Thanh Mai Không Gả Hai Lần
Chương 4
Chờ bọn trẻ ngủ rồi, Phong Tiêu Dã và Vương Dĩ Cầm đi dạo trên hành lang ký túc xá của bọn trẻ.
Phong Tiêu Dã dừng ở cuối hành lang nhìn Vương Dĩ Cầm, Vương Dĩ Cầm bất giác thấy má mình nóng lên, bộ dạng cô bây giờ rất tệ, mắt sưng đỏ, tóc tai bù xù, mặc váy cũ của viện trưởng Vương, trên mũi gượng gạo đeo mắt kính thời trung học, gọng kính rất lớn, mắt kính còn bị rớt một bên phải lấy dây kẽm gia cố lại.
Vương Dĩ Cầm từ từ đi tới chỗ Phong Tiêu Dã, nhìn anh một cái rồi tiếp tục đi dọc hành lang, Phong Tiêu Dã đi theo, cách Vương Dĩ Cầm mấy bước chân, hai người một trước một sau đi ra khỏi Đường Quả Ốc, tiến vào khu rừng nhỏ.
Đây từng là nơi họ chơi trốn tìm, mười bốn năm trôi qua, những cây non năm xưa giờ đã thành đại thụ, mà những đứa trẻ ngây thơ cũng đã trưởng thành rồi…
Phong Tiêu Dã đứng trước một cái cây, lấy tay vuốt ve thân cậy.
Vương Dĩ Cầm tò mò không biết Phong Tiêu Dã đang nhìn cái gì, do dự một lát rồi lại gần xem thử.
Tiểu Cầm và anh Tiểu Dã lớn lên sẽ lấy nhau.
Khi Vương Dĩ Cầm mười tuổi đã kéo anh Tiểu Dã mà cô thích nhất chạy vào rừng cây, chọn cái cây to nhất, lấy dao nhỏ thay bút khắc lên vài chữ, vì vậy mà bị viện trưởng Vương phạt.
Phong Tiêu Dã vươn tay vuốt ve những chữ viết đã bị biến dạng vì thân cây lớn lên, khóe môi nhẹ nhàng giương lên.
Hai má Vương Dĩ Cầm đỏ lên, cô níu lấy tay áo Phong Tiêu Dã, kéo tay anh ra khỏi thân cây, “Đừng nhìn nữa…” Vương Dĩ Cầm chạm phải vết sẹo ở lòng bàn tay Phong Tiêu Dã, giơ lên nhìn kỹ lại.
Đây là một vết sẹo hình tròn, có lẽ vì đã lâu rồi nên trông không đáng sợ như lúc mới bị thương, nhưng da thịt vẫn gồ ghề khiến người ta dường như cảm giác được những đau đớn cũ…
“Anh là người đàn ông trong bệnh viện!” Vương Dĩ Cầm buông tay anh ra, chỉ trích.
“Đúng vậy.” Phong Tiêu Dã ung dung dựa vào thân cây, nhìn mặt Vương Dĩ Cầm thoắt đỏ thoắt trắng.
“Sao ở bệnh viện anh không nói cho em biết?” Vương Dĩ Cầm bối rối nói.
“Trên tàu lửa cũng là anh.” Tâm trạng Phong Tiêu Dã rất tốt, nếu cô trách anh không nói cho cô biết thì bây giờ anh sẽ thành thật nói cho cô.
“A…” Vương Dĩ Cầm bụm mặt thét chói tai, nghĩ đến bộ dạng chật vật của mình đã bị anh nhìn thấy, cô liền muốn tìm cái lỗ mà chui xuống, Vương Dĩ Cầm cảm thấy hoa mắt chóng mày, trước mắt cô là anh Tiểu Dã, anh Tiểu Dã… Cô đã nghĩ không bao giờ… gặp lại anh Tiểu Dã ngày khi xưa cô một lòng muốn kết hôn nữa.
Phong Tiêu Dã kéo tay Vương Dĩ Cầm xuống, “Tiểu Cầm, em có sao không?”
Một bàn tay Vương Dĩ Cầm vẫn che mặt, trên mũi còn đeo một cái mắt kính buồn cười, cô như bị đóng đinh không thể nhúc nhích, trong mắt họ tràn ngập hình ảnh của nhau, thời gian và không gian xung quanh dường như đều biến mất.
Cô vẫn là cô bé mạnh mẽ đáng yêu, còn anh vẫn là anh trai ít nói những cực kỳ hiểu chuyện của cô.
Vương Dĩ Cầm cắn môi dưới, không dám mở miệng, sợ vừa nói ra thì nước mắt sẽ rơi xuống, cô phải để anh Tiểu Dã thấy cô tươi cười rạng rỡ, không thể vừa gặp đã để anh Tiểu Dã thấy cô khóc được.
Phong Tiêu Dã từ thân cây đừng thẳng lên, nắm lấy bả vai gầy yếu mà vững trãi của Vương Dĩ Cầm, kéo người cô vào trong lòng anh, “Tiểu Cầm, anh đã trở về, không bao giờ… đi nữa.” Mặc kệ sau này xảy ra chuyện gì thì anh đều sẽ bảo vệ em.
Tất cả ngụy trang của Vương Dĩ Cầm sụp đổ trong phút chốc, cô dựa vào ngực Phong Tiêu Dã, khóc nức nở.
Mặt trời ban trưa ấm áp soi chiếu hai bóng hình đang nghẹn ngào ôm nhau.
Phong Tiêu Dã thề, sẽ không bao giờ để Vương Dĩ Cầm… phải khóc nữa, dù trời sập thì anh cũng sẽ đỡ cho cô, chỉ cần cô đồng ý.
“Vì sao không hồi âm thư của anh?” Ba năm sau khi đến Mĩ, anh mỗi tuần đều viết cho Vương Dĩ Cầm một lá thư, lá thư đầu tiên mong cô đợi anh, sau khi anh lớn lên chắc chắn sẽ trở về Đường Quả Ốc cưới cô, nhưng viết thư đến ba năm mà anh vẫn không nhận được một lá thư hồi âm nào, anh nghĩ cô chắc đã quên anh từ lâu, nên mới không viết nữa.
“Thư nào?” Vương Dĩ Cầm nghi hoặc hỏi: “Em chưa từng nhận được bức thư nào hết, anh đã viết thư cho em sao? Em nghĩ anh đi khỏi Đường Quả Ốc liền quên em rồi!” Lúc ấy cô ngày đêm trông ngóng tin tức của anh Tiểu Dã, sau đó sự thất vọng cứ lớn dần, đến cuối cùng thì cô không còn mong đợi gì nữa.
“Anh đã viết rất nhiều thứ cho em, anh nghĩ em đã quên anh rồi.” Phong Tiêu Dã nhớ tới những lá thư cũ, hai má anh lại nóng lên, anh không hiểu vì sao Vương Dĩ Cầm lại không bao giờ hồi âm thư anh, nhưng quá khứ đã là quá khứ, quan trọng là… bọn họ đã gặp lại, “Vì sao em lại khóc thảm thiết trên tàu như vậy?”
“Anh Tiểu Dã, em đính hôn rồi.” Vương Dĩ Cầm trầm mặc vài giây, sau đó quyết định nói cho anh Tiểu Dã biết.
Sắc mặt Phong Tiêu Dã thay đổi trong nháy mắt, tuy anh thường bị người khác nói là mặt lạnh, nét mặt không bao giờ thể hiện gì, nhưng một khắc kia, anh có thể cảm giác được vẻ mặt mình biến đổi.
Vương Dĩ Cầm ngồi xuống thảm cỏ, váy dài trải ra, cô cúi đầu, bứt bứt mấy cọng cỏ mềm, “Tám ngày nữa chúng em sẽ kết hôn, nhưng hai ngày trước em lại phát hiện anh ta là đồng tính luyến ái, trước nay anh ta vẫn luôn đồng tính luyến ái, muốn hẹn hò với em, đính hôn với em chỉ vì thấy em nghe lời, nhu thuận, có đầu óc, có năng lực, có thể thay anh ta quản lý gia nghiệp, còn có thể che giấu việc anh ta là đồng tính luyến ái…” Đến đây, Vương Dĩ Cầm không nói được nữa, vì cô không thể đối mặt với việc người đàn ông ôn nhu mà cô muốn ở cạnh cả đời lại quá quắt như vậy.
“Tiểu Cầm…” Phong Tiêu Dã giật mình, tức giận, anh muốn đánh gã đàn ông xấu xa không biết quý trọng người khác kia, nhưng điều giờ đây anh có thể làm chỉ là ôm lấy bờ vai Vương Dĩ Cầm, truyền cho cô chút ấm áp.
“Anh Tiểu Dã, đáng lẽ em nên vui vì trước khi kết hôn đã phát hiện ra chuyện này chứ không phải ngu ngốc đến mức đợi kết hôn xong mới biết đúng không?” Vương Dĩ Cầm khụt khịt mũi, ngẩng đầu nhìn Phong Tiêu Dã, cô kiên cường mỉm cười.
“Tiểu Cầm, không cần cười như vậy đâu, có anh ở đây, em muốn khóc thì cứ khóc, muốn chửi ai thì cứ chửi, đã có anh bảo vệ em rồi!” Phong Tiêu Dã cầm tay Vương Dĩ Cầm, đau lòng nói.
Vương Dĩ Cầm là người hiểu chuyện, biết cảm thông với người khác, nên khiến mọi người ai cũng thương, như khi trong viện có việc gì cần bọn trẻ làm, lực chú ý của viện trưởng Vương bị phân tán, có đứa trẻ cố làm nhiều việc để tranh thủ tình cảm, nhưng cô không như vậy, chỉ yên lặng hoàn thành việc mình được giao, khiến viện trưởng Vương yên tâm.
“Anh Tiểu Dã, may mà anh đã trở về rồi.” Sống mũi Vương Dĩ Cầm cay cay, nhưng cô biết lần này không phải vì bối rối mà vì vui vẻ.
Anh Tiểu Dã đã trở về, anh Tiểu Dã của cô đã trở về!
Lúc chạng vạng, Phong Tiêu Dã bế Điềm Điềm cùng Vương Dĩ Cầm đi ra ngoài. Điềm Điềm rất phấn khởi vì được ra ngoài cùng anh trai mà cô bé thích nhất và chị gái mà cô bé thích thứ hai. Phong Tiêu Dã nói mấy câu với Vương Dĩ Cầm, lấy tay đụng đụng mắt kinh phải lấy kẽm buộc cố định của cô, muốn Vương Dĩ Cầm cắt kính mới.
Bọn họ cùng nhau đến cửa hàng mắt kính trên thị trấn, đo độ, lựa kính, ông chủ cửa hàng nói một câu: “Gia đình các cháu thật hạnh phúc,” khiến Vương Dĩ Cầm đỏ mặt, cô định phủ nhận nhưng thấy Phong Tiêu Dã hình như không có ý phủ nhận nên cô chỉ cúi đầu, Điềm Điềm vui vẻ ôm cổ Phong Tiêu Dã cười khanh khách.
Chờ mắt kính làm xong, bọn họ đi dạo loanh quanh một chút, Vương Dĩ Cầm liên tục nhìn trộm Phong Tiêu Dã, thời gian dường như quay về mười năm trước, lúc anh Tiểu Dã nắm tay cô đi khắp nơi nơi trên trấn, dùng toàn bộ tiền tiêu vặt mà anh có để mua đồ ăn vặt cho cô…
Anh Tiểu Dã là người đối xử tốt với cô nhất thế giới, cũng tốt như viện trưởng Vương vậy, cô nhớ lại điều ước sinh nhật nhiều năm của cô là được gả cho anh Tiểu Dã.
Anh Tiểu Dã đã trở lại, anh Tiểu Dã đã trở lại! Hai má Vương Dĩ Cầm ngày càng đỏ rực lên.
“Chị Tiểu Cầm mặt đỏ rồi kìa, ăn kem đi!” Điềm Điềm ở trong lòng Phong Tiêu Dã vươn cánh tay mập mạp ra đưa que kem đến sát miệng Vương Dĩ Cầm.
Vương Dĩ Cầm bối rối há miệng cắn một miếng thì răng bị buốt kêu lên, “Lạnh quá! Lạnh quá!”
Phong Tiêu Dã chăm chú nhìn Vương Dĩ Cầm, thấy bộ dáng ê răng rất đáng yêu, giống hệt như ngày xưa, thích nhất ăn kem, nhưng lại không chịu nổi ê răng.
“Lạnh quá! Lạnh quá!” Hai má Vương Dĩ Cầm đỏ bừng, hai tay ôm miệng làm nũng với Phong Tiêu Dã, nhìn vào mắt anh, sự dịu dàng và ấm áp trong mắt anh khiến lòng cô ấm lên, như như anh Tiểu Dã trước đây vậy, tuy bề ngoài luôn lạnh lùng ít nói nhưng đối mắt luôn ấm áp khiến cô an tâm, vui vẻ.
Sau hai giờ đi dạo trên trấn nhỏ, Vương Dĩ Cầm có một mắt kính mới hợp với cô và sự thân thiết với Phong Tiêu Dã đã lâu không gặp; Phong Tiêu Dã đạt được sự vui vẻ khi thấy lúm đồng tiền của Vương Dĩ Cầm, còn Điềm Điềm thì cả chuyến đi luôn vui vẻ, cười suốt dọc đường, cũng ăn đến căng tròn bụng.
Buổi tối lúc đi ngủ, Vương Dĩ Cầm cảm thấy mình đã bình tĩnh hơn nhiều, nhìn chằm chằm tấm ván giường trong chốc lát, trở mình một cái rồi ngủ, có Đường Quả Ốc, có viện trưởng Vương, có anh Tiểu Dã ở bên cô, thì dường như không còn gì không thể vượt qua nữa.
Giờ ngọ hôm sau, Đường Quả Ốc khá tĩnh lặng, bọn trẻ đều đã đi học, những đứa còn lại thì chơi đuổi bắt trên cỏ hoặc chơi trốn tìm trong rừng.
Một chiếc xe đắt tiền tiến vào cửa Đường Quả Ốc, Lưu Đắc Chí tướng mạo nho nhã, dáng người thon nhỏ xuống xe, “Bạn nhỏ ơi, anh muốn tìm Vương Dĩ Cầm.” Người đàn ông nói với đứa nhỏ đang chơi gần đó.
“Chị Tiểu Cầm! Chị Tiểu Cầm!” Bọn trẻ tò mò nhìn ngó, tiếng gọi ầm ĩ truyền vào Đường Quả Ốc, Vương Dĩ Cầm mở cửa sổ một căn phòng trên tầng ba thò đầu ra, “Chuyện gì vậy?”
“Chị Tiểu Cầm ơi, có người tìm!” Bọn trẻ đồng loạt lấy tay bắt loa gọi cô.
Vương Dĩ Cầm thấy Lưu Đắc Chí đứng ngoài cửa, mặc một bộ veston màu trắng, mặt không chút tì vết, luôn chau chuốt để bản thân tươm tất nhã nhặn, sắc mặt cô vừa mới tươi cười đã trở nên âm trầm. Vương Dĩ Cầm nhìn Lưu Đắc Chí một chút rồi xoay người đi xuống.
Phong Tiêu Dã đang ôm Điềm Điềm ngồi trên cỏ chơi, sức khỏe Điềm Điềm không tốt, không thể chơi cùng bọn trẻ kia được nên anh liền ôm cô cùng chơi với cô. Khi anh thấy Vương Dĩ Cầm uể oải đi xuống lầu, mở cổng cho một người đàn ông đi vào thì anh đã biết anh ta là ai.
“Điềm Điềm, chúng ta về uống nước được không?” Không ai có thể ngờ Phong Tiêu Dã luôn trầm mặc ít nói ở trước mặt Điềm Điềm lại dịu dàng đến vậy, cùng Điềm Điềm nói rất nhiều chuyện, luôn dịu dàng với cô bé.
“Dạ.” Điềm Điềm ra sức gật đầu, cất giọng trong trẻo, “Điềm Điềm muốn uống nước, anh trai cũng uống nước nha.”
Phong Tiểu Dã không muốn thừa nhận giờ phút này anh đang có hành động rất đáng xấu hổ, anh lấy cớ bế Điềm Điềm đi tới đi lui trước cửa phòng mà Vương Dĩ Cầm và Lưu Đắc Chí đang ngồi nói chuyện, tỳ tai lên cửa nhưng không nghe thấy động tĩnh gì.
“Điềm Điềm cũng muốn!” Điềm Điềm nhìn động tác của Phong Tiêu Dã thì mỉm cười, nghĩ anh trai đang chơi trò mới với cô.
“Hư…” Phong Tiêu Dã vội bịt miệng cô bé, giọng cô bé rất có chất vang, nếu để người trong phòng nghe được thì tiêu, anh ôm Điềm Điềm trốn vào văn phòng cuối hành lang, rót nước cho cô bé uống.
Cô bé lập tức quên vừa rồi mình đang làm gì, cười khanh khách đút nước cho Phong Tiêu Dã uống, khăng khăng phải mội người uống một ngụm mới là cách uống nước tốt, Phong Tiêu Dã có chút bồn chồn, nhìn qua cửa sổ thấy Vương Dĩ Cầm và Lưu Đắc Chí đã ra khỏi Đường Quả Ốc, lên xe, vội ôm Điềm Điềm ra khỏi phòng, vờ như đang đi dạo.
Phong Tiêu Dã bế cô bé đi ra Đường Quả Ốc, thấy cửa xe đóng kín, từ xe chỉ thấy được tấm kính tối màu mà thôi. Phong Tiêu Dã không khỏi lo lắng, chẳng lẽ cô gái ngốc kia thỏa hiệp rồi? Thật sự muốn làm một cô vợ bù nhìn?
Nghĩ đến khả năng này khiến Phong Tiêu Dã sôi máu lên, người cứng ngắc, trong đầu xuất hiện ý nghĩ muốn đấm người đàn ông kia.
“Điềm Điềm, chúng ta đi xem chị Tiểu Cầm đang làm gì nha.” Phong Tiêu Dã tìm cớ, đem trách nhiệm đổ lên người cô bé.
“Dạ được dạ được, chị Cầm ơi!” Chỉ cần được ở cạnh anh trai mà cô bé thích nhất thì dù làm gì cô bé cũng sẽ hưởng ứng nhiệt tình.
Phong Tiêu Dã bế Điềm Điềm, từ từ đi đến thảm cỏ gần đó, phát hiện xe đang chấn động, anh giật mình bế Điềm Điềm đến khe hở duy nhất của tấm kính xe nhìn vào bên trong, thấy Lưu Đắc Chí đang đè Vương Dĩ Cầm ra, cố xé quần áo cô. Vương Dĩ Cầm chật vật khóc lóc, liều mạng tránh né, khi ánh mắt nhìn thấy anh thì lại càng khóc lớn.
“Tiểu Cầm!” Phong Tiêu Dã sắp điên rồi, anh thả Điềm Điềm xuống đất, xoay lưng cô bé về phía xe, dặn cô bé: “Điềm Điềm ngoan, dùng sức che lỗ tai mau lên!”
“Dạ.” Điềm Điềm tưởng Phong Tiêu Dã đang bày trò chơi mới, lấy tay bịt chặt tai nhìn chằm chằm về hướng Đường Quả Ốc.
Phong Tiêu Dã đấm một đấm vào cửa xe, nghe thấy tiếng xương thịt va chạm với thủy tinh, chiếc xe rung lên nhưng kính xe vẫn không vỡ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!