Tháng Sáu Trời Xanh Lam - Chương 08
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
134


Tháng Sáu Trời Xanh Lam


Chương 08


Có lẽ đã từng bị thương một lần, Vi Lam không còn bầu nhiệt huyết và dũng khí bất chấp tất cả như trước nữa.

Mặc dù là bạn gái của Hứa Thiếu Hàm, nhưng cô và anh vẫn giữ một khoảng cách rất xa, cùng lắm là cầm tay, ăn cơm.

Đêm hôm đó Hứa Thiếu Hàm phải trực. Đến khi nghỉ đã là 6 giờ sáng rồi.

Anh chạy đến chỗ ở của Vi Lam, bấm chuông.

Vi Lam rụi đôi mắt còn đang mơ màng ra mở cửa, Hứa Thiếu Hàm đã mua đồ ăn sáng và đem đến cho cô.

“Anh biết em thích ngủ nướng, thường xuyên bỏ bữa sáng, lâu ngày không tốt cho sức khoẻ”.

Trong lòng không phải không cảm động, nhưng tự nhiên lại nhớ đến Thiên Lãng.

Hơn một tháng rồi không gặp anh. Không biết hiện giờ anh sống có ổn không.

Kể từ tối hôm đó, Thiên Lãng không liên lạc với cô nữa. Hoặc giả, cô gái tên là “Mạt Mạt” đó đã trở thành bạn gái đích thực của anh.

Con gái cán bộ cấp cao, rực rỡ như hoa hồng, ánh mắt nhìn anh lại đầy vẻ ngưỡng mộ, thế gian có người đàn ông nào không động lòng? Đặc biệt là trong lúc thất tình.

Thất tình? Có thật là anh thất tình hay không?

Những anh chàng như Thiên Lãng, tình yêu trong mắt anh là hoa. Hoa nở không quá đỗi vui mừng, hoa tàn cũng không quá đỗi đau buồn.

Còn trong mắt cô, lại có một thứ có thể ngấm sâu vào lòng, giống như máu, khắc cốt ghi tâm.

Vi Lam cầm túi bột ớt trên bàn đổ vào bát. Ớt cay chảy cả nước mắt.

Hứa Thiếu Hàm nói: “Em thật là cô gái trời không sợ đất không sợ, bánh nhân thịt cay thế này mà vẫn nuốt được”.

Vi Lam vừa lau nước mắt, vừa cười nói: “Không biết làm thế nào cả, em ăn cay quen rồi”.

“Em à, người em yếu lắm, dạ dày lại không ổn, không nên ăn quá cay đâu, nên ăn những đồ ăn có vị nhạt, có chất ấy”.

“Thật không hổ là bác sĩ”. Cô vẫn cười, “ba câu không rời xa nghề”.

Vi Lam rất ít khi cười, nhưng lúc cười, khoé mép nhếch lên, đuôi mắt cong cong, cặp lông mi dài rung rung, giống như một đứa trẻ ngây thơ, khiến người ta phải yêu thương.

Hứa Thiếu Hàm hơi sững người, ngồi xuống bên cạnh cô, nâng cằm cô lên.

“Vi Lam, từ sau hãy để anh được chăm sóc em, em nhé?”

Cô mở to đôi mắt nhìn anh, trong mắt dần dần hiện lên vẻ dịu dàng.

“Anh đang cầu hôn với em ư?”

“Đúng vậy”, Hứa Thiếu Hàm nói một cách trịnh trọng, “chủ nhật này anh muốn đưa em về nhà, giới thiệu cho ba mẹ anh. Họ muốn gặp em từ lâu rồi”.

Vi Lam cười, không gật đầu, cũng không lắc đầu.

Hứa Thiếu Hàm tưởng rằng cô đã đồng ý, không giấu nổi vẻ vui mừng, cúi đầu hôn lên má cô một cái.

Vi Lam như người bị giật mình, liền tránh mặt ra một chút.
Mặc dù khoảng cách cô tránh không nhiều, nhưng Hứa Thiếu Hàm vẫn cảm nhận được. Có gì đó bất thường, nhưng không là ở đâu.
Anh nhắm mắt lại một cách thận trọng, im lặng một lát, mới khẽ khàng nói: “Vi Lam, em đồng ý không?”

Một cảm giác áy náy lan toả trong lòng Vi Lam. Cô trở về với thực tại, mỉm cười: “vâng, cô con dâu xấu xí sớm muộn gì cũng phải gặp bố mẹ chồng thôi”.

Cô yêu Hứa Thiếu Hàm thật không?

Nếu yêu, cô phải giống như các cô gái đang yêu khác, khát khao được anh ôm, khát khao được anh hôn, khát khao được anh chạm vào da vào thịt, tại sao cô lại chống đối sự tiếp xúc của anh như vậy?

Là do “một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng” ư? Hai là do, người cô thực sự khát khao trong tâm hồn sâu thẳm của cô không phải là anh?

Câu hỏi này không khiến Vi Lam phải lúng túng quá lâu. Cô nghĩ, thế gian này có bao nhiêu cuộc hôn nhân có liên quan với tình yêu?

Mình đã từng nếm mùi “yêu” một lần, lần này, cô chỉ cần “được yêu”.

Hôm đến nhà Hứa Thiếu Hàm, Vi Lam ăn mặc rất chỉn chu, cô mặc một chiếc váy màu hồng, còn trang điểm nhẹ, đẹp mà không diêm dúa, trong trắng đáng yêu.

Hứa Thiếu Hàm nhìn cô, không giấu được vẻ vui mừng, hóa ra, cô cũng có thể có được vẻ đẹp theo cách này.

Đến nhà anh ở trong khuôn viên của một viện nghiên cứu, Hứa Thiếu Hàm giơ tay gõ cửa, Vi Lam vừa hồi hộp vừa có phần hưng phấn.

Một hồi lâu không có động tĩnh gì. Anh lấy chìa khoá ra, mở cửa bước vào, nói: “Lạ thật! Đã hẹn là ở nhà đợi chúng mình, tại sao nhà lại không có ai nhỉ?”

Vi Lam lập tức như người được trút gánh nặng. Hứa Thiếu Hàm mời cô tham quan trong nhà, căn hộ có bốn phòng ngủ hai phòng khách sạch sẽ, gọn gàng, bài trí rất đẹp, và còn có mùi thơm của sách vở.

Không phải là “nhà” mà cô từng mơ ước đó sao? Mặc dù không quá giàu có, nhưng yên bình, ấm cúng, khiến người ta cảm nhận được sự an toàn.

Vi Lam phát hiện ra một đĩa hát cổ trong nhà anh, lật đĩa ra xem, chọn một đĩa có các bản nhạc violon. Lúc nhạc vang lên, Hứa Thiếu Hàm đang pha cho cô một cốc cà phê, mùi thơm của cà phê tỏa khắp phòng.

Cô nhấp một ngụm, ngẩng đầu lên nhìn ảnh chụp của cả nhà anh. Cha Hứa Thiếu Hàm thanh tú nho nhã, mẹ xinh đẹp sang trọng. Thảo nào Hứa Thiếu Hàm điềm đạm, tuấn tú như vậy, hóa ra là kết hợp những nét đẹp của cả cha và mẹ.

Ngay lập tức, Vi Lam nhìn thấy trong ảnh còn có một chàng trai khác, gầy dong dỏng, cũng đeo một cặp kính, nét mặt như đã từng gặp.

“Sao vậy? Vi Lam?” Thấy cô nhìn chăm chú vào bức ảnh đó, Hứa Thiếu Hàm cảm thấy hơi lạ.

Cô ngần ngừ hỏi: “Người… người bên cạnh anh là ai vậy?”
“Đó là em trai anh. Học nhạc ở Anh, lần này về nước để gặp chị dâu tương lai”.

Vừa nói dứt lời, ngoài cửa có tiếng mở khoá.

“Chắc chắn là mọi người về rồi!” Hứa Thiếu Hàm đứng dậy ra mở cửa.

Vi Lam không kịp nghĩ gì nhiều, vuốt lại tóc, nín thở ngồi trên ghế sofa.

Cửa đã mở ra, một người phụ nữ trung niên sang trọng tay ôm một bó hoa lớn trong lòng, trên tay còn đeo hai túi lớn đựng đồ, trên đầu có buộc một chiếc khăn mang phong cách châu Âu.
“Mau, Tịnh Viễn, giúp mẹ mang hoa vào phòng khách lớn!”
Một chàng trai trẻ cao gầy đón lấy bó hoa từ tay bà, bước thẳng vào trong.

Tịnh Viễn… Hứa Tịnh Viễn?

Một cảm giác lạnh chợt dâng lên trong lòng Vi Lam, lúc ngẩng đầu lên, chạm ngay vào ánh mắt của người đó.

“Hạ Vi Lam?” Cậu ta trợn tròn mắt, bó hoa liền rơi ra khỏi tay, “sao cậu lại ở đây?”

“Hóa ra hai người quen nha à?” Hứa Thiếu Hàm đứng bên hỏi.
Vi Lam sững người, không thể nghĩ được gì hơn.

Không ngờ họ lại là anh em? Thực ra, đáng lẽ phải nghĩ đến điều này từ lâu. Cô luôn có cảm giác rằng trông Hứa Thiếu Hàm rất quen, chính là do anh rất giống Hứa Tịnh Viễn.

Hứa Tịnh Viễn nghiến răng bước lên trước một bước, mặt đỏ bừng: “Khi tốt nghiệp không phải cậu và Sở Hàm đã ở với nhau đó sao? Tôi tưởng các cậu đã kết hôn từ lâu rồi, tại sao bây giờ lại … với anh tôi…”

Lập tức sắc mặt Vi Lam trở nên trắng bệch, chỉ còn lại hai con mắt đen láy, nhảy nhót những thứ kỳ dị.

Hóa ra, tất cả đều không tránh được. Những cái gì cần đến sẽ vẫn phải đến.

“Tịnh Viễn, em đang nói linh tinh gì vậy?”

Hứa Thiếu Hàm nhìn Hứa Tịnh Viễn, rồi lại quay sang nhìn Vi Lam, cảm thấy vô cùng bối rối.

“Em không nói linh tinh?” Hứa Tịnh Viễn cố gắng giữ bình tĩnh, “không tin, anh có thể hỏi cô ấy…”

Vi Lam không nói gì. Cô quay đầu một cách yếu ớt, bó hoa dưới nền nhà, tú cầu, hoa hồng, hoa baby trắng, cúc trắng, được chọn lựa và phối màu rất cẩn thận, nhưng lại bị Hứa Tịnh Viễn giẫm lên, xơ xác dưới đất.

17

Hai tuần rồi, Hứa Thiếu Hàm không gặp cô, cũng không liên lạc.
Lần đầu tiên, Vi Lam chủ động gọi điện thoại hẹn anh. 9 giờ tối, tiệm trà Thanh phong minh nguyệt.

Anh do dự một lát, rồi mới nói một chữ: “được”.

Thành phố này có rất nhiều tiệm trà, Vi Lam chưa bao giờ vào. Cô không thích uống trà, cảm nhất nhạt nhẽo vô vị.

Đầu cuối của hành lang quanh co khúc khuỷu, Vi Lam đẩy một cánh cửa gỗ của phòng trà ra, hương vòng Ấn Độ lặng lẽ cháy trong góc phòng, một chậu than củi đang cháy.

Cô và Hứa Thiếu Hàm ngồi đối diện với nhau, đều không nói gì, bầu không khí có phần căng thẳng.

Nước đã sôi, nhân viên phục vụ xách ấm nước, đổ nước sôi vào cốc, cánh trà lửng lơ trong cốc, sau đó từ từ nở ra, màu xanh lá, rất đẹp.

Vi Lam nhìn chăm chú vào cốc trà, tâm trạng rối bời phức tạp đột nhiên yên ổn trở lại.

“Hứa Thiếu Hàm, có phải anh muốn chia tay với em hay không?”
Hứa Thiếu Hàm ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào mặt cô: các nét thanh tú trông có vẻ không có gì là ghê gớm, cử chỉ nhẹ nhàng, và còn vẻ tư lự trong mắt cô nữa, đáng lẽ cô phải là cô gái rời xa trần thế, trong trắng thanh khiết như Tiểu Long Nữ .

Thế nhưng, cô trong lời nói của Tịnh Viễn, lại hoàn toàn khác với những gì anh tưởng tượng.

“Cô ta không những cướp người yêu của bạn thân mình, mà còn sống với anh ta! Chuyện này đã từng làm âm ĩ cả trường”.

“Hạ Vi Lam không hiền lành, ngây thơ như vẻ bề ngoài đâu, cô ta là một cô gái có rất nhiều mưu kế”.

“Gia đình cô ta cũng rất phức tạp. Anh, cô gái như thế này không thích hợp với anh đâu, cũng không thích hợp với gia đình chúng ta!”

Vi Lam không muốn cứ găng như thế này mãi.

“Tại sao anh không nói gì?”

“Những điều Tịnh Viễn nói hôm trước… đều là sự thật ư?”

Cô hít một hơi thật sâu, hất cằm lên, nói từng chữ một: “Đúng! Mỗi câu mà cậu ấy nói đều là sự thật!”

Hứa Thiếu Hàm nhắm ngay mắt lại, giây phút này đây, anh mong cô phủ nhận biết bao!

“Vi Lam”, anh run rẩy hỏi: “Tại sao em… tại sao…”

Đôi môi mấp máy mấy lần, nhưng lại không thể nói tiếp những lời phía sau.

“Tại sao em lại bỉ ổi, vô liêm sỉ như vậy?” Vi Lam tiếp lời anh, “bác sĩ Hứa ạ, anh quá ngây thơ rồi! Giữa những gì mà anh tưởng tượng và thực tế luôn có một khoảng cách rất xa!”
Vẻ bất cần đời của cô khiến Hứa Thiếu Hàm buột miệng: “Vậy tại sao lúc đầu em còn chấp nhận anh?”

Ngay lập tức, mọi cảm giác trong cô đều đông cứng lại.
Đúng vậy! Một cô gái như ngươi, làm sao có đủ tư cách làm bạn gái của “bác sĩ Hứa?”

Ngươi tưởng rằng đã có “tình yêu” rồi, người ta sẽ không quan tâm đến quá khứ của ngươi, chấp nhận “khiếm khuyết” của ngươi ư?

Thực ra, kẻ ngây thơ chính là ngươi, Hạ Vi Lam ạ!

Vi Lam cười bình thản, đứng dậy.

Cô nhìn chằm chằm vào gương mặt đó, nói từng chữ một, rất rõ ràng, như đang trả thù:

“Hứa Thiếu Hàm, tôi còn tồi tệ hơn cả những gì mà em trai anh nói! Tôi cướp người yêu của người khác, tranh thủ lúc anh ta say rượu dụ dỗ anh ta lên giường. Sau đó, anh ta không cần tôi nữa, anh ta nói chưa bao giờ yêu tôi. Lúc đó tôi đã có thai ba tháng rồi, đành phải đến bệnh viện của anh để nạo thai…”

“Đừng nói nữa!” Gương mặt Hứa Thiếu Hàm trở nên biến dạng, “sự việc đã đến nước này, tại sao cô còn nói với tôi những điều này?”

“Vì đây mới là con người thực của Hạ Vi Lam”. Cô vẫn cười nhẹ nhàng, đôi mắt đẹp đó lại lạnh lùng, “Hứa Thiếu Hàm, tôi và anh không giống nhau. Thà để khiếm khuyết chứ không muốn giả dối”.

Nói xong bèn quay người đi ra.

Hứa Thiếu Hàm không giữ cô lại, gục mặt vào lòng bàn tay.
Trên bàn, nước trà trong cốc đã nguội từ lâu.

Trà mặc dù ngon, người vừa đi trà liền nguội, tình yêu cũng vậy.

Ra khỏi tiệm trà, Vi Lam bước đi rất chậm, như người mộng du, từng bước từng bước một, như một chiếc bóng.

Nói xong những lời vừa nãy, cô không hề cảm thấy hả hê, chỉ thấy máu trong lồng ngực đã lạnh cóng, tất cả đã vỡ tan.

Đúng vậy, tất cả đã thành tro bụi. Không có tình yêu, cũng không có lời cầu hôn.

Giống như vừa trải qua một giấc mơ, sau khi tỉnh dậy mới phát hiện ra rằng tất cả đều là giả dối. Kể cả có lưu luyến những cái đẹp trong giấc mơ đến đâu, cũng là vô ích.

Đêm mùa đông, lạnh.

Liên tục có người đi qua Vi Lam, bóng họ mơ hồ trong gió lạnh, chỉ để lại tiếng bước chân mỗi lúc một xa.
10 giờ tối, cô không muốn về nhà.

Cuối đường có một quán ba tên là “Tim thuỷ tinh”, dường như vừa mới khai trương.

Tim thuỷ tinh? Cái tên này hay đó nhỉ. Cô còn nhớ Phan Mỹ Thần từng hát một bài, trong lời bài hát có một câu: trái tim của con gái đều làm bằng thuỷ tinh.

Đẩy cửa ra, gió liền ào vào trong.

Bên trong không rộng, ánh đèn mờ ảo và dàn nhạc ồn ào. Bầu không khí ma quỷ như động Bàn Tơ .

Trong tiếng trống và tiếng nhạc ồn ào, cơ thể dồn nén đã lâu của Vi Lam đột nhiên muốn trút ra.

Cô xông lên sân khấu nhảy, vũ điệu cuồng nhiệt thu hút ánh mắt của bao người.

Vi Lam nhảy một cách ngông cuồng, cảm giác nhiệt lượng dồn đến, hơi rượu dần dần lan tỏa đến từng mạch máu.

Cô thích cảm giác này, đứng ở trên cao, đám người phía dưới đang hò hét hoan hô cổ vũ cô, mê loạn và suy đồi.

Một bản nhạc đã kết thúc, tiếng vỗ tay nổi lên.
Lúc này đây, một người đàn ông cao to cầm ly rượu bước đến chạm ly với cô.

Vi Lam nắm chặt cổ chai bia vàng cười giả lả. Tửu lượng của cô rất khá, rượu trắng, rượu vang “nghìn cốc không say”.

Giữa tiếng ồn ào, người đàn ông cúi người xuống nói lớn: “Cô em, làm ăn không?” Hơi rượu trong miệng gần như phả vào mặt cô.

Vi Lam nhắm mắt lại, cười rất thoải mái.

Cô mặc một chiếc áo khoác màu đỏ, cổ áo để hở, loáng thoáng nhìn thấy chiếc áo hai dây màu đen bên trong. Cặp mi dài chớp chớp, đôi môi nhỏ xinh, mắt trong như nước, hai má đỏ ửng, dưới ánh đèn mờ ảo, rất gợi cảm.

Người đàn ông tranh thủ hơi men, tiện đà đưa một tay ra ôm cô.
Vi Lam bất ngờ giơ ngay chai rượu vang lên, đập lên đầu anh ta.

Trong tích tắc bình rượu vỡ tan, máu tươi trên đầu anh ta tóe ra.

Tuy nhiên, cánh tay cô đã bị một bàn tay túm chặt. Chai rượu không rơi xuống đầu đối phương.

Vi Lam sửng sốt quay đầu lại, nhìn thấy một gương mặt với các nét rõ ràng, đôi mắt màu hạt dẻ, tỏa ra những tia sáng lạnh.
Là Thiên Lãng.

Anh như người từ trên trời rơi xuống, đưa tay ra ôm cô vào lòng, quay đầu nói với người đàn ông đó: “Xin lỗi, cô ấy là bạn gái tôi, anh tìm người khác đi!”

Bạn gái? Vi Lam sững người, chưa kịp phản ứng gì, người đàn ông đó đã chắp tay vào nhau tỏ ý xin lỗi Thiên Lãng: “Người anh em, tôi đã mạo phạm!” Quay người chen vào đám đông.

“Ai là bạn gái anh?” Vi Lam cố gắng thoát ra khỏi vòng tay của Thiên Lãng.

“Nếu anh không nói như vậy, em đã bị anh chàng đó kéo lên giường từ lâu rồi!” Anh lạnh lùng nói: “Tại sao lại đến nơi này? Tại sao lại có thể uống nhiều rượu như vậy? Em có biết con gái đi một mình như thế này nguy hiểm thế nào không?”

Anh đã kìm chế rất lâu rồi, nhìn cô nhảy trước bàn dân thiên hạ, đưa mắt tình tứ với gã đàn lông lạ mặt, thậm chí còn cười rất thoải mái… Mỗi động tác, mỗi nét mặt, đều như cố tình biểu diễn trước mặt anh, thách thực sự nhẫn nại và ý chí của anh đối với cô.

Bình tĩnh trở lại, đúng là Vi Lam cũng thấy hơi sợ. Người đàn ông cao to lực lưỡng đó, nếu cô đập chai rượu xuống, hậu quả sẽ không thể lường… Nhưng miệng lại giả vờ không thèm để ý nói: “Không tại sao cả, vì em thích!”

Thiên Lãng nhìn cô chằm chằm, vẻ giận dữ trong lòng đã hiện trong đáy mắt, anh nói bằng giọng run run: “Hôm nay anh mới biết, hóa ra em lại hèn hạ như vậy!”

“Em rất hèn hạ!” Cô nói, mọi sự phẫn nộ tích tụ trong lồng ngực đều không giấu nổi mà trào ra, “em cam tâm sa đọa, hèn hạ, em không biết xấu hổ, em cướp người yêu của người khác… Tất cả đều là chuyện của em, ai cần anh phải quan tâm?”

Câu cuối cùng xen lẫn vẻ nghẹn ngào bi thương.

Thiên Lãng sững sờ, rõ ràng nhìn thấy, nước mắt cô đang trào ra như suối.

Đã bao lâu không nhìn thấy nước mắt của cô rồi? Dường như năm 15 tuổi, anh chặn đường cô trong con ngõ nhỏ, cô không khóc thêm lần nào nữa.

Vi Lam quay đầu chạy ra khỏi quán bar, anh liền đuổi theo.

Đêm khuya đường không có bóng người.

Bóng cô gầy guộc, chạy nhanh trong gió đêm.

Thiên Lãng theo sát đằng sau.

Khi chạy đến con ngõ nơi cô thuê nhà, cuối cùng anh xông tới, ôm chặt cô.

Trong tích tắc anh ôm chặt cô, Vi Lam không nhịn được hét lên, trong tiếng hét cảm thấy sự ngang ngạnh và lạnh lùng của mình.

“Xin lỗi”. Thiên Lãng hạ thấp giọng, ghé vào tai cô nói “anh không muốn làm em bị tổn thương!” (Đáng lẽ là anh muốn yêu em thật lòng, nhưng kết quả lại khiến em bị tổn thương!)

“Không liên quan gì đến anh”. Cô cúi đầu, giọng nói có phần hơi ngạt mũi, nhưng lại khiến anh cảm thấy rất dịu dàng, “khắp người em đều là gai, không những đâm vào người khác, còn đâm cả mình. Anh cứ mặc kệ em, đi thôi”.

“Nếu phải đi, thì anh đã đi từ lâu rồi, tội gì phải đợi đến ngày hôm nay?” Anh chỉnh đầu cô thẳng lên, nhìn chăm chú vào mắt cô, giọng trầm lắng: “Anh yêu em thật lòng, Vi Lam ạ”.

Vi Lam nhìn anh một cách sửng sốt.

Đây là lần thứ hai anh nói ra ba chữ này rồi, kể cả là lời nói dối, thốt ra từ miệng Thiên Lãng, cũng khiến cô cảm thấy vui vui.

Vốn tưởng rằng, chàng trai cao ngạo đẹp trai này, là sự xa xỉ mà cô suốt đời không thể với tới, cũng không thể bỏ đi.
Cô thoả sức nhìn anh, các nét đều đẹp, đôi môi khép chặt, mấy sợi tóc xoăn mềm mại che trước mắt anh.

Thiên Lãng có một đôi mắt đẹp màu hạt dẻ, lúc nhìn người khác, luôn luôn dùng tóc để che giấu tình cảm bộc lộ ra.
Trước đây, tại sao cô lại không phát hiện ra?”

Cứ nhìn mãi như vậy, nhìn cho đến khi trong mắt anh có chút xót xa.

Hơi thở nóng bỏng và thấm ướt ở gần như vậy, phả vào mặt nhau.
Vi Lam khẽ nhắm mắt lại, cặp mi dày và dài, tựa như cánh bướm đang vẫy cánh, tạo ra chiếc bóng dưới mắt.

Dường như lại quay trở về với đêm hè năm xưa, những tình cảm mờ ám tràn ngập trong không khí, vừa chạm vào là tóe lửa.
“Từ trước đến nay anh đều biết”.

Anh nói khẽ như rên rỉ trong cổ họng: “Em là mụ phù thuỷ đáng sợ!”

Trong tích tắc, cô đã bị cướp mất hơi thở…

Thiên Lãng đè một cách kịch liệt gần như là thô bạo môi mình lên môi cô, sau đó dịch chuyển xuống dưới, má, tai, cổ.
Vi Lam hoàn toàn không có đủ sức để chống lại, chỉ có thể túm chặt áo anh, tựa như một chiếc thuyền nan nhỏ, bị ném ra trước đầu sóng ngọn gió.

Đôi tay cường tráng ôm chặt lấy cô, cảm giác lâng lâng không thể lột tả bằng lời lâu lắm không có được đó dần dần lan tỏa theo dịch chuyển của đôi môi và đầu lưỡi anh xuống dưới.
Cuối cùng, Thiên Lãng cởi từng chiếc cúc áo của cô ra.

Nửa người trên của cô lộ ra dưới ánh đèn đường lờ mờ, giữa xương đòn là nốt ruồi nhỏ màu đen đó.

Người anh run rẩy, hơi thở gấp gáp, anh dồn cô vào tường, ra sức hôn cô, ôm cô, yêu cô.

Vẻ hừng hực đó khiến cô gần như ngạt thở.

“Thiên Lãng, Thiên Lãng, đừng…”
Cô rên rỉ khe khẽ như đám bọt trên biển, vỡ dần, vỡ dần.

Thiên Lãng bất chợt tỉnh lại, đôi mắt mơ màng nhìn vào Vi Lam.
Cô thu mình vào góc tường, lưng dựa vào bờ tường đá xanh lạnh ngắt, đôi vai run rẩy.

Sao không lạnh chứ? Đây là đêm mùa đông, vai cô và ngực cô đều lộ ra ngoài áo, da tím tái vì lạnh.

Có phải anh quá nóng vội hay không?

Trong đời, chỉ có cô mới có thể khiến anh hành động như thế.
Chỉ có Hạ Vi Lam, mới có thể khiến người lạnh lùng trước mặt con gái như Tần Thiên Lãng biến thành con dã thú đói khát.
Có lẽ, là do tình cảm dồn nén từ lâu của anh đã bùng phát.
Anh không thể kìm chế được nữa, cũng không muốn kìm chế nữa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN