Thôn Tuyết là một trong năm khu vực có cảnh đẹp lộng lẫy nhất game.
Tọa độ của nó nằm ở giữa hai ngọn núi, ở đó có thể thấy cảnh tuyết rơi rất đẹp.
Phượng Hoàng hạ xuống từ trên trời, thả bọn họ xuống một sườn núi nhỏ.
Nhìn từ đỉnh sườn núi xuống phía dưới vừa khéo có thể thấy hết quang cảnh toàn bộ thôn Tuyết.
Đây là vị trí ngắm cảnh cực kỳ tuyệt vời.Hạ Lãng điều khiển nhân vật game của mình ngồi xuống, Dương Quyển cũng học theo hắn, ngồi xuống bên cạnh người ta.
Phượng Hoàng lười biếng nằm nhoài bên cạnh Dương Mao Quyển không hề nhúc nhích.
Tiếng Hạ Lãng truyền ra từ tai nghe: “Phượng Hoàng đẹp không?”
“Rất đẹp”.
Dương Quyển cũng xem như là bình tĩnh mà đáp lời, không căng thẳng như vừa nãy nữa.
“Thích không?” Đối phương lại hỏi.
“Thích”.
Dương Quyển nói.
Hạ Lãng thuận thế mở miệng nói: “Tặng cô đó, có muốn không?”
Dương Quyển không thèm nghĩ ngợi khô giọng từ chối hắn: “Tôi không muốn”.
Hạ Lãng đột nhiên cảm thấy chẳng còn chút thú vị nào.
“Những người chơi nữ khác đều chủ động tỏ vẻ muốn được người chơi nam tặng trang bị và thú cưỡi”.
Hắn rèn sắt không thành thép mà muốn đánh thức đứa ngốc này, “Cô thì hay rồi, hoàn toàn trái ngược”.
Dương Quyển bắt nhầm trọng điểm, “Người chơi nữ khác là ai?”
Hạ Lãng suy nghĩ một chút, “Cô biết Hạnh Hoa Chi chứ? Có phải lần trước cô ta đòi Lang Hành mua trang sức trước mặt cô không?”
“Đúng”, giọng Dương Quyển có chút chần chừ, loáng thoáng lộ ra chút nghi ngờ, “Sao cậu lại biết?”
Người bên kia máy tính ho nhẹ một tiếng, “Tôi và Lang Hành là bạn ngoài đời”.
“Ồ”.
Nghi hoặc trong giọng nói Dương Quyển càng thêm sâu, “Nhưng Hạnh Hoa Chi là vợ của Lang Hành mà”.
Nhất thời Hạ Lãng bị lời của cậu làm cho nghẹn lại.
Câu Dương Quyển vừa nói đúng là không có gì sai.
Suy nghĩ tặng thú cưỡi của hắn đành từ bỏ như vậy.
Hạ Lãng cất Phượng Hoàng đi, tỏ vẻ bình thường đổi chủ đề: “Chụp màn hình không?”
Dương Quyển nhẹ nhàng hả một tiếng “Chụp cái gì?”
“Cảnh tuyết rơi đẹp vậy mà cô không chụp màn hình lại hả?” Hạ Lãng hơi cao giọng lên, “Con gái các cô không phải thích nhất là chụp màn hình phong cảnh trong game sao?”
Dương Quyển nghe vậy thì bắt đầu cực kỳ chăm chú chụp màn hình lại.
Chỉ là cậu không chụp những chỗ chỉ có mình cảnh.
Cuối cùng, đến lúc lưu tất cả ảnh lại thì toàn là ảnh có bóng lưng hoặc góc nghiêng của Dương Mao Quyển và Dạ Độ Chu.
Có góc còn vừa khéo bắt được khoảnh khắc Vũ cơ quay đầu nhìn về phía Dạ Độ Chu.
Hai nhân vật game cùng sóng vai, khoảng cách lại vô cùng gần.
Nhìn từ góc độ của Dương Quyển, cảnh này giống như đôi tình nhân nhỏ đang thì thầm với nhau vậy.
Dương Quyển nghĩ đến một trong hai là mình mà thoáng ngây người, ngón tay lăn con chuột một cái, kéo khung hình ra xa.
Ánh mắt cậu rời khỏi người nhân vật game, hé miệng nhẹ giọng nói: “Tôi chụp xong rồi”.
Nam Thích Khách bên cạnh đứng dậy, quay sang đưa tay ra với Vũ cơ.
Màn hình lại phóng lớn một lần nữa, trong nháy mắt, khuôn mặt anh tuấn với sống mũi cao được phóng to càng trở nên rõ ràng.
Khung mời dắt tay nhảy ra ngoài.
Cùng lúc ấy, giọng Dạ Độ Chu xuyên qua tai nghe truyền đến tai Dương Quyển: “Giữ chặt tay tôi”.
Dương Quyển nhìn chằm chằm khuôn mặt nhân vật game của Dạ Độ Chu không thèm chớp mắt.
Trong giây lát, dường như cậu sinh ra ảo giác là nhân vật game đang đang nói chuyện với mình vậy.
Thấy Dương Quyển chậm chạp không nghe theo, Hạ Lãng cho là cậu còn để bụng, Hạ Lãng giải thích: “Tôi đưa cô bay lên”.
Dương Quyển phục hồi tinh thần, cậu di chuyển chuột nhấn chọn đồng ý, “Được nha”.
Dạ Độ Chu cầm tay cậu, kéo Vũ cơ khỏi mặt đất.
Đối phương kéo Dương Mao Quyển xoay người, vận khinh công bay về vách núi phía sau.
Hai người bay lên trên dọc theo vách núi cao chót vót, cuối cùng hạ xuống hang núi trên vách đá.
Dạ Độ Chu nắm tay Dương Mao Quyển xoay người, đứng ở cửa hang quan sát phía dưới.
“Đứng ở đây có thể nhìn thấy toàn bộ khung cảnh thôn Tuyết”, Hạ Lãng nhắc nhở.
Dương Quyển vô cùng nghe lời mà chụp vài tấm ảnh màn hình.
Hạ Lãng không buông tay, tiếp tục dắt tay cậu đi vào sâu trong động.
Ánh sáng trong núi khá u ám, hai bên vách động cắm những ngọn đuốc không được thắp lửa.
Hạ Lãng không lấy đuốc, hắn dẫn theo cậu mò mẫm đi vào trong.
Dương Quyển chậm rãi lên tiếng hỏi: “Bên trong là chỗ nào thế?”
Hạ Lãng không trực tiếp trả lời cậu: “Đi vào là biết”.
Dương Quyển nghe lời, theo sát hắn đi vào trong.
Tiến vào khoảng chừng hai phút sau, cuối tầm mắt rốt cục cũng đã có thể nhìn thấy lập lòe ánh sáng vàng nhạt.
Dương Quyển nhìn liên tục không chớp mắt vào điểm sáng màu vàng kia.
Đợi một lúc sau, cậu mới nhận ra chấm vàng kia là thông báo hoạt động.
Sau điểm sáng là một cửa động khác.
Hạ Lãng dẫn cậu vào cửa động mới kia, chạy men theo lối đi dài hẹp của động.
Trong nháy mắt lúc xuyên qua cửa động kia, tầm nhìn lập tức trở nên rộng rãi sáng sủa.
Bên chân hai người là thảo nguyên lộng gió, trên đầu là bầu trời đêm xanh thẫm rộng lớn bao la.
Trên trời còn điểm những ánh sao sáng lấp lánh.
Ở giữa thảo nguyên là ánh vàng nhạt của đom đóm bay đầy trời.
Những nơi khác trong Thịnh Ca đều là ban ngày, đây là lần đầu tiên Dương Quyển nhìn thấy cảnh đêm trong game.
Hai người ngồi xuống chỗ đom đóm tụ lại.
Hạ Lãng chọn động tác nằm xuống, Thích khách có tên Dạ Độ Chu trên đầu đưa hay tay đỡ ở sau gáy.
Hắn co một chân, ngửa mặt nằm giữa thảo nguyên.
Hạ Lãng mở túi lấy ra pháo hoa mình mua lúc nãy.
Chủng loại pháo hoa bán ở các sạp hàng trên chợ có quá nhiều, mỗi loại đều có tên vô cùng nho nhã.
Hạ Lãng chưa từng đốt pháo hoa cho người khác xem bao giờ, nhìn tên lại cũng chẳng phân biệt được chúng có gì khác nhau.
Thế là hắn mua hết tất cả.
Hạ Lãng tiện tay ném ra một quả pháo hoa.
Lúc pháo hoa bay lên trời cũng là lúc Dương Quyển đang chụp màn hình, cậu vừa khéo chụp được cảnh pháo hoa nổ tung trên trời.
