Thanh Hoan Độ - Chương 12: C12: Chương 12
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
42


Thanh Hoan Độ


Chương 12: C12: Chương 12


Edit + Beta: Hayin

“Thả ra ra…”

Liễu Như Vân đã thẫn thờ trong ngục suốt một ngày, vừa mệt vừa khát. Ả vẫn luôn chờ Thẩm Giác tới cứu mình. Nhưng đợi cả một ngày, ả mắng đủ rồi, khóc đủ rồi, cũng mệt sắp chết rồi.

Ngay lúc ả đang cực kỳ mệt mỏi nằm xuống đống rơm thì lại nghe tiếng cửa ngục kẽo kẹt mở ra. Hai tên nha dịch lắc lắc bạc trong tay, cực kỳ thoả mãn rồi cười cười, lẩm bẩm với người đến đôi câu thì lập tức cho người đó vào.

Người đến mặc áo choàng, không thể nhìn rõ diện mạo, còn mang theo một cái giỏ nhỏ, từ từ bước đến buồng giam của Liễu Như Vân.

“Lão gia…lão gia…”

“Suỵt, đừng gọi. Là ta…”

“Dì Thuận, sao dì lại tới đây?” Liễu Như Vân thuận miệng gọi dì Thuận, nhưng chẳng qua cũng chỉ là một ma ma của Trương gia giàu có, cũng là tỷ muội kết nghĩa của mẫu thân Liễu Như Vân, đối xử với ả như con gái ruột.

“Mẫu thân con nhờ dì tới cứu con ra.”

“Dì Thuận, dì có cách cứu con ra ngoài sao?”

Thuận ma ma cũng không nói rõ, lén lút lấy một cái chén nhỏ từ trong giỏ ra: “Nhân lúc không có ai phát hiện, con mau uống thuốc đi.”

“Thuốc? Dì Thuận, đây là thuốc gì vậy?”

“Thuốc trợ sinh, com mau uống đi. Nếu bị người khác phát hiện thì hai ta xong đời đấy.”

Vừa nghe thấy thuốc trợ sinh, Liễu Như Vân thấy hơi kinh hãi. Nhưng Thuận ma ma cứ liên tục thúc giục ả.

“Dì Thuận, con có thể không uống thuốc này không? Thai nhi trong bụng con còn chưa đủ tháng, nếu bây giờ sinh sớm, con sợ cả con và đứa bé đều sẽ gặp nguy hiểm.”

Thuận ma ma nhìn quanh bốn phía, xác định không có ai nghe lén, lúc này mới thấp giọng giải thích với Liễu Như Vân: “Vân Nhi, con nghe dì nói. Hiện giờ con đang gặp phải rắc rối lớn rồi. Dì nghe chủ nhân nói, hiện tại chuyện này đã được trình lên triều đình luôn rồi. Phụ thân con đã hỏi thăm thử bên Thẩm gia, Thẩm Giác chỉ luôn im lặng không nói gì, chỉ sợ đã từ bỏ con cùng với đứa nhỏ trong bụng rồi cũng nên. Bây giờ con đã vào phủ Thuận Thiên, trong bảy bảy bốn chín loại hình cụ thì con không thể chịu được cái nào đâu. Lúc này con chỉ có quân cờ chủ chốt là đứa nhỏ trong bụng này thôi. Nếu con còn không mau chóng quyết định, đến lúc đó e là Triệu gia sẽ gây khó dễ, dù có muốn cứu cũng không cứu được nữa đâu.”

“Dì để con suy nghĩ lại đã…để con suy nghĩ lại đã…”

“Con còn suy nghĩ gì nữa. Mau chóng sinh đứa bé ra, ép Thẩm gia phải cứu con ra ngoài, đây mới là con đường sống duy nhất. Vân Nhi, con không còn nhiều thời gian nữa đâu.”

Kẽo kẹt một tiếng, cửa ngục lại được mở ra thêm lần nữa. Hai tên nha dịch đến thúc giục Thuận ma ma rời đi. Thuận ma ma nhanh chóng đặt cái chén nhỏ vào tay Liễu Như Vân, mặc lại áo choàng rồi vội vàng rời khỏi nhà lao.

Liễu Như Vân suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cũng đưa ra quyết định, uống hết cả chén thuốc trợ sinh.

Tô Tinh đã phái người giả là tù nhân trà trộn vào trong ngục, từng câu từng chữ Thuận ma ma nói ra đã lọt hết vào tai nàng.

“Thuốc trợ sinh? Cũng may là Liễu gia nghĩ ra được đấy. Ả ta uống rồi sao?”

“Đã uống rồi, tính toán thời gian thì hẳn là sắp có tác dụng rồi.”

Thời gian phát tác của Liễu Như Vân muộn hơn so với dự đoán của Tô Tinh, tới tận nửa đêm mới bắt đầu có tác dụng. Đây là lần mang thai đầu tiên của Liễu Như Vân, hơn nữa còn dùng thuốc trợ sinh, nên cả người đau đến mức lăn lộn trên mặt đất. Bọn nha dịch nhìn thấy đều vô cùng sợ hãi, nhanh chóng chạy đi báo với doãn đại nhân phủ Thuận Thiên.

Doãn đại nhân phủ Thuận Thiên cũng chưa từng gặp phải loại tình huống này bao giờ. Dù sao đây cũng là đứa trẻ của Thẩm gia, nếu có sơ xuất thì e là hắn không gánh vác nổi. Chỉ đành nhanh chóng cho người đưa Liễu Như Vân đến phòng dành cho khách.

Rất nhanh tin tức đã truyền đến Thẩm gia. Thẩm Giác sợ tới mức không làm chủ được mình, mau chóng cho người mời bà đỡ và đại phu tới phủ Thuận Thiên trước. Còn Thẩm lão thái thái ở một bên thì hùng hùng hổ hổ, thậm chí còn nói Liễu thị thiếu hiểu biết, nói ả khiến cháu trai của bà ta phải chịu cảnh đen đủi sinh ra ở trong ngục.

Vì chuyện của Liễu di nương mà người trong Thẩm phủ sốt ruột giống như là kiến bò trên chảo nóng, duy chỉ có người bên Đông Uyển là nhàn nhã thanh tịnh.

Tối nay Tô Tinh buồn ngủ sớm, từ sớm đã cho người đóng chặt cửa viện, gạt bỏ những người không liên quan sáng mai sẽ quấy nhiễu giấc mộng đẹp của nàng sang một bên.

Mãi cho đến khi trời tờ mờ sáng, cuối cùng Liễu Như Vân cũng sinh đứa bé ra. Liễu Như Vẫn đã cực kỳ mệt mỏi, giữ lại một hơi cuối cùng. Nhìn thấy đó là con gái thì lập tức ngất đi.

Thẩm Giác nghe nói là con gái, tuy có vài phần không vui nhưng cuối cùng cũng không thất lễ trước mặt Từ Dục, chỉ nhanh chóng đi theo Từ Dục đến trước phủ đệ của phủ Thuận Thiên. Còn Thẩm lão thái thái thì lại tỏ rõ ra vẻ không vui, lấy cớ cả đêm không ngủ nên quá mức mệt mỏi rồi trở về phòng.

Trong phòng tràn ngập một mùi không thể giải thích được xen lẫn với mùi máu tươi, khiến người ngửi thấy sẽ hơi buồn nôn. Thẩm Giác mới chỉ đứng từ phía xa xa liếc mắt nhìn Liễu Như Vân một cái thì lập tức chạy vội ra ngoài, lấy cớ trong phủ còn có việc rồi vội vàng chạy mất.

Từ Dục bận bịu suốt một đêm, càng thêm đau đầu. Bây giờ đứa trẻ đã được sinh ra rồi, nhưng mà Liễu di nương này, đưa về Thẩm phủ thì không được, ở lại chỗ này cũng không ổn.

Lúc Tô Tinh thức giấc thì trời đã sáng hẳn. Hồng Tụ và Lục Tụ đang túm tụm với nhau nói chuyện gì đó, trên mặt hai người đều không giấu được ý cười.

“Liễu thị sinh con gái à?”

“Tiểu thư vừa mới dậy, sao lại biết được chuyện này vậy ạ?”

“Chỉ cần nhìn cái bộ dáng vui mừng hớn hở của hai em là đã biết được rồi.”

“Tiểu thư, em nghe nói lúc mà lão thái thái biết được là con gái thì giận đến tái cả mặt luôn đấy.”

“Con gái cũng tốt, con gái cũng thế thôi. Chung quy vẫn là con cháu Thẩm gia, Thẩm Giác không thể bỏ mặc được. Hai ngày tới phải để ý chút, hễ là hắn hay lão thái thái tới đây thì cứ giao cho ta.”

“Không phải lần trước tiểu thư từ chối ngài ấy sao?”

“Lần trước là lần trước. Lần này hắn nhờ ta ra mặt cứu giúp chính là huyết mạch của Thẩm gia. Đối với một thiếp thất không biết tự lượng sức mình thì ta có thể ngoảnh mặt làm ngơ, nhưng với huyết mạch của Thẩm gia thì ta lại không thể không cứu. Chỉ là mấy ngày nay hiếm khi được yên tĩnh, ta muốn hưởng thụ nhiều hơn một chút.

___

Hãy nhấn vào ngôi sao đánh giá để ủng hộ chúng mình nhé~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN