Chớp mắt đã đến hội Hoa đăng, náo nhiệt hơn trước đây rất nhiều. Sáu con phố đèn đuốc sáng rực, đường xá sáng trưng như ban ngày. Có điều Bạch Thư Mạch không hề ngờ được rằng, hội Hoa đăng năm nay y sẽ phải đi cùng với một nam tử.
Bạch Thư Mạch mới được thăng quan, công việc bộn bề, lúc về nhà thì đã trễ. Y sốt ruột ra ngoài đi tìm Tô Tinh, ai ngờ trên đường lại vô tình gặp phải Vương Cảnh đang ôm con gái ra ngoài tìm Tư Đồ Thanh Hà.
Ánh mắt Vương Cảnh rất tinh tường, tìm được Tô Tinh và Tư Đồ Thanh Hà ngay trong đám đông.
Hiếm khi Tư Đồ Thanh Hà và Tô Tinh được dịp đuổi bọn nha hoàn qua một bên để chạy ra ngoài một mình. Vì không muốn bị người khác nhận ra nên đã cố ý cải trang nam nhi, không ngờ vẫn bị Vương Cảnh bắt được.
Tư Đồ Thanh Hà đang chơi vui vẻ thì bị Vương Cảnh làm phiền, quả thật đã giận sôi máu. Hai người bắt đầu đấu khẩu trên đường.
“Tư Đồ Thanh Hà, nàng nhìn cái bộ dáng của nàng đi, chẳng có chút quy củ nào cả.”
“Chàng không biết xấu hổ à mà còn nói ta. Bây giờ được thăng làm Viện phán (*) thì tài giỏi lắm phái không, bỏ bê thê tử là tội lớn đấy.”
(*) Viện phán: phẩm hàm chính lục phẩm, cao hơn Thái y.
“So với nàng vẫn còn tốt chán. Một mình chạy ra ngoài, một thị vệ cũng không mang theo, lỡ gặp nguy hiểm thì phải làm sao đây.”
“Chàng nghĩ ai cũng giống chàng à, chỉ biết lo bò trắng răng. Bổn Quận chúa không sợ trời cũng chẳng sợ đất.”
“Giờ nàng cứ nói thế đi, nếu lát nữa mà gặp chuyện thì không biết tìm ai để khóc đâu.”
Hai người về đến phủ trong tiếng cãi cọ qua lại. Vương Tố nép mình trong lòng của Vương Cảnh, lúc thì nhìn mẫu thân của mình một chút, lúc lại nhìn cha của mình một lát.
“Nếu không ngăn lại thì sợ là họ sẽ đánh nhau luôn đấy.”
“Chuyện nhà khác chúng ta đừng dây vào.”
“Vậy thì đi thôi.”
“Tinh Nhi.”
“Hửm.”
“Nếu suốt sáu canh giờ mà nàng không gặp được tướng công nhà mình, nàng không nhớ y chút nào sao?”
Tô Tinh lau mồ hôi, sao Bạch Thư Mạch này sống càng lâu thì lại càng trẻ con vậy: “Bạch Thư Mạch, nếu chàng còn lải nhải thêm một câu nữa thì ta sẽ về một mình đấy. Chàng có đi hay không đây hả?”
“Đi đi đi.”
Bạch Thư Mạch bước tới nắm lấy tay Tô Tinh, hai người rời khỏi đường phố ồn ào, vô thức bước đến con đường nhỏ hai người từng uống rượu cùng nhau vào hai năm trước.
“Bạch Thư Mạch, đột nhiên ta nhớ ra, chàng vẫn còn một câu vẫn chưa nói với ta.”
Bạch Thư Mạch cười thành tiếng: “Ngày đó ta muốn hỏi nàng, nếu lễ Hoa đăng lúc trước ta có thể gặp gỡ nàng trước hắn một bước, vậy thì chúng ta có khả năng hay không. Nhưng ta đã ngẫm lại một chút, lúc đó ta chỉ mới mười lăm, chưa hiểu biết gì cả, sao nàng để mắt đến ta được chứ.”
Tô Tinh ôm lấy cánh tay Bạch Thư Mạch rồi dựa đầu vào vai y: “Nhưng thật ra ta thấy may mắn vì khi đó ta không gặp chàng, như vậy thì trước khi chúng ta gặp được nhau mới có thể biến bản thân trở thành dáng vẻ mà đối phướng thích.”
Bạch Thư Mạch mỉm cười xoa xoa mặt nàng: “Hôm nay nhìn thấy gia đình Vương Cảnh, ta cảm thấy ta có thể hạnh phúc hơn như vậy nữa.”
“Hử?”
“Chúng ta sinh con đi.”
Tô Tinh gõ gõ đầu Bạch Thư Mạch: “Chàng nghĩ cái gì đó.”
Bạch Thư Mạch ho nhẹ hai tiếng, nắm lấy tay nàng rồi đan mười ngón tay vào nhau.
“Đi thôi, chúng ta về nhà nào.”
“Ừ, về nhà thôi.”
– Hoàn thành-
Lời tác giả: Ai thích tiểu Quận chúa đáng yêu có thể quan tâm đến chuyên mục《Sông núi không hiểu ý》của tại hạ. trong đó kể về chuyện cũ của Tư Đồ Thanh Hà. Cơ mà tôi lười quá, chắc là sẽ lâu lắm đấy, ha ha ha.
+
Lời editor: Bộ về Tư Đồ Thanh Hà tác giả đã viết được 21 chương và ngừng cập nhật từ 7/10/2020, không rõ đã hoàn chưa, đã viết đến đoạn sinh con gái rồi đặt tên. Mình không có ý định làm bộ này, ai thích đọc thì có thể vào tài khoản zhihu của tác giả để đọc nha, bộ này free á. Ai cần link thì qua page Facebook cmt nha. Và cuối cùng cũng kết thúc bộ truyện thứ 2 rồi. Tụi mình là edit truyện vì đam mê và làm theo sở thích, vậy nên sẽ không edit thường xuyên mà chỉ khi nào có hứng hoặc đói truyện thì mới lọ mọ đi edit thui ;.; Hẹn hặp mọi người ở bộ truyện tiếp theo nhé. Chúc mọi người năm mới vui vẻ~