Thánh Gióng Tại Tu Chân Giới
Chương 29: Bại lộ, rút lui, nguy hiểm
Việc khai thác mỏ tiến hành thuận lợi, tốc độ tu luyện của mọi người được nâng cao hơn. Cũng như từ đó kiếm được lợi nhuận nên chúng dân trong trang rất phấn khởi.
Nhưng lẽ thường ở đời cái kim trong bọc lâu ngày cũng bị lồi ra, hơi thở của lợi ích luôn bị những người thèm thuồng ngửi thấy
Một ngày mưa đèo mã phục như một quái thú bị nước làm ướt bộ lông dầy cộp của mình, run rẩy.
Trương phi người được trang giao cho cảnh giới lần này, hắn đứng trên một cành cây cai nhưng mưa gió lớn quá, hắn cố nép mình sâu vào đám lá để tránh mưa chút ít. Nhưng vì mải tránh hắn sơ sểnh chú ý một chút dưới gốc cổ thụ hắn đứng có hai bóng người lén lút đi qua.
Hai người đi vào mặc y phục trên ngực có thêu một chữ lang. Hai người nhẹ nhàng vén từng lá cây, rồi ẩn khuất thân mình sau những thân cây. Người đi sau tiến lên gần người trước nói nhỏ:
– viên ca, qua được cảnh giới rồi
Người được gọi là viên ca này gật đầu ra hiệu người sau cẩn thận rồi nói:
– ừm nhưng cẩn thận, lần trước ta đội săn thú trúc trang hay săn thú ở đây
– có khi nào họ chỉ đơn giản là săn thú hay không, chúng ta nghĩ nhiều??
– ta để ý mỗi lần đi trở về trong đám săn thú có thêm rất nhiều người lạ mặt, săn thú mà cần có người cảnh giới từ xa như vậy ư?? Chắc chắn có điều gì che dấu.
– hi vọng chúng ta đúng.
Hai người tiếp tục đi tiếp tìm tòi trên mã phục, mất gần buổi chiều nhưng chẳng thấy gì người trẻ tuổi lầm bầm
– viên ca, chúng ta trở về đi. Ở đây chẳng có gì cả. Ưm ưm…
Viên thừa chí không để hắn hết lời bịt miệng hắn tiến vào bụi cây, vì hắn nghe thấy tiếng bước chân tiến lại gần, bỏ tay ra khỏi miệng tên trẻ tuổi rồi ra hiệu hắn giữ im lặng. Người trẻ tuổi vốn định chửi thề mấy câu nhưng thấy viên hầu ra hiệu như vậy thì im lặng.
Hai người dấu mình trong bụi cây một lúc thì thấy gần hai mươi người đội săn thú trúc trang đi qua, họ chăm chú nhìn đợi khi đám người qua hẳn, mới bước ra từ bụi cây.
Đánh mắt với nhau ra hiệu cả hai cẩn thận theo dấu đoàn người, đi đến trước cửa một sơn động thì dừng lại vì đám người đó đã tiến vào sơn động.
– viên ca quả nhiên có mắt nhìn, chúng ta có nên vào trong xem xét không??
– không quay trở về báo trại chủ
Hai người quay lưng trở về báo cáo, lòng hí hửng hi vọng về sẽ được thưởng lớn.
Trời đã ngừng mưa tầm mắt nhìn cũng đã tốt hơn, trương phi quay trở lại vị trí của mình, thấy hai người đang lén lút từ phía sơn động quay ra. Hắn biết có thể đã lộ, thò tay lấy một chiếc tiêu nhỏ trong ngực ra thổi để báo cho đồng đội. Rồi thân hình lẩn khuất trong bóng đêm tiến về sơn động tụ họp.
Trở vào trong sơn động báo cáo với mọi người, cả đám nhìn nhau nhớ đến lời dặn của trang chủ:
– bị lộ thì rút lui tránh xung đột
Nhìn hỏa linh thạch trong động có chút tiếc nuối, cả đám thu dọn đồ đạc, sản lượng khai thác tuần vừa rồi quay trở về thôn
Đại sảnh trúc gia, chúng nhân cúi đầu báo cáo lại với Trúc Thanh, hắn gật đầu:
– mọi người làm rất tốt, có biết người đến là ai không?
Trương phui tiến lên nói:
– trang chủ kẻ đến là viên thừa chí, khải nhan của ngũ lang trại.
Trúc thanh đôi chút trầm tư:
– ngũ lang trại có đôi chút khó khăn đây. Được rồi các ngươi về nghỉ ngơi đi, từ chiều nay tăng cường cảnh giác trong và ngoài trang cho ta.
Đèo mã phục trước cửa sơn động hoả linh thách toán người ngũ lang trại đứng vây quanh. Lúc chúng đến thì đội người của trúc gia trang đã không thấy đâu, cứ tưởng sẽ phải chiến đấu một trận ai dè họ lại bỏ dễ dàng như vậy.
Trong sơn động Viên thừa chí cung kính đứng sau năm người, bốn nam một nữ họ là ngũ vị trại chủ của ngũ lang trại.
Nữ tử thân thể nảy nở, nét mặt dâm đãng uốn éo nói:
– đại ca đây là quáng thạch gì vậy?
Đại hán râu xồm to lớn cười nói:
– đây chính là hoả linh thạch, phát tài rồi hâhha. Bọn người trúc gia trang thật may mắn khi tìm được nhưng giờ chúng là của ngũ lang trại ta.
Nói rồi quay lưng bảo tứ đệ của mình trở về đưa người đến khai thác. Tên tứ đệ là một tên béo tròn ục ịch thưa:
– được đại ca, chỉ là bọn trúc trang dễ dàng bỏ đi liệu có âm mưu gì không?
– âm mưu gì chứ, một kết Đan hậu kỳ mà thôi sao dám ở lại chịu chết.
Gã mặt trắng nhợt thân hắc y, phe phẩy quạt cao ngạo nói.
Viên thừa chí cung kính nãy giờ sau lưng ngũ nhân chen miệng thưa:
– đại trại chủ, các vị trại chủ sơn động hoả linh thạch này giá trị không nhỏ ah, phải giữ bí mật không thế lực khác biết tranh giành khó tránh được.
Ngũ trại chủ khi viên thừa chí mở miệng nói định chửi mắng một trận nhưng sau đó ngẫm nghĩ cho là phải, ngũ nhân nhìn nhau. Tên lão đại nói:
– lão nhị mai đệ với tam muội, ngũ đệ đến trúc gia một chuyến bàn bạc
Lão nhị vẫn đung đưa quạt dò hỏi:
– ý đại ca là…?
Lão đại đưa tay cứa qua cổ, cả đám nhìn động tác của hắn cười sát khí tỏa ra làm viên thừa chí rùng mình mồ hôi ướt lưng tự nhủ Trúc gia trang xong rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!