Thanh Long Đồ Đằng
Chương 23: Thạch lựu quần
Hạ Lan thị khẽ hừ nhẹ, nâng tay sửa lại cổ áo màu ngọc bích dưới làn tóc đen bên gáy, một tay nhấc váy đi lên thủy tạ.
“Nói là cắt cử người trực phiên, lại ở đây đêm khuya du hồ; Tạ Thống lĩnh thật sự là nhàn hạ thoải mái.” Hạ Lan thị nhìn mặt hồ một cái, lại liếc mắt đánh giá Tạ Vân: “Di? … Nếu đã bị thương, như thế nào lại không sớm hồi phủ cho giảo đồng mỹ tỳ (*) hầu hạ, vì sao còn một mình dạo hồ than thở a?”
[(*)giảo đồng/ mỹ tỳ: đầy tớ trai/gái nhỏ tuổi, xinh đẹp]
Bởi vì nàng đi đến quá gần, Tạ Vân liền lui nửa bước: “Đa tạ Ngụy quốc phu nhân quan tâm, thần đang muốn hồi phủ.”
Nói xong y xoay người hướng ra ngoài thủy tạ mà đi. Liền nghe phía sau một tiếng quát: “…Từ từ!”
Tạ Vân dừng bước, chỉ nghe Hạ Lan thị lạnh lùng nói: “Trước mặt Hoàng hậu ngươi cũng không coi ai ra gì như vậy sao?”
Tạ Vân nói: “Không phải.”
“Vậy sao đối với người khác lời nói liền dứt khoát, thần sắc nghiêm nghị như thế?”
“…” Tạ Vân chậm rãi nói: “Bởi vì… Ngươi không phải là Hoàng hậu a.”
Chỉ có trong lòng Hạ Lan thị mới biết được một câu đơn giản này lực sát thương đến mức nào. Nàng nhất thời sắc mặt tái đi, hô hấp nghẹn lại, một lúc lâu cũng không khống chế được, cả giận nói: “Ngươi đừng quá khinh thường người khác, Tạ Vân! Có biết là, Thánh thượng sớm đã đồng ý nâng đỡ ta đi lên hậu vị. Ngươi cho là dựa vào Nhị di ta, còn có thể diễu võ dương oai được bao lâu?!”
Tạ Vân bật cười.
“Ngươi cười cái gì?!”
“… Không có gì, chỉ là nhớ tới chuyện xưa thôi.” Tạ Vân xoay người, mỉm cười nhìn Hạ Lan thị: “Tiên hoàng trên giường bệnh uỷ thác, gọi Vương thị là ‘Giai nhi giai phụ’; Thánh thượng liền đồng ý lập Vương thị một đời làm hậu; Lương vương khi vừa lập Thái tử, Thánh thượng không khỏi hân hoan, đồng ý trăm năm sau đem ngàn dặm giang sơn giao phó vào tay Lương vương; Tiêu thục phi sủng quan hậu cung, không người nào bì kịp, Thánh thượng hứa hẹn cho nhà nàng đời đời kiếp kiếp vinh hoa phú quý…”
“Mà hiện giờ, Lương vương ban tử ở Kiềm châu, phế hậu Tiêu phi không biết chôn cốt nơi nào. Hậu phi hai nhà cỏ mọc đầu tường không kém gì so với trên mộ.” Tạ Vân chế nhạo nói: “Cho nên lời hứa hẹn của Thánh thượng, phu nhân chỉ nên nghe một chút là được.”
Ngụy quốc phu nhân sắc mặt trắng xanh, thẳng tắp đứng bất động nơi đó.
“Đêm dài lộ trọng, phu nhân về sớm đi.” Tạ Vân chắp tay, lại cười nói: “Thần cáo lui.”
Y xoay người, còn chưa đi ra khỏi thuỷ tạ, đột nhiên Hạ Lan thị sau người nhàn nhạt nói: “Cho nên đây là lý do ngươi tử trung với Hoàng hậu sao? Ngươi cho là lời hứa của Hoàng hậu liền hữu dụng?”
Tạ Vân ngoảnh mặt làm ngơ, Hạ Lan thị lên tiếng cười lạnh: “Ta cho ngươi biết, kẻ có bản tính sài lang nếu có cơ hội giết ngươi, tuyệt sẽ không bởi vì từng hoạn nạn tương giao mà nương tay buông tha tánh mạng cho ngươi! Mẫu thân của ta năm đó ở nhà mẹ đẻ chính là tỷ muội ruột của Hoàng hậu thì như thế nào? Mẫu thân của ta khi hạ sinh A Nhân (*), Hoàng hậu từng đồng ý hảo hảo nuôi nấng hắn, hiện tại lại là như thế nào?! A Nhân ở trong cung …”
[(*): A Nhân tương truyền là nhũ danh Lục hoàng tử của Đường Cao Tông, con thứ hai của Võ Hậu – Lý Hiền – tương truyền là con riêng của Hàn quốc phu nhân và Đường Cao Tông ]
“Phu nhân!” Tạ Vân cắt ngang nàng “Lục hoàng tử là thân đệ của Thái tử, là Hoàng hậu trên đường bái tế Chiêu lăng đích thân sinh ra. Ta không biết ngươi muốn nói cái gì.”
“Phải không?” Hạ Lan thị lạnh lùng nói, “Vậy vì sao Hoàng hậu hạ độc chết mẫu thân ta? Về sau lại sinh ra Thất hoàng tử, Bát hoàng tử củng cố địa vị, liên tiếp muốn đối A Nhân hạ độc thủ?”
Cách đó không xa trong bụi hoa, bước chân Đan Siêu chợt dừng lại.
Phía sau vang lên tiếng cành khô bị giòn gãy. Hắn quay đầu lại, Thái tử Lý Hoằng ngã ngồi trên mặt đất, sắc mặt khiếp sợ trắng bệch dưới ánh trăng.
Ánh mắt Tạ Vân hướng đám cây cối sâu thẳm ngoài thủy tạ thoáng nhìn, sau đó bất động thanh sắc mà thu trở về.
“Nam tử Võ gia yếu đuối vô dụng. Nhưng nữ nhân họ Võ, vì thứ mình muốn đều sẽ không từ thủ đoạn.” Hạ Lan thị nhẹ nhàng tiến lên, cơ hồ dán sát vào sau tai Tạ Vân, nhẹ giọng nói: “Ta không biết ngươi nguyện trung thành với Hoàng hậu, đến tột cùng là vì muốn được cái gì, nhưng cái gì Hoàng hậu có thể cho ngươi, tương lai ta cũng có thể cho…”
Tạ Vân liền bước về phía trước, nhưng Hạ Lan thị đột nhiên vươn tay đặt lên bả vai y.
“…Khán chu thành bích, Tiều tuỵ chi ly vị ức quân…” Hạ Lan thị dán vào phía sau tai Tạ Vân, chậm rãi nói, đáy mắt có một tia quyến rũ vừa lạnh như băng lại vừa tàn nhẫn.
“Hoàng hậu năm đó vì muốn nhanh chóng thoát khỏi Cảm Nghiệp tự, liền viết bài thơ tình này gởi cho Thánh thượng. Nghe nói thư pháp sầu triền miên, đặt bút ôn nhu động lòng người. Thánh thượng vừa thấy đã xúc động tâm can, liền đem đem nàng từ Cảm Nghiệp tự triệu hồi cung. Sau này ta ở trong Thanh Ninh cung nhìn qua bản gốc, thủ pháp vận dụng ngòi bút sắc bén như đao, tuấn lệ túc sát, vừa thấy liền không có khả năng từ tay nữ tử viết ra.”
Hạ Lan thị cong môi lên, ánh mắt như tơ truyền lưu mị hoặc:
“Là ai viết bài thơ tình này? Tại sao lại xuất hiện trong Thanh Ninh cung? lại vì sao được Hoàng hậu cất giữ cẩn thận a?…. Tạ-Thống-lĩnh?”
Trong bóng tối của bụi hoa, Đan Siêu sắc mặt khẽ biến, tầm mắt gắt gao nhìn chằm chằm sườn mặt Tạ Vân trong nhà thủy tạ.
Tạ Vân hồi lâu không có động tác. Một lúc sau mới xoay người nhìn phía Hạ Lan thị, dùng thanh âm bình thản nói bốn chữ: “Hồ ngôn loạn ngữ!”
Hạ Lan thị giương giọng cười dài.
“Ta không phải là hồ ngôn loạn ngữ. Tạ Thống lĩnh đến giờ chưa thành gia, trong lòng ngươi là rõ ràng nhất. Bất quá nói lời thật lòng, ta chỉ là không hiểu Tạ Thống lĩnh ngươi tuổi còn trẻ, lại …”
Hạ Lan thị dừng một chút, tầm mắt xẹt qua, dưới ánh trăng gương mặt tuấn mỹ lạnh như băng của Tạ Vân, lại dừng ở thân hình thon dài cùng trường kiếm thanh phong ba thước trong tay, lời nói chẳng biết tại sao liền trở thành ôn nhu mị hoặc chính mình cũng không phát hiện ra: “… là nhân tài như thế, vì sao liền chọn một gốc cây già mà treo cổ? Ta mới vừa nói qua, Hoàng hậu có thể cho ngươi cái gì, tương lai ta cũng có thể cấp. Thậm chí cái Hoàng hậu không thể cho, ta cũng có thể…”
Nàng tiến lên đem bàn tay nhẹ nhàng đặt lên bàn tay cầm kiếm của Tạ Vân, đôi môi đỏ mọng mượt mà hơi hơi cong lên.
Nhưng mà Tạ Vân mặt không một chút biểu tình, một lúc lâu mới nói: “Phu nhân!”
“Cái gì?”
“Ngươi vừa rồi mới nói, trong phủ ta giảo đồng mỹ tỳ thật nhiều. Hơn nữa gần đây còn có mấy mỹ nhân Mạc Bắc, có thể nói là thế gian tuyệt sắc.”
Tạ Vân dùng ánh mắt soi mói không chút nào che dấu trên dưới đánh giá Hạ Lan thị, sau đó chậm rãi lộ ra một biểu tình tiếc nuối trên mặt: “Cho nên, ta hiện tại đột nhiên cảm thấy, đêm nay trăng đẹp ngày lành, vẫn là hồi phủ đi bồi các nàng thì tốt hơn… Ngươi cảm thấy sao?”
Biểu tình Hạ Lan thị nháy mắt liền cứng ngắc, ngay sau đó hai má đỏ lên.
“… Tạ Vân! Ngươi đừng quá đáng, không coi ai ra gì như thế!” Nàng lảo đảo lui ra phía sau, lạnh lùng nói: “Cho là có Võ Hậu che chở, ngươi có thể muốn làm gì thì làm sao? Một ngày nào đó, Võ Hậu, Võ Hậu …”
Tạ Vân mỉm cười nói: “Phu nhân nói nhỏ chút! Nếu để cho người khác nghe thấy, sợ là cái vị trí Hoàng hậu này liền không xong a.”
“Cho dù ngàn vạn người nghe thấy, tấm lòng của Thánh thượng đối với ta vẫn không thay đổi. Cái ghế dưới thân Võ Hậu kia sớm muộn cũng đổi chủ! Đến lúc đó ngươi, ngươi…”
Hạ Lan thị cắn chặt hàm răng, mắt mở trừng trừng nhìn khuôn mặt tuấn tú của Tạ Vân tràn đầy châm chọc, trong lòng sôi trào xấu hổ buồn bực giống như là bị cảm xúc mãnh liệt nào đó mạnh mẽ ép xuống, ép tới mức cả người nàng đều lộ ra tư thái tàn nhẫn đập nồi dìm thuyền: “Ngươi thử xem, Tạ Thống lĩnh…Cho dù hôm nay ta còn chưa làm Hoàng hậu, ngươi cũng phải chịu thiệt trong tay ta – Ngươi cho là trêu đùa với ta như thế, là không phải trả giá đại giới hay sao?”
Tạ Vân ôm cánh tay nhướng mày. Chỉ thấy Hạ Lan thị lùi lại hai bước đến sát bên thủy tạ, nắm chặt lan can, lạnh lùng nói: “Thị vệ tuần tra vừa mới đi qua, giờ phút này bọn họ hẳn là chưa quá xa. Ngươi nói xem, nếu là ta cùng với ngươi đơn độc ở một chỗ, thời điểm giãy dụa rơi xuống nước liền kinh hô phi lễ, khiến người tới cứu… Đêm nay Thánh thượng sẽ tin tưởng ngươi, hay là tin tưởng ta đây?”
Tạ Vân: “…”
Cách đó không xa trong đám cây cối Đan Siêu: “…”
Tạ Vân khóe miệng hơi hơi run rẩy. Trong thoáng chốc lại cảm thấy trước mắt một màn này phi thường quen thuộc, tựa hồ mới không lâu ở trên Tây hồ Hàng Châu vừa diễn qua một lần.
… Thiện ác tất báo, thiên đạo luân hồi a!
Hạ Lan thị nhấc váy, đem bàn chân như ngọc dạm bước qua lan can, trên khuôn mặt như đoá phù dung rốt cục lộ ra một tia dương dương tự đắc: “Như thế nào? Tạ Thống lĩnh…?”
Gió nhẹ dừng thổi, tiếng côn trùng cũng yên bặt, không khí giống như căng thẳng đến cực độ dần dần đọng lại.
Tạ Vân nhìn chằm chằm bàn chân Hạ Lan thị đang lơ lửng trên không trung, hơi hơi há miệng, lại không phát âm thanh nào. Sau khi lặp lại mấy lần, rốt cục hít sâu vào một hơi: “Đan Siêu!”
Một tiếng kia có thể nói long trời lở đất, không chỉ Hạ Lan thị, Đan Siêu đang ẩn mình trong bóng cây cũng sửng sốt, Thái tử ngồi bệt trên đất há to miệng.
Thanh âm Tạ Vân cực độ thành khẩn: “Long cô nương của ngươi không lừa ngươi, thật sự không biết bơi a!”
Nói xong, y một bước nhảy đến bên lan can thủy tạ, cũng không thèm nhìn Hạ Lan thị một cái, thả người liền giành trước nhảy vào Thái Dịch trì!
Bùm!
Bọt nước văng khắp nơi, Hạ Lan thị nghẹn họng nhìn trân trối, phản xạ có điều kiện liền vèo một cái đem chân thu trở về.
Thái tử cách đó không xa, cằm thiếu chút nữa ầm một tiếng rơi xuống đất: “Tạ… Tạ Thống lĩnh…nhảy xuống hồ tự sát?!”
Đan Siêu rốt cuộc không quan tâm che dấu thân mình cái gì nữa, trực tiếp từ trong bụi hoa nhảy vọt lên, như tia chớp bay tới bên hồ. Chỉ thấy Tạ Vân sớm đã chìm nghỉm, ngay cả giãy dụa cũng không có. Trên mặt nước tối đen chỉ ục ục phát ra một chuỗi bong bóng.
“Ngươi…ngươi… ngươi là ai?!” Hạ Lan thị thét chói tai: “Ngươi… từ đâu đi ra?! Người đâu, người đâu!!”
Đan Siêu cả giận gọi: “Tạ Thống lĩnh? Tạ Vân? Tạ Vân?!…Tạ Vân, ngươi ở đâu?!”
Mặt hồ không có nửa điểm đáp lại. Trái tim Đan Siêu hẫng một nhịp, ngay cả y bào cũng không kịp thoát, nhảy ầm một cái vào trong hồ nước!
Ban đêm cuối thu hồ nước quả thực lạnh thấu xương. Đan Siêu mới nhảy xuống nước liền run rẩy. May mà thân thể của hắn tuổi trẻ nhiệt lực cường thịnh, mãnh liệt quẫy tìm mấy cái, chỉ thấy ở sâu trong hồ có tóc dài trôi nổi, lập tức lặn xuống nắm lấy bàn tay Tạ Vân, sau đó vòng ra sau thắt lưng, đem y ôm thật chặt vào trong ngực mình.
Trong lúc hỗn loạn căn bản không rảnh quan tâm đến chuyện khác, Đan Siêu nhanh chóng nổi lên mặt nước, một tay ôm Tạ Vân một tay bơi vào bờ, tóm lấy thềm đá hoa của Thái Dịch trì, nhún mình một cái nhảy lên mặt đất.
“Tạ Vân?!” Đan Siêu đem thân thể Tạ Vân lật lại, chỉ thấy y hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng xanh, nhất thời trong lòng rơi lộp bộp, vươn tay liền nắm lấy cằm y, đồng thời cúi người hướng môi y đặt xuống…
Kỳ thật một khắc kia Đan Siêu không nghĩ nhiều, phản ứng là theo bản năng chiếm đa phần, nhưng trong phút chốc chạm vào khoé môi Tạ Vân, xúc cảm lạnh lẽo mềm mại làm cho trong lòng hắn nháy mắt sững lại.
Ngay sau đó, ba ngón tay để lên cổ họng hắn, mạnh mẽ đem hắn đẩy đi ra ngoài.
“Khụ khụ khụ khụ, khụ khụ…” Tạ Vân ướt đẫm xoay người ngồi lên, chật vật bất kham mà sặc ra mấy ngụm nước, thật vất vả mới ngừng ho khan, chuyển hướng sang Đan Siêu đang trợn mắt há mồm, khàn khàn nói: “Không nha, ta còn… không nghĩ muốn cùng nam nhân hôn môi a.”
Đan Siêu: “…”
Hạ Lan thị toàn thân run rẩy lui ra phía sau, sau đó vấp một cái, ngã ngồi xuống đất cạnh lan can thủy tạ, khó có thể tin nói: “Tạ… Tạ Vân… ngươi thế nhưng…”
Tạ Vân rầm một tiếng từ trong mái tóc dài vắt ra một đống nước hồ, tinh bì lực tẫn nói: “Nhảy a, hiện tại như thế nào không nhảy? Quay đầu lại nháo đến ngự tiền để Bệ hạ quyết định, nhìn xem là ta phi lễ ngươi như thế nào, sao hả?”
Hạ Lan thị một chữ cũng không nói nên lời, thậm chí cơ hồ đánh mất năng lực phản ứng. Nàng run run chỉ hướng Tạ Vân, lại chỉ hướng Đan Siêu, sau khi qua lại mấy lần mới thật vất vả phát ra thanh âm giận dữ: “Tạ-Vân! Ngươi… Ngươi chớ có khinh người quá đáng!”
“…Ngươi cho là việc này hôm nay liền kết thúc sao? Không có khả năng! Ta cho ngươi biết, chỉ cần một ngày Võ Hậu còn tại vị, chỉ cần một ngày ngươi còn chưa nhận ra tâm ý của Võ Hậu kia, việc này liền không bỏ qua dễ dàng như vậy!”
Đan Siêu đang muốn đứng dậy, cánh tay chống đỡ trên mặt đất đột nhiên căng thẳng, gân xanh đều nổi lên.
“Ngươi đừng tưởng rằng có thể dễ dàng tránh được!” Hạ Lan thị bỗng nhiên đứng dậy, lạnh lùng nói: “Ngươi nhục nhã ta đến thế này, hãy chờ ở đó!”
Gió đêm thổi qua, rét lạnh tận xương. Tạ Vân đem tóc mai ướt đẫm vuốt ra sau tai, đứng dậy mệt mỏi nói: “Đừng có hồ ngôn loạn ngữ.”
Đan Siêu trong bóng tối bên hồ không nói một lời nhìn y chằm chằm. Thật sự là nam tử tuổi trẻ máu nóng tràn đầy, trong bóng tối u ám như vậy, ánh mắt thâm trầm bình tĩnh như có lợi quang. Tạ Vân không kiên nhẫn nói: “Ngươi nhìn cái gì? Mắc mớ gì tới ngươi?!”
Lúc này xa xa dần truyền đến tiếng thị vệ tuần tra, ánh lửa đến gần, rất nhanh chuyển qua cầu đá. Chỉ nghe thanh âm Mã Hâm hồ nghi quát hỏi: “Kẻ nào bên kia? Đứng lại đừng động! … Thống lĩnh? Thống lĩnh?!”
Mã Hâm mang theo thủ hạ chạy như điên đến. Lại chỉ thấy Ngụy quốc phu nhân tức giận đứng trong thủy tạ. Mà Tạ Vân cùng Đan Siêu đều ướt đẫm đứng ở bờ hồ, rõ ràng là bộ dáng mới từ trong nước bò lên, một đám thị vệ lúc này đều ngây người sửng sốt. Bất quá Mã Hâm phản ứng thật nhanh, căn bản không dám hỏi rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, lập tức sai người đi lấy khăn vải cùng quần áo, lại phái người lập tức hộ tống Ngụy quốc phu nhân quay lại buổi tiệc ở Thanh Ninh cung.
Hạ Lan thị chằm chằm nhìn Tạ Vân một lúc, răng cắn chặt vào môi, quay đầu mà đi, tay áo cung trang dài vướng víu đánh vào cột nhà thủy tạ, vang lên một tiếng “ba”.
“…” Mã Hâm nhìn xem âm thầm kinh hãi, lúc quay đầu lại thoáng nhìn thấy Đan Siêu, lập tức một cỗ lửa giận thẳng từ đáy lòng bùng lên, một bên vươn tay ấn đao một bên thấp giọng hỏi Tạ Vân: “Thống lĩnh như thế nào lại ngã xuống nước? Chẳng lẽ là hòa thượng kia… Muốn hay không thuộc hạ hiện tại liền…”
Tạ Vân đưa tay dừng hắn lại.
“Tình huống bên Thanh Ninh cung như thế nào?”
Mã Hâm sửng sốt: “Vẫn là cung yến như thường.”
“Thánh thượng cùng Hoàng hậu đâu?”
“Đều ở chỗ cũ.”
Tạ Vân gật gật đầu, nói: “Chúng ta đi.”
“Thống lĩnh muốn thay quần áo khô trước hay không… Ai!”
Tạ Vân phất tay áo liền đi về hướng lúc trước đi đến, nhưng chưa được hai bước đột nhiên đứng lại, gọi: “Đan Siêu.”
Đan Siêu đứng ở bên lan can cạnh ngọn đèn, toàn bộ thân thể tựa hồ căng thẳng đến cực hạn – Giống như trạng thái dây cung căng lên, khiến người chợt nhìn sinh ra một cảm giác hắn như một dã thú thoát khỏi ràng buộc, tùy thời sẽ ra tay.
Tạ Vân quay đầu lại: “Lại đây!”
Đan Siêu rốt cục cử động, cũng không phải bước tiến lên, mà là vươn tay, hướng cổ tay Tạ Vân đang rủ bên người chộp tới.
… Ngay giờ khắc này, đột nhiên từ hướng Thanh Ninh cung có một thị vệ vội vàng chạy lại, bước chân cực kỳ nhanh chóng. Hắn rất nhanh chạy qua cầu đá đi tới bên tai Mã Hâm thấp giọng nói vài câu gì đó.
Mã Hâm gật gật đầu, vỗ vỗ bả vai thị vệ ý bảo hắn đi trước. Ngay sau đó hắn tiến lên khom người: “Thống lĩnh, bên Thanh Ninh cung truyền đến tin tức, Thánh thượng đã chuẩn.”
Tạ Vân liếc mắt một cái đi qua, Mã Hâm cúi đầu nói: “Vừa rồi sau khi ngài rời cung yến không lâu, Ngụy quốc phu nhân liền mượn cớ vội vàng ra khỏi. Lập tức Hoàng hậu lần thứ hai đề xuất nguyện lấy thân phận á hiến cùng Thánh thượng Phong thiện Thái Sơn, sau khi hồi kinh có thể chính thức vào triều nghe nghị sự. Thánh thượng nói ‘Việc này quá tốt’, Hoàng hậu liền đưa ra tấu chương của Tể tướng, Thánh thượng nhân dịp say rượu hưng phấn bèn phê chuẩn!”
“Ngự bút thân phê, chiếu lệnh đã phát. Thánh thượng khâm định cuối tháng khởi hành đến Thái Sơn. Ngày mai sẽ đem chiêu cáo thiên hạ!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!