Dương Quyển ngẩn người, cậu mở miệng hỏi: “Cậu đốt pháo hoa hả?”
“Ngoài tôi ra, chỗ này còn ai khác nữa không”.
Hạ Lãng dừng một lát, “Đẹp không?”.
Dương Quyển nói: “Đẹp lắm”.
Hạ Lãng không đáp lại cậu mà là ho nhẹ một tiếng.
Bất thình lình, hắn nhắc lại chuyện tối qua: “Hôm qua tôi…”
“Ồ” Dương Quyển vội giải thích với Hạ Lãng, “Hôm qua ký túc xá chỗ tôi bị cúp điện, tôi rớt mạng”.
Hạ Lãng: “…”
“Bị cúp điện?” Giọng hắn hơi nâng.
“Đúng, bị cúp điện”, Dương Quyển bổ sung thêm một câu, “Pin laptop mới hỏng mấy tuần trước, tôi chưa kịp mua cái mới”.
Hạ Lãng: “…”
Vậy cho nên không phải người ta giận dỗi mà thoát game.
Hạ Lãng suy nghĩ, mặt không thay đổi.
Chính lúc đang còn âm thầm bực mình, Hạ Lãng lại nghe thấy đối phương tỏ vẻ không hiểu gì hỏi minh: “Cậu mua pháo hoa làm gì thế? Hôm nay là ngày lễ gì sao?”
Hạ Lãng: “…”
“Mua hồi trước, nhiều quá hết chỗ trong kho nên mang hết tới đây”.
Hắn cứng họng đáp.
Chất giọng mềm mại của Dương Quyển ồ một tiếng truyền qua tai nghe.
Nghe được tiếng đối phương, Hạ Lãng có chút khó mà giải thích nổi tại sao tâm tình lại bớt giận.
Cũng đã mua rồi, không đốt mà cất đi thì cũng chiếm chỗ lắm.
Hạ Lãng bắt đầu đốt từng quả, từng quả pháo một.
Đốt xong pháo đỏ “Vũ Đả Ba Tiêu”, lại chọn pháo vàng “Tây Song Chúc” bên cạnh.
Cuối cùng chỉ còn lại mười quả “Hồng Đậu Nam Quốc”, hắn tùy ý quét mắt nhìn, sau đó tiện tay đốt hết.
Âm hiệu đặc biệt của pháo hoa nổ vang lên bên tai, trong khoảnh khắc đó, mí mắt Hạ Lãng nhảy lên một cái.
Trong đầu hắn hiện lên tên của pháo hoa này…
Hình như là lấy từ tên của một bài thơ tình.
Ý nghĩ kia vừa mới nhảy ra khỏi đầu, pháo hoa đã nổ tung trên không trung.
Từng trái tim hồng nhạt nối tiếp, nối tiếp nhau rơi vào tầm mắt hắn.
Hạ Lãng: “…”
Dương Quyển luống cuống tay chân chụp ảnh màn hình.
Phút giây trầm mặc qua đi, Hạ Lãng mở miệng, giọng điệu mang theo tâm tình phức tạp: “Trượt tay, chọn nhầm”.
Dương Quyển tỏ ra vô cùng hiểu ý mà đáp lại hắn: “Được nha”.
Khúc nhạc dạo ngắn ngủi lặng yên không tiếng động mà sang trang mới như vậy.
Pháo hoa cũng phải dùng tiền mua, Hạ Lãng chủ động tìm đề tài: “Tôi mời cô xem pháo hoa, cô không tỏ vẻ gì à?”>
Dương Quyển nói: “Cảm ơn”.
Hạ Lãng không hài lòng, “Chỉ cảm ơn một tiếng như vậy?”
“Vậy lần sau tôi đốt pháo hoa cho cậu xem nha?” Dương Quyển tự hỏi một lát mới nói.
Hạ Lãng: “…”
Hắn cố ý trầm giọng: “Mấy ngày trước còn trái một tiếng ca ca, phải một tiếng ca ca mà gọi tôi, sao giờ không gọi nữa?”
Dương Mao Quyển bị hắn nói tới mức da mặt nóng lên.
Một lúc lâu sau, cậu mới nhỏ giọng nghẹn ra một câu: “Tôi đổi thành đánh chữ được không?”
Giọng nói còn chứa chút căng thẳng khó giấu.
Khóe môi Hạ Lãng hơi nhếch, rộng lòng từ bi buông tha cậu, “Cho phép”.
Khuôn mặt nhỏ hơi hồng lên, Dương Quyển cúi đầu đánh chữ.
Còn chưa nhận được lời cảm ơn của Dương Mao Quyển, Hạ Lãng đã nhận được tin nhắn của Thiệu Diệp.
【Bạn Bè】 Dạ Hắc Phong Cao: Hết bận chưa? Hết bận rồi thì đi đánh phụ bản đi.
Mấy thành viên chủ chốt trong bang không online, đội ngũ thiếu chủ lực bọn tôi đánh không qua được phụ bản.
【Bạn Bè】 Dạ Độ Chu: Được.
Vừa trả lời Dạ Hắc Phong Cao, Hạ Lãng vừa lên tiếng: “Tôi bận chút chuyện nên logout đây.
Đi thẳng phía trước sẽ có truyền tống trận, cô tự tới truyền tống trận để ra ngoài nhé”.
Dương Quyển đành phải xóa bỏ mấy chữ vừa đánh xong, vội vàng đáp: “Được nha”.
Hạ Lãng đăng xuất khỏi YY và tài khoản Dạ Độ Chu, đăng nhập tài khoản chính.
Thiệu Diệp và người trong bang đang chờ hắn trước cửa phụ bản.
Bọn họ muốn đánh phụ bản lớn mười lăm tới hai mươi người.
Hạ Lãng vào đội, đếm đầu người thì mới thấy mười chính, còn một vị trí trống.
Hắn nhắn tin cho Thiệu Diệp.
【Bạn Bè】 Lang Hành: Tôi kéo thêm một người vào đội.
【Bạn Bè】 Dạ Hắc Phong Cao: Ai? Đừng gây cản trở là được.
【Bạn Bè】 Lang Hành: Dương Mao Quyển.
【Bạn Bè】 Dạ Hắc Phong Cao: Thuộc tính trang bị của cô ấy quá thấp, tự vệ cũng khó nữa.
【Bạn Bè】 Lang Hành: Trang bị bạch kim rồi.
【Bạn Bè】 Dạ Hắc Phong Cao: Được, cậu đưa à? [Nhíu mày]
【Bạn Bè】 Lang Hành: Không phải.
Tớ mà hẹp hòi vậy hả? Đưa trang phục cổ lỗ sĩ đó cho người ta?
【Bạn Bè】 Dạ Hắc Phong Cao:…
Chấm dứt cuộc nói chuyện với Thiệu Diệp xong, Hạ Lãng tìm Mối tình đầu chọn anh, anh rất ngọt cũng đang trong đội.
【Bạn Bè】 Lang Hành: Cậu tới Trường An đón Dương Mao Quyển tới đây cùng đánh phụ bản.
【Bạn Bè】 Mối tình đầu chọn anh, anh rất ngọt: Được anh!
Mối tình đầu chọn anh, anh rất ngọt chân như gắn tên lửa chạy tới Trường An, đồng thời trên đường từ Trường An đến cửa phụ bản cậu ta đã và Dương Quyển đã kết bạn.
【Bạn Bè】 Mối tình đầu chọn anh, anh rất ngọt: Chào em gái Quyển Quyển! Nhớ tớ không?
【Bạn Bè】 Dương Mao Quyển: Còn nhớ.
Dương Quyển nỗ lựu nhớ lại thông tin có liên quan đến đối phương.
【Bạn Bè】 Dương Mao Quyển: Cậu là em gái Ngọt.
【Bạn Bè】 Mối tình đầu chọn anh, anh rất ngọt:…
【Bạn Bè】 Mối tình đầu chọn anh, anh rất ngọt: Không được gọi tớ là em gái Ngọt, tớ là con trai đó!
【Bạn Bè】 Dương Mao Quyển: Được nha.
【Bạn Bè】 Mối tình đầu chọn anh, anh rất ngọt: Anh tớ bảo tớ đi đón cậu tới đánh phụ bản á!
Dương Quyển đoán “anh tớ” trong lời của cậu ta là đang nói tới Dạ Hắc Phong Cao.
【Bạn Bè】 Dương Mao Quyển: Không phải hắn đăng xuất rồi sao?
【Bạn Bè】 Mối tình đầu chọn anh, anh rất ngọt: Anh ấy đăng xuất tài khoản phụ, sau đó đăng nhập tài khoản chính đó.
Lực chiến của tài khoản phụ không đủ mạnh.
【Bạn Bè】 Dương Mao Quyển: Ồ.
Dương Quyển vốn đã định logout rồi, thấy Mối tình đầu chọn anh, anh rất ngọt tới tìm mình mới đi cùng đối phương.
Lúc Dạ Hắc Phong Cao kéo cậu vào đội, Mối tình đầu chọn anh, anh rất ngọt tự giác giải thích trên kênh đội.
【Đội】 Mối tình đầu chọn anh, anh rất ngọt: Đúng lúc đội còn thiếu một người, tớ dẫn Quyển Quyển đến luyện cách chơi một chút.
Các anh chị em chắc không ngại chứ? [vái lạy]
【Đội】 Bánh Kem Xoài Nhiều Lớp: Quan hệ của em gái Ngọt với Quyển Quyển tốt quá! Không hổ là cậu á em gái Ngọt.
Tất cả mọi người đều là “chị em tốt”* của cậu o3o
(*) Gốc là Khuê Mật, từ chỉ bạn cực kỳ thân giữa các cô gái.
【Đội】 Mối tình đầu chọn anh, anh rất ngọt: Cậu mới là “chị em tốt”, cả nhà cậu đều là “chị em tốt” [lật bàn]
【Đội】 Dạ Hắc Phong Cao: Cô ấy đi tắm rồi.
Mọi người đều không nghi ngờ gì lời giải thích của Mối tình đầu chọn anh, anh rất ngọt.
Sau khi vào phụ bản, Dương Quyển muốn nói chuyện với Dạ Hắc Phong Cao thì lại phát hiện ra mình và tài khoản Dạ Hắc Phong Cao chưa kết bạn với nhau.
Lúc di chuyển trong đội, Dương Quyển vẫn luôn để ý nhất cử nhất động của Dạ Hắc Phong Cao.
Mà trong đội, Hạ Lãng cũng luôn dõi theo nhất cử nhất động của cậu.
Toàn đội đi đến một ngã ba thì dừng lại.
Trước mặt họ có ba lối đi, đường bên trái và bên phải đều là ngõ cụt, mà cũng phải giết quái.
Đường ở giữa mới là đường đúng.
【Đội】 Lang Hành: Chúng ta chia thành hai đội nhỏ, giết hết quái xung quanh rồi quay về tập hợp ở đây.
Chín người theo tôi qua bên trái, những người còn lại qua bên phải.
Lục đục có chín người chạy tới đứng sau Lang Hành.
Hạ Lãng không để ý tới bất kỳ ai, chỉ ngẩng đầu nhìn Dương Mao Quyển.
Dương Quyển không chút do dự chạy về phía Dạ Hắc Phong Cao.
Hạ Lãng: “…”
Hắn quên mất, tới giờ Gián điệp nhỏ vẫn còn cho rằng Dạ Độ Chu là Thiệu Diệp mà.
Cố gắng đ è xuống sự khó chịu nhen nhói trong lòng, Hạ Lãng dẫn theo chín người đi vào đường bên tay trái.
Dương Quyển không biết chuyện gì theo sát Dạ Hắc Phong Cao đi sang bên phải.
Chờ đến lúc hai đội nhỏ giải quyết quái xong tập hợp lại, cả nhóm đi dọc theo con đường, tiến về phía trước.
Hai phút sau, bọn họ gặp được Boss nhỏ đầu tiên
Hai phút sau đó, bọn họ gặp được Boss nhỏ đầu tiên trong phụ bản.
Tanker da thô thịt béo trong đội phụ trách gánh giá trị thù hận.
DPS tận dụng mọi thời cơ mà đánh rớt từng chút máu của Boss.
Những người khác chịu trách nhiệm giải quyết lực lượng quái nhỏ mà Boss đem tới.
Buff đứng đằng sau trận chiến lo việc thêm máu cho các thành viên.
Sau khi Boss nhỏ chỉ còn lại chút huyết thì mau chóng hắc hoá, đòn lớn mới được cập nhật quét ngang trước mặt mọi người.
Chức nghiệp cận chiến phải đứng mũi chịu sào, chống đỡ làn công kích này của Boss.
Boss ngửa mặt ngã xuống, để lại hòm châu báu sau khi hóa thành tro.
Hạ Lãng và Thiệu Diệp đã cạn đến gần hết, hai người đảm nhận vị trí làm khiên đỡ cũng mất non nửa thanh máu.
Buff trong đoàn hồi máu cho hai người kia trước.
Hạ Lãng điều khiển nhân vật xoay người, đúng lúc Dương Mao Quyển đang đi về phía mình.
Hắn dừng bước, kiềm chế mong đợi nơi đáy lòng mà đứng chờ tại chỗ.
Vũ cơ mang theo ô của Dương Quyển chạy tới…
Vòng qua người hắn, nhắm chính xác mục tiêu, giơ tay tung một chiêu trị liệu vào người Dạ Hắc Phong Cao
Trong nháy mắt, thanh máu của Dạ Hắc Phong Cao đã nhiều thêm một chút.
Sắc mặt Hạ Lãng hơi tối đi.
Nhưng mà chuyện này vẫn chưa kết thúc
Đánh được một nửa phụ bản, hai Buff trong đội bất ngờ rớt mạng, không có Buff thì không thể đánh thêm nữa, mọi người không còn cách nào khác đành phải truyền tống ra khỏi phụ bản.
Tất cả hẹn nhau giờ này ngày mai lại đánh tiếp.
Đợi Dạ Hắc Phong Cao giao phó nhiệm vụ và sắp xếp công việc xong, mọi người liền thoát đội rồi truyền tống về thành.
Chỉ có Hạ Lãng và Dương Mao Quyển vẫn ở trong đội không hề nhúc nhích.
Thiệu Diệp đoán Dương Mao Quyển còn lời muốn nói với Hạ Lãng.
【Đội】 Dạ Hắc Phong Cao: Cô chưa đi sao? Còn có gì muốn nói hả?
【Đội】 Dương Mao Quyển: Ừ
【Đội】 Dạ Hắc Phong Cao: Vậy để tôi chuyển giao chức đội trưởng rồi đi trước nhé.
【Đội】 Dương Mao Quyển: Chờ nột lát, tôi có chuyện muốn nói với cậu.
【Đội】 Dạ Hắc Phong Cao: Tôi?
【Đội】 Dương Mao Quyển: Ừ
【Đội】 Dạ Hắc Phong Cao: Nói gì?
【Đội】 Dương Mao Quyển: Chuyện hồi nãy chưa nói xong.
Đầu óc Thiệu Diệp bắt đầu mơ hồ.
Hạ Lãng đã đoán được cậu muốn nói gì, trong lòng còn khó chịu hơn gấp bội.
Dương Quyển nhìn Hạ Lãng trước.
Sau đó cậu mới nghĩ đến, Dạ Hắc Phong Cao đã từng nói hắn và Lang Hành là bạn bè ngoài đời thật.
Nếu vậy thì đối phương ở đây chắc cũng không sao đâu.
Dương Quyển điều khiển Vũ cơ đi tới trước mặt Dạ Hắc Phong Cao rồi chậm rãi cúi đầu đánh chữ.
Hai người kia đồng thời thấy được nội dung mà Dương Quyển gửi đi.
【Đội】 Dương Mao Quyển: Cảm ơn ca ca
Khuôn mặt Thiệu Diệp đầy vẻ kinh ngạc, quan hệ giữa Hạ Lãng và Dương Mao Quyển phát triển nhanh quá, đã đến mức gọi ca ca luôn rồi.
Cậu ta cố ý không nói ra sự thật.
【Đội】 Dạ Hắc Phong Cao: Không cần cảm ơn, em gái.
【Đội】 Dương Mao Quyển: Vậy tôi logout đây.
Thiệu Diệp rất là thiếu đạo đức, cậu ta ngồi trước bàn máy tính vỗ bàn cười.
【Đội】 Dạ Hắc Phong Cao: Em gái ngủ ngon [Mặt trăng]
Dương Quyển bị doạ cho sững sờ, đàng hoàng mà trả lời.
【Đội】 Dương Mao Quyển: Ca ca ngủ ngon [Mặt trăng]
Thiệu Diệp nhịn không nổi nữa, cậu ta vỗ bàn cười to, sau đó nhắn tin cho Hạ Lãng.
【Bạn Bè】 Dạ Hắc Phong Cao: Hạ Lãng, em gái cậu thật là ngoan [Cười xấu xa]
Hạ Lãng nắm chuột, răng hàm nghiến lại.
Rõ ràng là giữa hắn và Dương Mao Quyển không có gì, nhưng hiện tại hắn lại có kích động muốn tẩn cho Thiệu Diệp một trận nên hồn.
Tác giả có lời muốn nói:
Sau khi logout…
Hạ Lãng: Tên cháu trai kia mau ra đây nhận đòn.
Thiệu Diệp:?.