Thằng nhóc gọi tôi là chị...
CHAP 5: ĐỐI VỚI TÔI, NAM RẤT QUAN TRỌNG
Ngày đầu tiên tôi gặp Nam khi hai đứa năm tuổi, cậu ấy trông dễ thương vô cùng. Má phúng phính mắt tròn to, đáng yêu cực kì. Mười hai tuổi, cậu ấy cao hơn một chút, ra dáng thiếu niên hơn hẳn. Mười bốn tuổi cao bằng tôi, hoạt bát năng nổ hơn rất nhiều. Mười sáu tuổi…tôi đứng chỉ đến vai cậu ấy, và khuôn mặt Nam thì đẹp khỏi bàn đi.
Trước giờ tôi luôn tự tin rằng nhan sắc tôi khá là ưa nhìn, nhưng đùng một cái thằng nhóc gọi tôi là chị bỗng cao lớn đẹp trai như vậy, đi bên cạnh cậu ấy tôi tự nhiên lại thấy mình đúng là ở một đẳng cấp thấp hơn hẳn.
Cái thằng ngày xưa gầy gầy bé tí, lớn lên cao lớn khoẻ khoắn đến phát hờn. Cái mặt ngày xưa dễ thương mà tội nghiệp, mắt lúc nào cũng rưng rưng muốn khóc, bây giờ cười lên chói loá không để đâu cho hết. Ngày xưa nhút nhát bao nhiêu bây giờ hoạt bát năng nổ bấy nhiêu. Nói chung là rất khác.
Lớp mười khi mới nhập học, đi đến đâu cũng có ngươi ngoái lại nhìn Nam. Mấy đứa con gái cùng khối, mấy chị lớp trên, thậm chí là cả nam sinh cũng nhìn cậu ấy ngưỡng mộ.
Đặc biệt, kể từ khi Nam được đích thân thầy dạy thể dục kiêm huấn luyện viên ghi tên vào danh sách đội bóng đá của trường, cậu ấy lại càng nổi như cồn, thường xuyên trở thành đề tài bàn tán sốt dẻo.
Còn tôi, vẫn là người chị hằng ngày cùng Nam đi học, chiều chiều ngồi đợi cậu ấy tập cùng đội bóng, tối tối lại ngồi bên cửa sổ cùng cậu ấy làm bài tập.
Câu chuyện bắt đầu từ khi hai đứa lên lớp 11, khi tôi bỗng dưng phát hiện, Nam không còn là đứa em của riêng tôi nữa rồi.
Tất cả các buổi chiều sau giờ học thêm, Nam đều phải ở lại tập cùng đội bóng, và tôi cũng sẽ ngồi lại đợi cậu ấy tập xong rồi cùng về.
Kể ra thì cũng không chỉ có một mình tôi, còn có rất nhiều nữ sinh khác ở lại nhìn Nam, điều đó làm tôi không thích.
Họ hét tên Nam khi cậu ấy sút một đường bóng đẹp, cho dù đó chỉ là tập luyện thôi nhưng những nữ sinh kia vẫn không tiếc lời khen ngợi cậu ấy, và trong số họ, chưa đến một nửa thực sự hiểu về bóng đá.
Họ khen cậu ấy đẹp trai ở mọi góc độ, điều này tôi biết, tôi biết rõ. Làm sao có thể không biết Nam đẹp trai nhường nào trong khi ngày ngày là tôi luôn đi bên cạnh cậu ấy? Những lời khen ngợi kia là thừa thãi đối với tôi, chúng làm tôi khó chịu.
Và ngay khi cậu ấy được nghỉ, đám nữ sinh đứng xung quanh lập tức sẽ xúm lại, nào khăn nào nước, tíu tít hết cả lên. Riêng tôi chỉ ngồi nhìn, vì tôi biết Nam sẽ chủ động đến bên tôi, điều này giống như thói quen, thói quen mà Nam dành cho riêng tôi, điều này làm tôi không khỏi có phần tự mãn.
– Chị thấy Nam thế nào? Chị có thấy đường bóng lúc nãy không? Rất đẹp phải không chị?
Cậu ấy lúc nào cũng hỏi tôi như thế, còn tôi, luôn giơ quyển sách trong tay lên và nhún vai một cái, cậu ấy sẽ làm bộ mặt “tiếc quá” sau đó ngồi xuống bên cạnh tôi.
Nam nghĩ tôi bỏ lỡ mất pha làm bàn tuyệt đẹp của cậu ấy, nhưng thực ra tôi đã nhìn cậu ấy không rời mắt kể từ ban đầu, làm sao có thể bỏ lỡ?
Còn nữa, khi Nam ngồi xuống và uống chai nước tôi để bên cạnh, cũng là lúc những ánh mắt ghen tị hướng về tôi. Các bạn nữ sinh nhìn Nam ngưỡng mộ bao nhiêu thì nhìn tôi thù hằn bấy nhiêu. Nhưng tôi không thấy khó chịu vì những ánh mắt ấy đâu, trái lại còn rất thích nữa kìa. Ánh mắt đó khiến cho tôi có cảm giác giống như họ ghen tị vì Nam là của tôi vậy, thế đó. Tôi đúng là hâm dở mà!
Nam cao hơn, đẹp trai hơn, hoạt bát hơn, nói chung là khác xưa rất nhiều, duy chỉ có một điều không thay đổi, đó là cậu ấy vẫn lẽo đẽo theo tôi và luôn nắm tay tôi không ngừng. Chính điều này đã gây ra không ít hiểu nhầm.
Từng có rất nhiều người hỏi tôi, rằng tôi là bạn gái của Nam à, ban đầu tôi một mực phủ nhận, nhưng rồi sau đó, tôi luôn tìm cách tránh né không trả lời những câu hỏi tương tự như vậy. Tôi và Nam, giữa chúng tôi như thế nào, tôi không muốn người khác biết, điều đó cần thiết ư? Tôi nói phải, họ không tin. Tôi nói không phải, họ lại có có hội mơ mộng về Nam. Tôi thực sự không thể tưởng tượng nổi, nếu như có một ngày Nam tay trong tay cùng cô gái khác, bước đến trước mặt tôi và nói: “Chị, đây là bạn gái Nam.” Khi đó tôi sẽ hụt hẫng biết chừng nào. Tại sao ư? Bởi vì Nam là đứa em trai bé bỏng của tôi, cho dù cậu ấy có cao hơn tôi bao nhiêu đi chăng nữa thì vẫn là đứa em cần có tôi, hay nói đúng hơn thì Nam là đứa em mà tôi muốn bảo vệ, sẽ thế nào nếu như Nam không còn cần tôi? Tôi không muốn nghĩ đến điều đó. Nam đối với tôi rất quan trọng, và tôi muốn tôi cũng quan trọng như vậy với cậu ấy. Cậu ấy gọi tôi là chị mà, không phải sao?
Nhưng Nam bây giờ giống như người của công chúng, năm đầu tiên tham gia đội bóng khi học lớp 10, Nam ghi liên tiếp ba bàn trong trận chung kết và mang về thắng lợi vẻ vang cho trường. Tên cậu ấy được nhắc đến trong suốt mấy tháng liền sau giải đấu, và khi thành tích ấy vừa lắng xuống, người ta lại biết đến tên cậu ấy với vị trí thủ khoa của kì thi cuối kì.
Mọi người ngưỡng mộ, thậm chí là thích thầm cậu ấy, tôi có cảm giác như Nam không còn là đứa em của riêng tôi, nhưng cậu ấy không biết điều đó và vẫn cứ vui vẻ.
Tôi tự hào về Nam, nhưng cũng lo sợ rằng một ngày nào đó cậu ấy không muốn gọi tôi là chị nữa. Đối với tôi, Nam qua trọng, và có phải tôi quá ích kỉ không khi cũng muốn cậu ấy xem tôi quan trọng như thế? Tôi không biết! Nhưng tôi biết rằng tôi là chị, một người chị rất sợ có một ngày đứa em mình lớn lên và không cần mình nữa. Có ai giống như tôi không? Có ai là chị và giống như tôi không?
Tiếng Nam gọi tôi là “chị”, nó cũng quan trọng giống như chính bản thân Nam. Cậu ấy gọi như thế từ khi chúng tôi năm tuổi, bây giờ chúng tôi mười sáu tuổi, có nghĩa là mười một năm rồi. Mười một năm không phải quãng thời gian quá dài, nhưng cũng không phải là ngắn, mười một năm thời gian trôi không ngừng nghỉ, cũng chính là mười một năm làm cho tôi quên đi một điều quan trọng: Nam không phải em tôi, và cậu ấy lớn rồi!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!