Thằng nhóc gọi tôi là chị... - CHAP 7 : HÔM NAY TRỜI MƯA
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
192


Thằng nhóc gọi tôi là chị...


CHAP 7 : HÔM NAY TRỜI MƯA


Ngày hôm nay bầu trời âm u lạ lắm, sắp mưa, mưa đầu mùa đấy.
Tôi là đứa tuỳ hứng, mưa, đôi khi tôi rất thích, cũng có khi tôi không thích.
Thích khi được ngồi bên cửa sổ, đọc sách và nghe nhạc cùng Nam trong khi mưa rả rích rơi.
Không thích khi tôi phải bì bõm lặn lội, và mặc cho tôi khổ sở thì những chiếc xe đi qua vẫn cứ liên tục làm nước mưa bắn tung toé.
Tôi đến trường khi bầu trời còn xám xít, tôi bước vào lớp khi trời đổ cơn mưa, và điều đáng ghét là: tôi quên mang theo ô!
Sẽ ra sao nếu như trời mưa to thế này mà phải đầu trần chạy về? Tất nhiên là ta sẽ ướt như chuột lột. Cái cảm giác toàn thân ướt nhẹp đến run rẩy ấy, chẳng thích tẹo nào!
Mưa đầu mùa, mát lắm! Ngồi trong lớp mà mắt cứ phải gọi là nhíu hết lại. Tôi nhìn một vòng, thấy đám bạn đứa nào đứa nấy ngáp ngắn ngáp dài, nhỏ Ngọc thậm chí ngủ gật luôn cơ.
Mà tôi đã nói chưa nhỉ? Bốn đứa bao gồm tôi, Nam, Phong với Ngọc trước giờ đều học chung một lớp đấy, mười một năm liền. Nghe giống duyên số quá phải không?
Phong với Ngọc, hai đứa hồi nhỏ chơi trò vợ chồng kêu anh em ngọt xớt, thế mà bây giờ cứ như chó với mèo, suốt ngày chí choé. Ấy thế mà tôi vẫn luôn tin rằng hai đứa này hợp nhau cơ đấy.
Phong cũng ở trong đội bóng giống Nam, mỗi tội làm thủ môn, cũng khá là cừ chứ chẳng chơi.
Ngọc thì là lớp phó văn thể mĩ, là gương mặt tiêu biểu luôn luôn nhiệt tình trong các tiết mục văn nghệ của trường. Nhỏ này lớn lên cũng trắng trẻo đẹp gái, nổi tiếng phết.
Còn tôi, bạn đừng vì tôi không giới thiệu bản thân mà nghĩ tôi chỉ là thành viên lớp không mấy nổi trội, nhầm to đấy!
Tôi chính là lớp trưởng, quyền lực chỉ sau giáo viên chủ nhiệm, lời tôi nói uy lực ghê lắm chứ không đùa được đâu. Nhưng mà cũng tại vì tôi là lớp trưởng, cho nên hôm nay mới gặp phải tình huống tréo ngoe thế này.
Hôm nay học bốn tiết, và sau tiết bốn, khi mà đáng lẽ tôi được cùng Nam đi chung một chiếc ô về nhà (vì Nam có mang ô) thì tôi lại phải ở lại họp trọn hết tiết năm. Đắng thế chứ lị!
Lớp trưởng mà, chức to bao nhiêu thì trọng trách càng lớn bấy nhiêu, tôi trốn làm sao được? Cho nên tôi ngoan ngoãn chịu cắp sách đi họp, còn tỉu nghỉu dặn Nam:
– Mày về trước đi không mưa lại to hơn đấy! Chị đợi họp xong rồi tạnh mưa là về liền.
Nam gật đầu, cầm cái ô bước ra ngoài.
Tôi đứng tiếc ngẩn ngơ một lúc, lủi thủi ôm vở với bút lên văn phòng.
Họp hành gì? Thầy cô bàn về chuyện tổ chức dã ngoại, mấy đứa lớp trưởng chúng tôi ngồi im thin thít, ghi ghi chép chép, nhận thông báo về tuyên truyền lại cho cả lớp, thế là xong. Ấy mà cũng mất hẳn một tiết đấy, bốn lăm phút chứ chẳng đùa.
Lúc đầu mới vào họp, trời tạnh mưa hẳn, ba mươi phút đầu tiên bên ngoài còn sáng lên một chút. Tôi mừng thầm, cứ nghĩ kiểu này là thoải mái về nhà rồi, trời nắng rồi. Thế mà mười lăm phút sau tự nhiên sấm chớp giật đùng đùng, mưa ập xuống một cái trắng xoá cả sân. Kiểu này mà đi ô thì ô cũng bay chứ đừng nói đến đầu trần chạy bộ.
Tôi ôm cặp trân trân nhìn màn mưa hung hăng trút xuống, mấy giọt mưa này cũng nghịch quá đi! Nối đuôi nhau liên tục thế này, chạm mặt đất rồi lại nảy lên, bắn tứ tung không chừa chỗ nào. Thế này thì về kiểu quái gì đây?
Miệng tôi đang chửi thề, thật đấy!
– Anh Thuỳ! Bạn về với mình nhé!
Có người gọi, tôi quay lại, và đập vào mắt là một khuôn mặt lạ hoắc, nhưng được cái đẹp.
Người gọi tôi là một cậu con trai khá là cao ráo, có lẽ chỉ thấp hơn Nam một chút xíu thôi. Cậu ấy có cái răng khểnh, cười lên rất duyên, nhưng mà nhìn mãi tôi vẫn chả thấy cậu ấy đẹp bằng Nam.
– Mình là Huy, lớp trưởng 11A5.
Quả thực không có ấn tượng. Tôi gật đầu một cái, định hỏi xem nhà cậu ấy ở đâu, có tiện đường cho tôi đi ké hay không thì phía sau đã xuất hiện một thằng khác.
Thằng Nam chứ còn thằng nào?
– Chị ấy về với mình được rồi, bạn cứ đi trước đi!
Nam tươi cười, khéo léo đuổi bạn Huy, bạn Huy định nói gì đó cơ, tự nhiên nhìn xuống thấy Nam nắm tay tôi thì im bặt, khẽ \”ừ\” một tiếng rồi cúi gằm bỏ đi.
Thế đấy, Nam cậu ấy vừa cắt đứt cơ hội làm quen trai đẹp của tôi rồi đấy.
Tôi gầm gừ liếc sang, Nam vẫn cười. Thế là tôi mủi lòng, thôi thì tha cho cậu ấy vậy.
– Chị bảo mày về đi cơ mà.
– Không thích! Nam muốn đợi chị cùng về. Về một mình chán lắm.
Nói đến đây cậu ấy dừng lại, ngước lên nhìn bóng lưng của Huy một lúc rồi cúi đầu thì thầm vào tai tôi:
– Với cả nếu như Nam nghe lời chị, không phải bây giờ chị đang sóng vai với thằng khác à? Nam không thích!
Này thì không thích! Tôi cốc đầu cậu ấy cái bốp, miệng làu bàu:
– Mày không thích nhưng mà chị thích!
Nam cười hì hì, kéo tay tôi về.
Trời hôm nay mưa to âm u thật đấy, nhưng mà tôi không lạnh, cũng không phiền lòng cái gì hết, bởi vì bên cạnh tôi có Nam. Cậu ấy vì tôi mà ngồi đợi tận bốn mươi lăm phút, cậu ấy che hết ô cho tôi còn mình thì ướt cả. Nhìn cậu ấy ướt nhẹp mà tôi cảm động lắm luôn.
\”Cũng coi như mày không phụ lòng chị, cũng có quan tâm đến chị, phải không Nam?\”
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN