Thanh Kiếm Của Quỷ - Chương 46: Tạnh mưa
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
18


Thanh Kiếm Của Quỷ


Chương 46: Tạnh mưa


Không biết xác chết của người đàn ông trôi xuống từ đâu, Nhất Uy vội vàng gọi điện cho cảnh sát để báo tin.

Mưa đột nhiên tạnh hẳn, những giọt mưa rơi rớt trúng đôi gò má của Trúc Chi, cô đưa tay gạt nó đi cũng gạt luôn tay của Tuấn Tú ra. Cô lầm bầm:

“Em đâu phải là con nít, anh cần gì chê mắt em lại, đâu phải em chưa từng nhìn mấy cảnh ghê rợn đó đâu.”

“Anh mày chê không phải chê mày nhìn mấy cảnh ghê rợn, có thứ em không nên thấy vì em chưa 18 tuổi, hiểu chưa?”

Trúc Chi liếc Tuấn Tú, cô bĩu môi hờn dỗi:

“Nó nát bấy như thế thì nhìn thấy kiểu gì.”

Tuấn Tú suýt nữa ói ra máu vì tức tối, em gái của anh thật không hiểu cô đang nghĩ gì trong đầu, nếu một đứa con gái khác nhìn thấy cảnh “của quý” của một người đàn ông bị dập nát ra thế kia đáng lý phải sợ hãi, hoặc giả vờ quay mặt đi cũng được, đằng này nó còn dùng ánh mắt xem thường đó mà nói chuyện với anh nó.

Nhất Uy không đồng ý với Trúc Chi:

“Dù gì cậu cũng chưa đến tuổi trưởng thành, nghe lời của anh hai cậu không thiệt đâu.”

“Đó.”, Tuấn Tú chỉ tay về phái Nhất Uy nói tiếp, “Em nghe chồng của em nói gì chưa?”

Thanh Lâm rên rĩ:

“Chồng?”

Trúc Chi giải thích cho Thanh Lâm hiểu:

“Ông đừng nghe anh của tui nói bậy, ổng hay hoang tưởng vậy lắm, kệ đi.”

Tuấn Tú tính bướng bỉnh chỉnh em mình một chút đã bị nó nạt ngang:

“Anh thấy tình hình này thích hợp để đùa giỡn hả, có án mạng kìa, lại ngay trong khu nhà mình.”

Thanh Lâm nói với vẻ sợ hãi:

“Không hiểu sao gần đây luôn có những vị án bí ẩn không có một chút manh mối nào hết. Bác hai tui suýt nữa tính xin về hưu vì vụ án sát nhân vô hình không tìm ra thủ phạm đây.”

Trúc Chi ngồi xuống nhìn xác chết thật kỹ, cô thấy ngoài vết thương trước ngực rách một vùng lòi cả nội tạng, “của quý” của người đàn ông bị dập nát ra có thể thấy được vết cắn rất sâu ngay giữa bụng, nội tạng của người đàn ông không đơn giản bị lôi ra ngoài mà bị người khác dùng răng cắn nát. Trúc Chi suy đoán:

“Nhìn nè…”, Trúc Chi chỉ vào vết cắn trên bụng của nạn nhân, “Vết cắn vẫn còn, hung thủ không chỉ giết người một cách dã man, hắn còn cắn nát nội tạng của người ta, đây không thể là răng con người được.”

“Bởi vậy cảnh sát mới đoán là do động vật gây nên. Chỉ có động vật mới có sức xé toạt người ta ra như vậy.”

Trúc Chi lắc đầu tỏ vẻ không đồng ý với quan điểm của cảnh sát:

“Nếu cậu nhìn kỹ, ngay chổ này..”, Trúc Chi chỉ vào vết đâm do dao gây nên trên ngực phải của người đàn ông, “Đây là vết đâm do dao gây nên, động vật nào mà cầm dao và đâm chuẩn xác như vậy, hơn nữa nó làm có thể phân biệt được dương v*t của người đàn ông mà đập nát nó sao?”

Tuấn Tú ré lên:

“Con nhỏ này nói từ đó mà không biết ngượng.”

Trúc Chi phớt lờ anh mình đi, cô tự nhiên hơi đau đầu. Cô sợ rằng kẻ giết người lại là một sinh vật bị kiếm khí của thanh kiếm hấp dẫn, nếu là con người gây nên vụ án này, cô không thể lý giải được vì sao hung thủ lại ăn cả nội tạng của người ta (hoặc cắn nát nội tạng của con người). Trúc Chi nói tiếp:

“Cho dù hung thủ là ai, tui cũng chắc rằng người đó rất hận người đàn ông này. Chỉ có kẻ hận đàn ông mới đập nát ‘cái đó’ của họ thôi.”

Tuấn Tú gật đầu đồng ý:

“Điểm này anh đồng ý với em. Rồi, chuyện này coi như giao lại cho cảnh sát lo đi, mấy đứa làm ơn về nhà nghỉ ngơi nha.”

Cảnh sát tới phong hỏa hiện trường vụ án, có cả Thiên Thanh theo sát nút. Thiên Thanh ở lại nói chuyện với đám người Nhất Uy và Trúc Chi một chút. Khi nghe qua lời phân tích của Trúc Chi, Thiên Thanh một lần nữa tán dương cô ấy, Thiên Thanh nói:

“Em đã tìm được ngành nghề mình yêu thích chưa? Anh thấy em rất hợp với nghề cảnh sát, nếu em có ý định trở thành cảnh sát thì gặp anh, anh sẽ tư vấn cho.”

Trúc Chi cười duyên:

“Nếu được em muốn trở thành thám tử hơn, em sẽ đi khắp nơi trên đất nước mình, tìm những vụ án kì lạ để phá án. Cảnh sát bị ràng buộc nhiều thứ lắm, với lại cảnh sát cũng không kết hôn với người mình thích được nếu gia cảnh người đó nằm trong danh sách liệt.”

Tuấn Tú chớp lấy cơ hội nói xen vào:

“Thằng Uy gia cảnh ba họ có sạch không?”

Nhất Uy suy nghĩ một chút rồi nói:

“Em sinh ra trong một gia đình có truyền thống làm pháp sư trừ tà, nên mơ ước của em muốn được đi khắp nơi để giải thoát cho những hồn ma còn vương vấn trên trần gian, giúp họ hoàn thành tâm nguyện để họ được siêu thoát, hoặc chiến đấu với những con quỷ để bảo vệ loài người. Em không quan trọng chuyện kết hôn với ai lắm đâu, em còn nhỏ mà.”

Thanh Lâm lắc đầu mệt mỏi:

“Thằng này nó bị điên đó anh, trên đời này làm gì có ma quỷ cho mày đi siêu độ cho họ. Tao nói bao nhiêu lần mày mới hiểu, mấy cái mê tín dị đoan của nhà mày nên được bài trừ mới đúng. Một đứa học cao như mày sao đi tin mấy thứ tào lao như vậy được chứ.”

Trúc Chi và Tuấn Tú trao đổi ánh mắt cho nhau. Đương nhiên họ không đồng ý với Thanh Lâm ở khoản: trên đời này làm gì có ma quỷ. Xin lỗi, họ vẫn chứng kiến cảnh ma quỷ đang quấy phá khắp nơi đây này. Nhưng Thanh Lâm nói đúng, nếu đã là mê tín dị đoan, ít ai có thể chấp nhận được sự thật cỏi âm đang nhỡn nhơ khắp nơi với loài người, đôi khi còn muốn chiếm hữu luôn cả thế giới loài người không chừng.

Nhất Uy nói một câu khiến cho Thanh Lâm hạ hỏa bớt:

“Tao chỉ giỡn thôi. Tao vẫn chưa nghĩ ra mình sẽ làm gì, nhưng đam mê đi du lịch khắp nơi thì vẫn có.”

Tuấn Tú lại cà khịa:

“Chú thấy nhỏ Chi nói muốn đi khắp nơi cũng sinh ra sở thích y như vậy, còn chối đây đẩy rằng cả hai không có chuyện mờ ám. Anh nói rồi, nếu là chú anh sẽ gã luôn khỏi suy nghĩ.”

Trúc Chi đấm thùng thịch vào tấm lưng của Tuấn Tú khiến anh nhăn mặt vì đau đớn. Mấy anh con trai nhìn thấy cảnh đó cũng không muốn can ngăn, nhất là Thanh Lâm – cậu chỉ muốn sau này mình và Chi tiến tới với nhau dưới sự ủng hộ nhiệt tình của Tuấn Tú mà thôi. Nhất định sau hôm nay, cậu phải xuất hiện thường xuyên trong nhà Chi để Tuấn Tú thấy cậu cũng là người siêu việt và là người duy nhất thích hợp với vị trí “Em rể” của Tuấn Tú nhất, cậu cũng là bạn thân của Chi không thể để một mình Nhất Uy lui tới nơi này được.

Sau khi phong tỏa hiện trường, cảnh sát đưa ra kết luận, trước cửa nhà họ không phải là hiện trường vụ án, có vẻ như xác chết người đàn ông bị dòng nước cuốn đi và trôi tới nơi này. Như vậy, trong một đêm mưa đã có hai án mạng xảy ra với cách thức giết người như nhau, cảnh sát liền bỏ đi quan điểm họ bị động vật giết hại.

Trúc Chi nghe Thiên Thanh nói đã có hai người đàn ông bị giết và cách thức giống hệt nhau liền biết thủ phạm là cùng một người, có thể là một sinh vật bóng đêm khác như những lần trước. Mà người biết hết về đám quái vật đã đi công chuyện ngày mai mới lại xuất hiện. Trúc Chi ra hiệu cho Nhất Uy ở lại một chút, cậu hiểu ý ngay.

Khu hẻm nhà Trúc Chi khôi phục lại bộ dạng yên tĩnh như trước đó, cảnh sát đã rời đi, ngay cả Thanh Lâm và Thiên Thanh cũng bấm bụng nối gót theo cảnh sát đi mất, mọi người không dám ra ngoài sau khi biết trong khu nhà họ có người bị giết. Nhất Uy theo Trúc Chi vào nhà, Tuấn Tú khó hiểu:

“Sao chú lại vào nhà anh nữa?”

Trúc Chi nói hộ:

“Là em kêu cậu ấy ở lại thêm một chút. Chúng ta vào trong nhà nói chuyện chút đi.”

Tuấn Tú thấy em gái của anh tỏ ra nghiêm túc, nên cũng không buông câu trêu chọc sắp sửa được anh thốt ra nữa. Anh đi theo hai đứa nhỏ vào nhà. Trúc Chi chạy lên lầu làm gì đó, chỉ thấy cô trở lại với một cuốn sách trong tay, cô ném cuốn sách lên trên bàn trước cái tivi, mặt mày cau có:

“Hôm bửa tui đã ném cuốn sách này ra ngoài cửa sổ đó, đừng nói với ai là tui chôm nó nha.”, Trúc Chi thấy Nhất Uy gật đầu cười mới yên tâm nói tiếp, “Tui không hiểu cuốn sách ghi gì trong đó, giá như mình biết tiếng Hán thì hay quá.”

Tuấn Tú cầm cuốn sách lên lật qua lật lại, anh khẳng định một cách chắc nịch:

“Đây là chữ Nôm chứ không phải chữ Hán đâu.”

“Anh đọc được nó sao?”

“Anh hiểu được một chút. Thời năm nhất năm hai anh có nghiên cứu một chút về y học cổ truyền, anh tiếp xúc nhiều với tiếng Nôm nên có hiểu một chút.”

“Cái tựa, anh đọc cho em cái tựa đi.”

“Sinh vật bóng đêm, nếu anh dịch sát nghĩa.”

Trúc Chi nói nhanh:

“Đúng như em nghĩ. Em đã nghi nghi nhưng vẫn chưa có cơ sở chắc chắn, em nhìn thấy Kẻ ăn tim, Bạch Câu Hồn lẫn Vô Âm đều xuất hiện trong cuốn sách. Nếu hung thủ lần này là một trong những sinh vật của bóng đêm chúng ta nhất định tìm thấy trong này.”

Tuấn Tú lập tức lật từng trang xem xét, anh dừng lại trang Bạch Câu Hồn – kẻ được diễn tả có máu trắng trong suốt và rút linh hồn của những người bệnh khi họ không có khả năng tự bảo vệ mình. Tuấn Tú nói:

“Bạch Câu Hồn, lúc còn nhỏ em có từng nhắc đến hắn ta với anh, thứ màu trắng trong suốt rất đáng sợ, em đã thấy nó rút linh hồn của bà nội. Lúc đó anh cho rằng em bị hoang tưởng thế nên mới không tin em, thì ra thứ này tồn tại. Nếu nó vào bệnh viện chắc sẽ có rất nhiều người chết.”

Trúc Chi cúi mặt nói rất nhỏ:

“Nó suýt nữa cũng rút linh hồn của em.”

“Cái gì?”

“Vào cái hôm em tỉnh dậy trong bệnh viện, em đã chạm trán với nó. Cũng may Huyết Yêu xuất hiện đúng lúc và đã giết tên Bạch Câu Hồn, nhờ vậy em mới sống đến bây giờ được.”

Tuấn Tú không giấu được vẻ sợ hãi, em gái của anh suýt nữa đã mất mạng thế nhưng anh không hề hay biết. Anh rất biết ơn Huyết Yêu, nhờ hắn ta anh mới được ở bên em gái của mình như thế này, nhất định sau khi gặp lại anh phải cảm ơn một cách chân thành tới Huyết Yêu mới được.

Tuấn Tú lặt xem tiếp những trang còn lại, anh dừng tại một trang có ghi: Người đàn bà đi trong mưa, bà ta mặt một bộ đồ cổ trang được vẽ một cách sơ sài, Tuấn Tú chỉ thấy áo tứ thân của bà ta được vẽ bằng những nét rời rạt không liền nhau, trên tay bà ta đang cầm một đống bầy nhầy màu đen mà Tuấn Tú có mở mắt căng hết cở cũng chẳng nhìn ra nó là cái gì. Trúc Chi hỏi:

“Sao vậy?”

Tuấn Tú bắt đầu đọc rất chậm, có vẻ anh đang cố dịch cho sát nghĩa:

“Người đàn bà đi trong mưa… Bà ta không có trang phục cụ thể, tùy thời thế sẽ mặc những bộ trang phục khác nhau; sở thích: đi trong mưa, hát một bài hát ru để dụ dỗ người khác vào bẫy và ăn nội tạng của những người đàn ông lực lưỡng; Thứ khiến bà ta ghét nhất: dương v*t người đàn ông.”

Trúc Chi reo lên:

“Chính là bà ta.”

Tuấn Tú đọc tiếp:

“Bà ta ẩn chưa một sức mạnh phi thường có thể kết liễu tám người đàn ông cùng một đêm.”, Tuấn Tú nuốt nước miếng rên nhẹ, “Tám người đàn ông. Hôm nay mới giết được hai người thì trời đã tạnh mưa, nếu trời không tạnh mưa có thể còn có rất nhiều người mất mạng nữa.”

Nhất Uy hỏi nhanh:

“Không có cách gì tiêu diệt được bà ta hả anh?”

“Để anh coi.”, Tuấn Tú cố đọc hết trang giấy nhưng chưa thấy dòng chữ nào nói về cách giết bà ta.

Anh tưởng mình bỏ sót chổ nào đó mới bắt đầu rà lại từ đầu, nhưng vô ích. Lúc Tuấn Tú đang định bỏ ngang không đọc nữa thì thấy dòng chữ nhỏ tí ti được ghi bên mép bên phải của tờ giấy:

“Có thể bị giết bởi một thứ không có thật trên đời: Thanh kiếm thần Kim Quy.”, Tuấn Tú buông cuốn sách xuống rồi nói với hai đứa nhỏ, “Bởi vì thanh kiếm được xem như không tồn tại nên mới ghi chữ li ti như vậy.”

Trúc Chi và Nhất Uy nhìn nhau cười thật sâu, Tuấn Tú tức tối:

“Tới giờ mà hai đứa còn nhìn nhau cười âu yếm nữa hả? Thanh kiếm đó không có thật trên đời.”

Trúc Chi mỉm cười rạng rỡ:

“Thanh kiếm thần Kim Quy đang ở chổ Nhất Uy.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN