Thánh Khư - Chương 29: Tương lai hỗn loạn (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
157


Thánh Khư


Chương 29: Tương lai hỗn loạn (2)


Mà đường xá bên cạnh lại xuất hiện nhiều ngọn núi lớn thần bí.

Có một số ngọn núi đen nhánh, tạo cho người ta một cảm giác rất áp lực, lại có ngọi núi thì cây cỏ phong phú, vượn kêu hổ gầm, thật là kinh người.

Nếu không phải mọi người đã sinh hoạt ở đây từ lâu rồi thì chắc sẽ tự hỏi có phải mình đã đến một thế giới khác không.

Trấn Thanh Dương bị ngăn cách, tâm lý con người trở nên bi quan nên cho dù có đem máy phát điện ra sử dụng, đèn điện đã sáng lóa, nhưng cũng không thể xua tan sự sỡ hãi đối với tương lai mơ hồ này.

Mấy ngày nay, Sở Phong vô cùng trấn định, không có gì bối rối, hắn tỉnh táo chú ý hết thảy mọi thứ.

Cha mẹ hắn hiện ở Thuận Thiên, đó là một thành phố lớn, là trung tâm ở phương bắc, các biện pháp phòng hộ cũng là hạng nhất, nên hắn cũng không lo lắng.

Thời gian này, hắn từng bước một tập luyện, mỗi ngày đều tiến hành loại phương pháp hô hấp đặc biệt kia. Tuy tiết tấu không nhanh không chậm, nhưng rõ ràng có thể cảm giác được bản thân có biến hóa lớn.

Hắn nhấc thử một cái bàn đá ở nội viện lên, kết quả thành công, ngày trước thì không cách nào làm được, mặc dù thể chất của hắn lúc trước rất tốt, cố hết sức cũng chỉ nhấc lên khoảng nửa thước mà thôi.

Sở Phong âm thầm kinh ngạc, hiệu quả rõ ràng quá rồi.

Sáng một lần, chiều một lần, tập luyện trong thời gian không dài nhưng hiệu quả. Phương pháp hô hấp đặc biệt này giống như là uống thuốc dưỡng sinh, bổ dưỡng thân thể, đề cao sức sống.

Thời gian còn lại, Sở Phong đi ra bên ngoài, quan sát sự thay đổi của địa hình, sông, núi.

Có nơi thì bị kéo dài ra, có nơi vẫn như cũ. Hắn đi đến các nơi ở gần dây, phát hiện tổng thể diện tích của cả khu vực tăng lên rất nhiều.

Khoảng cách đất liền giữa hồ nước và núi bây giờ tăng gấp hơn mười lần so với lúc trước, những địa thế khác cũng như thế.

Sở Phong hơi xuất thần, như vậy, trước đây Thuận Thiên vốn cách nơi này chỉ hơn hai trăm dặm, thì theo tình huống bây giờ đã cách đến hơn hai ngàn dặm rồi ư?

Nếu như muốn đi gặp ba mẹ, thời điểm này thật sự rất khó.

Sáu ngày sau, điện thoại có tín hiệu lại.

Sở Phong liên lạc với ba mẹ mình đầu tiên. Hai bên đều báo bình an. Sở Phong có thể cảm nhận được sự lo lắng của ba mẹ, hai người muốn hắn nhanh chóng về thành phố Thuận Thiên.

Chỗ đó hiện tại có lẽ là chỗ an toàn nhất, các biện pháp phòng ngự đều là tốt nhất, có thể ứng biến với các tình huống có thể xảy ra.

Lục triều từng đóng đô ở đó nên tất có đạo lý của nó. Mặc dù lần này có biến động rất lớn nhưng cả thành phố đều bình yên vô sự, đất đai không bị thay đổi, kiến trúc hoàn hảo.

Điều này làm Sở Phong càng thêm yên tâm, an ủi cha mẹ mình, bảo rằng một thời gian nữa hắn sẽ về, dặn dò bọn họ giữ gìn sức khỏe, kiên nhẫn chờ đợi.

“Sở Phong, cậu không sao chứ? Trời ạ, ở chỗ tôi có thay đổi rất lớn, thị trấn bị phân thành hai, bên ngoài bây giờ còn xuất hiện hai ngọn núi lớn thời hồng hoang, đâm xuyên tầng mây, rộng lớn vô cùng.” Chu Toàn có vẻ kích động: “Cậu biết tôi còn thấy cái gì không? Một con cóc, bà nội nó chứ, lớn bằng cối xay đá, hơn nữa, nó còn đang ăn một coi voi đất!”

Chu Mập Mạp nói năng lộn xôn, thét to ở bên kia.

Một lúc sau Sở Phong mới nghe rõ. Thị trấn của Chu Toàn mọc ra hai ngọn núi lớn thần bí, lại liên tiếp xuất hiện các loại sinh vật kỳ lạ, tuy không thể xuống núi, nhưng có thể dùng kính viễn vọng quan sát rõ ràng.

