Thanh Khải - Chương 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
287


Thanh Khải


Chương 14


Hắn luôn có thể cho nàng khoái cảm thấu xương. Đã cho rằng đây là cực hạn rồi, nhưng tiếp theo, tựa hồ dễ như trở bàn tay, hắn vẫn có thể khiến nàng xụi lơ hoàn toàn.

Xương cốt Tưởng Linh đều tê dại hết cả. Phía dưới tựa như vẫn còn tàn hơi và độ ấm mà ngón giữa của hắn lưu lại, vẫn còn hơi hơi co rút.

“Đặc biệt thoải mái ạ……” Nàng nhỏ giọng trả lời.

Lâm Thanh Khải cười cười: “Nhìn tôi trả lời.”

Mặt Tưởng Linh bỗng dưng nóng bừng. Nhìn vào đôi mắt hắn, nàng bỗng dưng hoảng hốt, âm thanh bật ra rất nhẹ.

Lâm Thanh Khải im lặng nhìn nàng, trong mắt dâng lên một mạch nước ngầm.

Quần áo sau khi bị lôi kéo, bầu vú trần trụi lộ ra hơn phân nửa, mơ hồ có thể thấy được dấu tay mới vừa rồi xoa nắn để lại. Bụng dưới hắn căng thẳng, giơ tay chạm vào môi nàng.

“Có muốn liếm cho tôi không?”

Hắn lôi kéo tay nàng kéo khoá quần. Tưởng Linh lại không dám ngẩng đầu, chỉ có thể rũ mắt, cho nên dễ dàng nhìn thấy quần lót tối màu bị đội lên lộ ra hình dáng của gậy thịt thô cứng. Phía trước đã hơi hơi ướt.

Trong lòng nàng không khống chế được phập phồng vài lần. Đầu ngón tay vừa chạm đến, gậy thịt bên trong liền khó chịu động động.

“Lấy ra đi.” Lâm Thanh Khải ấn tay nàng lên mặt trên.

Lòng bàn tay Tưởng Linh tựa như bị phỏng đến nơi.

Côn thịt thật cứng, bốn phía bừng bừng phấn chấn bao bọc bởi gân xanh. Rõ ràng không phải là lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng vẫn bị giật mình khi nó trực tiếp ập vào trong mắt.

Thân thể không khỏi nhớ lại cảm giác lần trước bị nó cắm vào ở phòng học. Nàng dán sát vào, đầu tiên thử lấy đầu lưỡi chạm vào.

Mềm mềm lại dẻo dai, Lâm Thanh Khải không nhịn nổi phải thở dài một tiếng.

“Thật là sướng……” Hắn xoa tóc nàng: “Há miệng ngậm hết vào đi em.”

Mới làm thế này lần thứ hai, động tác của Tưởng Linh vẫn còn có chút chưa thành thạo. Lâm Thanh Khải rất có kiên nhẫn dạy cho nàng, âm thanh dần mỏng đi, không ức chế nổi phải thở dốc.

Tưởng Linh cho rằng hắn sẽ bắn trong miệng nàng, nhưng đến cuối cùng, lại bị hắn kéo lên.

Lâm Thanh Khải lần nữa đè nàng trên kệ sách, duỗi tay xuống sờ soạng giữa hai chân nàng một phen, cười: “Liếm dương vật cho tôi mà em ướt cái gì?”

“Không có mà.” Tưởng Linh nói dối: “Đó là do vừa rồi……”

Thân thể hắn nóng cháy, ngực kề sát sống lưng nàng. Hắn cũng không thèm vạch trần nàng, vén cao váy, côn thịt từ phía sau lưng chen chúc vào giữa hai chân nàng: “Bắn vào chỗ này của em có được không?”

Tưởng Linh hàm hồ đáp một tiếng, dương vật nóng rực lập tức mạnh mẽ thọc vào rút ra giữa hai chân nàng.

Mới vừa rồi Lâm Thanh Khải không dám dùng sức chơi, lúc này đến lúc bắn tinh, động tác vừa nhanh lại vừa tàn nhẫn. Cách một lớp quần lót mỏng ướt đẫm, môi âm hộ ướt mềm bị thân gậy kịch liệt chà xát, gậy thịt sưng đến độ đường mạch máu trên thân gậy cũng nổi rõ bần bật lên.

Tưởng Linh vốn đang mím môi, bị hắn nhấp đến độ nhịn không được phải kêu ra tiếng. Mơ mơ màng màng đột nhiên nhớ ra gì đó: “Cửa……”

“Lừa em đó.” Lâm Thanh Khải một bên thở gấp một bên hôn vành tai nàng: “Khoá rồi…… Ưm…… Chân kẹp chặt thêm một chút nữa.”

Tay Tưởng Linh nắm cạnh kệ sách, bên tai toàn là âm thanh phóng đại mê người của hắn. Nàng kẹp chặt hai chân, Lâm Thanh Khải càng cắm càng nhanh. Ngay lúc bắn ra, hắn cắn thật mạnh lên lỗ tai nàng rồi rên rỉ một tiếng.

Tưởng Linh bị âm thanh đó kích thích nổi da gà. Không thể diễn tả được sự gợi cảm đó.

Hai người vẫn duy trì tư thế qua một lát, hô hấp của Lâm Thanh Khải phả vào cổ nàng.

Hắn như có như không hôn từng cái nhỏ vụ lên da nàng. “Nghẹn muốn chết rồi.” Hắn thấp giọng nói tiếp: “Nếu không phải là lần đầu tiên của em, tiết thể dục sáng nay đã làm em rồi.”

Tưởng Linh dường như muốn xác nhận lại điều gì đó, âm thanh rất nhẹ mà hỏi: “Anh không cùng người khác……”

“Hả?” Lâm Thanh Khải không chút để ý, tay vẫn đang vuốt ve bầu vú của nàng.

Tưởng Linh đột nhiên không dám hỏi tiếp nữa. Nàng sợ nàng tự mình đa tình. Lại sợ hắn trả lời: Không tìm người khác……. Huống chi, nếu thật không có người khác thì thế nào? Dứt bỏ loại chuyện này, chẳng lẽ liền xem như thích nàng sao?

Giọng nói vừa đứt, không khí đột nhiên lại đình trệ.

Im lặng một lát, Lâm Thanh Khải ngược lại cười nhẹ. Hắn phủ tay lên mấy ngón tay nàng bám trên kệ sách.

“Không.”

Tưởng Linh mím môi, xem kĩ biểu tình lúc này của hắn: “Không?”

“Ừ.” Lâm Thanh Khải lên tiếng. Nhưng lại không giải thích gì nhiều, hắn chuyển đề tài: “Cái trò con nít này vẫn còn thích cơ à?”

—— Trong lòng bàn tay Tưởng Linh vẫn còn nắm lá thư tình của lớp trưởng đưa, trải qua một trận ý loạn tình mê, đã sớm bị vo thành một cục dúm dó.

Tưởng Linh ngượng ngùng. Tốt xấu gì cũng là một phen tâm ý của người ta, cho dù không tính đồng ý, nhưng như vậy cũng có chút quá đáng. Nàng vuốt cho thẳng thớm lại, rồi cất vào trong túi: “Thích chứ.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN