ em chưa bao giờ tự mình nói ra, cho nên Tăng Phi cứ thản nhiên mà ù ù cạc cạc như thế.”

“Thế Tăng Phi với mẹ em thật ra…” Đinh Tiểu Dã càng nghe càng thấy rối tinh. Những chuyện tình cảm trúc trắc không phải là sở trường của anh.

“Em không dám nói là Tăng Phi từng yêu mẹ em, nhưng không thể không có một chút tơ tình, nếu không hồi đó đến giờ anh ấy đã không tự đối xử với bản thân như vậy. Nếu như ngày từ lúc bắt đầu, mẹ em thể hiện rõ ràng tình cảm của mình ra, có thể tất cả sẽ khác đi. Cho dù hai người không thể đến với nhau, ít ra Tăng Phi cũng không lợi dụng tình cảm của mẹ em để đạt được mục đích riêng của mình. Có những chuyện, anh phải nói ra, lúc đó hoặc là có hy vọng, hoặc là không; còn nếu anh không nói thì sẽ không có gì hết.”

“Hy vọng?” Bản thân Đinh Tiểu Dã không dám tin hai từ này vẫn có thể liên quan đến mình.

Thôi Yên nói: “Đau khổ hay là rất đau khổ, anh không thể quyết định thay chị Phong Lan được. Anh đã bỏ chị ấy thì đừng chần chừ nữa, đi ngay đi; còn nếu như anh không thể bỏ nổi thì tự mình đi nói sự thật với chị ấy,nếu chị ấy không thể chấp nhận thì có đau đớn đến mấy vẫn cảm thấy thoải mái. Đừng nghĩ rằng đất đối với người khác là tốt thì người ta có quyền được chế thẳng cẳng.”

Trước khi ra về, Thôi Yên để lại cho Đinh Tiểu Dã một ít tiền mặt, đó gần như là tất cả số tiền tiết kiệm của cô.

Buổi chiều, khi cô vừa về đến trường thì nhận được điện thoại của Tăng Phi, ở đầu dây bên kia, anh nhẹ nhàng hỏi cô tại sao bỗng nhiên lại cần dùng đến một khoản tiền không nhỏ để làm gì.

Thôi Yên chỉ là một sinh viên, tiền của cô ngoài phong bao lì xì bố mẹ nuôi cho mấy năm nay thì phần lớn đều đến từ Tăng Phi. Thẻ ngân hàng cũng là Tăng Phi mở cho cô, nếu trong tài khoản có thay đổi thì anh sẽ lập tức nhận được tin nhắn. Tăng Phi không thấy vấn đề gì khi Thôi Yên chi tiêu tiền bạc, nhưng cô lâu nay đều rất tiết kiệm, chưa từng có khoản chi lớn nào, vì mọi chi phí sinh hoạt của cô đều do anh trả hết.

Thôi Yên trả lời: “Gia đình bạn học có việc gấp, cháu cho bạn vay một ít tiền.”

“À hóa ra là vậy.”

Tăng Phi không nói thêm gì nữa nhưng Thôi Yên biết anh kì thực không tin, chỉ là không muốn bộc lộ sự nghi ngờ quá rõ ràng.

Lâu này mỗi lần Thôi Yên có bạn trai mới, Tăng Phi đều bằng cách này hay cách khác dò hỏi thông tin của người đó, nhưng sau lần anh bắt gặp Thôi Yên đứng cùng Đinh Tiểu Dã thì không hề đả động đến Đinh Tiểu Dã một câu, điều này càng khiến Thôi Yên ý thức được anh đã có ý nghi ngờ. Cô chỉ không rõ Tăng Phi rốt cuộc đã biết được đến mức độ nào, đây cũng là lý do cô cực kỳ mong muốn Đinh Tiểu Dã sớm rời đi.

“Ăn cơm chưa?” Tăng Phi phá vỡ sự im lặng giữa hai người.

Thôi Yên bỗng nhiên nói: “Chưa ạ, cậu đi ăn cùng cháu đi.”

Tăng Phi không đáp lời ngay, dường như có chút ngập ngừng. “Buổi tối cậu có cơm khách.”

“Hẹn hò với bạn gái ạ?” Thôi Yên cố tình hỏi.

Tăng Phi cười cười. “Đoán mà cái gì, mấy người bạn cùng đi ăn với nhau thôi. Tại cháu không rủ sớm.”

“Bây giờ nói vẫn kịp mà, cậu đưa cháu đi cùng không được sao?” Thôi Yên lấn tới.

“Một hội ông già uống rượu, cháu đến làm gì? Khi nào xong việc, cậu sẽ gọi cho cháu.”

“Cháu không xứng được gặp ai à? Thôi, không đi thì thôi, cháu cũng chẳng ham.” Thôi Yên nói dỗi.

“Cháu bảo cháu… Ai dà, cháu tự bắt xe đến đây đi, cậu vừa đến rồi.” Tăng Phi đành phải nói địa chỉ khách sạn với Thôi Yên.

Hai người đã “chiến tranh lạnh” một thời gian, sau khi Thôi Yên dọn ra ngoài ở, hai người không ăn bữa cơm nào cùng nhau nữa, dường như bỗng nhiên khoảng cách cũng xa dần. Tăng Phi vốn không muốn tranh cãi với một cô bé, giờ tự nhiên có cơ hội làm lành, sao có thể nỡ lòng từ chối.

Thôi Yên cũng ý thức rõ được điều này. Cô định quay về phòng trọ để thay quần áo, trang điểm một chút, nhưng rồi lại nghĩ lại. Thanh xuân là khoảng cách lớn nhất giữa cô và Tăng Phi, nhưng cũng là thứ đáng giá nhất của cô.

Thôi Yên được nhân viên phục vụ đưa vào phòng ăn VIP của khách sạn, ngồi xung quanh bàn ăn tròn đã có bảy, tám người, trước mặt mọi người đều đã bày sẵn rượu, không khí rất vui vẻ náo nhiệt, đúng như Tăng Phi nói, đều là nam giới tầm tuổi anh.

Bỗng nhiên có một cô gái trẻ đến, cả đám người không hẹn mà đều đổ dồn ánh mắt về phía Thôi Yên. Thôi Yên tự thấy bối rối vì xuất hiện ở đây,vừa nhìn thấy Tăng Phi đã không kìm được trách móc: “Sao cậu không bảo chỗ này khó tìm lắm? Cháu suýt nữa thì đi nhầm đường.”

“Cậu đã bảo cháu bắt taxi đến còn gì?” Tăng Phi cau mày.

“Nhưng bạn cháu bảo có xe bus đi thẳng đến đây. Cậu cũng không nhắc cháu là nó lại ở tít trong ngõ thế này, nếu biết trước thì cháu đã…”

“Thôi được rồi, đừng có mất lịch sự như thế. Lại đây, cậu giới thiệu với cháu cái đã!” Tăng Phi vẫy vẫy cô.

“Tăng Phi thay đổi khẩu vị rồi!” Một ai đó trêu chọc.

“Đừng nói năng linh tinh, đây là Thôi Yên, cháu gái tôi. Thôi Yên, đây đều là bạn lâu năm của cậu, đây là chú Trương…”

Cả bàn rộ lên một trận cười. Người bị gọi là “chú Trương” cười lớn, nói với một người bạn: “Ngô Giang, cậu xem cậu ta có lòng chưa, tôi thành “ông chú” mất rồi.”

Tăng Phi không chấp anh ta, lại chỉ sang một người khác, nói với Thôi Yên: “Đây là anh họ của Phong Lan, cháu có thể gọi là “chú Ngô” hay gọi là “Bác sĩ Ngô” cũng được.”

Ngô Giang chỉ cười. Thôi Yên thích cách xưng hô thứ hai hơn, sau đó cô còn được làm quen thêm với “chú Lâm”, “chú Vương”, “chú Tiền”, “chú Hàn”…

“Chú Trương” cố tình móc máy, hỏi: “Tăng Phi, cháu gái cậu mà sao không phải họ Tăng?”

“Chú Lâm” nói: “Cái ông Trương này sai rồi, nói lộ hết cả ra thế thì còn gì hay chứ?”

“Tôi xin tuyên bố, tôi nhiều nhất chỉ là “anh” thôi. Người này có lẽ là “chú Hàn”, anh ta cười. “Lần trước ông Vương dắt đến một cô, chẳng phải cũng nói là cháu gái đằng vợ đấy thôi? Mấy người các ông thật là…”

Lại một tràng cười “chẳng cần nói cũng biết” rộ lên.

Tăng Phi vừa bất lực vừa bối rối. Ngay từ khi buột miệng đồng ý để Thôi Yên đến, anh ít nhiều cũng dự đoán trước được tình cảnh này sẽ xảy ra, nhưng lại không chịu được sức ép vừa mềm vừa rắn của Thôi Yên, anh cũng không muốn quan hệ giữa hai người tiếp tục xấu đi nên chỉ còn cách trơ mặt coi như không nghe thấy những lời đùa cợt của bạn bè.

Thôi Yên thích nghi rất nhanh, một lời chú, hai lời chú rất trơn tru nhanh nhảu. Cô ngồi giữa Tăng Phi và “chú Vương”. “Chú Vương” chu đáo múc canh cho cô rồi hỏi Tăng Phi: “Cháu gái ông thật hả?”

Tăng Phi nghiêm túc trả lời: “Đã bảo là phải mà! Các ông đừng có nói những chuyện nhố nhăng trước mặt cháu gái tôi. Ông Trương, ông Vương, đặc biệt là hai người chưa vợ các ông đấy!”

“Tôi đàng hoàng nghiêm túc mà, chưa có vợ mới tốt chứ!” “Chú Trương” hỏi: “Em Thôi Yên bao nhiêu tuổi rồi?”

Thôi Yên trả lời thành thật: “Sắp hai mươi mốt tuổi rồi ạ.”

“Thế là người lớn rồi, chúng ta đều ngang hàng nhau thôi. Em nói cho mọi người biết, “ông cậu” của em bình thường ở nhà thế nào.” “Chú Trương” hỏi tiếp.

Thôi Yên liếc nhanh về phía Tăng Phi. “Cậu ấy…”

Ánh mắt Tăng Phi có ý nhắc nhở. Thôi Yên cười duyên dáng. “Cậu cháu rất là tốt bụng ạ.”

Mọi người càng cười khoái trá. Ngô Giang không nhịn được cũng phải nói với Tăng Phi: “Ông nên thể hiện mặt “tốt bụng” cho bọn tôi chiêm ngưỡng với chứ.”

Tăng Phi biết càng nói chữa càng hỏng chuyện, bèn gắp cho Thôi Yên rất nhiều thức ăn, để cô mãi ăn bớt nói đi.

Thôi Yên cắm cúi mãi miết ăn một chặp, mọi người chuyện trò với nhau cũng không chỉ tập trung vào cô nữa. Dù cô có thực sự là “cháu gái” hay không, thái độ của Tăng Phi cũng rất rõ ràng, cô không phải là đối tượng để mang theo rồi đùa cợt dễ dãi. Mọi người hôm nay đa phần đều là bạn bè thân thiết lâu năm, cũng là người tử tế, vui đùa đều có điểm dừng… Chỉ trừ ông bạn họ Vương ngồi bên cạnh Thôi Yên.

Tăng Phi và Ngô Giang nói với nhau về việc chuẩn bị cho đám cưới, một hồi sau quay lại, Thôi Yên đã chuyện trò rôm rả với “chú Vương” ngồi bên cạnh.

Tăng Phi giật mình. Cô tiểu hồ ly Thôi Yên này trong đám đông luôn biết cách nhanh chóng tìm được đối thủ dễ dàng hạ đòn nhất. Trong số bạn bè của anh, ngoài Ngô Giang sắp sửa tái hôn không tính, độc thân chỉ còn mỗi mình cậu Trương và cậu Vương.

Cậu Trương mồm mép liến láu, trên thực tế rất giỏi nhận biết người qua chuyện trò và tướng mạo. Còn Vương… Tăng Phi quen biết anh ta đã nhiều năm, anh ta là một người chân thật, rất hào phóng với bạn bè, duy có chuyện nam nữ thì khả năng hơi kém, năm kia đã ly hôn vợ cũng vì chuyện này. Thôi Yên trẻ trung nhỏ nhẹ gặp ngay chú Vương đang trống vắng, cộng thêm việc trong lòng cô cũng có tính toán, chẳng biết vô tình hay cố ý khuấy đảo lên, nói cười thỏ thẻ ngọt ngào, như thể chiếc lông vũ bay lượn trên đầu “chú Vương”, làm sao mà không khỏi khiến người ta ngứa ngáy phát điên?

Trong lúc trò chuyện với Ngô Giang, Tăng Phi đã nghe thấy A Vương hỏi dò về gia cảnh Thôi Yên. Thôi Yên nửa đùa nửa thật nói mình là cháu họ xa của Tăng Phi, mẹ đã mất, bố đẻ không ở đâu, được nhà Tăng Phi nhận về nuôi.

“Chú Vương” thấy một cô gái trẻ ngọt ngào, xinh đẹp như vậy, hóa ra lại mồ côi, vừa ngạc nhiên vừa thương cảm, một lần nữa khẳng định quan hệ cậu cháu giữa Tăng Phi và Thôi Yên, sự ngờ vực trong lòng cũng bớt đi, liền gắp thức ăn, rót trà, hỏi han ân cần, chăm sóc tận tình.

Tăng Phi đã uống khá nhiều rượu, đang định ăn chút thức ăn, chợt nghe tiếng “chú Vương” ngồi không xa anh thở dài thương cảm Thôi Yên có tuổi thơ bất hạnh, cất tiếng rủa bố đẻ Thôi Yên là người xấu.

Thôi Yên nói: “Chú Vương đọc tiểu thuyết Kim Dung chưa? Kỉ Hiểu Phù đặt tên cho con gái là Dương Bất Hối. Nếu như cứ đặt tên theo cách đó thì tên của cháu chắc sẽ là “Rất Hối Hận”.”

“Cái con bé này, khổ thân quá…”

Ngô Giang ngồi cách đó hai ghế cũng nghe thấy, cười rồi nói xen vào: “Ông Vương này, ông đọc Ỷ thiên đồ long ký chưa? Dương Bất Hối sau này lại lấy Ân Lê Đình đấy.”

A Vương không hiểu ý Ngô Giang định nói, cười bảo: “Đọc từ lâu lắm rồi, quên gần hết cả, hôm nay về phải tìm sách để xem lại cho kĩ. Thôi Yên à, cháu có bộ này không, hay là cháu cho chú Vương mượn đi…”

Tăng Phi tự rót cho mình một ly rượu, nét mặt tỉnh bơ, nói: “Không phải mất công thế đâu, để tôi kể cho ông nghe nhé. Ân Lê Đình lấy Dương Bất Hối, bởi vì anh ta bị tàn phế.”

Thôi Yên lừ mắt nhìn Tăng Phi. “Cậu nói chuyện ngày càng giống chị Phong Lan rồi đấy, thảo nào người ta lại gán ghép hai người với nhau.”

Cô lại quay đầu sang đàm luận với “chú Vương” của cô về các tình tiết trong cuốn truyện. Tăng Phi nghe thấy Thôi Yên nhắc đến Phong Lan kiểu đó, biết ngay là cô cố tình, trong lòng nhất thời không thể thích nghi. Từ trước đến nay, người luôn khó chịu trước việc ai đó nhắc nhở và nhận xét chuyện Tăng Phi với Phong Lan không phải chính là cô sao?

Anh quay sang Ngô Giang, gạ chạm ly, Ngô Giang cười nhếch mép.

Tăng Phi tự mình độc ẩm một ly.

Cạnh đó, “chú Vương” và Thôi Yen tán chuyện với nhau càng lúc càng tâm đầu ý hợp, A Vương lấy điện thoại ra, xin số điện thoại của Thôi Yên. Thôi Yên liếc nhìn Tăng Phi, anh đang ghé anh phía Ngô Giang nói chuyện.

“Chú Trương” ở phía đối diện bỗng cười rồi nói với mọi người: “Các ông nhìn ông Vương kìa, có phải sau định làm cháu rể của Tăng Phi không?”

Thôi Yên đỏ bừng mặt, nói: “Chú Trương sao lại đùa thế ạ!”

“Chú Vương” không cự nự gì cả, quay sang đùa với Tăng Phi: “Có chuyện gì lạ đâu! Phù sa sao để chạy ra ruộng ngoài, Tăng Phi sau này cũng phải “tốt bụng” với tôi đấy nhé!”

Anh ta nói xong thì tự cười, không ngờ Tăng Phi lại đẩy ghế đứng dậy, làm bàn ăn cũng rung theo.

“Tôi thấy ông uống say rồi đấy!” Tăng Phi lớn tiếng.

Ngô Giang giữ mấy chiếc ly chực đổ trước mặt, vội vàng đứng lên kéo tay Tăng Phi, nói giọng dàn hòa: “Ông Vương có uống hơi nhiều thật, cậu cũng thế. Mọi người uống vừa phải thôi, đừng làm cô cháu gái sợ chứ.”

Tăng Phi hồi trẻ ương ngạnh bướng bỉnh, tính tình nóng nảy, mấy năm gần đây đã trầm xuống rất nhiều. “Chú Vương” thực sự cũng không ngờ mình lại đùa đến mức này, bối rối gãi đầu gãi tai, nâng ly nói với Tăng Phi: “Đúng rồi, đúng rồi, uống nhiều rồi, uống nhiều rồi. Tửu lượng của tôi ông còn lạ gì, đều là rượu nói cả mà, nói đùa quá lời, ông đừng để bụng nhé, tôi tự phạt ba ly.”

Vẻ mặt Tăng Phi dịu lại một chút, uống cùng với A Vượng một ly, trước sự xoa dịu của mọi người đành cười cho qua.

Uống xong ly rượu, Tăng Phi tuyên bố đã say, phải đi rửa mặt. Anh vừa ra khỏi phòng VIP, Thôi Yên cũng đi theo ra ngoài.

“Tăng Phi không làm sao chứ?” Chú Vương vẫn còn băn khoăn. “Cậu ấy uống nhiều thật à? Hay là tôi đi xem cậu ấy có làm sao không, xoa dịu cậu ấy chút?”

Ngô Giang ấn anh ta đang định nhổm dậy xuống lại ghế, cười bảo: “Tôi phải nói thế nào ông mới hiểu đây? Ngồi yên đấy uống rượu của ông đi!”

Tăng Phi từ nhà vệ sinh đi ra, suýt nữa thì va phải Thôi Yên đứng ở cửa. Anh mắng: “Con gái con đứa, ai dạy cháu đứng ở cửa phòng vệ sinh nam nhìn ngang ngó dọc hả!”

Thôi Yên cười hì hì, trả lời: “Cháu sợ cậu uống say, lỡ xảy ra chuyện gì, cháu còn đỡ cậu.”

“Cháu đừng có đâm dao sau lưng cậu là được.” Tăng Phi nghiêm mặt định đi, Thôi Yên từ đằng sau kéo tay áo anh, nói: “Đừng vội! Cậu nói, Ân Lê Đình bị tàn tật sao?”

Tăng Phi bực dọc trả lời: “Đừng có lèm bèm với cậu. Cháu định nói gì chẳng lẽ cậu không biết sao?”

Anh giơ tay lau vệt nước còn dính trên mặt.

“Cậu đi rửa mặt thật à?” Thôi Yên xông tới, Tăng Phi ngần ngại né ra, cô lấy ngón tay gạt giọt nước dưới cằm của Tăng Phi đi. Tăng Phi nhìn quanh bốn phía, mau mà không có ai, lại định giáo huấn cô không biết phân định lớn bé, Thôi Yên đã vội nói trước anh: “Cậu cáu rồi ạ? Tại sao lại cáu cháu với chú Vương?”

Từ “chú Vương” cô nói ra, Tăng Phi nghe rất chướng tai.

“Cháu còn biết người ta là bậc “chú “ à? Cậu cảnh cáo cháu, đừng có dễ dãi quá!”

“Cháu có làm gì sai đâu? Chú ấy chú ý đến cháu, cũng là lỗi của cháu à?”

“Cháu không cho người ta cơ hội thì người ta tự nhiên lại thế à? Con gái phải biết tự trọng!”

“Tại sao cháu không tự trọng?” Thôi Yên cũng lên cơn. “Chú ấy hiện nay không có vợ đúng không? Chuyện này hai bên tình nguyện, pháp luật cũng không can thiệp được, cậu lại càng không! Cậu không thích cháu, còn không cho phép người khác thích sao? Cháu hẹn hò với người trẻ tuổi, cậu mắng người ta không đáng tin, cháu gặp người nhiều tuổi, cậu lại không chịu nổi!”

“Chú Vương còn lớn hơn cậu một tuổi!” Tăng Phi cười khẩy.

“Thế thì có làm sao? Từ bé cháu đã không có bố, nên cháu có phức cảm tình yêu phụ tử thì lạ lắm à? Nếu không trước đây tại sao cháu cứ bám riết lấy cậu? Cháu có thể thích cậu thì tại sao không được thích chú ấy?” Thôi Yên nhìn thấy một cô nhân viên quét dọn cầm chổi lau đi từ nhà vệ sinh ra, bèn túm ngay lấy cô ấy, hỏi: “Cô ơi, cháu hỏi cô nhé, phụ nữ mà lấy đàn ông hơn mình mười lăm tuổi thì có phải là chuyện rất bình thường không?”

Cô nhân viên vệ sinh nhìn Thôi Yên rồi lại nhìn Tăng Phi, vô tư nói: “Nếu đàn ông giàu có thì là chuyện bình thường.”

“Cậu nghe rõ chưa?” Thôi Yên cười đắc thắng. “Chú Vương có giàu không? Chú ấy làm xây dựng phải không? Bạn của cậu làm sao mà nghèo nổi? Cháu với chú ấy cùng nhau thì liệu có tệ hơn ở lại bên cậu không?”

Tăng Phi đợi đến khi cô quét dọn đã đi xa mới lạnh lùng nói: “Vớ vẩn! Cháu tưởng chú Vương là trẻ con à? Người ta không ngốc như cháu đâu. Con gái tầm như cháu thế này, chỉ riêng số cậu nhìn thấy cậu ta đưa đi thế đã không đến mười thì cũng nửa tá. Cháu tưởng cậu ta sẽ lấy cháu à? Khéo tưởng tượng! Chẳng qua cậu ta thấy cháu trẻ trung xinh xắn nên cợt nhả mà thôi, ăn no lau mép xong là hết trách nhiệm.”d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn

Thôi Yên mắt hoe đỏ, nói: “Cậu cũng như thế sao?”

Tăng Phi sững người. “Làm sao cậu có thể giống cậu ta được? Cậu đối với cháu…”

“Cậu giữ cháu ở bên, chẳng phải là lợi dụng cháu để an ủi cho cảm giác tội lỗi trong lòng cậu sao? Khi cậu nhìn cháu không nghĩ đến mẹ cháu sao? Cháu trẻ hơn bà ấy, trong sáng hơn bà ấy, nghe lời hơn bà ấy. Mọi người đều cho rằng cậu là bậc cha chú của cháu, cậu lấy tư cách này để làm bình phong nên chẳng ai cảm thấy sai trái cả, mọi người đều khen cậu là người tốt, còn trong đầu cậu nghĩ gì chẳng ai biết được.”

“Im miệng! Cháu có biết là cháu đang nói gì không?” Sắc mặt Tăng Phi tái mét, anh không dám tin người anh cho rằng mình hiểu rõ như lòng bàn tay là Thôi Yên lại có thể nói ra những lời này.

Trong giây lát, Thôi Yên ngỡ rằng Tăng Phi sẽ cho cô một cái tác, giống như anh đã đánh lên người Tĩnh Lâm lúc chết đi rồi. Mắt ướt đẫm, cô nói: “Cậu trách cháu đã nghĩ xấu về cậu sao? Không chỉ có thế mà còn nhiều nữa. Tăng Phi, miệng cậu lúc nào cũng nói coi cháu như người thân, làm bộ đẩy cháu ra ngoài để cháu tìm một người yêu trẻ trung thích hợp, cháu chưa làm gì, cậu đã nghĩ cách nhúng tay vào, từ đầu đến cuối chẳng có ai thích hợp hết, chỉ có mỗi cậu là tốt nhất với cháu. Cậu không chạm vào cháu nên chẳng cần chịu trách nhiệm. Nhưng cậu đã thật lòng nghĩ cho cháu chưa? Cháu cần người như thế nào, muốn cuộc sống ra sao? Tính ở hữu về mặt tinh thần của cậu chẳng cao thượng hơn chú Vương chút nào đâu!”

Tăng Phi không muốn nhìn bản thân mình phản chiếu trong đôi mắt Thôi Yên, trong lòng anh biết rõ bộ dạng anh bây giờ chắc hẳn rất dữ dằn. Anh đã đánh giá thấp Thôi Yên, lời nói của cô giống như hàng ngàn mũi kim bay đến khiến anh không có chỗ nào để nấp, từng câu từng chữ đều đánh trúng huyệt đạo yếu ớt nhất của anh. Anh cảm giác mười mươi rằng sự thật không giống như cô nói, ít nhất không hoàn toàn là như vậy, tuy nhiên trong phép ngụy biện và tấn công vòng vo rồi xoáy vào chỗ bế tắc, anh không phải là đối thủ của Thôi Yên.

“Cháu muốn cậu phải làm như thế nào?” Anh lại vuốt mặt một lần nữa.

Thôi Yên ngẩng đầu nhìn anh, đôi môi khẽ mấp máy: “Yêu cháu, hoặc là tránh xa cháu ra.”

Cô dường như cũng tự đẩy mình vào bước đường cùng, cô đã ra quyết định, chỉ đợi Tăng Phi chọn lựa. Giống như cô đã nói với Đinh Tiểu Dã, cô có quyền được chết một cách rõ ràng ngay thẳng.

“Cháu nói là tránh xa cháu, chứ không phải là cháu dọn ra ngoài rồi sau đó cứ hai ba ngày cậu lại đến đưa đồ cho cháu, hỏi cháu ăn gì chưa. Nếu như không có gì quá cần thiết thì không cần liên lạc, cũng không cần gặp lại. Cháu còn hai năm nữa sẽ tốt nghiệp, tiền học và sinh hoạt phí, cháu sẽ tự tìm cách giải quyết. Mấy năm trước, cám ơn cậu đã chăm sóc cháu, chuyện của mẹ cháu, cậu cũng đừng tự làm khó mình, mọi sự đã qua rồi. Cậu và cháu đều trở về vị trí “họ hàng xa” bình thường.”

Tăng Phi không nói câu nào, Thôi Yên cứ thế đợi, đợi mãi, đến khi không chịu đựng nổi sự im lặng này được nữa, bèn gào lên: “Cậu chọn nhanh lên!”

Tăng Phi lúc này mới nói: “Cháu phải để cậu nghĩ.”

“Không được, cậu phải cho cháu đáp án ngay bây giờ. Chứ cứ lập lờ thế này, cháu không chịu nổi!” Hai tay Thôi Yên nắm chặt lấy anh.

Tăng Phi vất vả để ứng phó, bấn loạn nói: “Cháu đừng có lúc nào cũng cực đoan như vậy. Phụ nữ biết điều không nên ép buộc đàn ông như thế!”

Trước đây, anh luôn gọi Thôi Yên là “bé gái”, chưa bao giờ xưng hô ngang hàng. Thôi Yên từ nơi tối tăm nhất đã nhận ra tia sáng cho dù chỉ là le lói. Tính cách của Tăng Phi và Đinh Tiểu Dã có một số nét rất giống nhau, đều là người rất cứng rắn. Thôi Yên ép anh vào thế như bây giờ mà anh cũng không hề có ý định xấu gì với cô, có thể thấy lựa chọn đó đối với anh rất khó chấp nhận. Thôi Yên thêm một lần nữa nghiệm chứng được lòng tin của mình, niềm hạnh phúc này khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm đi nhiều.

Cô không dằn vặt lấn tới nữa, Tăng Phi cũng thở hắt ra. Anh nói: “Cậu vào nói với bọn họ một câu rồi đưa cháu về trước.”

“Chú Vương liệu có giận không?” Thôi Yên hỏi.

“Người ta chẳng nhỏ nhen như cháu đâu. Lát vào đó cháu ngoan ngoãn một chút, đừng có nói năng linh tinh.” Tăng Phi nhăn nhó nói.

Thôi Yên cười bảo: “Chú ấy chỉ hơn cậu một tuổi thật à, trông như thể già hơn cả năm tuổi ấy.”

“Của nợ, đừng có nịnh bợ.” Tăng Phi biết thừa viên đạn bọc đường của Thôi Yên nhưng vẫn không kìm được cười thành tiếng.

“Ai da, quay về rồi à, tôi cứ tưởng các cậu vứt mọi người ở lại mà chạy mất tăm rồi chứ.” “Chú Trương” vừa nhìn thấy hai người quay trở lại phòng ăn liền trêu chọc.

Tăng Phi nhấc chiếc áo khoác của mình, nói: “Mọi người cứ uống tiếp đi, tôi đưa con bé về trước, lát nữa quay lại.” Nói xong, anh đặt tay lên vai “chú Vương”. “Đi đây, lần sau lại uống tiếp nhé.”

Thôi Yên chào tất thảy các chú. Hai người vừa đi, “chú Trương” liền cười, hỏi Ngô Giang: “Ông có tin là lát nữa cậu ta quay lại không?”

Ngô Giang cười, không trả lời.

“Cháu gái?” A Trương liến láu nói. “Không chung huyết thống mà nhận họ hàng đều là trò lưu manh hết. Ông xe có phải Tăng Phi với em họ ông không đi đến đâu nên mới tìm một cô nàng không?”

Ngô Giang nói: “Tôi thấy ông sắp xếp thứ tự ngược cả rồi. Nếu sớm nhận ra thì tôi cũng không gán ghép cậu ta với Phong Lan.”

“Thế ông gán tôi với Phong Lan đi, tôi thích kiểu cô ấy đấy.” A Trương mặt mày rạng rỡ.

Ngô Giang cười rồi uống rượu, nói: “Tôi sợ Phong Lan không thích kiểu người như ông.”

“Tôi có gì không tốt chứ?” A Trương băn khoăn hỏi.

Ngô Giang chỉ lên mặt, không nói gì nhưng ai cũng hiểu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN