4.
Cả tôi và mẹ đều không nhắc đến chuyện này với dượng tôi.
Ban ngày tôi vẫn ra ngoài như bình thường, nhưng tôi không đến trường mà đến thư viện thành phố tự học. Buổi trưa thì ăn đồ ăn sẵn, học đến tận tối muộn mới về nhà.
Cứ như vậy, đã hai ngày trôi qua nhưng Tống Tri Diên vẫn chưa gửi bất cứ tin nhắn gì cho tôi.
Tôi nhắn hỏi cậu rằng ở lớp đã học bài mới chưa. Cậu ấy cũng không trả lời.
Tôi hoài nghi nhân sinh, nghi ngờ cậu ấy còn không thèm động đến điện thoại ấy.
Đêm ấy, sau khi tự học ở thư viện, tôi đến trường, đứng trước cổng đợi Tống Tri Diên.
Buổi tự học ở trường kết thúc, từng tốp học sinh ùa ra, tôi nhanh chóng bắt gặp bóng người cao gầy quen thuộc. Tôi gọi cậu ra một góc nói chuyện.
“Học bá à, cậu không xem tin nhắn trong điện thoại à?”
Tống Tri Diên không nhìn tôi, lạnh lùng đáp lại: “Ở lớp vẫn đang ôn tập lại, chưa học bài mới đâu.”
Tôi ngơ ra mất mấy giây mới nhận ra cậu đang trực tiếp trả lời tin nhắn của tôi.
“Chưa học bài mới nên cậu cũng không nhắn một tin hồi âm lại cho tớ à?”
“Ừ…”
Tôi nhồi máu cơ tim mất.
Hai chúng tôi cùng đi về bằng tàu điện ngầm.
“Cậu đừng lạnh lùng như thế nữa được không?”
“Tớ không lạnh lùng.”
“…”
Đang là giờ tan trường, nhà hát bên cạnh cũng vừa kết thúc buổi trình diễn, trạm tàu chật cứng toàn người là người. Hai chúng tôi lên tàu chỉ biết đứng chen chúc, nép người vào một góc.
Tôi bắt đầu tìm một chủ đề để nói chuyện.
“Cậu muốn thi đại học gì? Thanh Hoa à?”
“Ừm.”
“Cậu có muốn đến Bắc Đại không?” Tôi cong môi cười, “Ừm… Thanh Hoa cũng được. Đến lúc ấy, cậu dẫn tớ đến căng tin của Thanh Hoa, tớ dẫn cậu tới hồ Vô Danh* chơi nhé.”
*Hồ Vô Danh là hồ nước nhân tạo ở đại học Bắc Kinh, nằm trong khuôn viên trường.:vv
Tống Tri Duyên nhìn chằm chằm tôi, ánh mắt khó hiểu vô cùng.
“Dẫn sinh viên trường khác vào trường sẽ bị cảnh cáo phê bình.”
“…”
Cậu có biết đùa không thế? Đúng là chẳng có tí hài hước nào.
Tàu điện ngầm đến trạm dừng, đột ngột phanh hơi gấp. Tôi đứng không vững, chúi người về phía trước, may mắn được một cánh tay săn chắc đỡ lấy.
Mùi bạc hà mát lạnh phả vào mặt tôi.
Tôi thoáng chốc ngơ ngẩn, nói: “Người cậu thơm nhỉ?”
Tống Tri Diên nghe thế thì cứng đờ người lại, nắm lấy bả vai kéo tôi đứng thẳng dậy.
“Cậu có bạn trai rồi.” Cậu ấy cau mày, “Chú ý lời nói một chút.”
Tôi hơi sửng sốt, rồi như hiểu ra, tôi lại cong môi cười.
Biết gìn giữ “nam đức” phết nhỉ?
“Cậu nói Lữ Tu ấy à?” Tôi nhe rằng cười, “Tôi chia tay lâu rồi.”
Từ cái ngày tôi xuyên về đây, tôi đã muốn chia tay chặt chân với thằng đó rồi. Nhưng mãi đến ngày cậu ta mua hoa hồng tặng tôi, tôi mới nhớ ra. Tôi hẹn cậu ta, rồi dứt khoát nói chia tay.
Tống Tri Diên vẫn cau mày, im lặng không nói gì.
Tàu đến trạm, tôi bước ra khỏi cùng cậu ấy.
Đi được một đoạn, cậu mới hỏi: “Nhà cậu cũng ở gần đây à?”
Cuối cùng cậu cũng hỏi.
Tôi lắc đầu, cong môi cười.
Tống Tri Diên khó hiểu nhìn tôi, như thể CPU não quá tải, không thể lý giải nổi hành động thiểu năng của tôi.
“Tống Tri Diên.” Trong gió đêm dịu dàng vỗ về, lần đầu tiên tôi gọi tên cậu. “Tớ chỉ muốn đi cùng cậu thêm một lát.”
5.
Lúc tôi về nhà thì cũng đã khá muộn, tôi cũng không bất ngờ khi bị dượng lôi ra đay nghiến, mắng chửi.
Mắng tôi xong, dượng quay sang mắng mẹ tôi.
“Đấy cô nhìn con gái cô xem, cô còn muốn đăng ký cho nó đi học thêm? Cả ngày chỉ biết ăn chơi lêu lổng, đàn đúm với toàn bọn mất dạy! Tao chống mắt lên xem mày thi đại học kiểu gì đấy!”
Mẹ tôi im lặng, cúi đầu.
“À, giả như có đỗ cái trường cứt chó cứt chim gì thì tao cũng sẽ không cho mày lấy một xu đâu con ạ!”
Tôi nhếch môi cười nhạt.
Xin lỗi, tôi cũng không cần đến mấy đồng tiền bố thí ấy.
Đỗ đại học Bắc Kinh, tôi sẽ giành lấy suất học bổng 50.000 tệ của trường, làm thêm vài công việc bán thời gian khác. Tiền học, tiền sinh hoạt tôi vẫn gánh được hết.
Tôi không thèm tranh cãi phí thời gian, bình thản trở về phòng.
Đóng cửa lại, không gian tĩnh lặng bao lấy tiếng thở mệt mỏi như sắp kiệt sức của tôi.
Ngoài cửa sổ, bóng đêm dày đặc ôm trọn không gian. Ánh trăng sáng vằng vặc, cô đơn, treo lơ lửng đầu cành cây thưa lá.
Ở tuổi 17 bồng bột, tôi không thể thấu hiểu sự yếu đuối đến nhu nhược của mẹ; ghét từng lời nói, từng hành động cay nghiệt của dượng. Những định kiến non nớt trong tôi như gào thét, gầm gừ, thúc ép tôi phải nổi loạn, phải cuồng nộ đến cùng.
Khi lớn lên, tôi được nhìn thế giới với góc chiếu lớn hơn, gặp gỡ nhiều người, tiếp xúc với nhiều hoàn cảnh. Tôi dần dần bình ổn hơn, tính tình ôn hoà hơn, những chuyện vụn vặt lông gà vỏ tỏi của cái gia đình không trọn vẹn này giờ đây chẳng thể ảnh hưởng tiêu cực đến tôi được nữa.
Tô Huân của năm 25 tuổi, nhất định sẽ không thoả hiệp, bán rẻ tương lai vì bất cứ ai, bất cứ chuyện gì.
Điện thoại tôi đột nhiên sáng lên.
Tống Tri Diên gửi tin nhắn: “Cậu về đến nhà chưa?”
Mấy ngày liền tôi nhắn mà cậu ấy không đáp, không ngờ hôm nay lại chủ động nhắn tin hỏi han tôi.
Trong căn phòng tối om, chỉ có ánh sáng trắng leo lét, yếu ớt của màn hình điện thoại.
Tôi bỗng nhiên lại cảm thấy ấm áp đến kỳ lạ.
Tôi trả lời: “Tớ về đến nhà rồi.”
Ngừng lại một lúc, tôi nhắn thêm một câu: “Cảm ơn cậu.”
Tôi cứ nghĩ cậu ấy sẽ hỏi vì sao tôi lại cảm ơn.
Nhưng Tống Tri Diên đã không nói gì thêm, chỉ trả lời ngắn gọn: “Ừ.”
Ừ. Đây đúng là phong cách tiết kiệm năng lượng của cậu ấy rồi.
Tôi vứt điện thoại sang một bên, bật đèn học lên, cắm cúi luyện đề.
Hiện giờ tôi chẳng có gì cả, chỉ có một cuốn sách đầy ắp tri thức và một đôi tay sẵn sàng cầm bút.
Mặt trăng giờ đây đã lẩn trốn sau những đám mây đen không rõ hình dạng, bóng đêm ngày càng trở nên dày đặc hơn.
Dòng chữ “Nhất định phải đỗ Bắc Đại” trước bàn học kia lại lẳng lặng dệt nên một câu chuyện xa xôi, bền bỉ, kiên trì mang tên tương lai của tôi.