Hạ Lãng gọi một câu trong bang, kêu người tới phụ bản Rừng Rậm Ám Hà.
Một lát sau đã có người ngoi lên đáp lại.
Trong thời gian chờ mọi người chạy đến, Hạ Lãng đứng dậy đi tới máy lọc nước rót nước uống.
Bạn cùng phòng ký túc xá của hắn mở cửa đi vào, nhìn thấy hắn đứng dậy bèn hỏi: “Anh Lãng, tối mai lão Trần và bạn gái anh ấy mời cơm, anh và anh Diệp có tới không?”
Hạ Lãng cầm lấy điện thoại di động trên bàn, “Để tôi gọi điện hỏi cậu ta xem”.
Nhà Thiệu Diệp và nhà hắn có quen biết mấy đời, hai người họ đã chơi với nhau từ bé.
Sau khi cuộc gọi được kết nối, Hạ Lãng trực tiếp mở miệng hỏi: “Tối mai lão Trần mới ăn cơm, cậu có đi không?”
“Không đi”.
Chỗ đối phương có chút ầm ĩ, “Tớ hẹn người khác đi xem phim rồi”.
“Hoa khôi nhỏ của viện mỹ thuật?” Hạ Lãng khiêu mí mắt.
Giọng Thiệu Diệp đột nhiên cao lên: “Mẹ kiếp, sao mà cậu biết được? Tớ còn chưa theo đuổi được người ta đâu”.
“Sao tớ lại không biết?” Hạ Lãng cười nhạo cậu ta.
“Bây giờ ngay cả về chơi game cậu cũng không bỏ thời gian, cả ngày cứ chạy đến ký túc xá nữ sinh bên kia, toàn bộ người của đại học A đều biết chuyện này rồi”.
Thiệu Diệp không hề có chút chột dạ cười một tiếng, “Không phải tại tớ thầy cậu và Dương Mao Quyển thân nhau quá, cho cậu thêm nhiều thời gian lộ diện hơn sao? Tất cả mọi người đều biết Dạ Độ Chu là tài khoản phụ của tớ, nếu để Dạ Độ Chu và Dạ Hắc Phong Cao cùng online không phải sẽ lộ bài mất à?”.
Hạ Lãng không đáp cậu ta, hắn cúi đầu nhìn hình ảnh game trên màn hình máy tính, “Không nói nữa, tớ đi đánh phụ bản”.
Thiệu Diệp nói: “Được”.
Hạ Lãng tắt điện thoại đi, ném nó lên bàn.
Từ lúc hắn chơi game này tới giờ vẫn luôn chỉ dùng tài khoản Lang Hành kia.
Thiệu Diệp có hai tài khoản riêng, tài khoản chính tên là Dạ Hắc Phong Cao, tài khoản phụ là Dạ Độ Chu.
Khoảng hai tháng trước, Hạ Lãng hỏi lấy tài khoản Dạ Độ Chu của Thiệu Diệp chơi.
Tài khoản phụ đổi người dùng, hai người đều không nói với người khác.
Lúc đó Hạnh Hoa Chi quấn lấy hắn quá chặt, bề ngoài Hạ Lãng tỏ vẻ hùa với cô ta, nhưng trong lòng muốn được yên tĩnh nên thường chơi cái tài khoản phụ trên danh nghĩa của Thiệu Diệp kia.
Chuyện này ngay cả vợ trên game của Thiệu Diệp cũng không biết.
Thỉnh thoảng Dương Liễu Ti Nhi trò chuyện riêng với Dạ Độ Chu, Hạ Lãng đều thay đổi giọng điệu mà trả lời.
Gần đây Thiệu Diệp vội theo đuổi hoa khôi kia, chẳng mấy khi đề cập đến cô vợ trong game nữa.
Có vẻ sắp sửa chia tay với Dương Liễu Ti Nhi đến nơi.
Tên kia có cái đạo đức thế nào, Hạ Lãng đã quá rõ rồi.
Từ tiểu học Thiệu Diệp đã bắt đầu có bạn gái, mấy năm gần đây tần suất thay bạn gái còn chăm hơn cả đổi quần áo.
Ngồi chỗ nào cũng để lại nợ đào hoa.
Số bạn gái cũ của cậu ta có thể trải dài từ cơ sở cũ qua cơ sở mới đại học A luôn.
Hạ Lãng đặt ly nước xuống, ngồi trở lại trước máy tính.
Bốn phía nhân vật game của hắn đã bị vây quanh bởi thành viên trong bang.
Hạ Lãng dựa theo yêu cầu sắp xếp để đánh phụ bản mà lần lượt thêm người vào đội.
【Đội】 Chào Buổi Sáng Người Làm Công: Người làm công mặc dù tới trễ nhưng mà ông chủ à, vẫn phải phát lương theo quy tắc cũ đó.
【Đội】 Dạ Độ Chu: Quy tắc cũ.
【Đội】 Chào Buổi Sáng Người Làm Công: Cảm ơn ông chủ Dạ! Tôi yêu ông chủ Dạ!
【Đội】 Bánh Kem Xoài Nhiều Lớp: Cha mẹ ơi! Liễu Liễu đã vác theo đại đao 40 m chạy tới rối đó.
【Đội】 Bánh Quy Nhỏ Bao Nhiêu Một Miếng: Nguy hiểm tới!
【Đội】 Chè Khoai Dẻo: Nguy hiểm tới!
【Đội】 Chào Buổi Sáng Người Làm Công:…!Thứ cho tôi nhắc nhở các vị một chút, Liễu Liễu không có trong đội.
Cám ơn.
【Đội】: Lão Triệu cách vách: Đúng là Liễu Liễu không có trong đội nhưng hình như bạn cùng phòng của Liễu Liễu có nha [Kinh ngạc]
Tin đồn trong bang trước giờ đều được lan truyền với vận tốc ánh sáng.
Chỉ trong mấy ngày này, hầu như mọi người đều đã nghe được phong phanh chuyện Dạ Hắc Phong Cao và Dương Mao Quyển qua lại thân thiết.
Bầu không khí trong đội ngay lập tức trở nên vi diệu.
Dương Quyển vẫn còn đang suy tư, ông chủ và phát lương có nghĩa là gì, không để ý tới lời nói mang theo tâm tình phức tạp của Lão Triệu Cách Vách.
Mối tình đầu chọn anh, anh rất ngọt “đã biết chuyện” thấy thế, vội vã dũng cảm đứng ra điều hòa bầu không khí.
【Đội】 Mối tình đầu chọn anh, anh rất ngọt: Là tớ gọi em ái Quyển Quyển tới đó.
Tớ muốn dẫn cô ấy đi đánh phụ bản để luyện tập một chút, mọi người sẽ không có ý kiến chứ [thấp thỏm]
【Đội】 Chào Buổi Sáng Người Làm Công: Nói sớm là được rồi em gái Ngọt, chúng ta không bao giờ từ chối yêu cầu của bất cứ em gái đáng yêu nào.[thẹn thùng]
【Đội】 Bánh Kem Xoài Nhiều Lớp: Ỏ, chào buổi tối nha em gái Quyển Quyển!
【Đội】 Chè Khoai Dẻo: Chào buổi tối!
【Đội】 Dương Mao Quyển: Chào buổi tối.
Hạ Lãng nhíu mày.
Hắn dùng tài khoản phụ của Thiệu Diệp để tiếp cận Dương Mao Quyển xác thực sẽ khiến tiếng tăm về hai người kia không tốt lắm.
Không ngờ ma xui quỷ khiến làm sao lại khiến Mối tình đầu chọn anh, anh rất ngọt hiểu lầm.
Cậu ta còn có thể giúp đỡ che giấu.
Điều này làm Hạ Lãng triệt để bỏ suy nghĩ sẽ giải thích rõ ràng.
Mọi người đi bộ vào trong rừng rậm.
Ngoài phụ bản vẫn là hình ảnh ánh nắng tươi sáng, trong phụ bản, cây cối cao chót vót che kín bầu trời kèm theo tiếng dã thú kêu gào truyền tới từ loa, không khí vô cùng âm u kh ủng bố.
Dương Quyển nhận được lời mời kết bạn của Bánh Kem Xoài Nhiều Lớp.
Cậu nhấn chấp nhận, rất nhanh sau đó đã nhận được tin nhắn của đối phương.
【Bạn Bè】 Bánh Kem Xoài Nhiều Lớp: Ỏ, Chào Quyển Quyển nhé! Tớ là bạn tốt trong game của Liễu Liễu, Quyển Quyển có thể gọi tớ là Xoài nha.
(* ^ ω ^)
【Bạn Bè】 Dương Mao Quyển: Chào cậu, Xoài.
【Bạn Bè】 Bánh Kem Xoài Nhiều Lớp: Ỏ, Sao tối nay Liễu Liễu không online vậy Quyển Quyển?
【Bạn Bè】 Dương Mao Quyển: Cô ấy ra ngoài có việc.
【Bạn Bè】 Bánh Kem Xoài Nhiều Lớp: Ỏ, Hóa ra là như vậy.
【Bạn Bè】 Dương Mao Quyển: “Ỏ” có nghĩa là gì?
【Bạn Bè】 Bánh Kem Xoài Nhiều Lớp: Đó là một dạng nói chuyện tỏ vẻ đáng yêu đó, con gái đều thích nói chuyện như vậy (* ^ ω ^)
【Bạn Bè】 Dương Mao Quyển: Ồ.
Dương Quyển như nghĩ ra gì đó mà gật gật đầu.
【Bạn Bè】 Bánh Kem Xoài Nhiều Lớp: Ỏ, Quyển Quyển định học tâm pháp gì thế?
【Bạn Bè】 Dương Mao Quyển: Buff.
【Bạn Bè】 Bánh Kem Xoài Nhiều Lớp: Tớ cũng chơi Buff đó! Sau này Quyển Quyển có gì không hiểu thì có thể tới hỏi tớ nha.
Dương Quyển thấy nhiều tới mức dùng được luôn.
【Bạn Bè】 Dương Mao Quyển: Ỏ, được.
【Bạn Bè】 Bánh Kem Xoài Nhiều Lớp: Quyển Quyển đáng yêu quá đi 233
Sau khi tiến sau vào rừng liền có quái nhỏ liên tục nhảy ra chặn đường.
Hạ Lãng gửi tin nhắn riêng cho Dương Quyển.
【Bạn Bè】 Dạ Độ Chu: Tự mình trốn cho kỹ, trang bị kém như vậy chỉ cần bị quái nhỏ sờ một cái cũng có thể khiến cô mất nửa thanh máu.
【Bạn Bè】 Dương Mao Quyển: Ỏ, Được.
【Bạn Bè】 Dạ Độ Chu:?
Dương Quyển giải thích đúng y như sự thật
【Bạn Bè】 Dương Mao Quyển: Đó là một dạng biểu đạt của sự đáng yêu.
【Bạn Bè】 Dạ Độ Chu:…!Cả ngày cô đều chạy theo người ta học ba cái thứ linh ta linh tinh gì vậy?
【Bạn Bè】 Dương Mao Quyển: Ỏ, có vấn đề gì sao?
Hạ Lãng đau đầu.
【Bạn Bè】 Dạ Độ Chu: Bánh Kem Xoài Nhiều Lớp kết bạn với cô?
【Bạn Bè】 Dương Mao Quyển: Ỏ, Đúng.
【Bạn Bè】 Dạ Độ Chu: Đừng có học theo cậu ta.
【Bạn Bè】 Dương Mao Quyển: Ỏ, tại sao?
Hạ Lãng bắn liên tục kỹ năng dài để giải quyết quái xung quanh, sau đó đánh chữ trả lời.
Còn chưa kịp gửi đi dòng chữ vừa đánh xong, Dương Quyển đã truy sát theo sau hỏi hắn.
【Bạn Bè】 Dương Mao Quyển: Cậu cảm thấy như vậy không đáng yêu sao?
Động tác Hạ Lãng dừng lại, hắn cảm thấy mình không thể đả kích tính tích cực của Gián điệp nhỏ.
【Bạn Bè】 Dạ Độ Chu: Đáng yêu.
【Bạn Bè】 Dạ Độ Chu: Thế nhưng cô đừng có học theo cậu ta.
【Bạn Bè】 Dương Mao Quyển: Ỏ, tại sao?
【Bạn Bè】 Dạ Độ Chu: Cậu ta là con trai.
Dương Quyển ngây ngẩn cả người, bấy giờ mới đỏ mặt mà đổi giọng.
【Bạn Bè】 Dương Mao Quyển: Được nha.
Anh mắt Hạ Lãng tinh tế mà dừng lại một chút.
Hắn nghi ngờ rằng mình có tật xấu gì đó, thế mà lại cảm thấy Dương Quyển đàng hoàng nói “Được nha” còn mềm mại đáng yêu hơn cả “Ỏ, được” rất rất nhiều.
Bọn họ đánh phó bản Rừng Rậm Ám Hà tổng cộng năm lần, chỉ lấy được thắt lưng và nhẫn Thu Thủy.
Đánh xong lần thứ năm, nhìn thấy cũng không còn sớm nữa, Hạ Lãng liền giải tán đội.
Những người khác đi rất nhanh, chỉ còn dư lại Dương Quyển và Hạ Lãng vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Vốn định logout đi ngủ, nhưng lúc định nhắn lời tạm biệt thì Dương Quyển lại nhớ tới chuyện những người khác gọi Dạ Độ Chu là ông chủ.
【Bạn Bè】 Dương Mao Quyển: Phát lương là có ý gì?
【Bạn Bè】 Dạ Độ Chu: Cô không cần để ý tới chuyện này, không liên quan đến cô.
Đối phương không nói nhưng Dương Quyển cũng không phải kẻ ngốc.
Cậu cũng mơ hồ hiểu được.
【Bạn Bè】 Dương Mao Quyển: Có phải cậu gọi mọi người đi đánh phụ bản thì phải trả công cho bọn họ?
Hạ Lãng cố gắng đánh trống lảng qua chuyện khác.
【Bạn Bè】 Dạ Độ Chu: Cô từng đi qua Thôn Tuyết phía sau Rừng Rậm Ám Hà chưa?
Dương Quyển có chút không vui mà rũ mắt.
【Bạn Bè】 Dương Mao Quyển: Không cần cậu trả công giùm tôi.
Tôi cũng có thể trả công cho bọn họ, tôi có tiền.
【Bạn Bè】 Dạ Độ Chu: Tiền lương tính theo tháng, cho dù đêm nay tôi không gọi họ tới, tiền công mỗi tháng vẫn trả như vậy.
【Bạn Bè】 Dương Mao Quyển: Có thật không?
【Bạn Bè】 Dạ Độ Chu: Thật.
【Bạn Bè】 Dương Mao Quyển: Nhưng những người cậu gọi tới trông không giống những thành viên cố định đi đánh phụ bản với cậu.
Gián điệp nhỏ này thật là, cũng không dễ gạt lắm.
Bị Dương Quyển hỏi đến mức có chút mất hết kiên nhẫn, Hạ Lãng ném ra đòn sát thủ.
【Bạn Bè】 Dạ Độ Chu: Cô là vợ của tôi chắc? Quan tâm vấn đề tài sản của tôi tiêu thế nào làm cái gì?
Không bị lời nói của Dạ Độ Chu đánh lạc hướng, Dương Quyển cúi đầu gõ chữ.
Không phải tôi muốn quản chuyện tài sản của cậu tiêu thế nào, chỉ là tôi…
Còn chưa gõ hết câu, đối phương đã gửi tin nhắn mới tới.
【Bạn Bè】 Dạ Độ Chu: Chuyện này thuộc về vấn đề riêng tư cá nhân, tôi chỉ nói cho vợ của tôi biết.
【Bạn Bè】 Dạ Độ Chu: Hay là nói, cô muốn làm vợ tôi?
Hai má Dương Quyển nóng lên, đưa tay xóa đi từng chữ từng chữ rồi mới nặng nề gõ chữ.
Đồng thời cũng không hề nhận ra mình đánh thừa mất một chữ.
【Bạn Bè】 Dương Mao Quyển: Tôi tôi chả phải là vợ của cậu, tôi cũng không muốn làm vợ của cậu nhé.
Hạ Lãng mắt sắc thấy được dòng kia, không khách khí mà cười nhạo cậu.
【Bạn Bè】 Dạ Độ Chu: Nhóc nói lắp.
【Bạn Bè】 Dương Mao Quyển: Tôi chả phải nhóc nói lắp!
Hạ Lãng cố ý chọc người ta.
【Bạn Bè】 Dạ Độ Chu: Cô cô không phải nhóc nói lắp, thì là là cái gì?
Dương Quyển nghiêm mặt, đôi môi hơi hé, ngón tay cậu thò ra bàn phím nhẹ nhàng ấn.
Bỗng nhiên, đỉnh đầu vang lên một tiếng nhỏ, tầm nhìn thoáng chốc đen kịt.
Tiếng máy điều hòa đang hoạt động kêu vù vù cũng trở nên im bặt, laptop không bỏ pin cũng dừng hoạt động.
Ánh trăng từ ngoài ban công chiếu vào, tiếng chửi rủa vang lên khắp tòa nhà ký túc xá.
Dương Quyển ngồi trên ghế chớp mắt một cái, sau đó mới chậm rãi ý thức được.
Bị cúp điện rồi.
Trong game, vừa thấy hình ảnh Dương Mao Quyển logout biến mất tại chỗ, Hạ Lãng ngây ngẩn cả người.
Không phải chứ? Đây là nổi giận rồi sao?.