Thanh Hoan Độ - Chương 26
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
39


Thanh Hoan Độ


Chương 26


Edit + Beta: Hayin

Hai hôm nay Tô Tinh có hơi buồn chán, nhớ đến lời dặn dò của Tư Đồ Thanh Hà mấy ngày trước nên nhờ Hồ Thành Ý làm chút mứt quả, hào hứng đến phủ Quận chúa.

Vì đang mang thai nên Vương Cảnh vẫn luôn không cho Tư Đồ Thanh Hà ra khỏi cửa. Tuy bị nhốt ở trong nhà nhưng Tư Đồ Thanh Hà vẫn rất tiêu sái, nằm trên giường cầm cuốn sách có minh hoạ đọc say sưa.

“Tình hình này của cô là sao vậy?”

“Cô đến rồi à, cái này là sách minh hoạ do Vương Cảnh đi khắp nơi thu thập cho ta đấy. Mà cũng khá thú vị, cô đọc không?”

“Quận mã đúng là đã phải tốn rất nhiều công sức để giữ cô lại trong phủ.”

“Còn phải nói à. Nếu vì không thể ra cửa thì ta đã sớm chạy tới Tô phủ rồi. Mấy hôm nay nhàm chán muốn chết đi được.”

“Quận chúa, Vương phi gửi tặng tổ yến và và thuốc dưỡng thai đến ạ.”

“Lại tới nữa kìa.” Tư Đồ Thanh Hà trợn trắng cả mắt, mau chóng đuổi nha hoàn lui xuống rồi đẩy mấy bát canh hầm đến trước mặt Tô Tinh: “Cô mau uống giúp ta mấy thứ này đi.”

“Thuốc dưỡng thai? Cô bảo ta uống á?”

“Cái này cô không thể uống, cô uống bát còn lại kia đi. Chắc là nửa canh giờ nữa mẹ chồng ta sẽ gửi bào ngư trứng cá và nước đường kỷ tử tới, cô cứ uống trước đi đã.”

Tô Tinh nhìn bát hầm to như một cái nồi, quả thực cảm thấy hơi sợ hãi: “Ngày nào Vương phi và Vương phu nhân cũng đưa đồ bổ đến như vậy, thảo nào lúc trước Quận mã lại muốn giấu mọi người.”

“Còn không phải tại nha đầu Thu Dần kia sao. Mấy hôm trước thèm ăn nên bảo em ấy về Vương phủ trộm vài quả mơ ở hậu viện giúp ta, vừa hay lại đụng phải phụ vương ta. Nha đầu này nhất thời lanh mồm lanh miệng để lộ ra, đến cả người bên Vương gia cũng biết được. Đêm đó Vương Cảnh bị gọi về nhà ăn mắng một trận. Ngay hôm sau Vương phủ và Vương gia đều phải ma ma đến đây, chuẩn bị cơm áo đầy đủ. Cô mau cứu ta đi, ta cảm thấy mình không thể chống đỡ được nữa rồi.”

“Lực bất tòng tâm, lực bất tòng tâm.”

Tô Tinh lấy mấy quyển sách minh hoạ trên tay Tư Đồ Thanh Hà. Hiện giờ những cuốn sách kiểu này đang rất thịnh hành trên thị trường, vẽ nội dung trong thoại bản ra rồi in thành sách, vừa sinh động vừa thú vị lại còn dễ mang theo, được săn đón hơn những cuốn sách toàn chữ tẻ nhạt kia rất nhiều.

“Mấy quyển sách này ta đều đã đọc đến phát ngán rồi. Vốn dĩ hôm nay Vương Cảnh sẽ mang hàng mới về, sao giờ này vẫn chưa trở lại nhỉ?”

Cũng coi như hai người tâm linh tương thông. Tư Đồ Thanh Hà vừa luôn miệng nhắc vài câu thì Vương Cảnh đã mang một chồng sách trở về, trong tay hai tiểu thư đồng theo sau còn bưng hai bát đồ bổ. Vừa nhìn thấy Tư Đồ Thanh Hà đã hơi sợ hãi.

“Tô tiểu thư tới chơi à. Ta đi tìm mấy cuốn sách tranh cho Quận chúa, cô đọc không?”

“Chàng đã đi đâu vậy?”

Vương Cảnh chỉ chỉ bát canh hầm trong tay tiểu thư đồng phía sau: “Còn không phải bị mẹ gọi về sao, nhắc nhở một đống chuyện phải kiêng kỵ, đoán chừng là mấy tháng này ta phải tôn kính nàng như tổ tông đấy.”

Tư Đồ Thanh Hà gõ gõ đầu hắn: “Chàng nói lại thử xem.”

Vương Cảnh lờ câu này đi, cho người dọn hết mấy chén canh hầm xuống. Dạo này Tư Đồ Thanh Hà ăn uống không ngon miệng, đồ ăn đều phải dựa vào hắn tự chuẩn bị. Chỉ là tâm ý của hai lão nhân gia này không thể từ chối được, đành phải bằng mặt mà không bằng lòng, bản thân sẽ giúp Tư Đồ Thanh Hà xử lý. 

“Đúng rồi, hôm nay nghe mấy câu bàn tán của đồng liêu trong Thái Y Viện, nói rằng Tô đại nhân đi cứu tế gặp phải chút chuyện, phải trở về muộn hơn chút.”

“Xảy ra chuyện gì sao?”

“Chuyện này thì ta không hỏi kỹ. Nghe nói bên phía Bạch đại nhân điều tra ra quan thương nơi đó cấu kết với nhau chuyện thu hồi ruộng đất. Vừa hay Thánh Thượng muốn mượn cơ hội này để giết gà doạ khỉ, thế nên đã sai Tô đại nhân và Bạch đại nhân điều tra rõ việc này rồi mới hồi triểu phục mệnh.”

“Ta nghe nói khâm sai lần này chính là Trạng Nguyên tân khoa Bạch Thư Mạch, tuổi còn trẻ mà đã làm được như vậy rồi, quả nhiên là một nhân vật không tầm thường. Tô Tinh, cô đã gặp y chưa?”

“Bạch đại nhân không chỉ tài hoa hơn người mà còn mỹ mạo tựa Phan An (*) nữa đó. Nhưng mà Quận chúa điện hạ à, bây giờ nàng đã là là nữ nhân có chồng rồi, đừng có mà ở trước mặt phu quân của nàng mơ tưởng đến nam nhân khác đấy nhé.”

(*) Phan An: là người sinh vào thời Tây Tống và được coi là người đàn ông đẹp trai nhất trong lịch sử Trung Quốc. Bởi vậy mới có câu 貌比潘安 – mào bǐ pān ān – Mạo tựa Phan An.

Tô Tinh nghe được lời này của Vương Cảnh thì bất giác bật cười thành tiếng: “Quận mã gia, lời này của ngài có hơi chua đó nha.”

Tư Đồ Thanh Hà không để ý đến hắn, nhanh chóng đuổi hắn đi sắc thuốc dưỡng thai.

Sau giờ Ngọ (sau 13h) Hồ Thành Ý nhận được thư nhà Tô Tuần gửi về. Đúng như lời Vương Cảnh nói, bởi vì chuyện thu hồi ruộng đất bên kia nên Thánh Thượng đã giao toàn quyền xử lý cho hai người, thời gian trở về thành sẽ bị trì hoãn khá lâu.

Xem xong thư Tô Tuần gửi về, Tô Tinh đang chuẩn bị đến quán rượu Thanh Phong thì lại bị Hồ Thành Ý gọi lại.

“Tinh Nhi, hai ngày nay muội có gì đó không đúng lắm. Nói cho tẩu tử nghe, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

Dạo này nàng cũng không hiểu ra làm sao mà cứ luôn cảm thấy lồng ngực nghẹn lại, giống như là có thứ gì đó đang đè nặng lên nàng, làm chuyện gì cũng không cảm thấy hứng thú.

“Mấy hôm nay cứ luôn cảm thấy trong lòng vướng bận gì đó, nhất thời không biết phải giải thích như thế nào.”

Hồ Thành Ý thở dài: “Muội đó, nếu lo lắng thì cứ nói thẳng ra. Mấy ngày trước cứ mải chạy ngược chạy xuôi, đến một giấc ngủ đàng hoàng cũng không có. Mới không gặp hai ngày mà đã lo lắng đến vậy rồi.”

Tô Tinh nghe được lời Hồ Thành Ý nói thì trong lòng xúc động, thế nhưng lại không dám thể hiện ra mặt.

Hồ Thành Ý không nhìn thấy điểm khác thường của Tô Tinh, nói tiếp: “Ta biết tình cảm huynh muội hai người rất tốt, ca ca muội cũng chỉ đi vài tháng rồi lại về thôi, sẽ không gặp phải nguy hiểm gì đâu, cứ để cho đầu óc thư thả đi.”

“Ca ca vẫn đành để lại cho tẩu tẩu lo lắng thôi. Hôm qua chưởng quầy nói với muội là rượu ở quán đã bán hết mất rồi, muội phải qua đó chuẩn bị một chút.”

Hồ Thành Ý nhìn Tô Tinh rời đi thì thở dài thườn thượt. Tô Tục ngồi một bên nhìn mẫu thân nhà mình, không kìm nén được chút tò mò: “Mẫu thân làm sao vậy, nhìn cô cô rồi lại thở dài.”

“Cô cô của con không hổ là muội muội ruột của cha con, hai người đều có tính trì độn giống nhau thật đấy.”

___

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN