Thằng Nhỏ Ngốc - Chương 18: Cậu còn nhớ không?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
157


Thằng Nhỏ Ngốc


Chương 18: Cậu còn nhớ không?


Hiểu Quả vừa gật đầu đồng ý sống ở biệt thự, đồ dùng gia dụng mà La Vực đặt đã được chuyển tới. Dì Chu sắp xếp phòng cho khách ngay cạnh phòng của La Vực, không gian phòng không nhỏ, nhưng sau khi đặt giường, sofa, bàn học, tủ quần áo cùng vô số thứ đồ lặt vặt khác, căn phòng bỗng chốc bị lấp đầy.

Hiểu Quả không hiểu mấy thứ này, vậy nên tất cả những đồ dùng từ kiểu dáng đến màu sắc đều là do La Vực chọn, ngay cả bức rèm màu xanh da trời kia cũng do La Vực cẩn thận lật từng trang tạp chí để chọn ra, sắc màu sáng ngời tươi mát khác hẳn phong cách đơn điệu nhàm chán của phòng y, càng không giống với cách bài trí của cả căn biệt thự, song lại khiến y rất hài lòng.

La Vực đứng sau cậu, nhẹ nhàng vuốt tóc cậu, mỉm cười hỏi, “Đây là phòng của cậu, thích không?”

Lớn như vậy, sáng như vậy, đẹp hơn nơi ở trước kia của Hiểu Quả cả trăm ngàn lần. Hiểu Quả ngơ ngác gật đầu.

Hiểu Quả rất vui vì có nhà mới, nhưng nếu có thể đi làm lại, Hiểu Quả sẽ càng vui hơn. Cậu thấy mình đã khỏe rồi, mà sự thực cũng đúng là thế, nhưng mấy lần cậu mở miệng đề nghị đều bị La Vực gạt đi.

Nhìn vậy chứ Hiểu Quả không dễ lừa thế đâu, chuyện gì cậu đã một lòng muốn làm thì nói mấy câu ba xạo không thể khiến cậu quên đi được. Cậu muốn về vườn trái cây, La Vực bảo cậu ăn cơm, Hiểu Quả ngoan ngoãn ăn xong cơm, sau đó nói muốn về vườn trái cây; La Vực bảo cậu ngủ trưa, Hiểu Quả đi ngủ, ngủ dậy xong liền nói muốn về vườn trái cây. Cậu không cãi cọ, chỉ nghe lời làm hết những việc La Vực muốn cậu làm, sau đó nhẹ nhàng mà đứt quãng đưa ra yêu cầu mình muốn, vẻ mặt chân thành không nói nên lời. Cậu cứ kiên trì đả động đối phương như thế, cuối cùng, La Vực cũng đồng ý.

Yêu cầu của La Vực là một ngày ba bữa cơm cậu đều phải ăn ở biệt thự, tan làm về nhà, không được chạy đi linh tinh, cả khi nghỉ trưa cũng vậy. Y đưa cho cậu một chiếc điện thoại di động, đây là loại điện thoại đặc biệt, bàn phím rất to, cách nhắn tin gọi điện vừa nhìn đã biết, điện thoại còn móc một sợi dây nho nhỏ manh mảnh để Hiểu Quả đeo trước ngực. La Vực tự tay dạy Hiểu Quả cách dùng, dặn cậu nếu tăng ca thì phải báo cho mình đầu tiên. Thấy Hiểu Quả nhớ kỹ từng điều, y mới thả cậu về vườn trái cây.

Chuyện Hiểu Quả ngã sấp trên đường bị người đưa đi được Tiểu Lương kể lại cực kì đáng sợ, cho nên dạo này các thím trong vườn trái cây lo lắm, hôm nay thấy Hiểu Quả quay về, họ tức khắc kéo cậu lại hỏi thật kỹ.

Hiểu Quả không biết nói dối, hơn nữa chị Triệu tổ trưởng vốn luôn để tâm tới cậu, mỗi ngày đi làm chỉ cần có cơ hội sẽ kéo Hiểu Quả đi cùng, giờ Hiểu Quả chuyển vào khu biệt thự, sớm muộn gì cũng bị phát hiện. La Vực biết vậy, thế nên không hề có ý ngăn cản cậu.

Vậy là Hiểu Quả kể lại mọi chuyện cho các thím, các thím nghe lời kể chẳng ra sao của Hiểu Quả thì vừa mù mờ vừa nửa tin nửa ngờ. Không lâu sau, quản lý Vương nhận được đủ loại báo cáo phản hồi của các thím, các thím sợ Hiểu Quả bị lừa, cho nên mới báo để lãnh đạo để tâm tới cậu hơn.

Các thím không biết, Hiểu Quả lại càng không biết, đồ dùng gia dụng La Vực mua thông qua vườn sinh thái, vì vậy ngay từ đầu quản lý Dư đã biết phong thanh chuyện này. Anh không hỏi nhiều, cũng không biết anh nói với quản lý Vương, quản lý khu vực trái cây thế nào mà quản lý Vương lại trả lời với các thím là, thực ra Hiểu Quả đang ở khu nhà do vườn cung cấp, không có vấn đề gì, không gặp nguy hiểm, cũng không tiếp xúc với người xấu, mọi người không cần lo lắng.

Mặc dù còn nghi hoặc, song chị Triệu nghĩ mấy kẻ có tiền ở biệt thự lừa Hiểu Quả làm chi, chắc bọn họ thực sự thấy cậu đáng mến nên mới giúp đỡ cậu, có lẽ trên đời vẫn còn người tốt, haiz, chị cũng chỉ có thể nghĩ như vậy.

Vì thế, cuộc sống của Hiểu Quả liền được quyết định vui sướng dễ dàng như vậy.

Mà dường như chuyện này với Hiểu Quả cũng không có gì xấu, giờ cậu không cần vội vàng chạy ra trạm xe buýt từ sớm, mỗi ngày về đều có thể ăn bữa cơm nóng hổi ngon lành, buổi tối ngủ trên chiếc giường vừa lớn vừa mềm, chăn thơm lừng, còn không bị muỗi đốt nữa. Bạn tốt La Vực thường ngồi xem tivi cùng cậu, bọn họ có thể thảo luận nội dung phim, tốt biết bao.

Những ngày tươi đẹp ấm áp ấy khiến nụ cười trên môi Hiểu Quả như được phủ thêm ánh mặt trời, khuôn mặt hồng hào, càng thêm khỏe mạnh đầy sức sống.

Làm xong công việc của buổi sáng ngày hôm nay, Hiểu Quả ra khỏi vườn trái cây, đang định quay về biệt thự ăn cơm rưa, nào ngờ cậu lại gặp phải chuyện đã xảy ra trước đợt hội hoa Trung Thu. Cậu lại bị Mã Lỗi chặn đường.

Mã Lỗi chỉ vô tình gặp Hiểu Quả chứ không cố tình chờ cậu. Cơ mà dù đợt này không phải làm nhiều việc, hắn vẫn muốn gọi cậu lại để Hiểu Quả làm giúp mình, không ngờ lại bị cự tuyệt?!

Hiểu Quả nói phải về ăn cơm, cậu đã hẹn với La Vực rồi.

Mã Lỗi mất hứng, hắn tự nhận mình là người được Hiểu Quả coi trọng nhất vườn, một thằng ngốc như cậu ta, coi xem có ai muốn kết bạn với cậu ta không, hắn đã không chê thì thôi, vậy mà cậu ta còn dám tỏ thái độ với hắn? Thế là Mã Lỗi áp dụng chiến thuật cà rốt và cây gậy (Vừa đấm vừa xoa) như thường lệ, dễ dàng phá bỏ phòng bị của Hiểu Quả.

Tuy nhiên sự dạy bảo ân cần của La Vực cũng có ảnh hưởng với Hiểu Quả, ít nhất lần này cậu đã nhớ phải gọi điện báo cho đối phương một câu.

“Tôi giúp… Béo Bự.” Hiểu Quả nói.

La Vực bên kia đồng ý, Hiểu Quả liền cúp máy rồi chuyên tâm làm cỏ giúp Béo Bự, song chưa tới mười phút, một chiếc xe điện cách đó không xa dần tới gần, đỗ bên cạnh đám công nhân bảo dưỡng đang bận bịu làm việc.

Mã Lỗi chưa bao giờ tập trung làm việc, vì vậy gã là người đầu tiên phát hiện ra người đàn ông ngồi trong xe, y nhìn về phía bọn họ, sau đó gọi tên Hiểu Quả.

Giờ đang giữa trưa, ánh mặt trời nóng như lửa đổ, nửa người trên của La Vực đắm chìm trong thứ ánh sáng chói chang ấy, y gọi không lớn, chỉ cúi đầu nặng nề kêu một tiếng, lại như bay theo gió truyền đến tai Hiểu Quả.

Hiểu Quả vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy La Vực, cậu không bận tâm tới cỏ bám đầy hai tay, đứng bật dậy, bước qua rào chắn rồi chạy tới chỗ xe điện, vừa chạy vừa hô to, chẳng khác nào nhìn thấy người thân.

“La Vực…La Vực…”

La Vực nhìn cậu lúc bước ra cửa còn sạch sẽ tinh tươm, giờ lại lấm lem bùn đất. Y cười vỗ vỗ bảo Hiểu Quả ngồi xuống, chậm rãi rút khăn tay trong túi ra cho cậu lau tay.

“Sao vậy? Không phải đã tới giờ cơm trưa rồi sao?” La Vực nhẹ nhàng hỏi.

“Phải dọn…sạch cỏ.” Hiểu Quả nói, chỉ chỉ người đứng đằng kia, “Giúp, Béo Bự.”

La Vực đưa mắt nhìn theo, cúi đầu cười một tiếng, “Nghiêm túc nhỉ, còn từ vườn trái cây chạy tới giúp người ta.”

Lúc nói y không để lộ bất cứ cảm xúc gì, vậy nhưng không hiểu sao lại khiến Mã Lỗi đứng đó không xa nghe mà căng da đầu, La Vực chỉ vừa liếc một cái, gã đã căng thẳng không lý do.

“Cái kia… Hiểu Quả thân với tôi…” Mã Lỗi cũng không biết vì sao mình phải giải thích nữa.

Mới nói tới đây gã đã bị La Vực cắt lời.

“89036.”

La Vực liếc dãy số trước ngực gã, đọc lên, kế đó vứt chiếc khăn tay lấm bẩn vào thùng rác, quay qua hỏi Hiểu Quả.

“Vậy đã làm xong việc rồi phải không.”

Nhìn cũng biết mới chỉ nhổ được chưa tới một phần ba số cỏ, nhưng đối phương lại dùng câu khẳng định, Mã Lỗi nghe được, gã chỉ có thể trơ mắt nhìn xe điện chậm rãi khởi động, đưa hai người rời đi.

Mã Lỗi nhìn mã số nhân viên trước ngực của mình, cổ họng nặng nề nuốt một ngụm…

Trên đường, La Vực hỏi Hiểu Quả, “Tới đây làm việc rồi cậu quen Béo Bự sao?”

Hiểu Quả lắc đầu, “Béo Bự nói, bọn tôi là… Bạn học.”

La Vực không ngờ cậu sẽ trả lời như vậy, “Hai người là bạn học? Học năm nào mà già vậy.”

Hiểu Quả vội vàng xua tay, “Béo Bự nói… cậu ấy không già.”

La Vực như nghe được chuyện cười, “Cậu nhớ cậu ta không? Đi học lúc nào?”

Hiểu Quả nhíu mày, lắc lắc đầu, trước khi đến vườn sinh thái, Béo Bự chỉ là một người xa lạ với cậu, hắn cứ luôn miệng nói hai người biết nhau từ trước, Hiểu Quả không nhớ gì hết, nhưng cậu vẫn tin hắn.

La Vực nhìn cậu một lát, hỏi tiếp, “Vậy cậu còn nhớ ai?”

Hiểu Quả nghĩ nghĩ, bật thốt, “Nhớ mẹ!”

“Còn ai nữa?”

Hiểu Quả không trả lời.

La Vực nở nụ cười, nụ cười này rất kì quái, tựa như đồng tình thương cảm, lại tựa như châm chọc chế giễu, y nhìn chằm chằm Hiểu Quả, sau đó nâng tay vỗ vỗ đầu cậu.

“Thật đáng thương…” Y khẽ cảm thán.

Hiểu Quả không rõ lắm, biệt thự đã tới trước mắt, cậu bị La Vực nắm tay dắt xuống.

Phương Tỉ tiến lên nói với La Vực, “Ban nãy có một phu nhân tới tìm cậu, tôi không cho chị ta vào.”

La Vực gật đầu, giao Hiểu Quả cho dì Chu, để dì đưa cậu đi rửa tay rồi còn ăn cơm.

“Người đâu?”

Y vừa hỏi xong, bảo vệ cổng khu biệt thự gọi điện tới.

La Vực nói, “Cho chị ta vào.” Kế đó y bảo dì Chu mang đồ ăn của Hiểu Quả lên lầu.

Không lâu sau, chuông cửa vang lên, một người phụ nữ đậm người xuất hiện.

La Vực tự mình đứng bên cửa nghênh đón vị khách này, song không mời chị vào nhà. Hai người đứng tại chỗ, như thể đang ngầm giằng co.

Lư Vi Hồng sao có thể là đối thủ của La Vực, chị mau chóng bại trận, thở hổn hển nói, “Là anh chuyển nơi ở của Hiểu Quả? Anh không có quyền này, quyền giám hộ của cậu ấy vẫn thuộc về “Gia đình Thiên sứ”!”

Là người chịu trách nhiệm cho Nguyễn Hiểu Quả, khi tới ký túc lại phát hiện đối tượng mình cần giúp đỡ đột nhiên biến mất, sao Lư Vi Hồng có thể không sốt ruột. Nếu không phải Hiểu Quả vẫn đi làm đúng giờ, cộng thêm chị có chút quen biết với quản lý Vương, có lẽ chị sẽ chẳng biết được Hiểu Quả đã bị lừa đi một cách thiếu minh bạch như vậy. Tuy Lư Vi Hồng không rõ một người có thân phận như vậy thì sẽ có mưu đồ gây rối gì với Hiểu Quả, nhưng chị đã nhìn thấy đủ thể loại rồi, không thể không đề phòng được.

La Vực lại vẫn giữ dáng vẻ vô thưởng vô phạt, y nửa tựa vào khung cửa, chợt nói, “Nhà chị ở xa nhỉ, có phải ở Nam bán cầu không?”

“Cái gì?” Lư Vi Hồng không rõ ý của người đàn ông trước mắt.

La Vực tiếp tục, “Hiểu Quả suýt nữa đã chèo thuyền đi tìm chị.”

Lư Vi Hồng ngẩn ra, “Tôi… Nhà tôi không xa, nhưng cậu ấy không biết….”

“Cậu ấy muốn chèo thuyền đến nhà chị, trên đường đi gặp phải một tên hải tặc hung ác, bị cướp sạch tiền, suýt nữa bị lật thuyền, chôn mình dưới đáy biển, lẽ nào chị còn muốn cậu ấy bơi tới chỗ chị?”

Lư Vi Hồng có thể nghe ra được sự châm chọc của La Vực.

“Đúng là tôi chưa suy xét tới chuyện này, nhưng tôi…”

“Ngày đó tôi xem tivi, thấy bọn nhỏ ở một làng trong núi rất nghèo khổ, rất đáng thương, khiến tôi vô cùng thương cảm,” La Vực như không nghe thấy lời Lư Vi Hồng nói, tiếp tục đắm chìm vào dòng suy nghĩ của bản thân, “Nhưng sau này tôi phát hiện, thì ra “Gia đình Thiên sứ” còn nghèo hơn, đáng thương hơn nhiều, nếu không sao có thể để heo con và đồ tể ở cùng với nhau chứ.”

Tới bây giờ Lư Vi Hồng mới hiểu ý La Vực, quả thực không nên để một đứa trẻ vị thành niên phạm tội như Hứa Long ở chung với người có vấn đề về não bộ như vậy, đây tuyệt đối là sai lầm của chị.

Khuôn mặt chị đầy vẻ xấu hổ và căng thẳng, “Tôi biết điều kiện ở đó không tốt, nhưng tôi không có cách nào khác, gần đây phòng ở có hơi khan hiếm…”

“Đừng nóng vội đừng nóng vội, tôi sẽ không báo sự thất trách của chị cho lãnh đạo đâu, chỉ cần chị đừng dong dài như thế nữa, không tôi rất đau đầu.” La Vực đỡ trán, còn bận tâm trấn an đối phương, “Tôi chỉ muốn bày tỏ lòng cảm thương của mình mà thôi, tôi thực sự cảm thấy mấy người cần trợ giúp, cho nên tôi quyên góp tiền cho mấy người, chị yên tâm, về sau mấy người sẽ không phải khổ như vậy nữa. Chỉ là trao đổi mà thôi…”

Y nhận lấy tờ văn kiện trong tay Phương Tỉ, mở trước mặt Lư Vi Hồng.

“Vừa nãy chị nói tôi không có quyền, nhưng hiện tại… Quyền giám hộ Nguyễn Hiểu Quả, thuộc về tôi.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN