Thanh Khải
Chương 7
Nàng rất thích nghe tiếng thở dốc đè nén của nam sinh này khi đang chìm trong tình dục, nhất là lúc bị tình cảm thôi thúc.
Tưởng Linh nhắm mắt. Trong bóng tối, thính giác càng trở nên mẫn cảm hơn, âm thanh của Lâm Thanh Khải trực tiếp lọt vào trong tai rồi lan ra khắp cơ thể của nàng.
“Có thích đầu lưỡi của tôi không?” Hắn thanh giọng nghèn nghẹn hỏi.
Thích.
Không chỉ mỗi đầu lưỡi, nơi nào của anh, em cũng thích.
Tưởng Linh ừm nhỏ.
Đầu vú trướng trướng, bầu ngực cũng theo đó buộc chặt. Nàng dùng tay ôm ngực trái của mình, thử dùng sức xoa.
Không đủ. Cảm giác không giống nhau.
Tay Lâm Thanh Khải lớn hơn nữa, đốt ngón tay cũng thô hơn, giống như có dòng điện chạy qua. Mỗi lần chạm vào, cả người nàng lập tức mềm oặt. Bàn tay hắn có thể bao hết một bên vú, lực đạo xoa bóp cũng vừa vặn, có thể khiến nàng tê dại.
Có chút…… Muốn được hắn xoa nhẹ.
Lâm Thanh Khải thở dốc nhanh hơn: “Tiểu lẳng lơ, dương vật của tôi trướng muốn chết, muốn chọc vú của em.”
Tưởng Linh nghe hắn nói liền cảm thấy vừa thẹn lại vừa kích thích. Phía dưới trống rỗng thật sự khó chịu, nàng kẹp hai đùi lại.
“Có phải ngứa đến không chịu nổi đúng không?” Lâm Thanh Khải hỏi.
“Phải…… Rất ngứa……” Tay Tưởng Linh mò xuống giữa hai chân, lấy đầu ngón tay đè lên âm đế.
Đỉnh côn thịt của Lâm Thanh Khải đã rỉ ra dịch nhầy, hắn cọ mã mắt vào quần lót của Tưởng Linh.
“Muốn làm cách nào cho hết ngứa?” Hắn thấp giọng hỏi: “Liếm cho hết ngứa, hay là cắm vào thao cho hết ngứa?”
Tưởng Linh cắn môi lắc đầu: “Không biết……”
“Sao lại không biết?” Lâm Thanh Khải cười: “Tôi một bên dùng đầu lưỡi liếm huyệt cho em, một bên cắm ngón giữa vào thao, có được không?”
“A……” Tưởng Linh ưỡn cằm. Nàng bị hắn trêu đến khóc, không dám tưởng tượng dựa theo lời hắn nói. Môi Lâm Thanh Khải để ở nơi đó……
“Muốn không?” Hắn vẫn không chịu bỏ qua.
“Muốn tôi liếm cho không? Không cần tay, đầu lưỡi cũng có thể cắm vào bên trong chỗ đó của em.”
Ngón tay của Tưởng Linh nhấn càng thêm dùng sức, âm đế giống như nở rộ, nàng nhịn không được kêu ra tiếng.
“Liếm đến khi em chảy nước cho tôi mút.” Lâm Thanh Khải ách thanh nói: “Tiểu huyệt cũng có thể hút ra nước đó, có biết không?”
Tưởng Linh nghe hắn càng nói càng quá đáng, ngứa ngáy trong cơ thể tụ tập hết lên trên đầu ngón tay của nàng, càng ngày càng mãnh liệt, chịu không nổi nữa.
Nàng dồn dập thở dốc, nhớ đến giấc mơ kia, mình bị hắn áp lên tường dùng côn thịt thô nóng mãnh liệt thọc vào rút ra.
Thật sự rất ngứa.
“Có muốn dương vật của tôi không?” Lâm Thanh Khải nghe ra nàng sắp cao trào, càng trần trụi mà kích thích nàng.
“Đỡ dương vật cao chút, cắm vào huyệt của em, vừa thô vừa cứng, dùng sức mài bên trong thịt của em……”
Tưởng Linh gắt gao cắn môi dưới. Chỗ ở sâu bên trong âm đạo trở nên điên cuồng, giống như thật sự kẹp chặt hắn, rồi đột nhiên cao trào. Một dòng nước phun ra. Nàng dựa vào trên tường, cả người co rụt lại, vẫn còn đang chảy nước.
“Phun nước rồi?” Lâm Thanh Khải hỏi.
Tưởng Linh sướng đến mức âm thanh mang theo tiếng khóc nức nở: “Thật nhiều, vẫn còn đang chảy……”
“Mẹ nó.” Lâm Thanh Khải thở hổn hển hai tiếng thật mạnh.
“Em khiến tôi chết mất.”
Hắn ngửa đầu bạo lực xoa lên gậy thịt, tưởng tượng dâm thủy của nàng tràn lan phía dưới, kẹp lấy gậy thịt hắn vừa nóng lại vừa chặt.
Trong đầu Tưởng Linh hoàn toàn trống rỗng.
Nàng lần đầu tiên tự chơi mình tới cao trào, thân thể mềm oặt xuống. Dâm thủy phía dưới dọc theo chân nhỏ chảy xuống sàn.
Qua thật lâu, Lâm Thanh Khải mới thấp giọng rên rỉ một tiếng. Tiếng hít thở mới chậm rãi bình phục.
“Âm thanh thật phóng đãng, tôi chỉ nghe thôi mà cũng có thể bắn ra được.” Hắn cười cười.
Suy nghĩ của Tưởng Linh vẫn còn trì trệ, lúc nghe hắn nói, vô ý thức hỏi lại: “Anh bắn rồi hả?”
“Bắn rồi.” Lâm Thanh Khải nói: “Em kêu lẳng lơ đến vậy, ai chịu nổi.”
Giọng nói bên kia của hắn lại rất tốt: “Bắn ra trên quần lót của em, rất nhiều.”
Não bộ của Tưởng Linh vẫn còn mơ màng, nàng ngồi xuống, ôm lấy đầu gối. Cũng không nghe rõ hắn vừa mới nói cái gì.
Thấy nàng im lặng không lên tiếng, Lâm Thanh Khải hỏi: “Làm sao vậy, cao trào hơi quá mức sao?”
Tưởng Linh lắc đầu. Sau đó mới nhận ra cách điện thoại hắn sẽ không nhìn thấy.
Nàng liền kêu hắn một tiếng: “Lâm Thanh Khải.”
“Sao vậy?” Lâm Thanh Khải đáp.
Tưởng Linh cũng không biết chính mình muốn nói cái gì. Chỉ cảm thấy trong tay cùng trong lòng đều trống không, muốn bắt lấy cái gì đó. Vẫn luôn muốn kêu tên hắn.
Trong điện thoại lại là một đợt tĩnh lặng.
Qua một lúc khá lâu, Lâm Thanh Khải mới cười một tiếng: “Nhớ tôi à?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!