Thằng Nhỏ Ngốc - Chương 20: Tôi đau quá
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
165


Thằng Nhỏ Ngốc


Chương 20: Tôi đau quá


Yêu cầu chuyển cây mau chóng được gửi đến trung tâm bảo dưỡng, vườn sinh thái Lục Dã luôn giữ tác phong phục vụ chuyên nghiệp với khách hàng, bọn họ có thể cố gắng tiếp nhận và trả lời tôn trọng với cả những yêu cầu vớ vẩn, song với đề nghị bất ngờ này của La Vực, trung tâm vẫn phải trầm mặc vài phút, cuối cùng mới nói phải hỏi ý kiến cấp trên.

Lãnh đạo nhận được tin, lập tức phái vài công nhân bảo dưỡng cùng đến kiểm tra địa hình, sau đó uyển chuyển bày tỏ nếu những cây long não này ảnh hưởng đến cuộc sống của hộ khách, bọn họ sẽ tiến hành cắt sửa hợp lý, như vậy sẽ nhanh gọn và thuận tiên hơn.

Tuy nhiên, phương án này đã bị La Vực bác bỏ.

Lý do của La Vực là: Không bảo vệ môi trường.

Mỗi cây long não ở đây cao ít nhất cũng phải hơn hai mét, muốn cắt tỉa để thông thoáng hoàn toàn thì chỉ có thể chặt cây bẻ cành, khó lắm mới nuôi cây lớn được nhường này, nói chặt liền chặt, quản lý sao không đau lòng được.

Hơn nữa, La Vực còn tỏ vẻ, lần trước y đã được chứng kiến sự chuyên nghiệp của công nhân bảo dưỡng, tới giờ nghỉ trưa họ vẫn chăm chỉ cần cù làm việc không ngơi nghỉ, còn kéo công nhân đặc biệt ở khu khác tới tăng ca cùng, tuy không cẩn thận cắt hỏng hoa của y, song đã khiến y cảm động sâu sắc, y tin bọn họ sẽ làm tốt việc này.

Nói thì nói vậy, thế nhưng rất lâu về sau, đám công nhân bảo dưỡng vẫn không quên được vẻ mặt như ăn phải phân của quản lý nhà mình lúc ấy.

Làm sao đây?

Chuyển đi thôi.

La Vực yêu cầu không cao, mọi người cứ từ từ chuyển, từng cây từng cây một, khi nào hết mười một cây là hoàn thành nhiệm vụ.

Buổi chiều tan tầm về nhà, Hiểu Quả thấy bên gốc cây cạnh cổng có thật nhiều người bận bịu náo nhiệt, cậu tinh mắt nhìn ra trong số đó có cả Mã Lỗi.

“Béo Bự…” Hiểu Quả cao hứng chạy tới chào bạn.

Mã Lỗi đang ngồi xổm bọc một rễ cây, khuôn mặt mệt mỏi lấm lem bùn đất, chật vật chưa từng có. Vừa nghe thấy tiếng Hiểu Quả, gã không vênh mặt hất hàm sai bảo như trước kia, trái lại còn sợ tới mức suýt nữa đánh rơi rễ cây vào chân, lưng khọm hẳn xuống.

“Béo Bự…” Hiểu Quả thấy Béo Bự không để ý đến mình liền quanh quẩn bên cạnh gã, “Cậu đang… Làm gì thế?”

Nếu là trước kia, chắc chắn Béo Bự sẽ hai tay chống nạnh nói cho Hiểu Quả biết mình đang bận việc, sau đó bảo Hiểu Quả giúp gã, nhưng bây giờ, thấy Hiểu Quả tới gần định giúp đỡ, Mã Lỗi lại sợ hãi vội đẩy cậu ra.

“Cậu cậu cậu… Cậu tránh ra đi, không cần cậu giúp.”

Hiểu Quả lùi về sau mấy bước, suýt nữa ngã úp mông xuống gò đất, may có công nhân bảo dưỡng bên cạnh đỡ cậu.

“Hiểu Quả.” Đúng lúc này, một giọng nam dễ nghe từ trong nhà truyền ra, “Về rồi sao? Ở bên ngoài làm gì thế?”

“Ừ.” Hiểu Quả lập tức đáp lời, “Tôi đang, nói chuyện với, Béo Bự.”

“Vào đi.”

“Ừ.” Hiểu Quả vội vàng nghe lời vào nhà, đi hai bước nhớ ra mình chưa chào, thế là cậu quay đầu lại, vẫy tay, “Tạm biệt, Béo Bự.”

Hiểu Quả vui vẻ chạy vào nhà, không nhận ra Mã Lỗi đã bị một chuỗi hành động và lời nói của cậu dọa đổ mồ hôi lạnh. Các công nhân bảo dưỡng cùng làm không phải đồ ngốc, bọn họ biết Hiểu Quả, tuy lúc trước không rõ, nhưng giờ bọn họ đã biết đại khái về chủ nhân căn biệt thự trước mặt, cũng như nguyên nhân tại sao họ phải di dời số cây này.

Tức thì, Mã Lỗi nhận được vô số tầm mắt phẫn hận bắn về phía mình.

“Thì ra là vậy, tôi còn không biết tại sao đang yên đang lành chúng ta lại gặp phải phiền toái.”

“Trách ai đó làm việc xấu phải chịu báo ứng thôi…”

“Mẹ nó, mình mình làm bậy còn tha người khác xuống nước, hừ!”

Mã Lỗi nghe thấy một loạt câu thăm hỏi ân cần gã và người nhà gã truyền đến tai, lại nghĩ đến Hiểu Quả mới chạy vào biệt thự. Khách hàng khó chịu, quản lý khó chịu, đồng nghiệp khó chịu, giờ gã mới kinh hoàng nhận ra, những ngày tháng tươi đẹp của gã tới đây là hết rồi…

***

Cứ như vậy, công nhân bộ phận bảo dưỡng bắt đầu tháng ngày làm lụng khổ cực của bọn họ, nói khổ cực thực sự không khoa trương chút nào, chuyển mấy cây này đúng là việc khó nhất mà bọn họ phải làm từ khi bắt đầu kiếm sống tới nay, ngay đến vị trí đặt cây mới cũng phải chính xác tới ba chữ số sau dấu phẩy, yêu cầu mẹ nó chẳng kém gì châm cứu. Chẳng may sai à, không sao, đào cây chuyển sang chỗ đúng là được.

Yêu cầu như vậy đưa tới một trận oán thấn rung trời dậy đất, mấy công nhân bảo dưỡng lâu năm mặc kệ, đây rõ ràng là muốn gây khó dễ, vậy thì để lại hết việc cho đầu sỏ gây tội làm đi, họa ai gây ra thì người ấy tự đi mà chịu, dựa vào cái gì bắt bọn họ phải chịu chung? Gã ta là cái thá gì chứ.

Đương nhiên mọi người đều nổi nóng, nhưng việc đã được giao, hộ khách thấy bọn họ không làm mà nổi giận thì bọn họ cũng phải ngoan ngoãn đi làm thôi. Ai ngờ, hộ khách lại làm bộ không thấy số công nhân trước cổng ngày càng ít đi, dường như không quan tâm tiến độ công trình, chỉ cần người cần làm phải làm hộc bơ là được, thế là dần dần mọi người cũng hiểu ý y, từ tức giận cũng dần trở thành thương hại tên xui xẻo kia, đắc tội ai lại đắc tội người khó chơi như vậy, đúng là đáng đời.

Sáng nay, La Vực vừa xuống lầu ăn sáng đã thấy Hiểu Quả nhanh như chớp ăn xong một đĩa bánh ngọt, sau đó cầm một miếng ra cửa.

La Vực gọi cậu, “Đi đâu vậy?”

Hiểu Quả đáp, “Cho Béo Bự… Ăn một miếng.”

Mới rồi lúc đánh răng Hiểu Quả đã thấy bạn tốt của mình từ xa qua ô kính cửa sổ, khuôn mặt đối phương bẩn thỉu không chịu nổi, chỉ mới vài ngày không gặp, gã đã gầy đi cả một vòng khiến Hiểu Quả suýt không nhận ra gã. Song không thể trách Hiểu Quả mắt quá tinh, bởi vì cả một cái sân to như thế lại chỉ có mình gã làm việc, Hiểu Quả không thấy cũng khó.

“Cậu thật độ lượng.” La Vực lắc đầu, “Lại đây, đừng chạy loạn, lát đi cùng tôi một chuyến.”

Hiểu Quả ngoan ngoãn ngồi về bàn, nhìn La Vực ăn cháo, “Tôi phải, đi làm mà.”

La Vực lật báo, thuận miệng quyết định, “Hôm nay nghỉ một buổi.”

Hiểu Quả còn muốn nói gì đó, nhưng thầy Phương đã chuẩn bị xong, La Vực buông bát, kéo cậu vào xe ra ngoài.

Xe chạy một đường, đi tới một tòa nhà hai tầng màu trắng.

Hiểu Quả chỉ kịp nhìn thấy trên biển ghi “Bệnh…” gì đó, đã bị La Vực dắt ra khỏi bãi đậu xe đi thẳng vào thang máy.

Một vài bác sĩ mặc áo blouse trắng và y tá tiếp đãi bọn họ, sau đó hỏi thầy Phương về tình hình hiện tại của La Vực.

La Vực không nói gì đi đằng trước, trước khi bước vào một căn phòng, y chợt quay đầu nói với Hiểu Quả, “Tôi sẽ về ngay, cậu đừng đi đâu cả, ngoan ngoãn đợi tôi.”

Hiểu Quả gật đầu, ngồi xuống cái ghế La Vực đã chỉ. Ở đây rất tĩnh lặng, chỉ toàn một màu trắng, ngoài bọn họ ra thì không thấy ai cả, Hiểu Quả ngửi mũi hương kỳ quái không ngừng truyền vào mũi, ngón tay xoắn xuýt vào nhau, bỗng chốc cảm thấy nôn nóng bất an.

May mà có y tá rót cho cậu một ly nước, còn thấp giọng trò chuyện với cậu.

Hiểu Quả không yên lòng trả lời, ánh mắt đảo khắp nơi. Đột nhiên cậu thấy La Vực xuất hiện trong màn hình gắn trên tường. La Vực đã đổi một bộ quần áo màu xanh da trời, nằm trên giường bệnh, một đám bác sĩ y tá xúm quanh y, sau đó có một người rút một cái kim tiêm thật dài đâm vào La Vực!

“A…” Hiểu Quả sợ hãi kêu lên.

Y tá vội an ủi, “Không sao, bọn họ chỉ kiểm tra cho La tiên sinh thôi, sẽ ổn ngay.”

Nói là ổn ngay, nhưng Hiểu Quả lại thấy mình đã đợi lâu thật lâu. La Vực chỉ thoáng xuất hiện rồi biến mất khỏi màn hình, song mỗi lần xuất hiện, sắc mặt  lại càng ngày càng kém. Mãi tới khi bác sĩ truyền nước cho La Vực, thầy Phương mới dẫn Hiểu Quả vào. Lúc này, ly nước giấy trong tay Hiểu Quả đã bị cậu vô thức bóp nhàu nhĩ.

Bước chân Hiểu Quả nhẹ bẫng, như thể cậu cũng đang chịu khổ sở gì đó, cậu nhìn La Vực tái nhợt nằm trên giường bệnh, đôi môi đẹp đẽ trắng bệch không chút sắc thái.

La Vực như cảm giác được, chậm rãi mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt cũng tái nhợt như y của Hiểu Quả.

“Sợ cái gì?” La Vực khẽ hỏi.

“La… Vực…”

Hai má Hiểu Quả hơi phình ra như muốn khóc, nhưng cậu cố nhịn, khuôn mặt vì vậy mà trở nên kỳ quái.

La Vực vẫy cậu, nhìn Hiểu Quả từ từ tới bên giường rồi ngồi xổm xuống, tùy ý vuốt tóc vuốt mặt cậu.

“Cậu không thích chỗ này sao?” La Vực cười hỏi, da mặt Hiểu Quả rất mềm rất non, tràn ngập sức sống, khiến La Vực vô cùng lưu luyến.

Hiểu Quả lắc đầu, ngày nào cậu cũng thấy La Vực uống thuốc, cho nên biết La Vực bị ốm, nhưng thấy y như vậy, Hiểu Quả vẫn khó chịu không thôi.

Đây là đợt kiểm tra tổng quát La Vực phải tiến hành mỗi tháng, dù y đã sớm quen, song mỗi lần cơ thể phải chịu đựng đủ thứ dụng cụ máy móc cắm lên người, y vẫn mất một khoảng thời gian dài để hồi sức.

La Vực nhìn vào mắt Hiểu Quả, vươn tay về phía cậu.

Mu bàn tay La Vực còn cắm kim truyền, xương tay dài nhỏ bị mũi kim xuyên vào càng thêm vẻ tái nhợt gầy yếu. Hiểu Quả khẽ run lên, chậm rãi vươn hai tay cầm lấy tay đối phương.

Lòng bàn tay Hiểu Quả vừa ấm áp vừa mềm mại, ảnh hưởng mạnh mẽ đến dòng thuốc đang truyền trong mạch máu La Vực, vì vậy, cảm giác ấm áp vốn thoải mái này giờ lại khiến y đau gần như mất tri giác, dù thế, La Vực vẫn không buông tay, trái lại còn cầm chặt hơn.

Y nói, “Hiểu Quả, tôi đau quá.”

Hiểu Quả trợn to mắt, run rẩy nỉ non, “La Vực… Anh đừng ốm.”

La Vực mỉm cười, lòng bàn tay hơi dùng sức, “Nếu tôi và cậu đổi cho nhau, cậu có sẵn lòng không?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN