Thanh Mai Không Gả Hai Lần - Chương 12
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
184


Thanh Mai Không Gả Hai Lần


Chương 12


“Vương Dĩ Cầm, thứ con gái đê tiện này, tao quyết không bỏ qua cho mày đâu…” Trương Phượng Chi như mụ điên xông vào văn phòng Vương Dĩ Cầm, thư ký cực lực ngăn bà ta lại nhưng không được.

“Chị Cầm…” Điềm Điềm sợ hãi trốn sau Vương Dĩ Cầm.

“Bác gái à!” Vương Dĩ Cầm đứng lên, vội liếc về phía cửa nhà vệ sinh đang đóng chặt, đáng lẽ chồng cô không đi tìm Trương Phượng Chi để tính sổ thì bà ta phải cám tạ trời đất rồi, đằng này bà ta lại tìm đến tận cửa.

“Đồ đê tiện, mày muốn hại thảm Lưu gia, hại chết đứa con cưng của tao à?” Đứa con luôn nghe lời bà ta thế nhưng lại không muốn tham dự buổi họp báo xóa bỏ những gièm pha đồng thời công bố tin vui, nhất định là do đứa con gái này xúi giục.

Đứa con gái này không những không thèm nghĩ đến đại cục, nhanh chóng từ hôn lập gia đình, đã vậy còn lộ ra tin con bà là người đồng tính cho đám chó săn, nó muốn làm muối mặt Lưu gia mà.

“Bác gái, bác hiểu nhầm rồi!”

“Mày là đồ đê tiện!” Trương Phượng Chi giằng ra khỏi thư ký, túm tóc Vương Dĩ Cầm định tát cô.

Vương Dĩ Cầm bị túm tóc, đau đớn song giãy không thoát.

“A!” Trương Phượng Chi bị đau thét chói tai, cánh tay đang giơ lên của bà ta bị Phong Tiêu Dã túm lấy.

Mắt Phong Tiêu Dã đỏ lên, gắt gao nắm lấy cổ tay Trương Phượng Chi, mụ đàn bà này dám xông đến cửa gây chuyện với Vương Dĩ Cầm. Nếu không có anh ở đây, Vương Dĩ Cầm đã phải ăn một bạt tai rồi, không biết cô sẽ đau đến thế nào.

“Buông ra! Thằng vũ phu này, buông tao ra!” Cổ tay Trương Phượng Chi đã đau muốn nát vụn ra rồi, Phong Tiêu Dã không nói lời nào trừng mắt nhìn bà ta, so với mắng thì đánh bà ta sẽ khủng bố hơn nhiều.

“Ông xã, anh buông bà ấy ra đi, buông ra rồi nói!” Vương Dĩ Cầm lo lắng nhìn cổ tay bị nắm lấy của Trương Phượng Chi, lo bà ta sẽ bị nắm đến gãy tay mất, “Buông ra rồi nói đi ông xã!”

“Vương Dĩ Cầm là do tôi quản, bà còn dám đến tìm cô ấy lần nữa thử xem.” Nếu Trương Phượng Chi không phải là phụ nữ thì Phong Tiêu Dã nhất định sẽ cho bà ta một đấm, giọng điệu anh không thay đổi nhưng giọng điệu lại rất rất lạnh.

“Bảo vệ! Đánh người kìa! Gọi bảo vệ!” Trương Phượng Chi như mụ điên điên cuồng hét lên, thư ký lúc nãy bị bà ta xô ra, gót giày vì thế mà bị gãy cuối cùng cũng đứng dậy, Lưu Khang Thái và Lưu Đắc Chí cũng vọt vào.

“Tôi van anh, hãy buông mẹ tôi ra trước đi!” Lưu Đắc Chí gấp đến mức đi qua đi lại, lo lắng vã mồ hôi.

“Ông xã, buông bà ấy ra! Anh dọa Điềm Điềm sợ rồi!” Vương Dĩ Cầm gỡ tay anh ra, dùng tốc độ nhanh nhất nhét Điềm Điềm vào ngực anh, sợ anh lại ra tay.

“Anh trai ơi!” Điềm Điềm ôm lấy cổ Phong Tiêu Dã, nhìn Trương Phượng Chi bằng cặp mắt khiếp đảm.

“Bảo vệ! Gọi bảo vệ nhanh lên, mau bắt thằng vũ phu này vào tù đi!” Trương Phượng Chi bị chồng con túm lấy vẫn không ngừng tấn công Vương Dĩ Cầm.

“Ai gây chuyện thì người đó tự đi mà giải quyết lấy.” Những lời này của Phong Tiêu Dã nhằm vào Lưu Đắc Chí, anh ra hiệu cho Vương Dĩ Cầm thu dọn hộp cơm, “Từ hôm này trở đi, chuyện của Lưu gia các người không liên quan đến vợ tôi nữa! Tôi không muốn thấy bất cứ người nào của Lưu gia đến tìm vợ tôi gây chuyện nữa!”

Phong Tiêu Dã nắm lấy cổ tay Vương Dĩ Cầm, kéo cô rời khỏi văn phòng.

“Mẹ, mẹ làm gì vậy? Chuyện này đâu liên quan gì đến Tiểu Cầm, con đã rất có lỗi với cô ấy rồi!” Lưu Đắc Chí ôm đầu ngồi phịch xuống sô pha, chán nản không biết làm gì.

“Đắc Chí à! Con là niềm hy vọng của mẹ! Sao con có thể đối xử với mẹ như thế?” Trương Phượng Chi túm lấy Lưu Đắc Chí vừa đánh vừa mắng.

“Câm miệng hết cho tôi!” Lưu Khang Thái sắp phát điên rồi, từ khi biết xu hướng giới tính thật của con cách đây mười năm, gia đình ông không ngừng xảy ra cãi vã, ngoại trừ khoảng thời gian Lưu Đắc Chí kết giao với Vương Dĩ Cầm trong nhà tạm bình yên ra thì thời khắc nào hai mẹ con này cũng muốn bức điên ông cả.

Trương Phượng Chi bất lực túm lấy Lưu Đắc Chí khóc lớn.

Vương Dĩ Cầm bị Phong Tiêu Dã lôi về, dọc đường đi cô không ngừng nhìn lén ánh, trong lòng thấy rất áy náy, cô đã khiến chồng cô phải lo lắng rồi! Phong Tiêu Dã tuy nắm lấy tay cô, nhưng thật ra chỉ muốn kéo cô đi mà thôi, lực tay rất khác với lúc hung dữ túm lấy tay Trương Phượng Chi.

Sau khi về nhà, Phong Tiêu Dã hâm lại đồ ăn, còn chần qua nước sôi một lần rồi bế Điềm Điềm đến bàn ăn, anh gắp thức ăn ngon nhất cho cô bé sau đó bê chén cơm lên bắt đầu ăn, toàn bộ quá trình xem sự có mặt của Vương Dĩ Cầm như không khí vậy.

Vương Dĩ Cầm đứng giữa phòng khách, áy náy vốn có vì bị Phong Tiêu Dã lạnh nhạt mà biến thành ấm ức, cô cũng đâu muốn bị đánh, cũng đâu muốn dây dưa, cô chỉ không muốn khiến anh lo lắng thôi, vậy mà anh lại không thèm để ý đến cô, điều này khiến cô còn đau gấp trăm lần so với việc bị Trương Phượng Chi đánh nữa.

Bầu không khí bất hòa giữa hai người lớn khiến Điềm Điềm sợ hãi, cô bé vừa ngoan ngoãn ăn cơm vừa trộm nhìn người này một chút, người kia một chút.

Phong Tiêu Dã ép buộc bản thân không được nhìn về phía Vương Dĩ Cầm, gò má sưng tấy của cô như siết nghẹt lấy tim anh, cứ nghĩ đến nó là anh lại thấy đau muốn chết, uất ức muốn chết, nhưng lại không thể tính sổ với kẻ đầu sỏ là cô được. Cô gái này không những giả ngu với anh, còn dám tính kế lừa gạt anh để qua cửa, lần này không phạt cô thì về sau anh càng không thể trị cô được.

“Anh trai ơi, chị Cầm khóc…” Điềm Điềm mếu máo nói như sắp khóc.

Phong Tiêu Dã quay đầu nhìn Vương Dĩ Cầm, cô đứng giữa phòng khách, mắt đẫm lệ, chóp mũi hồng hồng, dáng vẻ rất đáng thương nhìn anh, bắt gặp ánh mắt của anh thì nước mắt liền trào ra, chảy xuống má.

Ai! Phong Tiêu Dã thầm thở dài thườn thượt trong lòng, anh đầu hàng, từ nhỏ anh đã hết cách với cô gái này! “Điềm Điềm ngoan ngoãn ăn cơm nha, có thể bật phim hoạt hình xem.” Sau khi dặn dò cô bé, Phong Tiêu Dã liền bế Vương Dĩ Cầm vào phòng ngủ.

Vương Dĩ Cầm ngồi bên giường, nhìn Phong Tiêu Dã đi lấy túi chườm đá rồi lấy khăn bọc ở ngoài, cẩn thận đắp lên má cô, nước mắt cô lại rơi xuống nhiều hơn.

“Rất đau sao? Chúng ta đến bệnh viện đi!” Phong Tiêu Dã cực kỳ khẩn trương, bỏ túi chườm đá ra, cẩn thận quan sát vết thương.

“Ông, ông xã à, thật xin lỗi…” Vương Dĩ Cầm nức nở nhận lỗi với Phong Tiêu Dã, “Thật xin lỗi, ông xã…”

“Em đã làm gì sai?” Nước mắt Vương Dĩ Cầm rơi xuống mu bàn tay Phong Tiêu Dã khiến lòng anh đau đớn, anh xót xa lấy khăn lau nước mắt cho cô, sau đó đặt túi chườm đá lên vùng mặt gần đôi mắt sưng đỏ của cô.

“Thật xin lỗi, em không nên khiến anh lo lắng, em không nên giấu anh, thật xin lỗi, ông xã à…” Sự dịu dàng của Phong Tiêu Dã khiến Vương Dĩ Cầm đau lòng, cô là một người vợ không tốt, tất cả việc nhà đã để chồng làm không nói, lại còn khiến chồng phải lo lắng nữa.

“Anh không trách em giấu anh, anh đang tự trách mình không bảo vệ được em, khiến em phải chịu ấm ức.” Phong Tiêu Dã ôm Vương Dĩ Cầm vào lòng, ngày đó trên sân thượng khi nói chuyện với Lưu Đắc Chí, anh đã cảnh cáo anh ta tránh xa Vương Dĩ Cầm một chút, nhắc nhở anh ta tốt hơn hết nên thẳng thắn thừa nhận xu hướng giới tính của mình, đừng dây dưa với Vương Dĩ Cầm nữa, không ngờ người Lưu gia lại quá đáng như vậy, đem mọi tội lỗi đổ lên đầu cô, anh đã coi sóc cô kĩ càng đến vậy mà vẫn để cô bị thương.

“Ông xã…” Vương Dĩ Cầm khóc lớn, cô rất cảm động, rất hạnh phúc, sao có lại có phúc như vậy chứ – được gả cho một người chồng tốt nhường này!

“Đừng khóc nữa.” Phong Tiêu Dã đau lòng vỗ về lưng Vương Dĩ Cầm.

“Ông xã, thật xin lỗi! Phong Tiêu Dã, thật xin lỗi, ông xã, em yêu anh…” Vương Dĩ Cầm khóc lóc như trẻ con, hai tay níu lấy lưng áo của Phong Tiêu Dã.

“Từ hôm này trở đi,em hãy phân rõ ranh giới với Lưu gia đi, đừng đến Lưu thị làm việc nữa.” Đợi tâm trạng Vương Dĩ Cầm ổn định, nín khóc Phong Tiêu Dã nhẹ vuốt tóc cô nói, tuy anh nói nhỏ nhưng giọng điệu rất kiên định.

“Được.” Vương Dĩ Cầm không bao giờ muốn chồng cô phải lo lắng và chịu ấm ức chung với cô nữa.

Sau bữa tối, Vương Dĩ Cầm không đến thư phòng vì Lưu thị mà tăng ca nữa, cô bế Điềm Điềm ngồi ăn trái cây mà Phong Tiêu Dã gọt sẵn, cùng cô bé xem hoạt hình, lúc đổi kênh liền nhìn thấy phóng viên đưa tin về Lưu thị.

Lưu Đắc Chí ngồi cạnh Lưu Khang Thái và giám đốc marketing, khuôn mặt tái nhợt hốc hác, vẻ mặt ngơ ngác không biết đang nhìn gì.

Giám đốc marketing lão luyện giải thích về chuyện không may kia, sắc mặt Lưu Khang Thái cũng bày ra vẻ hung dữ cảnh cáo kẻ đã bịa chuyện, rồi truyền microphone đến tay Lưu Đắc Chí, nếu anh ta phủ nhận như kế hoạch, tuyên bố chuyện kết hôn lần nữa thì lời đồn đại tự nhiên sẽ theo đó mà chấm dứt.

“Thật xin lỗi, tôi không thể tiếp tục lừa mọi người nữa, tôi chính là người đồng tính, tôi đã kết giao với bạn trai tôi mười hai năm rồi, chúng tôi thật lòng yêu nhau, tôi vẫn luôn không có dũng khí thừa nhận chuyện này.” Lời nói của Lưu Đắc Chí khiến Lưu Khang Thái và giám đốc marketing sợ hãi, bọn họ muốn ngăn anh ta lại nhưng thái độ Lưu Đắc Chí kiên quyết lạ thường, “Tối qua, người đàn ông yêu tôi mười hai năm vì không chịu được sự nhu nhược của tôi nữa mà tự sát, bây giờ vẫn còn nằm viện, tôi nghĩ tôi nên cho anh ấy một đáp án rõ ràng, tôi sẽ không bao giờ cưới phụ nữ nào cả, tôi chỉ yêu anh ấy mà thôi!”

“Thật xin lỗi cha mẹ, con đã khiến hai người thất vọng rồi, xin cha mẹ hãy chúc phúc cho con.” Lưu Đắc Chí cầm microphone nhìn về phía Lưu Khang Thái, phóng viên không ngừng chụp ảnh, anh ta vô cùng kiên quyết và mạnh mẽ tỏ rõ quan điểm, “Dù không được cha mẹ chúc phúc, con vẫn sẽ kiên định với ý kiến của mình, sẽ không kế thừa gia nghiệp, cũng sẽ không cưới người mà cha mẹ đã sắp xếp cho con, con không muốn làm cô gái nào tổn thương nữa.”

Lưu Đắc Chí bỏ microphone xuống xoay người rời đi, phóng viên đuổi theo sau, bỏ lại Lưu Khang Thái đau khổ ngồi đó, Trương Phượng Chi đã sớm khóc ngất rồi.

Phong Tiêu Dã dùng remote chuyển sang kênh hoạt hình, Vương Dĩ Cầm khẽ nâng khóe môi, cô quen biết Lưu Đắc Chí đã nhiều năm, đây là lúc cô thấy anh ta phong độ, đẹp trai nhất.

“Chị ơi, chú đó sao vậy?” Tuy Điềm Điềm không hiểu TV nói gì, nhưng cô bé đã từng thấy chú này khóc ở văn phòng, không nhịn được lo lắng hỏi.

“Chú đó không sao đâu, chú đó rất tốt.” Vương Dĩ Cầm lén nhìn Phong Tiêu Dã, anh đang nhìn chằm chằm TV, dáng vẻ tựa như rất chuyên chú xem phim hoạt hình, cô kéo tay anh choàng lên vai cô, rúc vào ngực anh cùng nhau xem TV.

Xem phim hoạt hình xong, khi Phong Tiêu Dã vừa lừa Điềm Điềm ngủ xong thì Alice về.

Đầu tiên cô ta ấn muốn hư cả chuông cửa, sau đó lại cãi lộn, giả ngây giả dại ôm chặt Phong Tiêu Dã không buông tay, Phong Tiêu Dã gỡ tay Alice ra khỏi người anh rồi lôi cô vào phòng tắm, xối nước lạnh cho cô ta tỉnh rượu rồi đóng cửa lại quay về phòng mình.

Vương Dĩ Cầm đang chuẩn bị đồ đi tắm cho Phong Tiêu Dã, trước đây việc này đều do Phong Tiêu Dã làm, từ hôm nay cô sẽ trở thành người vợ tốt, không cần giả vờ làm người phụ nữ mạng mẽ nữa, làm bà chủ gia đình mới là mong ước của cô, “Có phải anh đã hung dữ với Alice quá không?”

Lúc nãy bên ngoài rất ầm ĩ, nhưng chồng cô muốn cô về phòng trước, cô đành nén lo lắng mà quay về phòng.

“Cô ấy bị chiều thành hư, nếu không dữ dằn một chút sẽ không quản được cô ấy nữa.” Phong Tiêu Dã cầm lược chải đầu cho Vương Dĩ Cầm, đôi tay thô ráp cẩn thận vuốt tóc cô, dịu dàng giúp cô chải từng lọn tóc một.

Vương Dĩ Cầm muốn nói gì đó, nhưng nghĩ lại rồi thôi, chuyện anh em họ cô không muốn xen vào, để Phong Tiêu Dã xử lý cô cũng yên tâm.

“Anh định về Mĩ một chuyến.” Phong Tiêu Dã bỏ lược xuống, ngồi bên giường nắm lấy tay Vương Dĩ Cầm, “Anh đưa Alice về, nhân tiện đi gặp bác sĩ tim mạch nổi tiếng kia luôn, anh hy vọng anh ta sẽ đến Đài Bắc mổ cho Điềm Điềm.”

“Anh muốn đi bao lâu?” Nghĩ đến việc phải rời xa Phong Tiêu Dã, dù chỉ là một ngày, Vương Dĩ Cầm cũng cảm thấy không thể chịu nổi, cô cố gắng kiềm chế lo âu và khó chịu hỏi anh.

“Nếu nhanh thì ba ngày, nhiều nhất là một tuần thôi.” Phong Tiêu Dã kéo Vương Dĩ Cầm sát lại anh, hai tay ôm lấy chân cô, vùi đầu vào eo cô, “Anh sẽ nhanh chóng trở về, em ráng chăm sóc tốt cho Điềm Điềm, cho bản thân, chờ anh về rồi chúng ta không bao giờ phải cách xa nữa.”

“Được.” Vương Dĩ Cầm nghịch nghịch tóc Phong Tiêu Dã, tóc anh và lòng anh thật giống nhau, đều mềm mại như vậy.

Ngày hôm sau, Phong Tiêu Dã đặt vé chuyến bay tối, chuẩn bị đưa Alice về Mĩ.

Buổi sáng, Phong Tiêu Dã và Vương Dĩ Cầm lên vườn hoa trên sân thượng, Điềm Điềm can đảm một mình đi xuống lấy đồ uống cho hai người, vì tầng cao nhất tòa nhà chỉ có căn hộ của họ, mà từ đó lên sân thượng chỉ hơn mười bậc thang nên không có thang máy lên đây, mọi lần lên xuống cầu thang đều là Phong Tiêu Dã đi cùng với Điềm Điềm.

Không ngờ vài phút sau dưới lầu đã truyền đến tiếng Điềm Điềm thét chói tai, tiếp theo là tiếng kêu của Alice, Phong Tiêu Dã liền vứt cuốc chạy xuống, Vương Dĩ Cầm cũng hoảng sợ chạy theo anh.

Thân thể Điềm Điềm nằm ở cửa nhà, Alice lui vào góc tường, dưới chân là một cái mặt nạ trông rất dữ tợn, “Em không chạm vào nó, em không chạm vào nó,…”

“Em đã làm gì cô bé rồi?” Lúc Vương Dĩ Cầm bế Điềm Điềm lên thì Phong Tiêu Dã đã nắm lấy cổ áo Alice giận dữ chất vấn.

“Em thật không chạm vào nó, em chỉ muốn dọa nó thôi…” Alice cũng bị phản ứng của Điềm Điềm làm hoảng sợ.

“Cô bé có bệnh tim, sao có thể chịu được sự dọa dẫm của em chứ!” Phong Tiêu Dã hung hăng đẩy Alice ra, đón lấy thân thể mềm mại của Điềm Điềm, “Mau gọi cấp cứu!”

“Dạ.” Vương Dĩ Cầm lau lau nước mắt, chạy vào nhà gọi cấp cứu.

Điềm Điềm được xe cứu thương đưa đến bệnh viện Nguyên Thịnh, sau khi kiểm tra, bác sĩ nhìn Phong Tiêu Dã và Vương Dĩ Cầm lắc lắc đầu, “Đứa bé này còn nhỏ, cần nhanh chóng làm phẫu thuật, nếu không về sau tình trạng này sẽ xảy ra ngày càng thường xuyên.”

Phong Tiêu Dã nhìn Điềm Điềm tái nhợt trên giường bệnh, tay nắm chặt lại.

“Điềm Điềm, Điềm Điềm,…” Vương Dĩ Cầm cố nén nước mắt, đau lòng gọi tên Điềm Điềm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN