Thanh Hành Đăng - Chương 14: Câu chuyện thứ mười bốn: Hồng điệp
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
174


Thanh Hành Đăng


Chương 14: Câu chuyện thứ mười bốn: Hồng điệp


Biên tập: B3

Tháng mười hai, mùa đông giá rét.

Hôm nay là lễ giáng sinh.

Asato Seka ăn mặc kín mít như một cái bánh chưng, khó khăn di chuyển trên đường tan học.

Trong tay cô cầm một cái hộp nho nhỏ.

Mấy ngày trước mới có một trận tuyết rơi, đường xá không dễ đi chút nào.

Bốn phía đều bao phủ một màu tuyết trắng hiu quạnh, có mấy con bướm phe phẩy đôi cánh bay lượn khắp nơi trên không trung, cẩn thận tránh né mọi người, giống như là đang tìm kiếm điều gì.

Cánh của chúng đều là một màu đỏ xinh đẹp, bị từng bông tuyết trắng bám vào trông càng nổi bật, giống như là những giọt máu đỏ tươi.

Chỉ có Asato Seka là có thể nhìn thấy bọn chúng, cô đã quá quen với việc này.

“Haizz, xung quanh đây lại có người gặp xui xẻo rồi.”

Seka hà hơi vào đôi bàn tay lạnh như băng, vội vã chạy qua.

Lần đầu tiên cô nhìn thấy những con bướm màu đỏ là khi cô còn bé, khi đang tham dự một lễ tang của người bà con xa.

Xung quanh linh đường đặt thi hài là rất nhiều con bướm xinh đẹp cánh đỏ như máu.

Bọn chúng mềm mại không giống như sinh vật của thế giới này, từng con lại từng con tan chảy khỏi làn da của người chết.

“Mẹ, trên người chú đó rơi ra thật nhiều bướm.” Cô kéo vạt áo mẹ.

“Con nít đừng nói bậy bạ.”

Người lớn chính là không bao giờ tin vào lời của trẻ con như vậy đấy.

Seka tò mò đi tới, muốn giơ tay bắt lấy một con bướm để chứng minh với mẹ.

Ngay lập tức, một bàn tay đầy nếp nhăn ngăn cô lại.

Seka ngẩng đầu lên, nhìn thấy một lão hoà thượng.

Ông được mời đến để siêu độ vong linh.

Trong đôi mắt của lão hoà thượng ánh lên vẻ thương hại.

“Cháu bé, ngàn vạn lần không được chạm vào chúng.”

***

Lại nhớ trước đây, trong lớp có một cậu bạn trai bị viêm ruột cấp tính, phải vào bệnh viện làm phẫu thuật.

Seka là lớp trưởng nên thay mặt cả lớp đến thăm cậu ta.

Lúc đẩy cửa phòng bệnh ra, đập vào mắt Seka là một màu đỏ rực của cánh bướm.

Cánh của chúng, dưới ánh mặt trời trong suốt mỏng như lụa, trên sàn nhà không hề có bóng của chúng phản chiếu.

Dường như đột nhiên Seka hiểu ra điều gì đó.

“Ông bác đó bị ung thư giai đoạn cuối.” Cậu bạn khôi phục rất tốt, ngồi tán gẫu với Seka. Cậu ta chỉ chỉ sang người đàn ông nằm ở giường bệnh bên cạnh, nhỏ giọng nói.

Người đàn ông nằm im trên giường bệnh không nhúc nhích, tựa như đang ngủ.

Mặt mũi của ông ta khô đét giống như một gốc cây già.

Vô số hồng điệp bay lượn xung quanh người ông ta, nhưng lại không có một con nào chạm vào thân thể ông.

Đột nhiên giữa đàn bướm có một con bướm lớn nhất bay ra, nó chậm rãi tiến lại.

Nhẹ nhàng đậu vào trên môi của người đàn ông, đôi cánh nó run rẩy.

Thật giống như là một nụ hôn.

Một nụ hôn chết chóc.

Người đàn ông đó bất chợt bừng tỉnh, tứ chi co quắp, miệng sùi bọt mép, tuyệt vọng há miệng ra, như đang cố gắng hút lấy thật nhiều không khí.

Nhưng càng ngày càng nhiều hồng điệp đậu vào làn da của ông ta.

Seka không thể tin được.

Hoá ra hồng điệp kia chính là tượng trưng của tử vong.

***

Mỗi ngày khi Seka tan học trở về nhà, cô đều đi vòng quanh hơi xa một chút.

Bởi vì như vậy sẽ có thể vô tình gặp được cậu nam sinh cùng trường kia.

Seka không biết tên cậu ấy là gì.

Cô thấy cậu ấy đi phía trước, quàng một cái khăng màu trắng dầy ụ, cái cằm tuấn tú rúc sâu vào lớp khăn ấm áp. Nhìn thật hiền lành.

Hôm nay thật may mắn, Seka thầm nghĩ.

Ngày nào cô cũng đi con đường này, chính là để đi theo phía sau cậu ấy.

Nếu như lúc sang đường, chẳng may gặp phải đèn đỏ thì có thể quang minh chính đại đứng cách cậu ấy không xa, cùng nhau đứng chờ.

Mấy lần ánh mắt tình cờ lướt qua nhau, dường như cậu ấy cũng có thể nhận ra cô.

Đuôi mắt cong lên nở nụ cười.

Chính là kiểu nụ cười khách sáo khi nhìn thấy khuôn mặt hơi quen nhưng không nhận ra là ai.

***

Từ một tháng trước Seka đã chuẩn bị xong quà giáng sinh, quyết định bất kể như thế nào cũng sẽ tặng cho cậu ấy.

Tiện thể có thể tỏ tình.

Đuổi theo cậu ấy, nói câu chúc mừng giáng sinh.

Seka đã tự luyện tập qua rất nhiều lần, ngay cả các loại phản ứng của cậu ấy khi nhận được quà cô cũng nghĩ đến.

Diễn tập như vậy khiến cô rất vui vẻ.

Seka thoả mãn nhìn cậu ấy từ xa.

Đường phố được mọi người trang hoàng rất đẹp, tủ kính trong cửa hàng treo nhiều băng rôn đủ màu sắc, ở ngoài cửa có ông già Noel liên tục phát tờ rơi cho mọi người đi đường, khắp mọi ngõ ngách đều tràn ngập không khí tươi vui.

Đột nhiên, khoé mắt lướt qua mấy đốm đỏ tươi.

Mấy con hồng điệp vừa gặp trên đường khi nãy đang nhanh chóng bay lướt qua người Seka, tiến thẳng về phía cậu nam sinh kia.

Chúng ngừng lại bên cạnh cậu ấy, cứ thế bay vòng quanh.

Seka sợ ngây người.

Như thế có nghĩa là cậu ấy sẽ chết.

Nhưng rốt cuộc bao lâu nữa sẽ xảy ra, Seka cũng không biết được.

Cô không biết phải làm cách nào để ngăn chặn những sứ giả của cái chết kia.

Ít nhất là phải nói cho cậu ấy biết.

Nói với cậu ấy cái gì bây giờ?

“Cậu sẽ chết” hay “Cần đề phòng những nguy hiểm bất ngờ”?

Đầu óc Seka hỗn loạn, cô bước nhanh đến bên cạnh cậu nam sinh kia.

Trong mắt cô chỉ có đàn bướm.

Mấy con bướm vốn dĩ đang bay vòng quanh, đột nhiên con lớn nhất bay ra ngoài.

Nó nhẹ nhàng bay về phía môi của cậu nam sinh.

Chỉ trong nháy mắt, Seka nhìn thấy sự tuyệt vọng và kinh hoàng hiện lên trong ánh mắt của cậu ấy.

Không còn kịp rồi.

Theo bản năng Seka xông tới phía cậu nam sinh, cô đẩy mạnh cậu ấy ra xa, giơ tay lên bắt lấy con hồng điệp.

Hồng điệp tan rã trong tay cô.

Một cảm giác đau nhức chui qua lòng bàn tay, xuyên thẳng đến tim.

Chẳng lẽ tôi phải chết sao?

Seka nghĩ.

Sau lưng truyền đến một thanh âm bén nhọn.

Seka tuyệt vọng quay đầu lại, nhìn thấy hai luồng sáng chói loà.

***

Vừa rồi có một chiếc xe chở hàng mất khống chế lao nhanh về phía cậu.

Đầu óc cậu trống rỗng, quên mất việc tránh né.

Ngay lúc này có một cô gái xa lạ vọt ra, giơ tay đẩy cậu.

Thân thể cô ấy bị xe đụng bay. Một bàn tay vẫn còn nắm chặt, giống như đang nắm lấy thứ gì vô cùng quan trọng.

Từ trong người cô ấy rơi ra một cái hộp nho nhỏ, được bọc bằng giấy gói màu xanh đỏ, giống như là quà giáng sinh.

***

Cô biết cậu ấy đang nhìn mình.

Cảm kích, hoảng sợ, khó hiểu.

Giáng sinh vui vẻ.

Cô nhủ thầm trong lòng.

***

Truyền thuyết:

Bướm cực lạc:

Là hoá thân của linh hồn, tượng trưng cho xui xẻo, dấu hiệu của một linh hồn mới sắp rời khỏi thể xác.

***

Tác giả có lời muốn nói: Trên mạng rất ít thông tin về bướm cực lạc…

Cho nên chỉ viết theo cách nghĩ của bản thân =V=

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN