Chú thích: Chữ Dương trong Dương Mao Quyển và trong Dương bảo giống nhau, cùng có nghĩa là Cừu.
Đi được nửa đường, Dạ Độ Chu mới nhớ ra tài khoản mới cấp thấp của Dương Mao Quyển không đào Thảo dược cao cấp được
Hắn không nói gì, giữa chừng đổi hướng, đưa Dương Quyển tới Vườn thảo dược cấp thấp nhất, trên đường đi hai người còn xác nhận kết bạn.
Dương quyển không hề biết đến chuyện này, sau khi xuống ngựa thì cúi đầu lấy túi dụng cụ của mình ra
【Bạn bè】 Dương Mao Quyển: Phải đào cả 500 gốc trong tối nay sao?
Dạ Độ Chu ngồi ở trên đỉnh núi đảm nhiệm công việc giám sát, thấy câu hỏi thì quét mắt nhìn Vũ cơ đứng ở đáy dốc, cố ý trêu đùa cậu.
【Bạn bè】 Dạ Độ Chu: Đúng vậy, không đào cho xong không cho ngủ.
Không nhận được lời phản bác như trong tưởng tượng, Vũ cơ chỉ cầm xẻng nhỏ cúi người, bắt đầu chuyên tâm làm việc.
Nhất thời Dạ Độ Chu không biết nói gì.
Đối phương chắc không phải định đào xong mới đi ngủ thật đó chứ?
Ngẫm lại, hắn vẫn cảm thấy chắc không có khả năng này đâu.
Không tiếp tục đề tài này nữa, Dạ Độ Chu bắt đầu đổi câu hỏi.
【Bạn bè】 Dạ Độ Chu: Hạnh Hoa Chi tìm cô làm gì?
【Bạn bè】 Dương Mao Quyển: Cô ấy muốn tôi đổi tên nhân vật.
Dạ Độ Chu ngồi trước máy tính cười nhạt một tiếng khinh bỉ.
【Bạn bè】 Dạ Độ Chu: Không cần để ý tới cô ta.
【Bạn bè】 Dương Mao Quyển: Ồ, cậu quen cô ấy sao?
【Bạn bè】: Dạ Độ Chu: Cô cũng quen, Dương Bảo là tài khoản phụ của cô ta.
【Bạn bè】 Dương Mao Quyển: Ồ.
Kỳ thực cậu cũng đoán được rồi.
Hổi chiều, lúc ở trước Thôn tân thủ, Dương Bảo tự xưng là Chi Chi.
Hồi tối lúc cùng đánh phụ bản, Lang Hành có nói tên cậu và tên Dương bảo quá giống nhau.
Sau khi rời khỏi phụ bản, Hạnh Hoa Chi tìm tới đòi cậu đổi tên.
Dựa theo suy nghĩ của mình Dương Quyển nhanh chóng tiến công.
【Bạn bè】 Dương Mao Quyển: Sao cậu lại biết tôi cũng quen cô ấy?
Dạ Độ Chu không trả lời, giả vờ như không nhìn thấy.
【Bạn bè】 Dương Mao Quyển: Ồ
Dạ Độ Chu có chút bực mình.
【Bạn bè】 Dạ Độ Chu: Ồ cái gì mà ồ? Cô là máy lặp lại à?
Dương Quyển chậm chạm đánh chữ, khẳng định.
【Bạn bè】 Dương Mao Quyển: Cậu quen biết tôi.
【Bạn bè】 Dạ Độ Chu:…
Hắn làm như không có chuyện gì xảy ra, lảng sang chuyện khác.
【Bạn bè】 Dạ Độ Chu: Cô là bạn cùng phòng của Liễu Liễu?
Trác Lan từng nói, những người gọi cậu ta bằng tên thân thiết trong game đều là bạn bè thân thiết.
Dương Quyển giơ tay dụi dụi đôi mắt buồn ngủ, theo bản năng gật đầu với màn hình.
Làm xong mới phản ứng được, đối phương không nhìn thấy.
【Bạn bè】 Dương Mao Quyển: Phải
【Bạn bè】 Dạ Độ Chu: Các cô học khác chuyên ngành?
【Bạn bè】 Dương Mao Quyển: Đúng
【Bạn bè】 Dạ Độ Chu: Cô không thân mấy với cô ấy đúng không?
Vừa đánh chữ “Đúng” ra, đột nhiên nhìn rõ nội dung câu hỏi của đối phương, hai mắt cậu biểu lộ nghi hoặc.
【Bạn bè】 Dương Mao Quyển: Không phải, bọn tôi rất thân thiết.
Suy nghĩ một chút, lại bổ sung một câu.
【Bạn bè】 Dương Mao Quyển: Quan hệ rất tốt.
Dạ Độ Chu nheo mắt lại.
Dương Liễu Ti Nhi nói hai người không thân, Dương Mao Quyển lại nói hai người rất thân thiết.
Có một người nói dối.
Dương Liễu Ti Nhi không thể nào nói dối bọn họ.
Cảng cảm thấy Vũ cơ này quá đáng nghi, hắn còn đang định hỏi thêm, đột nhiên lại bị tiếng gõ cửa bên ngoài phòng khách sạn cắt ngang.
Dạ Độ Chu treo máy để Thích khách đứng tại chỗ, đứng dậy ra mở cửa, sau đó đi theo người mới tới ra khỏi phòng.
Không có người nói chuyện cùng, Dương Quyển ngồi trước máy tính càng thêm buồn ngủ, mấy lần mí mắt sập xuống, thiếu chút nữa đã không mở ra luôn.
Cậu nỗ lực trợn tròn mắt, gửi tin nhắn cho đối phương.
【Bạn bè】 Dương Mao Quyển: Tôi có thể đi ngủ trước được không? Còn lại để mai đào?
Dạ Độ Chu không để ý đến cậu.
Thích khách anh tuấn có lông mày cao, mắt sâu ngồi ở sườn núi theo dõi cậu, khuôn mặt lạnh lùng và nghiêm khắc.
Dương Quyển rầu rĩ không vui thu tầm mắt, tiếp tục khom lưng làm việc.
Gần sáng Dạ Độ Chu mới trở về phòng, sau khi nhìn thấy những dòng chữ lộ ra cảm xúc oan ức của đối phương cùng với bóng dáng Vũ cơ xinh đẹp vẫn rất thật thà đứng ở dưới sườn núi đào Thảo dược.
Trong lòng hắn nảy lên chút không nỡ khó giải thích được.
Thậm chí còn hối hận vì đã lỡ nói đùa dọa người kia.
Phóng lớn màn hình tới khuôn mặt của đối phương, cả khuôn mặt vốn được nặn đẹp đẽ như băng sương và nốt ruồi tròn nho nhỏ bên khóe mắt dường như cũng dần trở nên vô cùng đáng thương.
Hắn đánh chữ trên bàn phím rầm rầm.
【Bạn bè】 Dạ Độ Chu: Cô có bị đần không? Đừng đào nữa, buồn ngủ thì mau đi ngủ đi.
Vũ cơ xinh đẹp lúc này mới đứng thẳng lên, khuôn mặt trắng noãn nhìn về phía hắn, mắt hạnh tròn tròn trông đến là vô tội.
【Bạn bè】 Dương Mao Quyển: Vậy tôi logout đây.
Lòng Dạ Độ Chu khẽ động, lại gọi cậu.
【Bạn bè】 Dạ Độ Chu: Cứ đi như vậy thôi hả? Không biết chúc ngủ ngon sao?
Dương Quyển ngẩn người, đầu ngón tay vô thức xoa xoa phím Enter hai lần.
Cuối cùng chật vật mà nhấn xuống.
【Bạn bè】 Dương Mao Quyển: Ngủ ngon.
Dạ Độ Chu nhướng mày.
【Bạn bè】 Dạ Độ Chu: Ngủ ngon.
Dừng một chút, hắn lại xấu xa bổ sung.
【Bạn bè】 Dạ Độ Chu: Nhé Cừu nhỏ.
Dương Quyển đọc được, ngồi bất động trước máy tính.
Ánh sáng từ màn hình chiếu lên khuôn mặt đã đỏ đến nóng bừng của cậu.
Trưa hôm sau, Trác Lan đào Dương Quyển ngủ đến bất tỉnh nhân sự ra khỏi chăn.
Cái đầu xoăn của cậu rối tinh rối mù, vì không đeo kính nên đồng tử không cách nào tập trung, khuôn mặt còn hằn vết đỏ của chiếu.
Trác Lan vô cùng khiếp sợ, lập tức đưa tay sờ sờ trán cậu.
Dương Quyển nghiêng đầu né tránh, nhắm mắt lại lầm bầm giải thích: “Tớ không bị sốt.”
Trác Lan mơ hồ phát hiện, “Đêm qua mấy giờ mới ngủ?”
“Tớ ngủ khá sớm.” Dương Quyển nói.
Trác Lan: “…”
Cậu ta tiện tay vò loạn đám tóc xoăn của Dương Quyển, xoay người bước xuống cầu thang, xuống khỏi giường.
“Dạy nhanh nào, tớ mang đồ ăn về cho cậu nè.”
Dương Quyển ngồi trên giường không nhúc nhích, trong đầu vẫn còn chưa hết buồn ngủ.
Bỗng, điện thoại để trên bàn của Trác Lan có thông báo mới, cậu ta cầm lên xem.
Sau khi xem xong dĩ nhiên không còn chút ôn hòa nào từ giây phút trước, cậu ta vỗ bàn, giận dữ nói: “Tiên sư nó chứ, hôm qua Dạ Hắc Phong Cao dùng tài khoản phụ đi hẹn hò với gái, bị chị em tốt của tớ chụp màn hình được chứng cứ rồi, tớ phải đi tìm hắn hỏi cho ra nhẽ.”
Dương Quyển thò đầu ra khỏi thành giường, cái đầu xoăn rối bù hỏi: “Tài khoản phụ của Dạ Hắc Phong Cao?”
“Tên là Dạ Độ Chu á.” Trác Lan thuận miệng nói.
“Ồ.” Dương Quyển chậm một nhịp mới mở to hai mắt, đôi con ngươi đã tỉnh táo hoàn toàn, “Cái người đêm qua hẹn hò với hắn mà cậu nói, chắc là tớ đấy.”
“Là cậu cũng…!chờ chút,” Trác Lan phản ứng lại, không tự chủ nói to, “Cậu bảo, hôm qua cậu lén lút hẹn hò với Dạ Hắc Phong Cao á?”
“Bọn tớ không hẹn hò.” Dương Quyển mặc áo thun quần cộc leo xuống, vẻ mặt nghiêm túc.
“Bọn tớ đi đào Thảo dược.”
“Các cậu làm gì tớ không để ý.” Trác Lan vung tay qua loa, dùng ánh mắt không ngờ tới đánh giá cậu, không hề che giấu kinh ngạc và khen ngợi với cậu, “Nhanh như vậy mà cậu đã bắt đầu làm quen được với Dạ Hắc Phong Cao rồi? Giờ tớ không phải ở giữa bắc cầu cho hai người nữa, đỡ được một việc, cũng ngăn chặn được nguy cơ bại lộ của tớ.”
Dương Quyển cầm gọng kính trên bàn lên lau lau, sau đó đeo vào.
Thế giới ngay lập tức trở nên sáng bừng, cậu bắt được ánh mắt vừa quăng đến của Trác Lan, kể lại đầu đuôi câu chuyện đêm qua một lần.
“Cậu đừng nói chuyện với cái cô Hạnh Hoa Chi kia, rất nhiều người trong bang phái cũng không thích nói chuyện với cô ta.” Trác Lan lẩm bẩm.
“Cũng chẳng hiểu tại sao trước kia anh Lãng lại để ý cô ta, tình cảm hai người cũng không hiểu sao đột nhiên lại phát triển.”
Dương Quyển à một cái, đôi mắt hiện lên nghi vấn, “anh Lãng?”
“Chính là Lang Hành đó, cậu đã gặp rồi.
Ngoài đời anh ta và Dạ Hắc Phong Cao có quen biết.” Trác Lan giải thích.
Dương Quyển gật đầu, không quan tâm mấy tới việc này.
Đề tài liên quan đến trò chơi kết thúc ở đây, Trác Lan xoay người lấy hộp đựng vịt nướng bày ra, “Dương Quyển này cậu có bận lắm không? Chơi game có làm lỡ nhiều thời gian của cậu lắm không?”
Dương Quyển lắc đầu: “Cũng tạm, không biết.”
Khuôn mặt Trác Lan lộ vẻ vui mừng, “Vậy chuyện làm quen với Dạ Độ Chu giao cho cậu xử lý nha.”
Dương Quyển ừ một tiếng, không từ chối.
Nhìn bóng cậu đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, Trác Lan ngồi trước bàn học gác hai chân lên, vui vẻ nghêu ngao hát vài câu.
Hình mẫu giống như Dương Quyển, nếu đổi giới tính không phải chính là đóa hoa nhỏ thanh thuần mà đám trai thẳng thích nhất hay sao?
Cậu ta tràn ngập niềm tin với Dương Quyển.
Xế chiều Dương Quyển tới phòng thí nghiệm, sau khi về phòng, tắm rửa xong cũng đã sắp 10 giờ.
Trác Lan lại ra ngoài chơi, cậu nhớ tới mình còn chưa đào Thảo dược xong, cắn kem que ngồi vào trước bàn mở máy tính lên chơi game.
Tối qua logout ở Vườn thảo dược, hôm nay login vẫn đứng ở Vườn thảo dược.
Sau khi mạng tại xong giao diện xung quanh, thân ảnh Dạ Độ Chu cũng xuất hiện trong tầm mắt.
Cậu còn chưa kịp nghĩ lý do tại sao đối phương lại ở chỗ này đã nhận được tin nhắn trò chuyện của hắn.
【Bạn bè】 Dạ Độ Chu: Lên rồi? Thấy cô không online tôi còn đang nghĩ cô muốn quỵt nợ.
Dương Quyển gõ chữ giải thích.
【Bạn bè】 Dương Mao Quyển: Ban ngày tôi bận.
Cũng không biết đối phương có tin không, điều khiển Thích khách ngồi xếp bằng tại chỗ.
【Bạn bè】 Dạ Độ Chu: Tiếp tục đi.
Dương Quyển lấy xẻng nhỏ của mình ra, vùi đầu tiếp tục đào.
Cái xẻng này hôm qua dùng quá lâu, độ bền tiêu hao rất nhanh, mới đó đã hỏng.
Dạ Độ Chu lục tìm trong túi của mình, không tìm được cái xẻng nào phù hợp với cấp độ để Dương Quyển có thể dùng.
Hắn hơi mất kiên nhẫn.
【Bạn bè】 Dạ Độ Chu: Cô có thể bỏ thời gian đi luyện cấp trước được không?
【Bạn bè】 Dương Mao Quyển: Không có thời gian.
Tôi vừa mới vào game cậu đã bắt tôi đi đào thảo dược.
【Bạn bè】 Dạ Độ Chu:..
Hắn từ từ bình tĩnh lại.
【Bạn bè】 Dạ Độ Chu: Được, vậy bây giờ đừng đào nữa.
Trước tiên tôi sẽ dẫn cô đi thăng cấp, luyện cấp xong chúng ta trở về đào tiếp.
Dương Quyển không có ý kiến gì với việc này.
Đối với cậu, làm gì cũng được.
Mình chỉ cần nghe lời Trác Lan, chơi chung với Dạ Độ Chu là được.
Dạ Độ Chu thả ra một con Hổ trắng từ cái túi bên hông, hắn vươn mình cưỡi lên, sau đó giao Hồng mã hôm qua cho Dương Quyển.
【Bạn bè】 Dạ Độ Chu: Nhận lấy.
【Bạn bè】 Dương Mao Quyển:?
Dạ Độ Chu thù dai trả lời cậu.
【Bạn bè】 Dạ Độ Chu: Trai gái khác biệt, cho dù tôi không có vợ cũng không thể cưỡi chung ngựa với cô được.
Đáy lòng Dương Quyển tự nhủ, nói dối, rõ ràng cậu có vợ rồi mà.
【Bạn bè】 Dương Mao Quyển: Tôi không thích.
Sớm đoán được cậu sẽ nói như vậy, Dạ Độ Chu cười nhạt một cái.
【Bạn bè】 Dạ Độ Chu: Đừng có nghĩ nhiều, chỉ cho cô mượn thôi, dùng xong trả lại tôi.
Trước khác giờ khác, biết Dạ Độ Chu là đối tường yêu qua mạng của Trác Lan rồi, Dương Quyển phải đối xử nghiêm túc với hắn.
【Bạn bè】 Dương Mao Quyển: Nhưng mà tôi không muốn mượn.
【Bạn bè】 Dạ Độ Chu: Cô đi bộ tôi sẽ không chờ đâu.
【Bạn bè】 Dương Mao Quyển: Tôi cũng không muốn đi bộ.
Dạ Độ Chu dần dần mất kiên nhẫn.
【Bạn bè】 Dạ Độ Chu: Vậy rốt cuộc cô có đi không?
Câu nói tiếp theo của Dương Quyển cũng đồng thời phát ra.
【Bạn bè】 Dương Mao Quyển: Anh có thể để em cùng cưỡi con hổ đó với anh được không?
Cả người Dạ Độ Chu ngây ngẩn.
Thấy đối phương không trả lời, Dương Quyển sàng lọc dần dần trong đầu lịch sử trò chuyện QQ giữa Trác Lan và Dạ Hắc Phong Cao mà cậu ta gửi cho cậu cậu một lần, chọn một xưng hô dễ lấy lòng Dạ Hắc Phong Cao nhất.
【Bạn bè】 Dương Mao Quyển: Dạ Độ Chu ca ca.
Dạ Độ Chu hoảng hốt hoàn hồn, ánh mắt tràn ngập tìm tòi nghiên cứu rơi xuống màn hình.
【Bạn bè】 Dạ Độ Chu: Lỡ may tôi có vợ rồi thì phải làm sao bây giờ?
【Bạn bè】 Dương Mao Quyển: Em tin là vợ anh sẽ không để ý đâu.
【Bạn bè】 Dạ Độ Chu:..
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi cảm thấy tôi viết rất đơn giản dễ hiểu.
Nhân vật xếp hàng, không chen chúc xuất hiện.
Thân phận nhân vật mỗi chương đều ám chỉ hoặc công khai..