Chu Toàn từng thấy một con cóc to đùng, hình thể lớn hơn cả cái cối xay đá, đuổi giết các loại hung thú, nó nhào vào nuốt sống một con voi, như gặm một con chuột.

Kết thúc trò chuyện, Sở Phong hơi trầm tư. Nếu những con hung cầm quái thú kia có thể ra ngoài được, chẳng phải thế giới sẽ trở nên hỗn loạn ư? Chỉ hy vọng chúng không có cách nào rời núi.

Tiếp đó, điện thoại của hắn không ngừng reo vang, những bạn bè quen thuộc, bạn học cũ đều liên lạc lẫn nhau, tìm hiểu rõ tình hình của nhau, dặn dò nhau phải cẩn thận trong tình hình hiện nay.

Thế giới sắp hỗn loạn rồi, lần đầu tiên Sở Phong có cảm giác như thế.

Cứ tiếp tục thế này, tất nhiên sẽ xãy ra việc lớn, khẳng định không khống chế được.

Sau đó, hắn tranh thủ lên mạng, xem các loại tin tức, cố gắng hiểu rõ kỹ càng, không ai có thể đảm bảo tín hiệu điện thoại sẽ luôn thông suốt, nói không chừng lúc nào đó nó sẽ bỗng nhiên bị cắt đứt.

Khắp nơi trên thế giới đều xuất hiện kịch biến.

Rất nhiều người sợ hãi, đây đã không phải là thế giới quen thuộc của bọn họ, bình yên đã không còn, tương lai bão tố đã kéo đến.

Phần lớn kiến trúc bị sụp đổ, mặc dù diễn ra rất chậm chạp, có đủ thời gian chạy trốn, nhưng vẫn có một số người mất mạng.

Mọi người cũng phát hiện, khoảng cách giữa hai nơi bỗng dưng thay đổi, cách nhau rất xa, thường là xa gấp 10 lần trở lên. Điều này chứng tỏ diện tích thế giới đã rộng ra không chỉ trăm lần.

Có người khóc lóc khẳng định Trái Đất đã kết nối với một thế giới đáng sợ khác.

Cũng có người tuyên bố đây mới là diện mạo chân thực của Trái Đất, trước giờ vẫn luôn bị che mất, bây giờ mới hiện ra.

Trong một khoảng thời gian ngắn, các học thuyết nghiên cứu, các loại lý luận về không gian gấp khúc lũ lượt xuất hiện, các nơi trên thế giới không ngừng đào sâu nghiên cứu.

Khắp nơi không yên tĩnh, có một số cảnh tượng thần bí được chụp hình lại update tràn đầy trên mạng.

Nhất là những ngọn núi hoặc sông lớn kia, có nơi có cây thần nở hoa, có thánh tuyền ồ ồ tuôn xuống, hơn nữa dường như có một ít người đang tranh đoạt, như là sớm đã lên kế hoạch, dẫn phát mọi người nghi ngờ đủ thứ.

Mấy ngày nay, Hoàng Ngưu rất yên tĩnh, nó cứ đứng lì trong nội viện, cứ nhìn vào hư không, dường như đang chú ý cái gì đó.

Trong mắt của nó thấp thoáng ánh lửa nóng bỏng, có hưng phấn, có kích động, nó đang ẩn nhẫn, chờ đợi gì đó.

Sáng sớm hôm nay, mặt trời đỏ rực vừa nhú khỏi Thái Hành sơn, Hoàng Ngưu đột nhiên gầm lên một tiếng, dường như khắc chế không được nữa, không chờ Sở Phong lên tiếng, nó trực tiếp lao ra khỏi cái sân nhỏ ở nội viện.

Nơi Sở Phong ở thuộc phía đông trấn Thanh Dương, bên ngoài nội viện là một vườn cây ăn quả nhỏ, vô cùng yên tĩnh, nhìn về phía xa là Dãy núi Thái Hành Sơn, cảnh sắc rất khác biệt.

Hoàng Ngưu chạy thẳng vào vườn trái cây, bốn vó sải ra, dốc hết tốc lực chạy như điên về phía trước, nó như được đúc từ hoàng kim, ánh sáng quanh thân lập lòe, thập phần kỳ lạ.

Sở Phong dốc hết sức lực đuổi theo, cũng chỉ có thể bám kịp phía sau, con nghé con mới cao hơn một thước này có thể lực vô cùng sung mãn, tốc độ khiến người khác líu lưỡi.

Những con trâu bình thường, trong ý nghĩ của mọi người không những ngơ ngơ ngác ngác mà còn chậm chạp, chỉ riêng con Hoàng Ngưu quái thai này thì lại quá khác biệt.

Nó lướt qua vườn cây ăn quả, vừa nhẹ lại vừa nhanh, như là đang phi nước đại trên thảo nguyên, trực tiếp chạy đến một khu đất trống trải, đã ra khỏi vườn cây rồi.

Một ngọn núi xuất hiện ở phía trước, không cao lắm, nằm ở hướng đông nơi mà mặt trời mới nhú lên, nơi này đang toát ra từng luồng sương trắng xóa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN