Thằng nhóc nghèo và cô tiểu thư đanh đá - CHAP 8: SỰ THẬT BẤT NGỜ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
237


Thằng nhóc nghèo và cô tiểu thư đanh đá


CHAP 8: SỰ THẬT BẤT NGỜ


-E ăn gì thỳ nói a mua cho. Tôi hỏi con nhỏ 1 cách đàg hoành nhất. Dù gì nó cũng ko còn đối xử với tôi như ngày trước. Tính tôi là vậy,mau giận mau quên,để trog bụng hoài cũng mệt.
-Ăn 1 mình buồn lắm,a đi ăn với e đi
-Ko a ăn rồi. E ăn gì đưa tiền đây a mua cho
-Vậy thôi e ko ăn lun. Con nhỏ làm mặt dỗi. Tôi thì lại ko quen với 3 đứa cgái nhõng nhẽo này lắm. Nhìn giả tạo lắm.
-E ko ăn thỳ a gọi cho ba e. Tôi làm bộ lấy đt ra bấm bấm. Định bụng hù con nhỏ
-A gọi đi. Muốn e nói ba đuổi việc hay là giờ đi ăn với e.
Đây là lần thứ 2 con nhỏ dọa đuổi việc tôi. Nó nói câu này thỳ ôg nội tôi cũng ko dám từ chối. Nhưng trog đầu tôi vừa lóe lên 1 lí do hết sức chính đáng
-Nhưng a sáng rồi với lại ăn thêm lần nữa thỳ phí tiền lắm. E ăn gì nói a đi mua
-haha. E hiểu rồi. A cứ đi đi
-Nhưng… Tôi cố cãi
-Muốn e nói ba…
-À thôi thôi a đi. Tôi chịu thua con nhỏ rồi. Phen này chắc bị nó dọa dài dài. Nhưg dù sao đc ăn sáng lần 2 cũng zui mà. Đâu mất mát gì đâu. Tôi đợi còn nhỏ vscn mà lâu lắc. May mà tôi ăn ság rồi chớ ko là xỉu mất. 10p sau nó đi ra
-A đợi tí e thay đồ đã
Trời. Còn phải đợi thay đồ. Con gái mà thay đồ thỳ quý vị hiểu rồi. Tôi ngồi đợi,đợi,rồi lại đợi. 15p sau nó đi xuống với cái quần short ngắn,cái áo sơmi màu hồng,lại còn trang điểm nhẹ nữa. Trôg xinh cực kì. Có cô chủ xinh xắn thế này tôi đi làm cũng ko uổng côg sức. Nói đùa vậy thôi chứ lúc đó tôi ko để ý đến mấy chuyện linh tinh đó. Tư tưởng lúc nào cũng chỉ có tiền và tiền thôi. Sau này nghĩ lại thấy mình sao mà ngây ngô quá,suýt chút nữa thỳ đã mất tất cả.
Trở về với thực tại,vừa bước xuống lầu nó đã hỏi tôi 1 tràng
-Athấy e mặc vậy đc ko. Áo đẹp ko,quần hợp ko.
Tôi thì mù tịt về thời trang,lại ko thích cái kiểu vô tư thái quá của con nhỏ
-A ko biết
Con nhỏ làm mặt dỗi. Tôi biết trước sau gì cũng vậy. Con nhỏ định quay lưng lên cầu thang thỳ ko biết lúc đó ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi buộc miệng nói ra 1 câu mà tôi ko bao h nghĩ là mình sẽ nói. Huống hồ là với con nhỏ đáng gét này
-E dthuơng lắm
Vừa nge xog con nhỏ mắt tròn xoe vài giây nhìn tôi như này rồi phá lên cười
-Phải a ko vậy
Tôi ko tl. Ko biết mới nãy có phải là tôi ko nữa
-Đi thôi a.
Con nhỏ lại cười. Hình như lời khen của tôi làm nó vui lắm. Cười nói suốt cả buổi sáng. Nó đòi tôi chở nó đi ăn phở xog rồi chở qa nhà sách. Về nhà thỳ cũg đã 10h. Tôi xin phép nó về nhà thu dọn đồ đạc mang qua nhà nó. Nó đòi đi theo,tôi ko cho vậy là
-K cho thỳ e gọi…
-Thôi thôi đi nhanh rồi còn về đi học.
-Hihi
Lại cười. Ko hiểu sao từ lúc tôi bị đánh nhập viện tới h cứ thấy con nhỏ cười suốt. Chắc tôi bị đánh là động lực giúp nó cười
Tôi chở nó về nhà dì tôi. Lúc này thì dì chú đã đi làm hết rồi. Vừa mở cổng thỳ nó đã chạy ùa vào nhà. Vừa chạy vừa hét
-WOA! Nhà chú a đẹp thật
Thì ra con nhỏ thích ngôi nhà kiểu như thế này. Nhà chú tôi đc ôg bà làm từ thời chiến tranh nên trôg giản dị mộc mạc lắm. Lại thêm mảnh vườn nhỏ trồg cây ăn trái với hoa trước nhà càng làm cho ngôi nhà thêm vẻ chân quê,trong lành.
-E thích lắm hả. A nghĩ e thích ở biệt thự hơn chứ
-K đâu. Ở đó tù túng lắm. E ko thích. Hồi a chở e về đây nữa nha nếu ko thì e…
-Ừ ừ a biết rồi. Tôi biét con nhỏ sắp nói gì rồi nên tl lun cho nhanh.
Tôi để nó ngoài sân chạy nhảy. Vào nhà thu dọn đồ đạc. Đồ tôi thỳ ko bao nhiêu hết,toàn mấy cái quần áo linh tinh nên xếp 1 tí là xog. Chở nó về mà nó đòi ở lại. Năn nỉ hứa hẹn 1 hồi mới chịu về. Thiệt là tôi thua con nhỏ này rồi
-Trưa nay e ăn gì để a đi mua
-e thích ăn cơm gà. A thích ko
-e ăn thỳ a ăn theo. Đó là quyền của e mà
Vậy là con nhỏ chỉ tôi đến qán cơm mà nó hay ăn,mua hai hộp. Chắc các bạn thắc mắc tại sao tôi lại có tiền để mua. Thật ra mỗi ngày ôg chủ đều đưa cho con nhỏ 500k để tôi với nó ăn uốg chi tiêu. Nhiều lúc nghĩ lại cuộc đời mình cũng chưa đến hôi bế tắc,kiếm đc côg việc như thế này là quá tốt rồi. Lại gặp đc 1 ôg chủ tốt bụng nữa.
Tôi với nó ăn xog thỳ tôi chở nó đến trường. Về nhà tôi dọn dẹp sơ nhà cửa,rửa mấy cái tô,đi đổ rác rồi đánh 1 giấc hẹn đồng hồ 5h chiều dậy đón con nhỏ.
Tôi vừa chở nhỏ về tới cổng thì nhận đc đt của ôg xếp
-S này con trôg bé T giúp bác,bác có côg việc cần giải quyết nên phải bay ngay bây h. Tối con lên phòng bác mà ngủ
-Dạ. Con biết rồi. Con chào bácTôi ko hiểu sao ôg chủ lại tin tưởg tôi như vậy. Lỡ tôi làm gì cgái ổg thỳ sao. Mà tôi thì nào dám làm gì. Tôi nói lại cho con nhỏ,nó chỉ ừ qua loa nhưng trôg nó có vẻ buồn lắm. Chắc ba nó hay đi đột xuất như thế này lắm. Đôi mắt nó nói lên điều đó. Đôi mắt to tròn hình như đã ươn ướt rồi. Tôi hiểu cảm giác con nhỏ lúc này vì tôi đã trải qua qá nhiều rồi. Con người sợ nhất ko phải là nghèo mà là sự cô đơn.
-E nín đi. Ba về với e chứ có đi luôn đâu. Tôi an ủi nó. Chẳg biết sao lúc này tự dưng tôi thấy thương con nhỏ lắm. Bao nhiêu sự thù gét của tôi dành cho nó đã hoàn toàn tan biến mà thay vào đó là sự đồng cảm. Đâu phải chỉ mỗi ng nghèo là sợ cô đơn đâu
Con nhỏ ko tl,bỗng nó ôm tôi khóc nức nở. Tôi khá bất ngờ nhưg cũg để im cho nó ôm. Hơn lúc nào hết nó cần có ng để sẻ chia như lúc này.
-A biết ko. Ba e hay đi như vậy lắm. E lúc nào cũng ở nhà 1 mình.huhu. Nhỏ vừa nói vừa nấc trôg thật tội nghiệp
-Khóc đi e. Khóc cho nhẹ lòng. A từng trải qua nên a hiểu.
Tôi để nhỏ nín rồi mới hỏi tiếp
-À e này,mẹ e đâu sao hôm bữa giờ a ko thấy
Tôi thấy con nhỏ cuối đầu xuốg,hình như là khóc nhưng chỉ thút thít
-Ba mẹ e ly thân. Mẹ e theo ng đàn ôg khác rồi. Thỉnh thoảng mẹ mới về thăm e
Tôi thấy mình thật vô ý khi gợi lại nỗi đau của nhỏ
-A xl
-K sao đâu a. Nhiều lúc e mún mình có 1 ng bạn để tâm sự chia sẻ nhưg ko khó qá. Bạn e trên lớp ko ai thật lòng với e cả,toàn vì vật chất
-Ừm. Nếu có gì e cứ tâm sự với a. Biết đâu e đỡ bùn hơn thỳ sao
-A nói thật chứ. Mà a ko gét e nữa sao
-Ko. A ko gét e. A hết gét từ lâu rồi. A ko ngờ e lại có hoàn cảnh như vậy đâu. A nghĩ ng giàu thì phảh hp lắm mới đúng
-K phảiai cũg vậy đâu a
-Ừm. Thôi nge lời a đi tắm đi rồi a đi mua đồ ăn tối. Nín đi đừng khóc nữa. E khóc xấu lắm
-Dạ.
Lần đầu tiên con nhỏ nge lời tôi như vậy. Lại còn dạ nữa,nge ấm áp vô cùng. Tôi ko ngờ hình ảnh cô tiểu thư đanh đá chảnh choẹ lúc trước đã ko còn mà thay vào đó là con người thật của nhỏ tối nay: một con ng đầy tình cảm…
Yêu thích: 4 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN