Thanh Âm Của Thiên Sứ - Chương 12: Sinh nhật của Mạch An bảo bối
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
185


Thanh Âm Của Thiên Sứ


Chương 12: Sinh nhật của Mạch An bảo bối


12 ♥ Sinh nhật của Mạch An bảo bối

Căn phòng thoáng chốc yên lặng như tờ. Dĩ Khang trong lòng nghi hoặc hướng mắt đến hai người thân hình cao lớn kia. Thoạt nhìn trông bọn họ có một chút gì đó hao hao với hai vị phụ huynh của Mạch An.

Vẫn là hai người đàn ông, vẫn một người khí chất kiêu ngạo lạnh lùng, một người lại ấm áp như mùa xuân.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau một lát, người đàn ông ấm áp lại chủ động lên tiếng, cánh tay còn vươn ra:

” Con là Tiểu Khang phải không? Chúng ta đã rất muốn gặp con một lần đó.”

Người bên cạnh nghe thế cũng phụ hoạ:

” Phải, chúng ta không nghĩ Tiểu Khang lại cao lớn, đẹp trai thế này. Rất ra dáng một người lớn a.”

Dĩ Khang nghe thế có chút bĩu môi, những lời đó nói cho cùng chỉ là những lời nói gió thoảng mây bay mà thôi. Người lớn luôn luôn dẻo miệng như thế để cuỗm được thứ mà họ muốn a.

Với một trí tuệ hơn mấy đứa nhỏ bình thường, Dĩ Khang thiếu gia đương nhiên không dễ mềm lòng như Mạch An ngốc nghếch. Hắn chớp chớp hai mắt nhìn, sau đó cẩn thận hỏi:

” Hai người…tên là gì?”

Một người trong số họ đã mỉm cười vui vẻ, chỉ vào bản thân:

” Chú là Lữ Nhi, còn người này là Tống Phi Kiệt.”

Cái tên nghe cũng được phết.

Dĩ Khang thầm liếc nhìn Tống Phi Kiệt vẫn đang ngồi thẳng lưng, trong bụng đánh giá một chút. Sau đó lại nhìn đến Lữ Nhi vẫn luôn tươi cười làm cho hắn ngại muốn chết.

Nụ cười đó phải nói rất sáng, sáng như ánh mặt trời bên ngoài kia vậy đó. Còn có…hai người này không phải là người yêu đó chứ?

Hôm trước có nghe Mạch An bảo rằng hai vị phụ huynh của cậu là một căp tình nhân đã sống chung với nhau rất lâu rồi, sau đó thì họ muốn nhận con nuôi để vui nhà vui cửa.

Không lẽ…hai người này cũng như thế?

Nghĩ ngợi xong xuôi, Dĩ Khang một mình đi đến tìm một cây bút lông đen, rất đường hoàng đứng trước mặt Tống Phi Kiệt, cầm lấy bàn tay hắn xoè ra, cúi mặt ghi hai chữ.

Từng nét chữ cứng rắn dần hiện ra, Tống Phi Kiệt đôi chút kinh ngạc nhướng mày chăm chú quan sát. Một lúc sau, Tống Phi Kiệt nhận ra đó là hai chữ Dĩ Khang, khoé môi đã sớm giương cao.

Lữ Nhi ngồi bên cạnh cũng lấy làm tò mò liền nhìn qua, anh bất ngờ không nói nên lời. Lại hướng đến Dĩ Khang, khen một câu:

” Cách chào hỏi rất đặc biệt.”

Dĩ Khang như cười như không, tiếp tục cầm lấy tay của Lữ Nhi, ghi xuống một hàng chữ:

” Không có gì trên đời là dễ dàng, kể cả việc nhận nuôi.”

Ghi xong, Dĩ Khang đóng nắp bút, lẳng lặng cúi đầu chào rồi rời khỏi phòng. Lữ Nhi ngẩn ngơ đọc thầm dòng chữ kia trong miệng, sau đó quay sang phía Tống Phi Kiệt, cả hai nhìn nhau cười khổ.

Xem ra đứa trẻ này không dễ dàng gì để rước về rồi.

**

Tối hôm đó, ông chủ họ Quách đã chủ động mời hai người Tống Lữ sang nhà chơi một bữa, tiện thể bàn một chút việc cần thiết.

Đồng hồ vừa điểm sáu giờ tối, bên ngoài cửa đã có tiếng chuông cửa vang lên. Hứa Khê lúc này còn đang nhốt mình trong phòng của bảo bối, ngồi bên giường cùng cậu chơi đùa.

Mạch An từ ngày được cả hai nhận về nuôi, cuộc sống của cậu thay đổi không ít. Đó là cách nói khiêm tốn nếu như không muốn bảo rằng, Mạch An đúng thực là một đứa trẻ may mắn nhất thế gian.

Tuy công việc của Quách Cẩn Siêu và Hứa Khê rất bận rộn, suốt ngày chỉ quanh quẩn trong studio hoặc là trình diễn ở những nơi sang trọng, thế nhưng hai người vẫn cố gắng sắp xếp thời gian để chăm sóc Mạch An.

Ở nhà cũng có một vú nuôi, thế nhưng cả hai vẫn không an tâm giao phó hoàn toàn Mạch An cho người phụ nữ đó. Không phải nghi ngờ gì nhân cách của vú nuôi kia, chỉ là cả hai người họ cảm thấy xa cậu một chút sẽ rất nhớ.

Mạch An về Quách gia cũng đã được hơn hai tuần, mọi thứ xem như là ổn định. Cậu thích nghi cũng khá nhanh, ngoại trừ một việc có vẻ nghiêm trọng.

Mỗi lần ngồi bên cạnh Hứa Khê, Mạch An vẫn sẽ vui cười, chơi đùa cùng anh. Hay mỗi lần Quách Cẩn Siêu về nhà sẽ đem cho cậu một món đồ ăn ngon miệng, một món đồ chơi vui mắt, Mạch An cũng vẫn lễ phép cảm ơn và ngoan ngoãn chơi.

Thế nhưng đôi mắt trong veo kia vẫn cứ ảm đạm và buồn phiền. Mạch An chưa đến tuổi học lớp một, trông cậu tính cách hướng nội quá mức cho nên Hứa Khê cũng không an tâm giao cho nhà trường.

Môi trường học đường còn quá xa lạ sẽ khiến cho Mạch An không thích nghi kịp, sẽ dễ phát sinh đủ thứ chuyện.

Lại nói đến đó, Hứa Khê hôm trước đã kéo cậu lại ôm vào lòng, nhỏ nhẹ dụ dỗ:

” Bảo bối, con có chuyện gì buồn phiền trong lòng hay sao?”

Mạch An ngoan ngoãn nấp trong lòng Hứa Khê, bàn tay còn đang cầm chiếc xe hơi lắc qua lắc lại. Nghe anh hỏi, cậu cúi mặt nghĩ ngợi rất lâu, sau đó lắc đầu phủ nhận.

Hứa Khê thừa biết Mạch An ít khi bộc lộ cảm xúc ra ngoài cũng như việc tâm sự điều thầm kín trong lòng, cho nên anh rất kiên nhẫn khai thác “thông tin”.

Lại một lần nữa dùng chất giọng ngọt ngào như mật ong rót vào tai Mạch An, Hứa Khê đã thành công.

Mạch An lúc đó buông đồ chơi xuống, xoay người nhìn vào mắt Hứa Khê. Cậu nhìn rất lâu, sau đó lại mếu máo:

” Tiểu Mạch nhớ Tiểu Khang. Khi nào Tiểu Mạch sẽ được đến thăm cậu ấy?”

Nghe con trẻ nói với đôi mắt ướt đẫm, Hứa Khê trong lòng chua xót bội phần. Ôm lấy Mạch An vỗ nhẹ lưng cậu, anh mỉm cười đinh ninh:

” Sắp rồi, Tiểu Mạch bảo bối sắp gặp lại được Tiểu Khang rồi.”

Đó là chuyện của một buổi tối hôm nọ. Còn tối hôm nay, Tống Phi Kiệt rõ ràng là muốn gặp Quách Cẩn Siêu vì có chuyện khác quan trọng hơn.

Ngồi vào bàn ăn, Lữ Nhi lại thích thú nựng má của Mạch An, ánh mắt trìu mến:

” Chào con, Tiểu Mạch.”

Mạch An ngồi đung đưa hai chân ở bàn ăn, tay tập cách cầm đũa, mắt long lanh nhìn Lữ Nhi:

” Tiểu Mạch chào chú Lữ.”

Đoạn, cậu nhướn cổ hướng đến Tống Phi Kiệt đang nhíu mày, trông hung dữ lắm:

” Tiểu Mạch chào chú Tống.”

Dường như Tống Phi Kiệt đang tập trung suy nghĩ nên không nghe thấy, Lữ Nhi nhẹ huých tay hắn. Mạch An bị người kia không đoái hoài đến, cậu bĩu môi, nhớ lại lần đầu bị Dĩ Khang đối xử giống như vậy, trong lòng tủi thân.

” Chú Tống, Tiểu Mạch chào chú!!” Mạch An lần nữa cất tiếng.

Trong bàn ăn bỗng có một giọng trẻ con cứ vang lên mãi, cuối cùng cũng kéo được tâm trí người lớn kia trở về. Vội vàng quay sang nhìn Mạch An một cái, Tống Phi Kiệt ngượng ngùng cười:

” Chú xin lỗi, Tiểu Mạch. Nãy giờ chú đang suy nghĩ nên…”

Mạch An nghe vậy, gật đầu ra chiều thông cảm. Sau đó, cậu lại tập trung vào chuyện học cách cầm đũa rồi tự gắp thức ăn. Bộ dáng ngoan ngoãn này lại làm Lữ Nhi động lòng.

Bữa ăn tối hôm nay hoàn toàn là dành cho Mạch An bảo bối, những người còn lại chỉ gắp vài miếng nhỏ vào chén mình, uống rượu nhâm nhi mà thôi.

Quách Cẩn Siêu lúc này hướng mắt đến Tống Phi Kiệt, hỏi:

” Chuyện kia thế nào rồi? Đứa trẻ đó rất đáng yêu phải không?”

Đáng yêu? Hai từ này quả thực không thích hợp!

Tống Phi Kiệt cùng Lữ Nhi đều đồng thời nghĩ thầm trong đầu, sau đó lại nhìn nhau, cười khổ.

Tống Phi Kiệt lên tiếng:

” Tên nhóc con ấy xem chừng rất cứng đầu. Cậu xem, nó viết vào tay tôi tên của nó, sau đó lại viết vào tay Tiểu Nhi là một dòng chữ dài ngoằng.”

” Dòng chữ gì thế?” Hứa Khê ngồi cạnh tò mò.

Lữ Nhi day day huyệt thái dương, một người luôn vui tính như anh cũng có lúc khốn khổ thế này.

” Không có việc gì trên đời là dễ dàng, ngay cả việc nhận nuôi.”

” Sao?” Hứa Khê nhất thời kinh ngạc, lại nhìn sang phía Quách Cẩn Siêu, cười cười gian manh:

” Cẩn Siêu, xem ra bảo bối của chúng ta rất ngoan nha, còn hiền như thiên thần nữa.”

Tống Phi Kiệt nghe thế càng lấy làm chuyện vui, bật cười một tiếng:

” Như vậy đứa trẻ kia hẳn là hung thần rồi!!!”

Dứt lời, cả bàn ăn đều chìm trong tiếng cười rôm rả. Chỉ có một mình Mạch An ngẩn ngơ ngước mắt nhìn bốn người lớn trong bàn, ánh mắt hoang mang khó hiểu.

Cuộc nói chuyện lúc nãy cậu chẳng hiểu gì cả. Đứa trẻ mà mọi người nhắc đến là ai? Cái gì mà thiên thần, còn cái gì là hung thần?

**

Sáng hôm sau, Tống Phi Kiệt quyết định đi cùng Lữ Nhi đến viện mồ côi một lần nữa.

Lần này Tống Phi Kiệt đã nói trước với bà, thuận lợi cho cả hai người bọn họ lên thẳng phòng riêng của Dĩ Khang.

Thời gian mà họ đến nơi vừa vặn lúc Dĩ Khang đang học đánh đàn piano. Tài năng âm nhạc của Dĩ Khang được mọi người trong viện mồ côi khen không ngớt lời, rất có triển vọng.

Tống Phi Kiệt với Lữ Nhi nghe thế liền lấy làm tò mò, cẩn thận men theo lối hành lang vắng vẻ đi đến phòng âm nhạc. Chỉ còn cách một khoảng đã có thể nghe thấy tiếng nhạc du dương phát ra.

Hai người đứng ngay cánh cửa, ở đó có một cái kính trong suốt có thể nhìn xuyên vào bên trong. Tống Phi Kiệt đưa mắt nhìn một lát liền phát hiện bóng dáng đứa nhóc hung thần kia.

” Tiểu Khang kìa.” Lữ Nhi nhỏ giọng nói.

Tống Phi Kiệt khẽ cười, gật đầu một cái.

Sau đó cả hai cùng tập trung quan sát buổi tập đàn của Dĩ Khang. So với những đứa trẻ cùng trang lứa, tài năng của Dĩ Khang phải gọi là thiên bẩm. Những ngón tay mềm mại lướt trên phím đàn, cứ thế mà đánh không cần nghĩ ngợi.

Xem một lúc, Tống Phi Kiệt kéo tay Lữ Nhi sang phòng riêng của Dĩ Khang. Vừa bước vào phòng, cả hai đã nheo nheo mắt thở dài.

Căn phòng này không thể gọi là căn phòng được. Tốt nhất vẫn nên gọi nó là “chuồng lợn”.

Nhìn nhau một lát, Tống Phi Kiệt đi đến bên cửa sổ, hai tay xỏ túi quần, trầm lặng quan sát bên dưới.

Lữ Nhi ngược lại đi đến dịu dàng sắp xếp lại chỗ ngủ cho Dĩ Khang. Căn phòng tuy bừa bộn nhưng không có mùi hôi, ngược lại còn có hương thơm thoảng nhẹ.

Dọn đến hộc tủ đựng đồ đạc linh tinh, Lữ Nhi bất ngờ phát hiện một tấm ảnh chụp của Dĩ Khang. Trong ảnh có đến hai đứa trẻ, một đỏ một trắng đang ôm lấy nhau.

Đứa trẻ bận một thân trắng tinh như bông tuyết to sụ quay mặt đi mất rồi, không thể thấy mặt được. Còn đứa trẻ đỏ chói như đốm lửa kia chính là Dĩ Khang, tuy bộ râu đã che đi một ít khuôn mặt nhưng Lữ Nhi vẫn nhìn ra.

Kêu Phi Kiệt lại gần, Lữ Nhi chìa tấm ảnh ra cho hắn xem. Chăm chú quan sát một lúc, Tống Phi Kiêt như nhìn ra điều gì đó, môi liền mỉm cười, gian manh hết sức.

Cửa phòng đột nhiên mở ra, Dĩ Khang ở đó đứng hình. Ánh mắt đặt trên hai người lớn dám phạm luật vào phòng không xin phép kia, sau đó lại trượt xuống tấm ảnh trên tay Lữ Nhi.

Giật mình, Dĩ Khang mau chóng chạy đến giành lại tấm hình, tuỳ tiện nhét nó vào túi quần, mặt đỏ lựng.

Tống Phi Kiệt quan sát thần sắc kia, môi càng giương cao cười đắc ý. Lữ Nhi ngược lại lo lắng hơn. Anh bước lại gần chỗ Dĩ Khang, kéo tay cậu lại, sờ lên trán:

” Tiểu Khang, con bệnh sao? Trong người vẫn khoẻ chứ?”

Dĩ Khang bị động chạm bất ngờ, mặt càng đỏ hơn nữa. Đứng hình một lúc, Dĩ Khang mới vội lùi về sau, lắp bắp tức giận:

” Hai người, ai cho phép hai người vào phòng cháu??”

” Là bà cho phép.” Tống Phi Kiệt điềm tĩnh trả lời.

Dĩ Khang nghe thế, đương nhiên không dám trách thêm một lời nào nữa. Tuy thế trong bụng hắn vẫn buồn bực lắm. Khi không lại xồng xộc vào phòng người ta, còn lục lọi đồ đạc nữa.

Nhìn Dĩ Khang đứng im cúi mặt không dám nói gì, Tống Phi Kiệt lại lấy làm buồn cười, trêu một câu:

” Tấm hình lúc nãy chụp thật sắc nét. Chú thấy Tiểu Khang của chú rất đáng yêu.”

” Tiểu Khang nào của chú? Của chú bao giờ?” Dĩ Khang trừng mắt.

Lữ Nhi nghe thế vội cười, nhích lên một bước:

” Vậy…gọi là Tiểu Khang của chúng ta thì có phản đối không?”

Lại là giọng điệu ấm áp đó, bất giác làm cho Dĩ Khang nhớ đến người mẹ đã khuất của mình. Mỗi khi hắn buồn, mẹ đều dịu dàng bên cạnh. Mỗi khi hắn mất bình tĩnh, cũng là mẹ đã ấm áp khiến hắn tỉnh lại.

Rất lâu sau, Dĩ Khang ngẩng mặt nhìn qua phía Lữ Nhi, rõ ràng hắn không thể khước từ được tình cảm mà hai người kia mang đến. Tuy có chút vội vàng, nhưng Dĩ Khang hắn vẫn là trẻ con, vẫn rất cần một mái ấm.

” Cháu…cháu thật sự không ghét hai người. Chỉ là…chỉ là…cháu vẫn muốn ở lại đây, cháu phải chờ một người.”

Giọng nói của Dĩ Khang ngày càng nhỏ xíu khiến cho hai người kia rất khó mà nghe được. Vẫn là Tống Phi Kiệt nhanh nhạy hơn, hắn tiến lại gần, đặt tay lên vai Dĩ Khang:

” Đừng lo. Nếu Tiểu Khang muốn tìm ai, chú sẽ tìm giúp cháu. Như vậy…có được chưa?”

“…” Dĩ Khang vẫn im lặng.

Lữ Nhi xem chừng cũng hiểu, nghiễm nhiên đi đến ôm lấy Dĩ Khang:

” Chúng ta không phải là kẻ xấu đâu, không phải bọn buôn bán nội tạng trẻ em hay những người chuyên nhận nuôi trẻ nhỏ về bốc lột sức lao động. Chúng ta chính là yêu nhau, vì tình yêu mà đến với nhau, bây giờ thì cần một đứa trẻ để làm ấm áp gia đình này hơn.”

Lữ Nhi nói không nhanh cũng không chậm, vừa đủ chạm được vào trái tim đã từ lâu đóng băng của Dĩ Khang.

**

Hôm nay là sinh nhật của Mạch An bảo bối.

Bữa tiệc đơn giản cùng với gam màu trắng kết hợp với tím nhạt, tạo một bầu không khí thật ấm áp.

Mạch An bảo bối bận trên người một bộ y phục xinh mắt, càng tôn lên vẻ mặt ngây ngô, thuần khiết của cậu.

Hứa Khê vốn đã là siêu mẫu nổi tiếng, việc ăn vận của anh cũng không thể chê trách gì được.

Khách của buổi tiệc cũng chỉ xoay quanh một số người thân quen thuộc của Hứa Khê và Quách Cẩn Siêu.

Trước năm phút khi vào tiệc, cửa ngoài reo lên. Quách Cẩn Siêu từ sân sau vội vàng đi lên cổng trước. Vị khách đầu tiên dược hoan nghênh chào đón chính là gia đình họ Khúc.

Khúc Vệ Manh thân cây đen khí chất đầy mình, đứng cạnh lại là Hoa Dĩnh Thiên với một bộ tân trang nhẹ nhàng. Hai người đứng cùng nhau bỗng dưng hoà hợp không ngờ.

Ở giữa bọn họ bất ngờ xuất hiện một đứa trẻ, hai bàn tay nắm tay hai người, mắt chớp chớp, miệng chu lên lanh lẹ:

” Chú Quách, chú nhớ cháu không?”

Tên nhóc miệng mồm lanh lẹ, gương mặt thông minh kia chính là cháu trai duy nhất họ Khúc, Khúc Viễn Thụ. Năm nay vừa bằng tuổi của Mạch An, nhưng xem ra người kia lém lỉnh hơn bảo bối của ông chủ Quách nhiều rồi.

” Đương nhiên là chú nhớ rồi. Mọi người vào đi.” Quách Cẩn Siêu nhàn nhã đón tiếp.

Khúc Viễn Thụ vừa đến sân sau liền thấy được bóng dáng đứa trẻ đang đứng cạnh Hứa Khê, thân hình nhỏ nhắn, mặt mũi thuần tuý ngây ngô.

Khúc Viễn Thụ liếm nhẹ môi, cong mắt cười, đi nhanh đến chỗ Mạch An, tự nhiên nắm tay:

” Nè, cậu là ai thế? Cậu tên gì?”

Mạch An nghe thấy giọng nói liền giật bắn mình, theo phản xạ nấp sau Hứa Khê, chừa hai mắt nhìn về phía tên nhóc kỳ lạ kia.

Khúc Viễn Thụ bị né tránh, môi bĩu ra, lát lại phồng má, giận dỗi:

” Cậu…cậu…kỳ thật nha! Người ta chào hỏi lại còn…”

Dừng một chút, Khúc Viễn Thụ chủ động chìa ngón tay ra, chớp chớp mắt:

” Khúc Viễn Thụ, gọi tớ là Tiểu Thụ đi. Viễn trong vĩnh viễn, Thụ trong hưởng thụ. Cậu nhớ kỹ nha.”

Hoa Dĩnh Thiên vừa lúc đi đến nghe con trai huyên thuyên đến mức khiến cho đứa trẻ kia không dám nhìn nữa, anh xấu hổ kéo Khúc Viễn Thụ lại, che ngang môi:

” Tiểu Thụ, con đừng làm bạn sợ.”

Khúc Viễn Thụ bĩu môi, cố gắng giãy khỏi người Hoa Dĩnh Thiên, lém lỉnh cười:

” Cậu ấy kỳ lạ lắm, ba Thiên a~”

Đúng lúc này bên ngoài lại vang lên tiếng chuông cửa. Vú nuôi ngay lập tức nhanh chân chạy ra mở cửa, có tận ba vị khách ở ngoài đó đang tiến vào.

Bóng dáng nhỏ hơn đang đi giữa hai thân hình cao lớn, Mạch An ló đầu nhìn ra, bất ngờ đôi mắt mở to hết cỡ, môi hé ra một chút. Đến khi thật sự chắc chắn người kia là người quen, Mạch An rời khỏi Hứa Khê, chạy đến đối diện với người kia.

Người kia cũng kinh ngạc nhìn cậu nhóc đáng yêu trước mặt. Cả hai đưa mắt nhìn nhau thật lâu, cuối cùng Mạch An lại nhào vào lòng người kia, hai tay ôm cứng, miệng nói:

” Tiểu Khang!!!!”

Giọng nói êm tai vang lên, mấy vị phụ huynh đều thoáng ngỡ ngàng. Khúc Viễn Thụ đang cầm cây kẹo ngậm trên môi, thấy viễn cảnh kia, cậu chớp chớp mắt, dường như không tin nổi.

Trước khi tỉnh lại, Khúc Viễn Thụ đã vô thức cắn cây kẹo mút một tiếng rốp, trong bụng thầm ngưỡng mộ, quả là kỳ diệu!

———

Má Vi: Tôi chính là chết cười với Tiểu Thụ bảo bối =)))))))

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN